Cưỡng Chế Phân Hóa - Nhạn Nhất Hạ

Chương 4: Bắt Gian Tại Trận
« Trước Sau »
Khi đó Lam Cẩn đã là một người nổi tiếng trong trường học, thậm chí còn nổi danh hơn Nhan Tịch nhiều. Ngay cả việc cho dù Nhan Tịch lớn hơn hắn hai khóa, sắp đi thực tập thì cũng ít nhiều nghe được một số tin đồn về linh tinh xoay quanh người đó. Nghe nói Lam Cẩn là con trai của một CEO tập đoàn lớn trong nước, mẹ lại là một đạo diễn nổi tiếng trong giới giải trí. Cậu cũng nghe nói Lam Cẩn là một Alpha cấp S rất hiếm thấy, đồng thời còn biết được một tin tức vô cùng gây chấn động, từ nhỏ hắn đã bị một bảo mẫu nam Beta ngược đãi, cho nên vô cùng ghét nam Beta. Thậm chí Nhan Tịch từng chứng kiến tận mắt việc Lam Cẩn đánh một nam Beta, chỉ bởi nam Beta kia có gan khiêu khích hắn, kết quả là bị đánh đến mức bị thương nặng phải nhập viện. Cuối cùng, cha mẹ của nam Beta kia còn phải đích thân mang theo con trai mình đang bó bột, trực tiếp đến tận nơi xin lỗi Lam Cẩn, xin hắn tha cho một con đường sống. Tên đó quả nhiên rất tó! Còn là thành phần siêu cấp bạo lực! Nhan Tịch hơi >_< khi nhớ lại. Vừa có chút cảm thông cho nam Beta kia, vừa thở than cho chính mình. Nhan Tịch không phải người ngốc, sau "tai nạn" ngoài ý muốn kia thì cậu không chỉ không muốn gây chuyện thị phi, mà càng không muốn rước thêm phiền phức cho gia đình mình, đương nhiên sẽ lựa chọn tránh xa Lam Cẩn càng xa càng tốt. Đây cũng là lý do vì sao rõ ràng Nhan Tịch ở trường học luôn tham gia các hoạt động rất sôi nổi, cũng kết bạn được với rất nhiều người, nhưng chỉ có Lam Cẩn là cậu chưa từng nói chuyện giao lưu lần nào. Sau khi biết Lam Cẩn là người cướp bạn gái của mình, Nhan Tịch vừa phẫn nộ vừa kinh ngạc. Một người giống như hắn ta chỉ cần vẫy tay một cái là sẽ có đủ Omega xinh đẹp, tài năng, tương lai rộng mở vây quanh, tại sao lại đi cướp bạn gái của cậu? Chẳng lẽ bởi vì cậu thuộc Beta nam mà hắn ghét nhất? Tuy rằng trong lòng vô cùng căm phẫn, cũng không hề cam lòng, nhưng Nhan Tịch không phải là người ôm hận quá sâu. Bị người khác chen chân vào mối quan hệ này là do cậu không đủ tài giỏi, không thể giữ được người mình yêu. Chuyện đến nước này rồi thì cậu chỉ còn cách chấp nhận, nhưng dù sao cũng đã yêu đương hai năm trời, Nhan Tịch không dễ dàng nói buông là buông ngay được. Cậu đã cố gắng quên đi đoạn tình cảm này, nhưng lại giống người lạc trong sương mù, mãi không thấy lối thoát. Đúng lúc này, Nhan Tịch nhận được điện thoại của Cố Vũ Phi gọi đến, cô ta nhập viện do bị thương. Nói cậu không quan tâm là nói dối, nghĩ đến dáng vẻ yếu đuối sợ đau ngày trước của cô, Nhan Tịch thở dài thật sâu. Rõ ràng là cả hai đã chia tay nhưng cuối cùng Nhan Tịch vẫn đến bệnh viện thăm cô ta. Ai ngờ đến khi gặp mặt thì Cố Vũ Phi níu chặt tay cậu òa khóc, từng giọt nước mắt lã chã rơi cực kỳ đáng thương. Nhan Tịch đau lòng, vội vàng ôm lấy cô ta dịu dàng an ủi, còn ước gì kết cả tấm lòng mình thành nơ bướm tặng cô, dỗ cô vui vẻ. Từ trong lời kể của Cố Vũ Phi, Nhan Tịch biết được nguyên nhân lần nhập viện này của cô do đâu. Sau khi cô ta và Lam Cẩn yêu đương, cô đã trở thành cái gai trong mắt rất nhiều nữ và nam Omega khác. Những người đó luôn tìm cách khiêu khích cô, thậm chí còn đánh cô nhập viện. Nhan Tịch nghe xong cũng thấy bất bình thay cô ta, nhưng Cố Vũ Phi lại van cầu cậu giúp cô đi tìm Lam Cẩn, nói cho hắn biết cô đang nằm viện, tình hình rất tệ, hy vọng hắn có thể đến thăm cô một lần. Nhan -- đang từ nam 9 giờ trở thành nam 8 thâm tình -- Tịch: "....". Cậu cảm thấy nghi ngờ đoạn tình cảm này của hai người bọn họ, và cả việc Lam Cẩn là người yêu hiện tại của Cố Vũ Phi. Chẳng phải khi biết tin bạn gái mình nằm viện thì nên sốt sắng chạy đến thăm nom sao? Tại sao còn phải nhờ người khác đi thông báo? Hai người đang yêu đương thật đấy à? Nhan Tịch 囧. Cố Vũ Phi ấp úng giải thích, bởi vì Lam Cẩn biết được chuyện bọn họ đánh nhau nên rất tức giận, nên đã chặn cô mất rồi. Nhan Tịch: "....". Chắc tôi tin! Vừa nói xong, Cố Vũ Phi lại khóc lớn hơn, sụt sùi nói rằng người mà cô có thể nhờ vả lúc này chỉ có Nhan Tịch mà thôi. Nhan Tịch cũng không chịu nổi dáng vẻ này của cô ta, cho nên cuối cùng cũng không từ chối. Cậu lấy được địa chỉ của "tình địch" từ Cố Vũ Phi, Nhan Tịch theo đó mà tìm đến cổng khu nhà. Vừa đến nơi, cậu đã thấy một chiếc xe thể thao mui trần rất bắt mắt chạy vụt ngang qua bên cạnh mình. Nhan Tịch nghĩ thầm quả nhiên là khu nhà cao cấp, có rất nhiều xe sang. Mắt vẫn lưu luyến nhìn chiếc xe đắt đỏ đó thêm vài lần, cũng tình cờ bắt gặp Lam Cẩn đang lái chiếc xe đó còn bên cạnh hắn là một cô gái lạ mặt, ngồi bên ghế phụ. Nhan Tịch đứng hình tại chỗ, vội vàng ngước cổ nhìn cho kỹ. Trên chiếc xe đang chạy, người con gái kia có nhiều cử chỉ thân mật dành cho Lam Cẩn, chắc chắn không đơn giản chỉ là bạn bè bình thường. Nhan Tịch hiểu rõ trong xã hội hiện nay, sự tồn tại của Alpha là tuyệt đối. Alpha cấp càng cao thì càng mạnh mẽ, pheromone của những Alpha này phát ra chẳng những có thể đánh gục các Omega, mà còn có thể áp chế được các Alpha khác kém hơn mình. Ngay cả đối với các Beta cũng sẽ gây ra chèn ép không nhỏ. Thông thường đối với các Alpha cấp càng cao thì ý thức về địa vị càng mạnh, họ rất coi trọng vấn đề huyết thống thuần khiết và việc nuôi dưỡng huyết mạch. Alpha ở địa vị cao thì thông thường sẽ kết hôn với một Omega cùng đẳng cấp, vì lẽ đó cho nên mới dẫn đến tình cảnh bây giờ, địa vị cao thấp, quyền lực lớn nhỏ đều bị Alpha độc chiếm. Những Alpha có thế lực thì sẽ truyền từ đời này qua đời khác, dần dần sẽ sinh ra càng ngày càng nhiều thêm Alpha mạnh mẽ. Mà Lam Cẩn thì càng không phải nói, hắn xứng đáng ở vị trí nổi bật nhất trong số đó. Thân là Alpha cấp S, Lam Cẩn chẳng những có thế lực lớn, thân phận cao quý mà ngay cả ngoại hình lẫn nhan sắc cũng chẳng hề tầm thường. Một Alpha như vậy có ai sẽ không đổ gục cơ chứ? Cho nên chẳng cần nghĩ cũng biết, bên cạnh hắn lúc nào cũng có rất nhiều người yêu thích theo đuổi. Chỉ là -- Nhan Tịch không quan tâm đến việc Lam Cẩn được yêu thích ra sao? Chỉ biết rằng bên cạnh hắn hiện tại không nên có một người con gái khác như thế kia, bởi vì mới một tuần trước hắn đã yêu đương với Cố Vũ Phi, chuyện này thậm chí còn dấy lên một làn sóng thảo luận sôi nổi ở trường. Bây giờ Cố Vũ Phi bị thương nhập viện, sao đối phương có thể đi tìm vui bên cạnh cô gái khác? Dường như Lam Cẩn đang có việc gấp, thông qua cách lái xe Nhan Tịch nhìn thấy hắn đạp chân ga thật mạnh, chiếc xe lập tức biến mất trong hầm gửi xe của tòa nhà. Vốn dĩ Nhan Tịch định đuổi theo nhưng vừa mới nhấc chân lên đã bị bảo vệ cản lại, cậu đành nói là đến tìm bạn, rồi nhanh chóng nói địa chỉ, số nhà, thông tin của Lam Cẩn ra. Sau khi đăng ký thông tin đầy đủ thì mới được bảo vệ chi vào. Vào bên trong khu nhà, Nhan Tịch lại tốn một lúc lâu thời gian mới tìm được nơi ở của Lam Cẩn. Trước khi nhấn chuông cửa, Nhan Tịch đã tự động viên mình nhiều lần là phải thật bình tĩnh, mặc kệ lúc trước cậu có thích Cố Vũ Phi nhiều bao nhiêu thì hiện tại hai người đã chia tay. Lần này cậu tới với thân phận là bạn bè của cô ta và chỉ cần truyền đạt lời của cô ta đến Lam Cẩn là được. Còn đối với chuyện giữa hai người bọn họ đã xảy ra cái gì và sắp xảy ra cái gì, thì đều không phải việc của cậu. Không biết Lam Cẩn và cô gái kia làm gì trong phòng, mà Nhan Tịch bấm chuông đã một hồi cũng không thấy người bên trong có động tĩnh gì, cậu chẳng còn cách nào khác chỉ đành dùng tay gõ cửa, lần này dường như có tác dụng khi cậu nghe thấy có tiếng bước chân ra mở cửa. Cửa nhà do cô gái vừa ngồi bên ghế phụ Lam Cẩn ra mở, trên người cô ta hiện tại đã thoát bộ đầm vừa nãy thay bằng bộ áo tắm mỏng manh, tóc trên vai xõa ra, đường cong cơ thể quyến rũ hiện lên không sót chỗ nào. Nhan Tịch: ".....". Cô nam quả nữ ở chung, không ai nói thì cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì gì kia. Nhưng -- đối với xử nam ngây thơ Nhan Tịch thì chuyện XXOO này vẫn là chuyện rất ngại ngùng, trong khi thình lình thấy cô gái trước mặt ăn mặc hở hang thì Nhan Tịch trợn tròn mắt ngạc nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng lên vì xấu hổ. "Cậu tìm ai?". Cô gái kia hỏi cậu. Nhan Tịch cụp mi mắt tránh không nhìn thẳng cô gái, cậu khẽ ho một tiếng. "Tôi tìm Lam Cẩn!". Cô gái không trả lời mà đưa mắt đánh giá Nhan Tịch từ trên xuống dưới. Người trước mặt tuy là nam nhưng cho dù từ ngoại hình hay gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn, giọng nói trong veo này đều giống với kiểu người mà Lam Cẩn thích. Nam yêu tinh! Mà lúc này, Nhan Tịch da mặt mỏng vì không chịu được ánh mắt của cô gái mà cặp mắt to đã đỏ lên, vừa mang theo sự tránh né nhưng lại cố tỏ ra bình tĩnh nên càng nhìn càng đáng yêu. Cô gái cười khẽ. "Thế sao? Bây giờ người yêu bé nhỏ cũng tìm đến tận cửa rồi à?". Nhan Tịch nghe vào tai 囧. Cậu rõ ràng là một chàng trai đầu đội trời chân đạp đất, vậy mà bị nhầm tưởng thành người yêu bé bỏng của Lam Cẩn. Đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại theo thói quen. Này, này, này! Nhan Tịch đang tính mở miệng giải thích thì nghe thấy tiếng mở cửa phòng từ bên trong vang lên. Lam Cẩn vừa mới tắm xong, trên người còn mang theo hơi nước bước đến, mái tóc ngắn hơi xoăn rủ xuống trước trán. Trên gương mặt đẹp trai còn đọng lại vài giọt nước, nửa người dưới quấn khăn, lồng ngực thì để trần còn chưa khô. Giọt nước đọng lại men theo cơ bắp cuồn cuộn chảy xuống phía dưới, mang theo cảm giác nguy hiểm ẩn sâu trong vẻ quyến rũ gợi cảm. Giống như một con sư tử đực vừa từ dưới sông lên, đang muốn đánh chén một bữa no nê. Nhan Tịch theo bản năng -- rén ngang! Rõ ràng đây là tên nam "trà xanh" đã chen ngang vào mối quan hệ tình cảm của cậu! Nhưng với ngoại hình chênh lệch không chỉ một xíu của hai bên, Nhan Tịch đành... hơi ngậm ngùi! Ở nơi ngược sáng Nhan Tịch không nhìn thấy, cặp mắt hẹp dài của Lam Cẩn lóe lóe lên nhanh chóng. Cậu nghe thấy cô gái kia quay sang nói với Lam Cẩn. "Không phải anh nói lần này là em sao? Sao lại để người tình bé nhỏ của anh tìm tới cửa rồi?". "Ồ!". Lam Cẩn nhíu nhíu mày, đôi đồng tử màu xám hiện lên vẻ hứng thú nhìn về phía chàng trai đang đỏ bừng trước mặt. Nhan Tịch nhìn người đàn ông rõ ràng bị bắt gian tại trận mà vẫn mang vẻ mặt thản nhiên như vậy, cậu tức giận nói. "Ai là tình nhân của cậu ta? Cậu ta cũng xứng sao?". Nói xong, mặc kệ vẻ mặt đầy kinh ngạc của cô gái. Nhan Tịch ngẩng đầu đầy giận dữ chất vấn Lam Cẩn. "Bạn gái cậu bị thương đang nằm viện mà cậu không biết à? Còn mặt mũi ở đây chơi đùa với cô gái khác?". "Bạn gái?". Lam Cẩn lộ ra vẻ lười biếng, hơi nghiêng đầu nhìn chàng trai trước mắt đang đỏ bừng cả mặt, không biết đối phương rốt cuộc vì ngại hay vì tức. "Ai thế?". Nhan Tịch 囧. Cậu không ngờ Lam Cẩn sẽ hỏi như vậy, khuôn mặt trắng nõn đã đỏ bừng vì tức giận nay lại còn đỏ hơn, cậu nghiến răng. "Cố Vũ Phi! Cô ấy nằm viện nên không thể đi tìm cậu được, đành nhờ tôi chuyển lời giúp. Cô ấy muốn gặp cậu một lần!". Lúc này, Lam Cẩn mới bừng tỉnh lại. "À... hóa ra là cô ta!". Nhan Tịch: "....". Chưa dừng lại ở đó, nói xong Lam Cẩn còn cười khẩy một tiếng, ánh mắt chứa đầy sự chế giễu và khinh miệt. "Cô ta nói cô ta là bạn gái của tôi à?". Nhan Tịch đang định gật đầu thì Lam Cẩn đã giành trước một bước, học theo giọng điệu ban nãy của cậu, bình thản nhả ra bốn chữ. "Cô ta xứng à?". Nhan Tịch: ".....". Nam trà xanh này! Thứ mà mình đã từng vô cùng trân trọng yêu thương lại bị người khác chà đạp như vậy, dù tốt tính đến thế nào thì Nhan Tịch bây giờ cũng sắp hắc hóa. Cậu siết chặt nắm đấm, trong lòng không ngừng nhắc nhở chính mình địa vị của người trước mắt, muốn kiềm lại ý muốn đánh vào mặt hắn. "Lam Cẩn, cậu quá đáng vừa thôi!". "Quá đáng chỗ nào? Tôi chỉ đang thuật lại sự thật thôi mà!". Lam Cẩn nói như lẽ tất nhiên, thản nhiên đối mặt với Nhan Tịch. Trông thấy bộ dáng cực kỳ tức giận của cậu, đến mức cả hai tai cũng đỏ lên. "Lúc trước ở trường tôi thấy hai người thường ở cạnh nhau, em là người yêu cô ta à?". Nhan Tịch nghĩ đến thân phận hiện tại của mình, hơi xấu hổ, đỏ mặt nói. "Bạn trai cũ mà thôi!". Lam Cẩn cúi đầu cười nhạo, gương mặt điển trai đong đầy sự trào phúng. "Em cũng thú vị ghê! Đã chia tay còn giúp người yêu cũ theo đuổi thằng khác cơ hả?". Sắc mặt Nhan Tịch khi bị giễu cợt có hơi cứng lại. "Bây giờ tôi và cô ấy vẫn là bạn bè". Cậu không muốn tiếp tục đứng đây "tâm sự" mấy chuyện vô nghĩa với Lam Cẩn. "Tôi có thể thấy Cố Vũ Phi rất thích cậu, cô ấy bị những người yêu thích cậu đánh đến mức phải nhập viện, nhưng vẫn muốn gặp cậu một lần. Về tình về lý có phải cậu cũng nên đi thăm cô ấy, chứ không phải ở đây mua vui cùng cô gái khác thế này!". Lam Cẩn tiến về phía trước một bước, một tay đặt trên khung cửa, nửa người trên rướn lên áp sát vào Nhan Tịch, đôi mắt màu xám cách cậu càng gần. Nhan Tịch 囧, bị bất ngờ dẫn đến tim đập thình thịch. "Alpha trong kỳ phát tình không làm với con gái, lẽ nào làm với một nam Beta như em à?". Nghe Lam Cẩn nói thế, Nhan Tịch ngạc nhiên đến hai mắt mở to. Quả nhiên cậu có thể nhìn rõ ràng trong đôi mắt màu xám của đối phương có hiện lên đôi chút sắc vàng, đúng là biểu hiện của việc Alpha sắp tiến vào kỳ phát tình. Tuy rằng cậu là Beta, nhưng cậu cũng biết rõ trong thời kỳ phát tình thì bất cứ Alpha hay Omega nào cũng đặc biệt khao khát, và ham muốn làm tình. Alpha cũng không có quan niệm về việc trinh tiết, cộng thêm trời sinh đã giỏi về phương diện này, cùng với kỳ phát tình có chu kỳ hẳn hoi. Cho nên xung quanh một Alpha luôn có rất nhiều nhân tình hoặc là bạn giường. Lam Cẩn là quý tử trời sinh, đương nhiên là ong bướm xung quanh nhiều không kể xiết. Trong tư duy của một Alpha, lên giường một lần với người khác là việc bình thường như ngày nào cũng phải ăn cơm. Một số Alpha cấp cao còn rất phóng túng, đời sống riêng tư hỗn loạn đến mức khó mà tưởng tượng nổi. Từ trước đến nay đều như vậy, mọi người cũng quá quen với việc này. Nhưng đương nhiên vẫn có một số người tôn trọng yêu thương bạn đời, cho nên không thể chấp nhận nổi quan điểm đó.
« Trước Sau »