Ngươi Là Nữ Vương, Ta Là Đặc Công

Chương 2
« Trước Sau »

Beta: Bing.

Chương 2

Thị trấn càng thêm mờ ảo dưới trời chiều Giang Nam. Dưới một sân nhỏ trong tiểu viện, một đám con nít đang vui vẻ chơi đùa, Lão Ưng bắt gà con. Một màn sôi nổi nhốn nháo như vậy, ở thành thị tất nhiên không thể nhìn thấy.

Hình ảnh mờ ảo kia dần hiện rõ, rõ ràng không một chút tì vết. Ở cách đám con nít đùa vui cách đó không xa, một tiểu cô nương mặc quần trắng, cô đơn nhìn những người khác chơi đùa, nhưng lại không có cách nào chơi cùng.

"Mày xem, tên gia hỏa không ai muốn kia đứng ở nơi đó kìa, ôi chao." Tiểu nam hài làm gà con kéo kéo nam hài làm gà mái phía trước nói.

Nam hài liếc mắt nhìn tiểu cô nương, cố ý khinh thường lớn tiếng, nói: "Gia hỏa không ai thèm, quan tâm nó làm gì."

Tiểu cô nương đứng ở nơi đó nghe, lại không lên tiếng, đối với nàng như vậy mà nói, đã tập mãi thành thói quen.

"Trương Chinh Khiêm, mày mới nói là ai là gia hỏa không ai thèm?" Tiểu cô nương không phản ứng, không có nghĩa là người khác không phản ứng, người kia là một cô gái còn nhỏ hơn, từ trong nhà đi tới, ánh mắt hung hăng trừng cái tên nam hài Trương Chinh Khiêm, vẻ mặt đầy phẫn nộ.

"Tử Hàm.." Tiểu cô nương vẻ mặt đang rất cô đơn nhìn đến cô nhóc vừa mới đi vào sân, có chút nhớ nhung chạy đến bên cô, lại bị một cái chân chìa ra làm vấp ngã.

"Trương Chinh Khiêm, mày làm gì đó!" Cô nhóc tên là Tử Hàm thực tức giận rống ra tiếng, vội vàng chạy đến xem xét thân thể tiểu cô nương, nhìn đến vết máu thấm ra cả tất chân, cực kỳ tức giận đi đến hung hăng đạp Trương Chinh Khiêm một đạp.

Tiểu cô nương không để ý đến bản thân bị thương, vội vàng chạy đến muốn kéo Tử Hàm, nhưng tốc độ không nhanh như cô, vì thế trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người ở đó, Trương Chinh Khiêm thất bại té lăn ra đất.

"Mạc Tử Hàm, mày làm gì lúc nào cũng che chở cái tên gia hỏa không ai thèm kia." Trương Chinh Khiêm phẫn nộ, đứng xoay người đánh Tử Hàm, bị một cô nhóc bốn tuổi gạt ngã, hắn cảm giác mình không còn mặt mũi.

Mà những đứa trẻ khác, sớm sợ tới mức chạy đi hết. Trong sân chỉ còn lại hai đứa nhóc đánh nhau, còn có tiểu cô nương kia.

"Tử Hàm, đừng đánh nữa..." Tiểu cô nương sốt ruột đứng một bên kêu Tử Hàm, nhưng không có một chút hiệu quả, chỉ có thể nhìn hai người đang đánh nhau sống chết khóc thật to.

"Tuyền Ki, đừng khóc a." Nhìn tiểu cô nương khóc lên, Mạc Tử Hàm bỏ lại Trương Chinh Khiêm, xoay người muốn chạy đến dỗ người đang khóc, lại bị người từ phía sau quét ngã.

Trương Chinh Khiêm leo lên người Mạc Tử Hàm đè nặng không cho cô nhúc nhích, miệng hung tợn kêu, "Mày cầu xin tha thứ mau, không tao đánh chết mày."

Mạc Tử Hàm quật cường giãy dụa, khinh thường nhìn lên nam hài vẻ mặt hung ác lớn hơn mình hai tuổi đang áp trên người mình, một chút ý tứ cầu xin tha thứ đều không có.

"Vậy mày nói, Nhạc Tuyền Ki là gia hỏa không ai thèm, nói mau!" Bị Mạc Tử Hàm bộ dáng quật cường nhìn, Trương Chinh Khiêm giận sôi gan, cắn lấy vai người còn đang giãy dụa, cắn đến mức miệng nghe mùi máu cũng còn chưa buông ra.

Mạc Tử Hàm hoàn toàn coi thường Trương Chinh Khiêm hung ác, chỉ muốn đứng lên, bởi vì cô nghe được tiếng Nhạc Tuyền Ki khóc. Tay liều mạng kéo lấy người trên, chân cũng đá lung tung, sau đó, chợt nghe tiếng Trương Chinh Khiêm bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, rồi khóc rống lên tiếng.

Mạc Tử Hàm vội vàng đứng lên chạy đến bên người Nhạc Tuyền Ki kéo kéo ống tay áo nói, "Tuyền Ki,Tuyền Ki, đừng khóc được không?"

Nhạc Tuyền Ki ôm lấy Mạc Tử Hàm nho nhỏ khóc càng ngày càng thương tâm.

Lúc trước chỉ có cha mẹ thương mình, sau khi mẹ mất, ba cũng không quản nàng, nàng ở nhà một mình đến cô độc, hai năm trước mới được đưa đến nhà hàng xóm, tình trạng mới tốt hơn một chút.

Đưa đến chỗ chú Mạc và dì Mạc, hai người sẽ đưa đồ ăn ngon cho nàng ăn, quan trọng là tiểu Tử Hàm thật đáng yêu, mỗi ngày đều cùng mình đi chơi, tuy rằng không bao giờ gọi nàng là tỷ tỷ, nàng cũng không quan tâm, trong lòng rất vui vẻ.

Chẳng qua bởi vì cha là họa sĩ, nên Mạc Tử Hàm mới bốn tuổi đã biểu hiện được tài năng hội họa thiên phú, nên cha cô yêu cầu cô học vẽ, mỗi ngày luyện tập vẽ tranh, hậu quả là Mạc Tử Hàm không phải lúc nào cũng bồi được bên người Nhạc Tuyền Ki.

Nhạc Tuyền Ki khóc khóc, chợt phát hiện Trương Chinh Khiêm hung ác còn khóc lớn hơn, tay nhỏ bé xoa xoa nước mắt trên mặt, chớp tròng mắt nắm tay Mạc Tử Hàm hỏi, "Sao hắn lại khóc a?"

"Uhmm..." Quái dị nhìn thoáng qua Trương Chinh Khiêm đang khóc đến thương tâm, Mạc Tử Hàm nâng tay gãi gãi hai má cũng buồn bực trả lời, "Ta cũng không biết a, vừa nãy giống như đạp phải một cái mềm mềm gì đó... Ai quan tâm tới nó, Tuyền Ki, mẹ mua kẹo mạch nha nè, chúng ta đi ăn đi."

Trong lòng mong muốn nhìn thấy Nhạc Tuyền Ki nín khóc, Mạc Tử Hàm nhẹ tay phe phẩy lắc lắc bàn tay đang nắm lấy tay mình.

"Ân." Ngoan ngoãn gật đầu, Nhạc Tuyền Ki để Mạc Tử Hàm tùy ý nắm tay mình kéo đến trong phòng.

"Mẹ, con đưa Tuyền Ki trở lại nha." Mạc Tử Hàm vừa vào phòng đã vui vẻ kêu, cô lôi kéo tay Nhạc Tuyền Ki ngồi xuống ghế sa lon, sau đó cầm quả ô mai quý báu đưa đến miệng Nhạc Tuyền Ki, nhìn nàng ăn hết.

Bưng kẹo mạch nha từ phòng bếp đi ra nhìn thấy một màn như vậy, Liên Cẩm Dung cười nhẹ lắc đầu, con bà đối với Tuyền Ki thật sự là tốt quá mức luôn.

Để kẹo mạch nha lên bàn, Liên Cẩm Dung nhìn thấy quần áo Mạc Tử Hàm vừa mới thay không bao lâu đã đầy bụi cát, trên trán cũng đều là mồ hôi, nhìn lại Nhạc Tuyền Ki ánh mắt có chút sưng đỏ, bỗng nhiên gương mặt lạnh xuống, "Tử Hàm, con lại đánh nhau?"

Đem kẹo mạch nha của mẹ để xuống cho Nhạc Tuyền Ki, Mạc Tử Hàm quệt mồm cáo trạng lên: "Tên Trương Chinh Khiêm kia, lại khi dễ Tuyền Ki."


Ta đương nhiên biết, Liên Cẩm Dung nhíu mắt nói thầm, con gái bà không lẽ bà còn không rõ sao? Mỗi lần đánh nhau đều còn không phải vì Nhạc Tuyền Ki? Cũng giống như là bảo hộ lão bà rồi.

"Nói cho con bao nhiêu lần, nữ nhân không được đánh nhau, Chinh Khiêm khi dễ Tuyền Ki là không đúng, nhưng mà con cũng không thể đánh nhau, con..."

"Ai nha, Cẩm Dung, là con nít mà, đánh nhau là chuyện bình thường, trước đây ta cũng như vậy.." Mạc Lương Tài từ trong thư phòng ra đến, nghe lão bà liên miên cằn nhằn liền lên tiếng cắt đứt.

"Ông còn nói trước đây với tôi, như thế nào, quên không được tiểu cô nương kia?"

Liên Cẩm Dung vẻ mặt không thoải mái cắt đứt tâm tình nhớ lại chuyện năm đó của Mạc Lương Tài, bà cũng không có hứng thú nghe ông nói đến trước đây, chơi trò chú rể cô dâu, vì một tiểu cô nương mà mà đánh nhau với một nam hài khác.

Chậc.... Mạc Lương Tài nhìn thấy ánh mắt lão bà không vui, vội vàng im miệng nói sang chuyện khác, đùa với Mạc Tử Hàm đang li3m kẹo mạch nha nói:

"Tử Hàm a, con lớn lên có phải muốn cưới Tuyền Ki hay không đây?"

Nhóc con li3m kẹo mạch nha không hiểu nhìn cha, Mạc Tử Hàm nâng tay không dính đường gãi gãi hai má, "Cưới? Cưới là cái gì?"

Trời.... Bị con gái hỏi khó, Mạc Lương Tài nghĩ nghĩ một chút, mở miệng nói "Cưới, chính là con và Tuyền Ki cả đời phải cùng một chỗ, cả đời bảo hộ Tuyền Ki."

Ngô... Cả đời cùng Tuyền Ki một chỗ, cả đời bảo hộ Tuyền Ki...

Mạc Tử Hàm nhìn Nhạc Tuyền Ki đang nhìn mình tươi cười đáng yêu, tinh thần đại phấn chấn nói, "Cần, con muốn cưới Tuyền Ki."

"Xì,..." Bị con gái thần sắc đứng đắn chọc cười, Liên Cẩm Dung đẩy ông chồng không đứng đắn của mình.

Thiệt là, con gái sao có thể cười con gái?

"Nhưng mà, con không phải là con trai a." Mạc Lương Tài càng thêm hưng trí đùa với con gái.

Ngô... Chỉ có con trai mới có thể cưới Tuyền Ki sao?

Nhưng mà, con trai thật là hư, giống như tên Trương Chinh Khiêm kia, còn vô cùng dơ bẩn nữa.

Nhưng mà, muốn cả đời cùng Tuyền Ki ở cùng một chỗ.

Lắc lắc đầu nghĩ nghĩ một lát, Mạc Tử Hàm kéo tay Nhạc Tuyền Ki, thực đứng đắn lớn tiếng tuyên bố:

"Sau này, ta muốn làm con trai, chờ lớn lên sẽ cưới Tuyền Ki, cả đời cùng Tuyền Ki cùng một chỗ, cả đời bảo hộ Tuyền Ki."

......................

« Trước Sau »