Cưỡng Chế Phân Hóa - Nhạn Nhất Hạ

Chương 30: Nóng Lên (H+)
« Trước Sau »
Nhưng may là người đàn ông lạ mặt đã nhanh tay giữ được cậu. "Chân cậu bị thương à?". Nhan Tịch nhíu mày lại. Chân cậu rất đau! Người đàn ông liếc mắt nhìn xuống bàn chân phải đang nhấc lên khỏi mặt đất, nhanh chóng đỡ lấy eo cậu. "Có đau lắm không?". Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Tịch ngày càng nhăn lại vì đau đớn, cậu thành thật gật gật đầu. Người đàn ông dìu cậu đến phòng trống ở bên cạnh, để cậu ngồi lên trên ghế trước, sau đó chu đáo ngồi xổm xuống vén ống quần thể thao kiểm tra mắt cá chân bị thương. Mắt cá chân trắng gầy bị sưng đến mắt thường cũng có thể thấy, người đàn ông có giáo dưỡng đầy trách nhiệm nói. "Tôi đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra, xe tôi ngay dưới lầu thôi". Bị đụng ngã nay chân bị thương cũng là do cậu bất cẩn, Nhan Tịch cũng không muốn làm phiền người khác đến mức này. Cậu chỉ mong muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây, cho nên nói. "Không cần đâu, chỉ là trẹo chân thôi, không có vấn đề gì lớn cả". Nào ngờ người đàn ông kia lại cố chấp muốn đưa cậu đi bệnh viện, Nhan Tịch từ chối mãi không được nên đành chấp nhận đi theo. Trên đường đến bệnh viện, hai người có trò chuyện dăm ba câu. Lúc này Nhan Tịch mới biết được người đàn ông đó tên là Trương Tố, tuy rằng thân hình vạm vỡ, bề ngoài cũng được xem là hạc giữa bầy gà nhưng lại là một Beta. Hai người đến bệnh viện, Trương Tố giành việc làm thủ tục giấy tờ. Không mất quá nhiều thời gian, Nhan Tịch đã được sắp xếp đi chụp X-quang. Sau khi bác sĩ kiểm tra kết quả chụp phim, thì xác định mắt cá chân chỉ bị bong gân mà thôi, không có vấn đề gì quá nghiêm trọng. Trương Tố lại yêu cầu bác sĩ kê thêm nhiều loại thuốc tăng tốc độ phục hồi, thì hai người mới rời khỏi bệnh viện. Vì Nhan Tịch đi lại khó khăn cho nên Trương Tố cũng tận tình đưa cậu về đến tận cửa. Nhan Tịch là người chưa một lần được trải nghiệm sự quan tâm quá mức như vậy, cậu xấu hổ vô cùng. Cuống quýt cảm ơn rồi xuống xe, thình lình có trận gió thoảng qua, bất chợt cậu ngửi được mùi hổ phách quen thuộc. Nhan Tịch hoảng loạn ngẩng đầu quan sát xung quanh. Đã khuya lắm rồi, cả khu chung cư tối đen như mực, chẳng thể nhìn nổi ai là ai nữa. Mùi hương hổ phách kia cũng chỉ thoảng qua trong tích tắc, cho nên Nhan Tịch không để ý, chỉ nghĩ là do bản thân mình suy nghĩ nhiều mà thôi. Lúc vừa mới rời khỏi khách sạn không lâu, Nhan Tịch đã nhận được điện thoại hỏi tại sao bữa tiệc còn chưa kết thúc mà cậu biến mất đi đâu rồi. Cậu dùng cái cớ chân bị thương để nói với Dịch Nham Nhuệ, xin phép mình rời đi trước. Cho nên bây giờ Lam Cẩn chắc chắn ở cùng chỗ với Dịch Nham Nhuệ tại khách sạn đó, sao có thể xuất hiện trước nhà cậu được? Trương Tố chu đáo dìu Nhan Tịch đến tận cửa nhà, lúc rời đi còn không quên bày tỏ lòng hối lỗi thêm lần nữa, còn nhét cho cậu một tấm danh thiếp, nói nếu có bất cứ vấn đề gì thì có thể liên lạc lại. Nhan Tịch không phải người thích tính toán so đo, cậu không để ý nhiều đến chuyện này, Trương Tố như thế này đã là tốt lắm rồi, sao cậu có thể không biết điều mà bắt bớ người ta được. Chưa kể —— một phần lỗi cũng là do cậu! Mặc dù chân cậu bị bong gân, nhưng sau khi uống thuốc xong thì vẫn có thể khập khiễng đến công ty đi làm vào ngày hôm sau. Sau hai ba ngày kế tiếp, vết thương cũng đã giảm sưng hẳn, đang từ từ lành lại. Về cơ bản thì nó không gây ra quá nhiều rắc rối đối với sinh hoạt của cậu. Đó là vết thương ở chân, tuy nó hồi phục nhanh chóng nhưng kể từ sau bữa tiệc hôm đó, hình như sự bất thường của cơ thể Nhan Tịch càng thêm rõ ràng hơn. Sau gáy luôn có cảm giác sưng tấy, khứu giác cũng trở lên nhạy bén hơn. Thậm chí cậu có thể ngửi được rất nhiều mùi hương khác nhau, thỉnh thoảng cậu không thể nào lý giải nổi mùi hoa thoang thoảng trong phòng làm việc ở công ty của mình. Lúc đến bệnh viện kiểm tra, các bác sĩ nói hiện tại tạm thời vẫn chưa tìm ra nguyên nhân. Chỉ nói tình huống bất thường này là do thiếu đi pheromone của Alpha trấn an tuyến thể trong một thời gian dài, sau một thời gian là ổn thôi. Nhan Tịch chẳng nghi ngờ gì, mãi cho đến hai ngày sau. Lúc cậu đang làm việc, trái tim bỗng dưng đập nhanh, cảm giác nhói đau quen thuộc lan ra khắp cơ thể, sau gáy trướng lên sưng đau, tay chân mềm nhũn tê liệt, đồng thời cảm giác chóng mặt ập tới. "Có phải là pheromone của Omega không?". "Là ai không dùng thuốc ức chế vậy hả?". "Thơm quá đi mất!". Bên tai đầy tiếng thảo luận sôi nổi của đồng nghiệp xung quanh vang lên, Nhan Tịch vẫn luôn không khỏe nào có tâm sức để ý vấn đề mà bọn họ đang nói đến. Cậu chỉ biết trạng thái bây giờ của bản thân đang không hề tốt, hoảng loạn đứng dậy rời khỏi văn phòng, gọi cho phòng nhân sự xin nghỉ phép gấp. Sau đó dùng chút ý trí cuối cùng lái xe điện về nhà. Tay cậu run rẩy lấy ra chìa khóa mở cửa nhà, vừa vào đến, Nhan Tịch đã không chịu nổi mà ngã quỵ xuống đất. Bây giờ Dung Tước đang đi làm, cậu chỉ có một mình ở nhà mà thôi nhưng thậm chí đến sức để lết về phòng cậu cũng chẳng có. Nhan Tịch đành cuộn mình lại trên sofa, đầu đã mất đi ý thức. Cậu chẳng biết tại sao cơ thể mình lại xuất hiện tình trạng này, chẳng lẽ là do xa cách Lam Cẩn lâu ngày à? Tình trạng lần này có vẻ khác trước rất nhiều, lồng ngực đập thình thịch giống như sắp nhảy ra khỏi cổ họng cậu vậy. Phía sau gáy nóng bừng, Nhan Tịch chỉ còn cách lấy tay liên tục xoa bóp nó. Cậu phát hiện tuyến thể ngày thường ẩn sâu dưới da, nay lại phình lên to đến bất thường, nhiệt độ cũng cao đến dọa người. Ham muốn khó nói trong cơ thể dâng lên, thiêu đốt cậu đến mơ hồ. Suy nghĩ dần dần thối lui khỏi cơ thể, nhường chỗ cho những khao khát mạnh mẽ đó chi phối. Cậu cảm thấy mình sẽ xong đời, nếu không có pheromone của Alpha an ủi! Nhan Tịch cho rằng cứ cắn răng chịu đựng cho đến khi cơ thể dần dần giảm bớt ham muốn làm tình này, thì cậu sẽ khá hơn nhưng sau một buổi sáng thống khổ vì chịu đựng, tình hình của cậu lại không hề khả quan. Dục vọng mãnh liệt dần ăn mòn lý trí của cậu, trong biển lửa và sự tê liệt do nó mang đến, cậu đã đánh mất đi sự đúng đắn khi đưa ra quyết định sự việc. Nhưng cậu đã chẳng thể nào chịu nổi nữa, bàn tay run rẩy mò lấy điện thoại, bấm gọi cho Lam Cẩn. Trong vài giây đợi điện thoại kết nối, Nhan Tịch cảm thấy thời gian như đã trôi qua cả thế kỷ. Đầu dây bên kia cuối cùng cũng bắt máy, cậu chết lặng trong giây lát, cuối cùng sốt ruột nói. "Lam tổng ——! Bây giờ, bây giờ tôi đang ở nhà. Anh... anh có thể qua đây không?". Giọng nói của Lam Cẩn trong điện thoại vẫn trầm khàn, bình tĩnh như trước. "Tịch Tịch, có chuyện gì sao?". Vừa nghe thấy giọng nói của Lam Cẩn, Nhan Tịch bỗng thấy tuyến thể sau gáy mình lại sưng lên. Cậu chịu đựng sức nóng trong cơ thể, khó khăn nói. "Cơ thể tôi lạ lắm! Không biết có phải tôi vô tình ngửi được mùi pheromone của anh rồi hay không? Chấn thương phụ thuộc lại tái phát rồi! Tôi... tôi không thể tự giải tỏa được, cho nên... anh có thể... có thể....?!?". "Nhưng mà bây giờ tôi đang họp, không có thời gian!". Giọng nói của Lam Cẩn bên đầu dây bên kia vô cùng kiên định, kiên định đến mức lòng Nhan Tịch cũng lạnh lẽo cả đi. Lòng tự trọng còn sót lại thôi thúc cậu mau chóng cúp điện thoại sau khi bị đối phương từ chối. Nhan Tịch khó chịu khom lưng, co mình lại trên sofa, chịu cơn nóng hừng hực đến đau nhói trong cơ thể. Cả người cậu đỏ bừng bừng, đôi mắt nóng như bốc cháy, chóp mũi cũng cay cay. Đúng rồi, những người như Lam Cẩn luôn đứng trên đỉnh kim tự tháp, xung quanh họ có biết bao nhiêu Omega ưu tú, sao có thể cam chịu hạ mình vì một Beta tầm thường như cậu kia chứ?. Cậu không biết tại sao bản thân lại là người xui xẻo mắc phải căn bệnh này. Một năm trước, vì nó mà đã rước lấy cho Lam Cẩn bao phiền toái. Cuối cùng anh cũng thoát khỏi nó, trong lòng không biết là đã vui sướng biết bao nhiêu, mắc mớ gì bây giờ lại tìm lại phiền phức đó làm chi? Thôi thì cậu cứ cố chịu đựng đi! Chịu đựng đến khi Dung Tước quay về, nhờ cậu ấy đưa mình đến bệnh viện xem thử. Sau đó tiêm một liều thuốc an thần là được, tóm lại không có Lam Cẩn thì còn có cách giải quyết khác kia mà. Đứng ở cửa, Lam Cẩn đã nhạy bén nhận ra mùi pheromone của Omega thoang thoảng qua khe cửa. Hắn biết, đó là pheromone của Nhan Tịch! Ngày trước, lúc hai người làm tình. Tuyến thể của Nhan Tịch chịu đựng sự kích thích đến mức tối đa thì mới tỏa ra chút mùi thơm nhàn nhạt. Thế nhưng bây giờ, nó lại nồng đậm đến mức tràn ra khỏi khe hở trên cửa. Lam Cẩn mở cửa, mùi thơm của hoa sen ngọt ngào ập đến chào đón hắn. Mùi hương thanh nhã mà tươi mát, giống như một bông sen ngập tràn sức sống. Khoảnh khắc Lam Cẩn bước vào, nó quấn lấy cả người hắn, đẩy hắn, dẫn dụ hắn đi về hướng trung tâm của mùi hương đó. Đôi mắt màu xám cao quý của Lam Cẩn nhìn thẳng vào người đang cuộn tròn trên ghế sofa, thân mình gầy gò đang run lên bần bật. Đôi chân dài sải rộng, hắn bước nhanh đến bên sofa. Nghi nghe thấy tiếng mở cửa, Nhan Tịch càng vô thức co rúm người cuộn mình lại. Đôi mắt cậu nhòe đi vì nước mắt, chỉ mơ hồ nhìn thấy dáng một người cao lớn đang đến gần. Nhan Tịch không biết đó là ai, đôi bàn tay run rẩy hoảng sợ che đi phần thân dưới đã vô cùng lộn xộn của mình, cố gắng kéo chiếc quần đã ướt hơn phân nửa lên, thanh giọng run run. "Đừng lại đây...!". Lam Cẩn nhìn chằm chằm người con trai đang chật vật trước mặt, hậu huyệt phía sau cậu sớm thấm ra một lượng chất lỏng lớn, thậm chí bề mặt sofa cũng không thể tránh khỏi. Đôi mắt sau tròng kính từ từ tối đi, dường như bên trong đang có ngọn lửa bùng lên, giọng nói cũng khô khan hơn một chút. "Xảy ra chuyện gì?". Nghe thấy giọng nói cùng mùi pheromone quen thuộc, Nhan Tịch vội vàng ngẩng đầu lên. Đôi môi mỏng sưng đỏ hơi hé ra, thở hổn hển. Cậu đang hỗn loạn vô cùng, chỉ biết đưa tay kéo áo Lam Cẩn, rơi nước mắt đầy tủi thân và ấm ức. Gương mặt cậu đều ướt cả, giọng nói thì khàn đặc. "Lam Cẩn, tôi khó chịu quá! Cho tôi —— cho tôi pheromone của anh". Ánh mắt Lam Cẩn khóa chặt trên người Nhan Tịch, toàn thân cậu đều tỏa ra mùi thơm của pheromone Omega. Hắn cố gắng nhả ra một chữ từ trong cổ họng. "Ồ?". "Sao Tịch Tịch lại khiến bản thân thành ra thế này?". Giọng hắn vẫn bình tĩnh như thường, nhưng gân xanh trên mu bàn tay đã lộ rõ. Dường như Lam Cẩn cũng đang cố gắng hết sức nhẫn nhịn. Sau khi đợi vài giây, hắn cũng không đợi được người kia trả lời. Bởi vì Nhan Tịch đã bất tỉnh, thậm chí đến sức bò về phía Lam Cẩn đòi hỏi cậu cũng chẳng còn. Trong căn phòng nồng nặc mùi hoa sen tươi mát trong lành, pheromone của Omega có độ phù hợp lên tới 99% cũng chẳng phải chuyện đùa. Cho dù Lam Cẩn có là Alpha cấp S có ý chí kiên cường đến cỡ nào đi chăng nữa, thì chắc chắn khi hắn bước vào căn phòng này, bị mùi pheromone hoa sen thuộc về kỳ phát tình đập vào mũi, thì tuyến thể Alpha cũng chẳng chịu nổi mà bị kích thích tiến vào trạng thái phát tình luôn. Đôi mắt màu xám tắt đi ý cười với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, Lam Cẩn không kịp đợi nữa cởi áo khoác ra bọc kín cơ thể nhếch nhác của cậu lại, rồi bế người lên nhanh chóng mang đi. Trên đường về nhà, Lam Cẩn dùng hết sức nhẫn nại của cả đời mình để kiềm chế lại bản thân không chơi luôn con mèo nhỏ vừa phân hóa này, đến pheromone còn không biết khống chế để mùi hoa sen tràn ra lung tung. Hắn nhẫn nhịn đưa Nhan Tịch về phòng, đặt được cậu lên giường thì đã không nhịn được nữa. Trút bỏ quần áo, pheromone của Alpha cấp S cũng được giải phóng ra, nhanh chóng quyện vào mùi hoa sen thơm ngát, vờn vào nhau, quyến rũ lấy nhau, khiến bầu không khí trong phòng trở lên nóng bỏng hơn. Đột nhiên nhận được một lượng lớn pheromone của Alpha như vậy, khiến Nhan Tịch đang hôn mê bất tỉnh cũng phải rên lên đầy thích thú. Trên chiếc giường mềm mại, cơ thể gầy yếu của cậu vặn vẹo không kiểm soát được. "A, ha....". Lam Cẩn dễ như trở bàn tay cởi bỏ hết quần áo trên người, cơ thể Nhan Tịch hoàn toàn lộ ra. Làn da vốn trắng nõn nay đã chuyển sang màu hồng nhạt, còn được phủ bởi một lớp mồ hôi mỏng, trông vừa quyến rũ vừa vô cùng mê người. Nhan Tịch khẽ run lên, lúc Lam Cẩn cúi người xuống cậu còn chủ động duỗi tay ôm lấy cổ anh, vùi mặt vào hít hà mùi thơm đã quên từ lâu. "Lam Cẩn —— Cho tôi, cho... cho tôi thêm nữa!". Yết hầu Lam Cẩn trượt lên trượt xuống, ánh mắt hắn híp lại đầy nguy hiểm, đồng thời pheromone cũng giải phóng ra nhiều hơn. Hắn vuốt ve lên tấm lưng bóng mịn của Nhan Tịch, khẽ giọng thủ thỉ. "Cho em, tất cả đều cho em hết! Lần này sẽ cho em ăn no đến mức không thể ăn nữa, cả miệng trên lẫn miệng dưới". "Ư, ưm... Lam Cẩn, nhanh lên!". Nhan Tịch đã đợi quá lâu, giữa hai chân vô cùng trống trải. Lam Cẩn dễ dàng tiến vào, d/ương v/ật vừa to vừa nóng dùng lực đâm đến tận cùng, thẳng vào đến khoang sinh sản. "Á———! A, ha...". Thuận theo động tác đâm vào rút ra vô cùng mãnh liệt, ẩn nhẫn đã lâu nên pheromone của Alpha cấp S nồng đậm từ tuyến thể của Lam Cẩn phóng ra không ngừng. Cặp mắt kính che lấp cơn thịnh nộ của dã thú không biết được tháo ra từ bao giờ, sắc vàng kim trong mắt tràn đầy dục vọng mãnh liệt. Hắn ngửi được pheromone mùi hoa sen của Nhan Tịch sau khi phân hóa thành Omega phóng ra, mất khống chế mà đè bé con mảnh khảnh trên giường, động tác ngày càng hung hăng, cảm nhận được thân thể nhỏ gầy dưới thân mình không ngừng run rẩy co rút. Giữa hai chân dù là phía trước hay phía sau Nhan Tịch đều ướt dầm dề, giọng cậu khản đặc nức nở rên rỉ, miệng huyệt sưng đỏ đang không ngừng bao lấy cây c/ôn t/h/ịt thô to kia cũng trướng đến tê dại, tay chân không còn chút sức nào. Theo mỗi lần d/ương v/ật của Lam Cẩn ra vào, cậu bị chịch khiến trước mắt mơ màng nhưng thân thể vẫn nhạy cảm như cũ, bị động nhẹ chút là kích thích không thôi. "Ưm, sâu... sâu quá! A, a... Đâm tới rồi! A...!!!". Hai chân run lên từng chập, đến ngón chân trắng nõn cũng cuộn tròn lại, thân thể trong kỳ phát tình theo bản năng tiết ra chất lỏng, khiến cho vị trí hai người giao hợp ướt đến rối tung rối mù, chỉ một cử động nhỏ thôi cũng phát ra âm thanh dâm đãng.
« Trước Sau »