Lòng Tham Không Đáy - Thập Nhị Thúy Ngọc

Chương 4
« Trước Sau »
Thẩm Duyệt do dự một lát, cuối cùng vẫn chần chờ cởi thắt lưng của Thẩm Châu, kéo khóa kéo xuống, ngón tay hơi lạnh của cậu nhẹ nhàng chạm vào thứ cực đại của Thẩm Châu. Thẩm Châu thả lỏng cơ thể, khép mắt lại, cảm nhận được bàn tay của Thẩm Duyệt đang an ủi dục vọng hắn, đang loát động một cách không thuần thục lắm. Nhưng, đột nhiên hắn bị bao bọc trong một nơi ấm áp, Thẩm Châu mở bừng mắt ra, Thẩm Duyệt đang nằm dưới háng hắn, ra sức ngậm mút lấy hắn. Trong nháy mắt Thẩm Châu thấy kinh hoảng, hắn không định bắt Thẩm Duyệt khẩu giao cho hắn, hắn chỉ muốn chọc ghẹo Thẩm Duyệt, để cậu dùng tay an ủi hắn mà thôi. Thẩm Châu duỗi tay muốn đẩy Thẩm Duyệt ra, Thẩm Duyệt vẫn cứ chôn đầu cố gắng lấy lòng Thẩm Châu, nỗ lực phun ra nuốt vào hạ thể hắn. Thẩm Duyệt mút thật mạnh muốn Thẩm Châu nhanh chóng bắn ra. Thẩm Châu bị cậu mút như vậy cũng sướng tê dại. Bàn tay hắn vốn định đẩy Thẩm Duyệt ra lại chuyển sang đè gáy Thẩm Duyệt alij, hạ thân vô thức ưỡn lên trước. Trong mắt Thẩm Châu tràn đầy dục vọng. Thẩm Châu chạm lên yết hầu của Thẩm Duyệt. Thẩm Duyệt bị đâm quá sâu, nôn khan theo bản năng, cổ họng mềm ấm của cậu càng thêm chặt chẽ khiến Thẩm Châu cùng càng thêm sướng. Thẩm Châu đâm vào rút ra trong miệng cậu như đang làm tình, dùng cự vật xâm phạm môi lưỡi cậu. Lưỡi Thẩm Duyệt liếm láp vòng quanh dương v*t Thẩm Châu, quy đầu nhả ra chút chất lỏng kích thích Thẩm Duyệt càng thêm liếm hút triền miên. Thẩm Duyệt cảm giác hai huyệt của mình đang dần dần chảy nước. Thẩm Duyệt ghét bỏ cơ thể dâm đãng của mình, nhưng lại vì nó mà hưng phấn. Thẩm Duyệt như đang động dục. Bị Thẩm Châu dụ dỗ. Tốc độ của Thẩm Châu càng lúc càng nhanh, Thẩm Duyệt không chịu nổi, bị đâm chảy nước mắt, hai tay giãy giụa đẩy Thẩm Châu ra lại bị Thẩm Châu đè lại, bị đâm càng thêm hung mãnh. Dục vọng đáng sợ của Thẩm Châu đã bị Thẩm Duyệt châm một mồi lửa, hình ảnh Thẩm Duyệt cười với một tên đàn ông xa lạ cứ hiện lên trong đầu hắn, hắn siết chặt tay, hai mắt gằn lên. Thân thể Thẩm Châu đang gào lên điên cuồng: Chơi chết em ấy! Chơi chết em ấy!! Thẩm Châu bắn trong miệng Thẩm Duyệt, Thẩm Duyệt phản ứng không kịp, nuốt vào tinh dịch tanh nồng của Thẩm Châu. Thẩm Châu dựa vào ghế hơi thất thần, hắn rũ mắt, nhìn thấy vết tinh dịch trắng đục vương trên gương mặt đỏ bừng của Thẩm Duyệt, vừa yêm diễm vừa dâm mĩ. Thẩm Châu thở hổn hển vài tiếng, hơi hơi khôi phục nhịp thở bình thường. Thẩm Châu rút tờ giấy lau đi dấu vết trên mặt Thẩm Duyệt, lại nhẹ nhàng vén tóc mái màu nâu trên trán cậu, lau đi mồ hôi cho cậu. Thẩm Châu lau dọn sạch sẽ xong, mở chốt xe. Thẩm Duyệt vẫn đang cúi đầu, mặt đỏ bừng bừng. Thẩm Châu mím môi, nghiêng người mở cửa xe cho Thẩm Duyệt. Cằm hắn chạm nhẹ vào đỉnh đầu Thẩm Duyệt. Thẩm Châu hơi cúi đầu, nhắm mắt lại, môi hắn chạm lên mái tóc mềm mại của Thẩm Duyệt, vừa chạm vào đã tách ra. Đó là một nụ hôn còn mềm nhẹ hơn cả lông chim. Ngắn ngủi đến vậy. Chỉ trong một giây, Thẩm Châu lại quay về dáng vẻ như thường, mở cửa cho Thẩm Duyệt. Gió lạnh ùa vào từ bên cửa, thổi cho Thẩm Duyệt thoát khỏi cơn mê mang. Thẩm Duyệt xuống xe, vội vã rời đi như muốn thoát khỏi hang động đáng sợ này. Thẩm Châu nhìn dáng vẻ chạy trối chết của Thẩm Duyệt, ngón tay thon dài chạm nhẹ vào bờ môi vừa mới hôn lên sợi tóc Thẩm Duyệt. Thẩm Châu chậm rãi đuổi kịp Thẩm Duyệt, nhớ lại biểu tình lúc trước của Thẩm Duyệt, ánh mắt cậu nhìn hắn như không nỡ xa rời, Thẩm Châu cười lạnh tự giễu. Hắn cười mình tự mình đa tình. Trong bữa tối, Thẩm Châu giả vờ vô tình nhắc đến chuyện Thẩm Duyệt ở trọ. Mẹ Thẩm Duyệt lập tức lo lắng, bà sợ bí mật cơ thể con trai mình sẽ bị phát hiện, nhưng bà không ngờ rằng, Thẩm Duyệt đã bị anh trai trên danh nghĩa chơi chín rục từ lâu rồi. Bà nói: "Duyệt Duyệt, sao đột nhiên lại ở trọ, không phải trong nhà cũng có phòng vẽ tranh hả, ở nhà không tốt hơn à?" Thẩm Duyệt lắp bắp trả lời: "Con tham gia... một... cuộc thi..." Mẹ Thẩm Duyệt nhìn Thẩm Duyệt đầy lo lắng, nói: "Vậy thì để anh đưa đón con hàng ngày." - Bà chuyển sang nhìn Thẩm Châu: "Có được không?" Thẩm Châu cười ôn hòa: "Đương nhiên là được, đúng lúc ba cũng về rồi, con cũng được nghỉ, rảnh rỗi không có gì làm." Thẩm Duyệt lập tức đứng lên: "Không được!" Cậu ở trọ vì muốn tránh mặt Thẩm Châu, nếu để Thẩm Châu đưa đón cậu mỗi ngày, vậy cậu cần gì phải làm việc thừa thãi nữa? Thẩm Duyệt nhìn ánh mắt lo lắng của mẹ, cậu biết mẹ đang lo cái gì, Thẩm Duyệt lại nhớ tới trận ý loạn tình mê trên xe buýt, cậu trầm mặc một lát. Vẫn còn thích, vẫn còn nhớ nhung. Thẩm Duyệt thỏa hiệp, cậu chấp nhận. Cậu nhẹ giọng nói: "Không cần phiền anh hai đâu, việc ở trường cũng sắp xong rồi, mấy ngày nữa con dọn về nhà." Lúc này mẹ mới yên tâm cười với Thẩm Duyệt. Không đến hai ngày, Thẩm Châu nhanh chóng giúp Thẩm Duyệt dọn dẹp đồ đạc về nhà, dường như quãng thời gian dâm loạn chưa hề tồn tại. Thẩm Duyệt trốn trong phòng vẽ tranh. Một ngày nắng, Thẩm Châu không nhịn được đến tìm Thẩm Duyệt, hắn có chìa khóa của phòng vẽ tranh. Hôm đó, người làm đang cắt cỏ trong vườn. Tiếng động cơ ầm ĩ từ máy cắt cỏ át đi tiếng mở cửa của Thẩm Châu. Thẩm Châu dừng trước cửa phòng, hắn nhìn thấy Thẩm Duyệt. Ánh mặt trời phủ kín người Thẩm Duyệt, cậu đang thành kính hôn lên một bức tranh với tình yêu thương ngập tràn. Trong nháy mắt Thẩm Châu như rơi vào biển sâu, hắn cảm nhận được cả người lạnh băng, dường như máu trong người hắn cũng đã hóa đá.
« Trước Sau »