Cưỡng Chế Phân Hóa - Nhạn Nhất Hạ
Chương 64: Đến Em, Anh Còn Nuôi Không Nổi, Sao Nuôi Được Con? [Hoàn]
Lam Cẩn rõ ràng đã rất hiểu tính cách của cậu, mặc dù cậu chỉ là một người tầm thường, không có tài cán gì, nhưng nếu có ai đó muốn ép buộc cậu làm chuyện gì mà cậu không thích thì cậu sẽ phản kháng kịch liệt đến cùng, trước đây, cậu lựa chọn tin tưởng tấm lòng của Lam Cẩn, chuyện sau đó —— cũng đúng là do cậu tự nguyện...
Hai người cũng đã ngủ chung một chỗ, lại cứ xoắn xuýt ai đúng ai sai, so đo sai lầm thiệt hơn, làm như vậy sẽ khiến Lam Cẩn thấy bất an, không có cảm giác an toàn.
Nghĩ vậy xong, Nhan Tịch liền mở miệng giải thích. "Lam thị có thể vượt qua khó khăn sóng gió là chuyện đáng ăn mừng... Vừa nãy em cũng không có ý định trách cứ gì anh... Ý của em là, anh thân là Tổng giám đốc của tập đoàn, vậy không phải là nên trở về cương vị xứng với chức vụ và trách nhiệm của mình sao? Thời gian trước không phải anh rất bận rộn, hở ra còn phải tự thân ra nước ngoài bàn bạc dự án ký hợp đồng gì đó... Anh bây giờ ở lại chỗ này của em, chẳng lẽ từ nay về sau hoặc cả đời này anh sẽ không quản đến chuyện của Lam thị nữa, chỉ ở nhà nấu cơm rửa bát giặt quần áo cho em?".
Lam Cẩn đáp lại. "Sao lại không thể?".
"Vậy anh định lấy cái gì để nuôi em?".
Nhan Tịch cũng rất nhanh chóng vặn lại.
"Tôi...". Dường như Lam Cẩn vẫn đang chìm đắm trong nỗi bi thương bị tra nam bội tình bạc nghĩa vứt bỏ, vừa định phản bác lại lời nói của Nhan Tịch thì bất chợt nhận ra ẩn ý mà cậu muốn nói, đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc không thể tin mà nhìn thẳng vào Nhan Tịch, cả khuôn mặt đẹp trai tuấn tú đều lộ ra biểu cảm nghi ngờ, vô cùng đặc sắc.
Dưới ánh mắt nóng bỏng mong chờ của Lam Cẩn, mặt Nhan Tịch cũng đỏ lên, mất tự nhiên khẽ ho khan một tiếng, gãi gãi đầu. "Cái kia... em luôn là người nói lời giữ lời mà...! Hơn nữa... Từ từ, trước tiên anh có thể thu hồi pheromone trên người mình lúc này lại được không? Cả gian phòng đều tràn ngập mùi pheromone của anh rồi...".
Đáy mắt Lam Cẩn hiện lên sự kinh ngạc càng lớn hơn.
"Hơn nữa...". Nhan Tịch nhỏ giọng nói. "Anh không nuôi nổi em thì cũng không sao, dù sao em cũng có thể nuôi sống chính mình, thế nhưng còn bé con của chúng ta sau này thì sao?".
-
Lam Cẩn, tổng giám đốc điều hành tập đoàn Lam thị, người đứng đầu Lam gia, gần đây tinh thần phơi phới.
Không ai biết lý do tại sao, nhưng Dịch Nham Nhuệ thân là bạn tốt của Lam Cẩn đương nhiên là biết, còn biết rất rõ ràng.
Bởi vì hắn vừa có cả sự nghiệp vừa có được tình yêu của đời mình.
Dịch Nham Nhuệ mỗi lần gặp mặt Lam Cẩn sẽ nhịn không được cảm thấy ê răng, còn muốn cười lớn vào mặt hắn một trận.
Những dự án lớn mà Lam thị đầu tư ở nước ngoài đã bắt đầu thu về lợi nhuận khổng lồ, Lam Cẩn bỏ về túi không ít, đồng thời, lễ cầu hôn trong mơ được chuẩn bị cẩn thận của hắn dành cho Nhan Tịch cũng thành công ngoài mong đợi.
Sau khi cầu hôn thành công là lúc chuẩn bị cho lễ cưới, đây là chuyện lớn của đời người, hiển nhiên là không thể làm qua loa đại khái được rồi, Lam Cẩn hận không thể đem những điều tốt đẹp nhất trên thế giới này dành cho vợ nhà hắn mà thôi.
Tất cả những sắp xếp trong lễ cưới đều nghe theo ý kiến của Nhan Tịch, cho nên trong khoảng thời gian này Nhan Tịch cũng bận bịu vô cùng.
Cuối tuần, hiếm khi có thời gian rãnh rỗi nên Nhan Tịch dính chặt lấy Dung Tước và hai đứa bé song sinh đáng yêu, ngoài việc quan tâm và rất thích hai đứa nhỏ của Dung Tước thì thực ra cậu chính là muốn bản thân mình dính được chút hỉ khí từ hai đứa nhỏ, cậu sắp kết hôn cùng Lam Cẩn, trong bụng lại đang có một tiểu Lam Cẩn đã được hơn hai tháng.
Trước đó, Nhan Tịch quyết định sang nước ngoài chữa trị tuyến thể Omega bị tổn thương của mình, Lam Cẩn sau khi biết đã từng khuyên nhủ cậu, anh nói không quan tâm đến việc cậu là Omega hay Beta, chỉ cần đó là cậu thì anh đều rất hạnh phúc, dù cho sau này bọn họ không có con của riêng mình thì anh chỉ cần cậu ở bên là đã đủ rồi, điều này khiến Nhan Tịch thấy vô cùng ngọt ngào, thế nhưng bản thân cậu vốn rất thích trẻ con, dường như Lam Cẩn cũng là vậy, cho nên cậu vẫn quyết định tiến hành phẫu thuật chữa trị tuyến thể.
Khoảng thời gian trước, sau khi cùng Lam Cẩn vượt qua kỳ phát tình, tuyến thể sau gáy cậu đột ngột bị anh rót vào một lượng lớn pheromone của Alpha, sau đó đột nhiên Nhan Tịch lại cảm nhận được mùi pheromone trên người Lam Cẩn, điều này khiến cho cậu càng đặt thêm hy vọng vào đợt chữa trị sắp tới này.
Đã liên hệ xong cùng chuyên gia hàng đầu ở nước ngoài, thời gian cũng đã được sắp xếp, đến ngày bay Lam Cẩn đã gác lại hết lịch làm việc của mình trước đó, chỉ để ở bên cạnh Nhan Tịch cùng cậu đến nước S thăm khám chẩn trị lần này.
Tuyến thể của Nhan Tịch xác thực là đã bị tổn hại không ít, nhưng với khoa học kỹ thuật hiện đại của nước S hiện nay và năng lực của đoàn chuyên gia hàng đầu tiến hành mổ chính thì đó không phải là vấn đề quá khó khăn, vấn đề khó khăn nhất ở đây là Nhan Tịch sẽ phải trải qua vài lần phẫu thuật khác nhau, không chỉ đau đớn mà thời gian sẽ phải kéo dài đến vài tháng.
Ở bệnh viện khi được trả kết quả thăm khám của Nhan Tịch, Lam Cẩn rũ mắt nhìn, sau đó hồi lâu không nói gì.
Đến khi hai người trở về khách sạn lưu trú, Nhan Tịch mới phát hiện tâm trạng Lam Cẩn bất thường, suy nghĩ một chút cậu liền biết điều gì khiến anh trở nên như vậy.
Nhan Tịch cho Lam Cẩn một cái ôm, nhỏ giọng nói."Lam Cẩn, hai chúng ta đi được đến ngày hôm nay, em không hối hận bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không lùi bước... Chuyện trước đây, không chỉ do anh mà phần lớn cũng là do em... Nếu anh vì vậy mà không vui, em cũng sẽ rất buồn...".
Đôi mắt màu xám tro của Lam Cẩn đã đỏ bừng lên, hắn siết chặt cơ thề gầy yếu, giọng khàn khàn nói. "Anh hận không thể chịu đau đớn này thay em...".
Nhan Tịch nở nụ cười xinh đẹp. "Em lại thấy may mắn vì người bị đau không phải là anh!".
Nhan Tịch cùng Lam Cẩn ở nước S vẻn vẹn bốn tháng.
Trong thời gian này, Nhan Tịch phải trải qua bốn lần phẫu thuật khác nhau, mỗi lần nhìn người mình yêu tỉnh lại trong phòng bệnh, rồi chứng kiến cậu đau đớn vì thuốc giảm đau trong người đã tan hết, cơ thể vốn gầy yếu nay lại thiếu máu và dùng nhiều thuốc kháng sinh liều cao càng trở nên yếu ớt hơn, Lam Cẩn đau đến lồng ngực như bị ai dùng dao nhọn hung hăng khoét xuống một lỗ thịt, hô hấp cũng trở nên khó thở, hắn lại lần nữa cảm nhận được sự bất lực xuất hiện đến trên người mình.
Nhan Tịch biết đến rõ ràng, hiện tại tuy cậu phải chịu rất nhiều đau đớn, sau mỗi lần phẫu thuật tuyến thể sau gáy đều căng trướng đau nhức đến mức cậu hận bản thân mình không thể chết đi sau một giây, đồng thời trong khi thực hiện phẫu thuật cậu mặc dù đều được truyền máu, nhưng cơ thể chịu nhiều thuốc kháng sinh liều cao vẫn không kéo lại được, suy nhược đến mức chỉ là đi dạo quanh hoa viên của bệnh viện hít thở thôi cũng là điều cực kỳ khó khăn, nhưng những điều cậu phải chịu đựng đều là chỉ đau về thể xác, gắng gượng rồi cũng sẽ qua, nhưng Lam Cẩn lại không phải vậy, trong khoảng thời gian này anh luôn ở bên cạnh cậu, quan tâm ân cần săn sóc tỉ mỉ, anh không chỉ mệt mỏi cả thể xác mà cả tinh thần cũng chịu đến cực hạn, có lần nửa đêm cậu tỉnh giấc muốn đi nhà vệ sinh thì bắt gặp Lam Cẩn đang ngồi cạnh giường chăm chú nhìn cậu, đáy mắt như đá quý tràn đầy sự bi thương giãy dụa, mang theo hối hận, đau lòng, tự trách... cứ ngồi như thế nhìn cậu.
Ban ngày phải chăm sóc cậu, ban đêm anh còn phải tranh thủ lúc cậu ngủ say rồi mở cuộc họp điều hành trực tiếp với nhân viên và cấp dưới, chưa kể những lúc cậu đang ngủ mà đau đến tỉnh thì anh ở bên cạnh vẫn luôn là người tỉnh dậy trước cả cậu, dịu dàng ôm cậu vào lòng, ôn nhụ dỗ dành, mỗi ngày ngủ chưa được bốn năm tiếng đồng hồ cả người nhanh chóng gầy đi một vòng lớn, Nhan Tịch nhìn mà đau trong lòng, cậu chỉ hy vọng chuỗi ngày này nhanh nhanh kết thúc.
Cũng rất may mắn, sau lần phẫu thuật lần thứ tư thì mọi chuyện đã kết thúc, hai người bọn họ cuối cùng đều được giải thoát, Lam Cẩn đỏ vành mắt ôm lấy Omega của mình, khàn khàn nói. "Sẽ không để em đau như vậy nữa...".
"Có anh, em không sợ đau!".
Nhan Tịch nhìn Alpha của mình, chỉ của riêng mình, mỉm cười nói như thế.
Lại nói đến Dung Tước hiện tại.
Sáng sớm, Nhan Tịch cùng Lam Cẩn đến trung tâm thương mại mua rất nhiều đồ cho trẻ nhỏ, sau đó đến nhà Dung Tước với túi lớn túi nhỏ trên tay.
Lúc trước, không ai có thể ngờ chuyện của Dung Tước có thể được giải quyết và trở nên tốt đẹp như hôm nay, cậu ta đã thành công mang con rời khỏi Mặc Từ, hiện tại cũng đang sống rất tốt.
Khi biết được tin Dung Tước đã chuyển ra ngoài sống cùng các con, Nhan Tịch thực sự mừng thay cho cậu ta, cho nên thường xuyên đến thăm ba cha con bọn họ.
Hai người đến nhà Dung Tước, Dung Tước vừa mở cửa cậu đã chạy vọt vào, bắt đầu tìm bé con ở khắp nơi.
Lam Cẩn nhìn dáng vẻ Nhan Tịch gấp gáp như vậy, trái tim trong lồng ngực cũng vọt lên tới cổ họng. "Em chậm một chút, cẩn thận bụng mình...".
"Bác sĩ đã nói rồi mà, con anh rất khỏe đó!". Nhan Tịch cười đáp.
Lam Cẩn thấy cậu như vậy thì chỉ có thể cười đầy bất lực, quay đầu chào hỏi Dung Tước.
Trong khoảng thời gian vừa qua, Lam Cẩn và Dung Tước cũng bởi vì thường xuyên tiếp xúc, cho nên hai người cũng xem như đã quen biết.
Lam Cẩn đương nhiên cũng rất thích hai bé con của Dung Tước, hắn còn từng nói với Nhan Tịch, chờ con của hai người ra đời sẽ thường xuyên đưa đến nhà Dung Tước để hai bé con kết bạn với tiểu bảo bối nhà bọn họ, sau khi đặt túi lớn túi nhỏ xuống đất, hắn cũng bước vào phòng em bé, nhìn Nhan Tịch đang chơi đùa với hai đứa trẻ trong phòng bằng ánh mắt dịu dàng.
Thấy Nhan Tịch thích trẻ con như thế, trong lòng Lam Cẩn mềm mại vô cùng, nghĩ đến quãng thời gian ngọt ngào của hai người...
Tiểu bảo bối của bọn họ sau khi ra đời sẽ là đứa bé đáng yêu nhất trên đời.
Giá như mắt của tiểu bảo bối sẽ sáng như tinh tú trên trời, giống như đôi mắt của mẹ nó, sẽ thật tuyệt nếu nó có nốt ruồi bên má, đương nhiên mũi miệng và tai của nó cũng đều giống hệt mẹ nó như thế, chỉ nghĩ đến thôi là Lam Cẩn thấy con mình rất đáng yêu rồi.
Nhưng hắn cũng không phải không nghĩ đến trường hợp xấu khác, hắn là Alpha cấp S hiển nhiên gen rất mạnh, chưa kể bé con trong bụng vợ hắn cũng đã siêu âm ra là một cậu nhóc, nếu vậy thì phần lớn sau này sẽ phân hóa thành Alpha...
Nếu vậy thì chờ bé con này ra đời xong thì hai người họ phải sinh đến khi nào có được một Omgea hoặc một Beta giống hệt Nhan Tịch mới thôi...
Lam Cẩn càng nghĩ càng không thể nhịn nổi nữa rồi, ánh mắt nhìn Nhan Tịch cũng tối đi.
Mà Nhan Tịch không biết gì vẫn đang rất hồn nhiên vui vẻ, nhưng chắc chắn cậu sẽ không thích chuyện sắp xảy ra với cái mông của mình sau này đâu, dù sao từ khi cậu mang thai, Lam Cẩn cũng đã đói khát lâu rồi...
Đến trưa, khi Dung Tước dỗ con ngủ thì Nhan Tịch dẫn Lam Cẩn vào bếp.
Trong phòng bếp đã được chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu, có lẽ cậu ta tính toán làm một mâm cơm thịnh soạn chiêu đãi hai người họ.
Mặc dù tay nghề nấu ăn của Dung Tước rất ngon, nhưng dù sao cậu ta cũng phải chăm sóc hai đứa con, Nhan Tịch thương bạn mình cho nên mỗi lần đến chơi đều không muốn làm phiền Dung Tước.
Sau khi Dung Tước dỗ dành hai con xong, vừa bước ra khỏi phòng đã nghe thấy tiếng xào nấu trong bếp, khi cậu đi qua nhìn thì thấy đôi vợ chồng nhà kia thật sự đang ở trong bếp, bất ngờ hơn là người nấu lại là Lam Cẩn, thậm chí còn nấu khá quen tay.
Lam Cẩn xắn tay áo đến khuỷu tay đang làm món xào, còn Nhan Tịch chống hai tay đứng bên cạnh, một cao một thấp, một mạnh mẽ một nhỏ gầy, thế nhưng lại làm thành một bức tranh hài hòa đến khó tả.
Dung Tước khi biết Nhan Tịch là Omega đã vô cùng kinh ngạc, sau đó lại biết được tuyến thể của cậu bị tổn thương cho nên phải ra nước ngoài điều trị mất vài tháng, rồi khi trở về cậu ấy lại mang thai, việc ở công ty tại quê nhà cũng đã xin nghỉ, cậu còn nghe nói công ty nhỏ Nhan Tịch từng làm được Lam Cẩn và Lam thị nâng đỡ không chỉ một hai lần, đây không phải là yêu ai yêu cả đường đi đó sao? Thời gian này Nhan Tịch khá bận rộn vì chuẩn bị cho đám cưới, nếu không phải đã lâu cậu và Nhan Tịch chưa gặp nhau thì có lẽ hôm nay cũng sẽ không thấy được đôi vợ chồng nhà họ.
Không có lý nào khách đến nhà lại phải tự xuống bếp, Dung Tước vội vàng đi vào lại bị đẩy ngược trở ra đến mức lảo đảo suýt thì ngã xuống, Nhan Tịch nói ngày thường cậu chăm sóc hai đứa con cũng mệt rồi, bây giờ nên để chút thời gian nghỉ ngơi, cho nên nhất quyết không cho Dung Tước vào bếp.
Đồng thời Nhan Tịch cũng muốn khoe thêm, chồng nhà cậu mới lấy chứng chỉ đầu bếp gần đây, cho nên phải cho Dung Tước nếm thử.
Một lúc sau, các món ăn bổ dưỡng với đủ màu sắc hương vị được bày ra trên bàn, Nhan Tịch không hề nói quá, tài nấu nướng của Lam Cẩn quả thật là đỉnh cao của cuộc đời.
Thật khó lòng tưởng tượng được, một Lam Cẩn là người đứng đầu chuỗi thức ăn, một người luôn ở trên đỉnh kim tự tháp trong lĩnh vực kinh doanh lại có một mặt như vậy.
Ba người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, sau đó lại chơi thêm đến buổi chiều thì hai người Nhan Tịch mới miễn cưỡng nói lời tạm biệt ra về.
Trước khi đi, Nhan Tịch lưu luyến mãi ở cửa, không muốn rời đi, cậu thực sự hy vọng Dung Tước và hai bé con có thể chuyển đến gần nhà mình hiện tại, cậu rất lo Mặc Từ đột nhiên trở lại làm khó dễ Dung Tước, cho nên nếu Dung Tước ở gần cậu thì cậu sẽ an tâm vài phần.
Nhưng dường như Dung Tước lại không quá lo lắng về vấn đề này, đầu tiên, bây giờ cậu ấy đã có hậu phương vững chắc, kế nữa là bây giờ Mặc Từ đã đến nước Z, trong thời gian ngắn tạm thời sẽ không trở về trong nước được.
Mặc dù Dung Tước đã nói thế, nhưng trên đường trở về Nhan Tịch vẫn không lo lắng không nguôi.
Nhìn Nhan Tịch đang lo lắng, Lam Cẩn biết tâm trạng hiện tại của vợ mình, trong thời gian mang thai Omega tương đối mẫn cảm và yếu ớt, chưa kể quan hệ giữa Nhan Tịch và Dung Tước vẫn luôn rất tốt, cậu cảm thấy lo lắng là chuyện hiển nhiên, hắn lên tiếng an ủi, nói cho cậu biết không cần quá lo sợ, bởi vì gần đây hắn đã gặp Mặc Từ ở trong một bữa tiệc kinh doanh tại nước Z, hắn còn nhớ khi đó mình còn đả kích đối thủ kia đến không thể phản kháng.
Lúc trước, Mặc chủ tịch còn lo hắn ta sẽ gây chuyện cho nên mới làm đủ mọi cách để tống cổ Mặc Từ qua nước Z, ông còn lấy cái chết của bản thân ra để đe dọa Mặc Từ, thẳng thừng tuyên bố nếu hắn không đạt được thành tựu thì không được phép trở về, Lam Cẩn thân là một người cũng có định hướng sẽ phát triển thêm ở nước Z, đương nhiên hắn biết công ty nhà họ Mặc ở nước Z chỉ là một đống hỗn lộn đổ nát, chỉ mỗi việc duy trì không để bị phá sản cũng đã là điều khó khăn, nếu như muốn hái ra thành tựu thì ít cũng phải cần dăm ba năm có lẻ, đến khi đó chỉ sợ lòng người đã nguội lạnh.
Nhìn Nhan Tịch vẫn còn ủ rũ, Lam Cẩn xoay người ôm cậu vào lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu cậu, nói ra nhiều lời dịu dàng an ủi cậu, pheromone dỗ dành cũng không ngừng phóng xuất ra vỗ về cậu, khiến tâm trạng của Nhan Tịch cũng tốt hơn một chút.
Cảm nhận được nhiệt độ mềm mại ấm áp trong lòng mình, Lam Cẩn thấy hạnh phúc khôn cùng.
Điều gì khiến một kẻ đang yêu thỏa mãn?
Mặc dù hành trình đến bên nhau đầy gập ghềnh trắc trở, thế nhưng để có được kết thúc tốt đẹp —— hắn bằng lòng trả giá mọi thứ!
— Kịch xong, vén màn, tung hoa —