Sau Khi Chia Tay Tiểu Thư Giàu Có
Chương 41
Vị trí địa lý của thị trấn Lan Định không thuận lợi, trước đây việc phát triển kinh tế khó khăn hơn các trấn khác ở Liễu Thành. Tuy nhiên, cách đây khoảng mười năm, ban lãnh đạo mới đến đã phát hiện ra tiềm năng phát triển của thị trấn Lan Định, khiến cho nơi đây đã có những bước ngoặt lớn.
Thị trấn được bao quanh bởi núi sông, có phong cảnh hấp dẫn. Ngoài ra, giống như được phủ một tấm chăn điều hòa nhiệt độ khiến khí hậu nơi đây mát mẻ ổn định. Chẳng phải rất thích hợp để trở thành nơi nghỉ dưỡng vào mùa hè hay sao?
Không phải thích hợp mà là rất thích hợp. Vì vậy những chính sách ưu đãi đã được đưa ra để cải thiện khu vực này.
Tuy nhiên, hiệu quả mang lại không quá nhanh, phải đến vài năm trước, thị trấn Lan Định mới nổi tiếng hơn, thu hút nhiều người trong tỉnh lái xe tới đây vào mùa hè. Ngành du lịch ở khu vực này dần được phát triển.
Mấy năm nay, khi Phương Du nghỉ lễ đều về thẳng thị trấn, nhưng mỗi lần trở về, cô không thể không nhận thấy thị trấn nhỏ quê hương đang phát triển quá. Chỉ có thể dùng những từ như "sáng bừng lên" để mô tả. Chẳng hạn như "Trường trung học Lan Định" mà cô từng học, hai toà nhà mới được dựng lên, có vẻ như đã có thêm thư viện. Lúc cô còn đi học không biết thư viện đang ở nơi đâu? Ngoài ra, con kênh bốc mùi phía bên ngoài trường cũng đã được xử lý, hiện tại trông rất sạch sẽ.
Nhưng nhà cô không ở trong thị trấn, mà ở một ngôi làng gần khu nghỉ dưỡng.
Quận đã quy hoạch khu nghỉ dưỡng và mở thêm những địa điểm mới. Chỉ một số hộ gia đình nằm trong khu vực quy hoạch mới được cấp đất để di dời. Rõ ràng, vận may như vậy đã không đến với họ.
*Chương này liên quan đến đơn vị hành chính của Trung Quốc, mình không rành lắm, nên có thể có sai sót, chỉ biết Liễu Thành ở cấp huyện thuộc thành phố Liễu Châu, tỉnh Quảng Tây, không có thông tin về thị trấn Lan Định (có thể do tác giả nghĩ ra).
Cuộc sống bây giờ ngày càng tốt hơn, gia đình họ cũng không ngờ tới điều này.
Trong hai ngày qua, sau khi Phương Du trở về, cô đã đi lại giữa thị trấn và làng. Ông bà nội hiện đang ở bệnh viện trong thị trấn, còn ông bà ngoại thì ở trong làng. Vị trí nhà cô khá thuận lợi, không cách xa khu nghỉ dưỡng và thị trấn, chỉ cần bắt một chuyến xe minibus*, có thể đến nơi trong vòng hai mươi phút.
*Giống kiểu xe 16 chỗ
Không cần lo lắng về công việc, Phương Du vui vẻ an tâm nghỉ lễ.
Chợ trong thị trấn chỉ nhóm họp vào ngày lẻ, những thời điểm khác, hầu hết các gian hàng đều đóng cửa, ngay cả khu nông sản cũng không có ai dựng quầy hàng.
Vì vậy, vào sáng ngày 3 tháng 5, Phương Du đội chiếc mũ rơm do ông ngoại đan, bắt xe minibus ở cổng làng để đi đến thị trấn.
Nhiệt độ trong quận có chút giống với Tây Thành nơi cô từng đi công tác cách đây không lâu, nhưng có phần mát mẻ hơn Tây Thành. Mục đích chính đi đến thị trấn lần này của Phương Du là mua một ít trái cây tươi, sau đó đến bệnh viện thăm ông bà nội. Phương Cần nói buổi tối sẽ nấu một bữa thịnh soạn để đãi khách.
Lợi dụng lần trở về này, gia đình đã sửa sang lại nhà cửa, nhờ vài người hàng xóm trong làng đến giúp đỡ. Không chỉ trả tiền công mà còn muốn mời họ dùng bữa, bởi vì phần lớn thời gian Phương Cần và Phương Du đều không có mặt ở đây, nếu có chuyện gì xảy ra trong nhà, hàng xóm luôn dang tay giúp đỡ.
Khi cô bước ra khỏi bệnh viện sau khi nói chuyện với ông bà nội, cô phát hiện ở ngoài bệnh viện rất náo nhiệt.
Bệnh viện trong thị trấn đã cũ, trong sân chỉ có xe cứu thương, ngoài cửa là những con phố nhỏ của thị trấn. Hiện tại ở đây có một vài người không biết đang làm gì, đứng xem xung quanh. Nơi này vốn không có nhiều phương tiện qua lại, nhưng bây giờ lại bị tắc nghẽn. Vì là ở nông thôn nên tiếng còi xe cũng không bị kiểm soát chặt chẽ như ở nội thành. Các tài xế bất mãn bấm còi liên tục, ồn còn hơn tiếng ve sầu, yêu cầu mọi người đừng đứng chặn đường nữa.
May mắn thay, một số người tốt bụng đã dọn đường và con đường đã được khôi phục lại như ban đầu.
Phương Du còn chưa tới gần, đã nghe thấy một giọng nam bất lực thở dài: "Chú Sách, chú nói là do làm việc trong khách sạn của chúng tôi nên sức khỏe không tốt. Chúng tôi đã nói sẽ đưa chú đến bệnh viện trong thành phố để khám. Nếu chú không muốn thì có thể đến bệnh viện ở thị trấn cũng được. Chú vẫn không chịu... Vậy chú muốn làm gì?"
"Tôi cần một lời cam kết!" Nằm trên mặt đất, một ông già có bộ râu chưa cạo, mái tóc có vài sợi tóc trắng đang tức giận đưa ra yêu sách của mình, sau đó lại hét lên lần nữa "Ai da".
Người đàn ông mặc vest tiếp tục hỏi: "Cam kết về tiền bạc à?"
"Là khoản bồi thường!"
Người thân của ông già đang đứng bên cạnh cũng hét lên ba tiếng "Bồi thường đi", khí thế hùng hồn.
Người đàn ông mặc vest mỉm cười: "Được rồi, lát nữa bà chủ của chúng tôi sẽ cử người đến nói chuyện với ông về khoản bồi thường."
Phương Du đã nắm bắt được tình hình chỉ sau vài lời.
Quy hoạch của khu nghỉ dưỡng khác với những nơi khác, rất nhiều khách sạn nghỉ dưỡng đã được xây dựng trong mười năm qua, khiến nơi đây đã trở thành một khu thương mại độc lập với núi non và quang cảnh tự nhiên. Trong số những người được khách sạn tuyển dụng, thuê những người dân địa phương như ông già này, chi phí sẽ rẻ hơn, đồng thời họ cũng quen thuộc với khu vực này, dù thế nào đi chăng nữa vẫn là một thỏa thuận tốt.
Đoán chừng lúc này ông già đang muốn moi tiền. Rốt cuộc nếu thật sự có vấn đề, có gì bất tiện nếu đến thành phố để kiểm tra? Hoặc là cho dù bệnh viện trong thị trấn đã cũ, nhưng không khó để thực hiện việc kiểm tra này.
Phương Du không có ý định nghĩ xa hơn, cô xách chiếc giỏ tre do ông ngoại làm và đi đến ngã tư, nơi minibus sẽ dừng cố định ở đó.
Nhưng cô mới đi được hai bước thì một chiếc hơi màu đen dừng lại bên đường, đồng thời còn có một chiếc xe cảnh sát đậu kế bên
Cô đoán "bà chủ" mà người đàn ông mặc vest nhắc tới đã đến.
Nhìn xung quanh thì thấy ngày càng nhiều người đến hóng chuyện, hầu hết các khuôn mặt đều là người lớn tuổi. Không ai quan tâm đến chuyện gì đang xảy ra, chỉ muốn đến xem náo nhiệt, thỉnh thoảng còn chỉ trỏ.
Phương Du rời mắt khỏi khu vực đó, kéo vành mũ xuống đi về phía ngã tư.
Một giây tiếp theo, cửa ghế sau của chiếc xe màu đen mở ra.
Đàm Vân Thư xuống xe, ánh mắt nàng dừng lại trên hình dáng Phương Du trong giây lát, lông mày hơi nhíu lại, cảm thấy trên đời sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy. Sau đó nàng tập trung xử lý chuyện trước mắt.
......
Phương Du ngồi xuống hàng ghế cuối cùng trên xe, loại xe này không có giờ giấc cụ thể, sẽ rời đi ngay khi mọi người ngồi hết chỗ.
Cô là một trong hai người cuối cùng lên xe, cái giỏ tre của cô đang dựng đứng trong cốp xe. Giống như cô, hôm nay có rất nhiều người đến mua đồ, trong cốp xe gần như chật cứng, đủ các loại mùi hương trộn lẫn vào nhau, hơi nặng mùi.
Trên xe có những khách hàng thường xuyên trò chuyện với tài xế bằng giọng địa phương của thị trấn Lan Định.
Hôm nay đã mua gì, hay con trai, con dâu đang làm việc ở đâu, hay cháu gái sẽ thi tuyển sinh đại học trong vòng một tháng nữa... những lời hỏi thăm kiểu như vậy. Sau khi người cuối cùng lên xe và trả tiền tiền, chiếc xe đã lăn bánh.
Thị trấn không lớn, chỉ cần qua vài con phố là ra khỏi.
Đường về làng của Phương Du có đi ngang qua con đường bên ngoài Bệnh viện.
Cô đang ngồi bên cửa sổ, trên tay cầm chiếc mũ rơm không thích hợp để đội trên xe. Từ xa cô có thể nhìn thấy đám đông ở bệnh viện vẫn chưa giải tán, nhưng có vẻ nhỏ hơn so với lúc cô rời đi, chiếc Sedan màu đen và xe cảnh sát vẫn còn đó. Cô đeo kính vào và nhìn thấy một dáng người đang khuất trong đám đông nhưng vẫn duyên dáng.
Khoảnh khắc tiếp theo cô chớp mắt, người đó tình cờ quay mặt lại.
Chiếc xe không thể tăng tốc, phải chạy chậm lại vì ở đây có quá nhiều người, Phương Du nhìn rõ góc nghiêng của người đó. Lông mi cô run lên, khi đối phương nhanh chóng nhìn qua, cô liền quay đầu lại, bình tĩnh nhìn vào gáy của hành khách ngồi trước mặt.
Tại sao Đàm Vân Thư lại xuất hiện ở đây?
Cô đã về quê nhiều lần như vậy, cô biết rất rõ trong khu nghỉ dưỡng không có khách sạn "Quân Linh". Chẳng lẽ Đàm Vân Thư đến đây để nghỉ dưỡng? Nhưng nếu đến nghỉ dưỡng, tại sao lại liên quan đến vụ làm tiền trước cửa bệnh viện? Người đàn ông mặc vest kia nhắc đến "bà chủ" rõ ràng là ám chỉ Đàm Vân Thư, nếu không thì Đàm Vân Thư đã không xuất hiện ở đây một cách khó hiểu.
Vậy ra Đàm Vân Thư cũng có một khách sạn ở đây, nhưng nó không tên là "Quân Linh".
Phương Du rất nhanh liền suy ra kết luận này.
Chiếc xe minibus không dừng lâu ở đó, hơi thở của cô đều đặn không gợn sóng.
Xe dần dần tăng tốc, gió bên ngoài cửa sổ càng lúc càng mạnh. Cô ôm chiếc mũ rơm rồi kéo cửa sổ lên.
Vào lúc này Phương Cần cũng gọi điện, hỏi khi nào cô sẽ về nhà.
"Sớm thôi, mẹ." Phương Du mỉm cười.
Phương Cần: "Ông ngoại của con vẫn còn ở khu nghỉ dưỡng làm đồ cho người ta, vẫn chưa trở về, nên không cần vội, mẹ gọi điện thoại chỉ để nhắc nhở con chú ý an toàn thôi."
"Dạ."
Nhưng khi Phương Cần và những người khác nấu ăn xong, Phương Đức Minh vẫn chưa về nhà, ông cũng không gọi điện trước để giải thích bất cứ điều gì.
Phương Du đành phải gọi điện cho ông ngoại để hỏi xem tình hình thế nào. Điện thoại nhanh chóng được trả lời, nhưng giọng nói vang lên không phải của Phương Đức Minh mà là một giọng nữ quen thuộc: "Xin chào, chủ nhân của điện thoại di động không tiện nghe máy, nên đã nhờ tôi trả lời."