Ta Chỉ Muốn Hôn Nương Tử Thôi!

Chương 7
« Trước Sau »
Trước mắt ta là hắn, mặc bộ hỷ phục đỏ rực, dù đã tẩy đi lớp hóa trang, nhưng khuôn mặt hắn vẫn hiện lên rõ ràng, rực rỡ hơn bao giờ hết. Hỷ phục làm nổi bật bờ vai rộng và chiếc eo thon của hắn, khiến ta nhớ đến dáng vẻ yêu kiều của hắn khi giả làm hoa đán trên chiếc thuyền hoa hôm nào. Tạ Vô Dạng cong môi, nở nụ cười ngây thơ như đứa trẻ vừa được kẹo: "A Chúc đã là nương tử của ta rồi." Hắn cởi bỏ trang sức, lười biếng nằm xuống phía sau, nhìn thấy ta vẫn ngồi ngay ngắn, nghiêm trang. Hắn đưa tay vòng qua eo ta, kéo ta nằm xuống cạnh hắn. Nhìn lên chiếc màn đỏ phía trên, ta không dám lơ là, liền hỏi hắn: "Ngày mai, vào giờ nào ta phải dâng trà cho mẹ chồng?" Vừa nói xong, quản gia nhà họ Tạ, Nghiêm thẩm đã tới, truyền lời từ bên ngoài: "Lão gia và phu nhân đã nói, cưới vào nhà đã là ủy khuất cho nương tử rồi, không cần dâng trà, không cần vấn an, bạc ở trong kho, có việc gì thì cứ tự giải quyết, không ai được làm phiền." Ta không tin nổi, liền kéo tay áo của Tạ Vô Dạng: "Việc đối đãi khách, dâng trà, bưng nước, ta có thể làm rất tốt." "Những chuyện đó không cần nàng bận tâm, nàng chỉ cần cùng ta ăn uống vui chơi là được." Điều đó thật khó tin. Từ nhỏ, mẫu thân ta đã dạy rằng, đời người con gái khi xuất giá là đoạn tuyệt với những ngày tháng an nhàn vô ưu. Khi đã nương tựa vào nhà người ta, nếu còn giữ thói quen tự do như ở nhà mẹ đẻ, ắt sẽ bị dèm pha, thậm chí bị nhà chồng bỏ rơi. Huống hồ, ta chưa từng kỳ vọng vào một cuộc sống tốt đẹp khi gả cho Tạ Vô Dạng. "Vậy còn gì nữa không?" "Có chứ, nhưng liệu nàng có làm được không?" "Ta làm được." Tạ Vô Dạng bỗng tiến sát lại gần, chỉ vào môi mình, cười nham hiểm: "Hôn rồi ngủ." Ta bỗng dưng thấy đầu đau nhức. "Ta thật buồn quá," Tạ Vô Dạng gối tay, dài giọng thở dài, "Đời ta chẳng còn sống được bao lâu, mà ngay cả hôn cũng không cho." Ta thật sự không thốt ra nổi từ "hôn", không hiểu sao hắn có thể nói ra điều đó một cách mặt dày như vậy. "…Chàng thật sự không còn sống được bao lâu nữa sao?" "Nương tử mong ta sống lâu sao?" "…Dĩ nhiên." "Nói dối." Tạ Vô Dạng nhìn ta, ánh mắt như nhìn thấu lòng ta, "Ta biết nương tử cũng mong ta chec sớm mà." Không phải như vậy. "Ta chưa hiểu nhiều về chàng, phần lớn chỉ nghe đồn đại, nói rằng chàng là kẻ phóng đãng, nếu chàng thật sự như lời đồn, ta không mong chàng sống lâu." Ta ngồi dậy, thở dài, "Nhưng nếu ta tin hết vào những lời đồn ấy, e rằng không công bằng với chàng." "Nương tử không lấy lời đồn để đánh giá ta." Hắn chống tay, cười nói, "Vậy ta sẽ cố gắng hết sức để nương tử không thất vọng." "Nhà họ Tạ muốn cưới ta, là hy vọng ta có thể giúp chàng tu tâm dưỡng tính, chuyên tâm học hành, để sau này có được danh tiếng tốt." "Ta hiểu rồi, nương tử muốn ta học hành chăm chỉ, phải không?" Ta gật đầu. "Vậy nếu ta học hành nghiêm túc, ta có thể hôn không?" “...” "Được không nào?" Việc nhà họ Tạ mời Lưu Sơn Nhân đến để dạy Tạ Vô Dạng học hành lập tức gây xôn xao khắp kinh thành. Ngay cả Thánh thượng cũng đùa với Tạ Hầu rằng: "Lãng tử quay đầu quý hơn vàng, ta cũng muốn xem thử nhị công tử nhà ông có thể đạt được thành tựu gì." Tạ nhị gia đã bắt đầu đọc sách, khiến các vở kịch như ‘Đăng Nương Truyền’ bị dừng diễn, thậm chí các vở yêu thích của các phi tần trong cung như ‘Lãn Sơ Trang’ và ‘Mạn Trâm Hoa’ cũng không có hồi kết. Khi ta mở bàn sách của hắn, mới phát hiện những vở kịch nổi tiếng khắp kinh thành đều do hắn viết. Ngày hè dài, gió thổi qua hành lang, bóng trúc rung rinh. Ta gấp lại cuốn kịch bản, những câu hát vẫn ngọt ngào vấn vương trong lòng. Tạ Vô Dạng lười biếng đặt cuốn sách lên mặt, nằm xuống chợp mắt, trên môi nở nụ cười đắc ý: "Mau khen ta đi." Ta chẳng có thời gian để khen hắn, vì phải chuẩn bị cơm nước cho Lưu Sơn Nhân. Trước đây khi Lục Tướng còn ở núi Hạc, ta thường lên núi hai lần mỗi ngày để đưa cơm cho họ. Lưu Sơn Nhân rất thích ăn cá lạnh ngâm nước với cháo hạt sen và củ năng, đây là những món tốn nhiều công sức chuẩn bị. Ta đứng dậy định đi, nhưng Tạ Vô Dạng liền nắm lấy đai áo của ta, kéo ta vào lòng: "Đã nói rồi, nàng phải ngồi bên cạnh ta học bài, nếu không ta chẳng học được gì." Ta vừa xấu hổ vừa tức giận, cố gắng đẩy hắn ra: "Chẳng phải chàng chỉ cần hôn là đủ sao?" "Không được." Tạ Vô Dạng cười đầy tinh quái, "A Chúc có việc nhờ ta, đương nhiên phải nghe lời ta." Tiếng bước chân của Lưu Sơn Nhân dần đến gần, ta đành mềm mỏng xuống: "Được rồi, ta sẽ nghe giảng từ phòng bên cạnh." "Không được, phải ngồi cạnh ta." Tạ Vô Dạng chống tay nói, "Nếu không, ta sẽ không học được."
« Trước Sau »