Thỏa Thuận Hôn Nhân Có Độ Phù Hợp Cao
Chương 27: Nếu anh thấy khó chịu...... Thì đánh dấu em đi. Không sao cả
Chứng hỗn loạn kích ứng tin tức tố của Alpha thực chất cũng giống như chứng hỗn loạn kích ứng của Omega, nhưng do thể chất của Alpha, nên sức tàn phá của nó lớn hơn Omega rất nhiều.
Nói chung, khi bị hỗn loạn kích ứng, Omega sẽ trở nên nhạy cảm, mỏng manh và thiếu cảm giác an toàn, cần Alpha an ủi; còn sự tấn công hỗn loạn kích ứng của Alpha, ngoài các phản ứng sinh lý tương tự như Omega, chẳng hạn như dị ứng, cũng sẽ làm cho Alpha trở nên cực kỳ hung hãn, đầy thù địch, công kích những Alpha khác, có một xác suất nhất định đánh thức giai đoạn nhạy cảm của Alpha.
Đồng Miên nắm chặt điện thoại, trong lòng bàn tay chậm rãi toát ra mồ hôi, rất khó chịu.
Cậu biết chứng hỗn loạn kích ứng Alpha là gì.
Alpha trong giai đoạn kích ứng chỉ có thể nhận ra Omega của mình, khi ai có ý định tiếp cận, họ sẽ thể hiện thái độ thù địch. Đối với Omega, họ sẽ thể hiện tính chiếm hữu cực kỳ cao, ý muốn bảo hộ hoặc ý muốn hủy diệt —— Mấy loại dụ.c vọng này cùng tồn tại, thường không có cách nào tự kiểm soát.
Có những bản tin thường xuyên nói rằng một Alpha bị hỗn loạn kích ứng rất nhạy cảm, thần chí không rõ, đem bạn đời Omega yếu ớt của mình tra tấn đến thoi thóp.
Nói một cách khác, chính là nguy hiểm.
Thế nhưng......
Nghĩ đến việc Đoạn Việt Chinh ngồi một mình trong phòng bị tin tức tố tra tấn, Đồng Miên không làm được.
Trái tim của cậu đập loạn xạ, ngồi tại chỗ ngơ ngác hai phút đồng hồ, không nhịn được đứng dậy đi tìm giày.
Lúc này điện thoại đột ngột sáng lên.
Đoạn Việt Chinh gửi một tin nhắn, nói:
- Đồng Đồng, không được qua đây.
Đồng Miên chớp mắt, vội vàng gửi tin nhắn bằng giọng nói.
"Đoạn Việt Chinh, anh không sao chứ?"
Đoạn Việt Chinh cũng trả lời bằng giọng nói, hô hấp, thở dốc cực kỳ chậm chạp, giọng nói kiềm chế, còn rất ôn nhu.
"Không có, không có việc gì, em không được qua đây, anh không sao. "
Đồng Miên vừa gọi video vừa xỏ giày.
Đoạn Việt Chinh không bắt máy. Đồng Miên đóng sầm cửa lại, chạy vào thang máy.
Cánh cửa đối diện lặng lẽ mở ra một khe hở, Trác Thần chậm rãi xỏ dép đi ra ngoài, trốn ở góc hành lang, yên lặng nhìn Đồng Miên không ngừng ấn nút thang máy.
Tim Đồng Miên đập thình thịch, cậu không ngừng nhìn lên các tầng thang máy. Tuy nhiên, lúc này thang máy dường như đang đón khách, dừng ở một tầng nào đó rất lâu không xuống dưới, Đồng Miên lo lắng đến mức ném khăn quàng cổ, xoay người chạy đến lối thoát an toàn ở cuối hành lang. Cậu một hơi leo lên tầng 8, đứng thở hổn hển ở lối vào hành lang, ngửi thấy một mùi bạc hà sâu thẳm lại nồng đậm.
Đây chính là tác dụng của việc độ xứng đôi quá cao.
Khi cậu đối mặt với những Alpha khác, sẽ không cảm nhận được tin tức tố của họ.
Nhưng đối với Đoạn Việt Chinh, cậu có thể cảm thấy hơi thở của hắn phả qua khe cửa. Thậm chí có thể đọc được cảm xúc của hắn vào lúc này. Nóng nảy, bất an, thất lạc, thống khổ.
Căn bản không giống như giọng nói trong tin nhắn mà hắn gửi tới miễn cưỡng duy trì lại kiềm chế.
Đồng Miên một chân bước lên tấm thảm sang trọng của khách sạn, đi đến tận cánh cửa ngột ngạt.
Cậu bấm chuông cửa, nhỏ giọng hô: "Đoạn Việt Chinh, em đến rồi."
Hiệu quả cách âm của phòng rất tốt, Đồng Miên không nghe thấy động tĩnh bên trong.
Nhưng cậu cảm nhận được sự dao động dữ dội của tin tức tố, phảng phất như sinh mệnh đột ngột nhảy lên một chút, ngay sau đó, sôi trào lên trong không khí. Nếu không phải nguyên nhân độ xứng đôi, những người khác đứng giữa vòng xoáy tin tức tố này, có lẽ sẽ ngạt thở.
Đoạn Việt Chinh không có mở cửa.
Đồng Miên nhấn chuông đã ba phút, nhưng Đoạn Việt Chinh vẫn không có mở cửa, Đồng Miên lo lắng đến mức phát hỏa, phát giọng nói WeChat: "Đoạn Việt Chinh, anh mau mở cửa, anh ở bên trong, vì sao không mở cửa?"
"Học trưởng? Mở cửa."
Đồng Miên không nhịn được đưa tay đập cửa.
Cậu nghe thấy tiếng bíp của WeChat trong phòng. Ngay sau đó, có tiếng vật nào đó bị làm đổ, ào ào rơi lả tả trên đất.
Tin tức tố của Đoạn Việt Chinh đang đến gần, gần chút nữa, tựa hồ dừng ở cạnh cửa, nhưng Đoạn Việt Chinh không hề nhúc nhích, cũng không nói chuyện.
Nước mắt của Đồng Miên sắp rơi xuống, cậu không hiểu được hỏi: "Tại sao anh không mở cửa, Đoạn Việt Chinh?"
Cậu nghe thấy giọng nói chậm chạp, nặng nề của Đoạn Việt Chinh bên cửa: "Đồng Đồng, em, trở về. Anh đã uống thuốc ức chế, cách ly một ngày là ổn."
Hắn giải thích nói: "Lần này phát tác...... Rất nghiêm trọng, anh sợ làm tổn thương em. Ngoan, anh không sao. "
Nước mắt Đồng Miên từ trong hốc mắt chảy xuống, hỏi: "Chúng ta không phải là bởi vì chứng kích ứng nên mới kết hôn sao? Anh vì sao không cần em nữa? "
Giọng nói của Đoạn Việt Chinh đã trở nên có chút yếu ớt bởi vì kiềm chế khát vọng mãnh liệt cùng d.ục vọng phá hủy của mình: "Không...... Không phải, là quá nghiêm trọng, anh sẽ...... "
Giọng nói hắn rất thấp, Đồng Miên không nghe rõ, liền vội hỏi: "Sẽ cái gì?"
Tin tức tố của Đoạn Việt Chinh càng ngày càng đậm, Đồng Miên ở đó cũng dần dần bị cảm giác nào đó đánh tỉnh, giống như bị d.ục vọng mãnh liệt sinh trưởng của bạc hà trong hải dương kí.ch thích, cậu lo lắng hỏi: "Sẽ thế nào? Đoạn Việt Chinh? "
Đoạn Việt Chinh vẫn có thể bảo trì lý trí, chậm rãi hỏi: "Em không sợ sao?"
"A..." Đồng Miên cắn môi nói: "Em tin anh."
Cửa đột ngột mở ra.
Trong phòng tổng thống, rèm cửa trên ban công, ngắm cảnh 360 độ đều được kéo chặt, trong phòng không được bật đèn, tối om, chỉ có một chút ánh sáng xanh tím thấp thoáng phía xa, hình như là một thiết bị báo động. Tin tức tố nồng đậm tuôn ra, quấn lấy Đồng Miên như một cơn bão tuyết, tin tức tố ở trên da mặt lưu luyến không rời, Đồng Miên gần như có ảo giác bị lột sạch, cẩn thận l.iếm láp.
Cậu bị tin tức tố nồng đến nóng lên lui lại một bước, va vào vách tường lạnh lẽo, khó khăn lắm mới ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Đoạn Việt Chinh đang ở trong phòng.
Đoạn Việt Chinh đứng trong bóng tối nhìn cậu.
Tóc trên trán có chút ướt át, thần sắc mơ hồ, đuôi mắt thon dài nội liễm, không lộ ra vẻ gì, tựa hồ chứng hỗn loạn kích ứng không có phát tác. Nhưng bên trong gian phòng lại nồng đậm tin tức tố đến sôi trào không thể làm giả được. Đồng Miên đối mặt với hắn, trái tim nhảy loạn, cuối cùng cảm thấy sợ hãi.
Hai mắt Đoạn Việt Chinh sáng ngời như đồng tử dã thú trong bóng tối, giọng nói có chút khàn khàn, gọi Đồng Miên: "Lại đây."
Đồng Miên siết chặt điện thoại, có chút run rẩy nhìn hắn.
Đoạn Việt Chinh đột nhiên cười một tiếng, nhẹ nói: "Không phải nói tin anh sao? Lại đây. "
Đồng Miên lấy hết can đảm, hướng hắn bước tới hai bước.
Đoạn Việt Chinh đứng tại chỗ, đã đợi không kịp, sải bước đi tới trực tiếp đem eo cậu bóp lấy ôm người vào bên trong gian phòng.
Giọng nói Đồng Miên phát run: "Anh không sao, anh không sao chứ?" Run lẩy bẩy phóng ra tin tức tố, cố gắng xoa dịu chứng hỗn loạn kích ứng của Đoạn Việt Chinh.
Đoạn Việt Chinh nhắm mắt lại, vùi đầu vào cổ cậu thở dốc.
Đồng Miên cho là hắn không nghiêm trọng, định đưa tay trấn an vuốt nhẹ lên tóc hắn nhưng lại bị nắm lấy cổ tay, nhẹ nhàng véo nhẹ vào xương cổ tay cùng xương bàn tay, hắn cảnh cáo nói: "Đừng cử động."
Đồng Miên không dám động, bị hắn ôm vào trong ngực, dịu dàng ngoan ngoãn như con rối.
Hắn một đường đem đông ngủ ôm vào trong ngực, mở cửa phòng ngủ ra. Đồng Miên hoảng sợ hỏi: "Đoạn Việt Chinh, anh muốn làm cái gì? "
Đoạn Việt Chinh cười một tiếng ngắn ngủi: "Không phải hỏi, sẽ xảy ra chuyện gì sao?" Giọng nói của hắn trầm thấp, ẩn chứa nguy hiểm đi săn thành công, sẽ chết người.
Đồng tử Đồng Miên co rúm lại, nắm chặt bộ quần áo trước ngực hắn, hít sâu cố gắng giữ vững tỉnh táo.
Chứng kích ứng phát tác, Alpha thậm chí sẽ mất đi lý trí, biến thành một loại nhân cách khác.
Đoạn Việt Chinh chính là như vậy.
Đồng Miên bị ném xuống giường xuống giường mềm mại, đầu óc nhất thời trống rỗng.
Phòng ngủ là một mảnh hải dương xanh tươi bạc hà, hô hấp Đồng Miên dần trở nên khó khăn, đại não cũng dần dần mất đi lý trí, trợn tròn mắt, mở mắt ra nhìn Đoạn Việt Chinh đang hạ mắt kéo cà vạt mình, cậu bỗng nhiên gọi hắn: "Học trưởng."
Đoạn Việt Chinh liếc cậu một cái, nở nụ cười không rõ ý vị.
Đồng Miên từ trên giường bò xuống, kéo tay Đoạn Việt Chinh, ngăn cản hắn tháo cà vạt, c.ởi quần áo.
Mặc dù nhìn hắn dùng một tay tháo cà vạt gợi cảm muốn ᘓჩếⲧ, thế nhưng cũng rất nguy hiểm.
Đoạn Việt Chinh dừng một chút, ép người tới gần, nắm lấy cằm của cậu, rất hứng thú nhìn thẳng cậu: "Không phải không sợ sao?"
Đồng Miên ôm mặt, ngẩng đầu lên, đột nhiên cắn môi của hắn, mập mờ nói: "Em tin anh."
Đoạn Việt Chinh dừng lại, thả lỏng tay đang chế trụ sau gáy của cậu, dùng sức hôn lên.
Nụ hôn này cùng dĩ vãng khác biệt.
Dĩ vãng lúc duy trì lý trí, Đoạn Việt Chinh thành thạo điêu luyện khống chế hết thảy, còn Đồng Miên sa vào nụ hôn ôn nhu như nước của hắn, thường không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng lần này, Đồng Miên cản nhận được sự xâm chiếm mãnh liệt, bị chiếm hữu, bị xâm phạm, bị chạm, bị đánh dấu. Khoang miệng bị chiếm lấy, đầu lưỡi bị hút, không có cách nào khác hơn là thuận theo đáp lại người trên thân. Cằm bị người nắm vuốt, phần gáy lộ ra phần tuyến thể yếu ớt nhất, cũng bị người đè lại, vuốt ve đầy ý vị ám chỉ.
Da đầu Đồng Miên tê dại, hai mắt chớp động, một giọt nước mắt chảy dài trên má.
Đoạn Việt Chinh dường như có chút giật mình, nhẹ nhàng lau đi nước mắt, cuối cùng tách ra khỏi Đồng Miên, tiếng hít thở quấn lấy lẫn nhau, trong lòng yên lặng lại dấy lên một loại dụ.c vọng có chút tia lửa. Hắn ôm lấy ót Đồng Miên, đưa tay áp trán nhìn cậu, đột nhiên cười nhẹ: "Khóc?"
Đồng Miên không có khóc, đó là nước mắt sinh lý. Nhưng cậu bị hôn quá mạnh, sững sờ tại chỗ, trong lòng cũng cảm thấy sợ hãi.
Đoạn Việt Chinh như biến thành người khác.
Quá nguy hiểm, quá hỗn loạn, một tính cách mà cậu chưa từng tiếp xúc.
Cậu vô thức muốn dùng mu bàn tay lau miệng, nhưng Đoạn Việt Chinh đã nắm lấy cổ tay. Đoạn Việt Chinh nhẹ nhàng cắn đầu ngón tay của cậu, rất hứng thú hỏi: "Sợ?"
Thân thể Đồng Miên phát run, hô hấp khó khăn, quỳ gối trên chăn ngửa đầu nhìn Đoạn Việt Chinh, bỗng nhiên run lẩy bẩy ôm lấy eo, đem mình vùi vào ngực hắn.
Cậu rầu rĩ nói: "Không sợ. Anh cũng không cần làm em sợ."
Đoạn Việt Chinh ngây ngẩn cả người.
Hắn ôm lấy thân thể mềm mại của Omega trong lòng ngực. Dáng người Omega nhỏ nhắn, khung xương tinh tế, giống như bóp nhẹ một cái là có thể bể nát. Đoạn Việt Chinh được hương hoa nhài nồng nặc trong không khí dần dần trấn an, ngồi tại chỗ, ôm Đồng Miên, một mực không nói chuyện.
Hồi lâu không có phản ứng, tưởng rằng đã an toàn, Đồng Miên yên lặng ngẩng đầu khỏi cánh tay, nhưng lại đụng phải con ngươi đen kịt. Chỉ cảm thấy có một loại nguy hiểm mãnh liệt, sau gáy liền nổi lên một trận da gà. Đoạn Việt Chinh cười nhẹ, cúi đầu hôn lên mi mắt của cậu.
Cái loại cảm giác này, như bị đầu lưỡi rắn phân nhánh li.ếm láp.
Đồng Miên hoảng sợ, không dám nói lời nào.
Cậu chưa từng gặp qua Alpha phát tác chứng hỗn loạn kích ứng, nên không biết đến cùng là tình huống như thế nào.
Biết là rất nguy hiểm, nhưng sự nguy hiểm mảnh giấy treo dán ở giữa không trung hoàn toàn không thể so sánh với sự hoảng sợ tột độ của cậu lúc này. Ngoài phóng thích tin tức tố trấn an Đoạn Việt Chinh, thứ khác cậu đều không làm được.
Cậu cắn môi, đưa tay sờ phần gáy mình. Tuyến thể lại có chút nóng lên, cậu ngửa đầu, nhìn về phía Đoạn Việt Chinh, trầm giọng hỏi: "Đánh dấu em...... Anh có cảm thấy khá hơn không?"
Đánh dấu tạm thời có hiệu quả, có thể duy trì gần một tháng. Lần trước đánh dấu tạm thời tin tức tố còn chưa hoàn toàn biến mất, Đồng Miên nhớ lại trải nghiệm lần trước, không khỏi cuộn tay chân mình lại, có chút khẩn trương. Cậu giữ chặt tay Đoạn Việt Chinh, đặt ở trên gáy mình.
Đoạn Việt Chinh dừng một chút, thấp giọng nói: "Đừng nhúc nhích."
Hắn đem Đồng Miên ôm vào trong ngực, chặt hơn chút nữa, giống như đang cố gắng kiềm chế bản thân, ngăn chặn một số ham muốn d.ục vọng của mình, hắn gần như cắn răng: "Cho anh ôm một chút, đừng nhúc nhích."
Đồng Miên không dám động, thuận theo ôm lấy eo của hắn.
Dựa sát vào nhau hồi lâu, Đồng Miên rốt cuộc cảm giác được bạc hà lăn lộn trong không khí dần dần bắt đầu bình tĩnh. Tiết tấu hô hấp của Đoạn Việt Chinh cũng dần dần trở nên bình ổn. Đồng Miên không có ngẩng đầu, lại cảm nhận được Đoạn Việt Chinh bắt đầu dùng ngón tay chải tóc sau đầu cậu, giống như đang chơi con rối nhỏ. Chờ trong một giây lát, cuối cùng Đồng Miên hỏi: "Học trưởng, anh khá hơn chút nào không?"
Đoạn Việt Chinh: "Cho anh ôm một lát."
Đồng Miên nhẹ nhàng dựa vào trong ngực hắn.
Hô hấp của Đoạn Việt Chinh dần dần kiềm chế bình tĩnh lại. Hắn thật muốn đánh dấu.
Thế nhưng không được.
Tình huống hiện tại còn có thể miễn cưỡng khống chế, nhưng nếu như thật sự đánh dấu, tin tức tố giao hòa, Đoạn Việt Chinh tin chắc rằng d.ục vọng xâm lược, hủy diệt do hỗn loạn kích ứng mang lại, khi đó cũng không phải là đánh dấu tạm thời.
Mà là đánh dấu vĩnh viễn.
Điều đó quá nguy hiểm đối với Đồng Miên.
Đoạn Việt Chinh nhắm chặt mắt lại, hít thở mùi thơm hoa nhài trong không khí mông lung trong veo.
Đồng Miên cảm thấy hắn dường như thanh tỉnh hơn không ít, không nhịn được mò mẫm sống lưng của hắn. Sau đó bị hắn bắt lấy bàn tay, không rõ ý vị hỏi: "Cứ như vậy muốn ᘓჩếⲧ?"
Đồng Miên cố gắng kiềm chế sợ hãi, lắp bắp nói: "Nếu anh thấy khó chịu...... Thì đánh dấu em đi. Không sao cả. "