Mỹ Nhân Và Nô Lệ - Ly Đình Nghê Diễm
Chương 14: 14: Trúng Kế
Loại chuyện như này thà bắt nhầm chứ không thể bỏ qua, rõ ràng là người đưa cho Kỳ tướng quân, không có chứng cứ xác thực, sợ rằng chủ tử quay về sẽ trách tội, quản gia nói, “Tạm thời giả vờ như không biết, đừng đánh rắn động cỏ, có động tĩnh gì lập tức báo cho ta.”
Chủ tử sắp về rồi, Ly Đình cũng sắp phải đi.
Là y quên mất, dịu dàng lưu luyến cũng không có kết quả, nhưng lòng tham vẫn muốn cùng Nghê Diễm đi tới một nơi không thấy ánh sáng, lén lút cả đời.
Bắt đầu hoang đường, đáng lẽ phải sớm biết kết quả, ban đầu y cũng không phải thật lòng.
Nghê Diễm giống như những ngày thường, đến giờ cầm thực hạp xuất hiện.
Không nhìn thấy người đứng bên cửa đợi hắn, trong lòng cảm thấy có chút cô đơn.
Vào trong phòng cũng không thấy Ly Đình thân thiết tới đón, từ đầu tới giờ vẫn ở đó không nhúc nhích.
“Giận rồi?” Đồ xấu xí sợ y giận dỗi, mang theo ngữ khí lấy lòng hỏi, “Giận ta tới chậm sao?”
Mặc kệ hắn nòi gì, người kia vẫn không thèm phản ứng, không một tiếng động, dường như hắn đang nói chuyện với không khí.
Từng đĩa, từng đĩa đồ ăn được đặt trước mặt Ly Đình, đồ xấu xí vẫn chưa phát hiện ra gì hồn nhiên lải nhải, “Có món ngươi thích… hôm nay ta còn mang theo kẹo hạt sen…”
Y vẫn không có phản ứng, đồ xấu xí không nói nữa hầu hạ Ly Đình qua loa dùng cơm, lại cầm kẹo hạt sen đặt vào lòng bàn tay y.
Mắt Ly Đình thoáng nhìn qua, hừ nhẹ một tiếng, cầm lấy ném ra ngoài cửa, cuối cùng cũng chịu mở miệng, nhưng lời nói lại vô cùng làm tổn thương người, “Cái đồ rách nát này mà cũng dám mang cho ta ăn, cầm lấy cút đi…”
Không biết đã làm sai gì, lại làm cho tiểu tổ tông không vui, Nghê Diễm dọn dẹp bát đĩa.
Vừa ra ngoài cửa, lại nghe thấy giọng Ly Đình lạnh như băng, “Đổi người khác đi, ngươi đừng tới nữa….”
Chưa nói xong, vẻ mặt Nghê Diễm bi thương nhìn y, Ly Đình ngập ngừng nói tiếp những lời còn lại, “Chán ngấy rồi…”
Nói xong, quay người đi mất, không nhìn thấy biểu tình của đồ xấu xí thêm nữa.
Ngay cả khi nào hắn rời khỏi, Ly Đình cũng không biết.
Nói không đến nữa hắn thật sự không đến nữa, giống như Ly Đình vừa nằm mơ một giấc mơ dài, không phải thân thể y vẫn còn xúc cảm quen thuộc, y sẽ cảm thấy y và Nghê Diễm chưa từng trải qua những ngày tháng thế này.
Nói cũng thật trùng hợp, từ hôm thông báo cho quản gia biết việc này, cũng không thấy đồ xấu xí mang cơm đến cho mỹ nhân nữa.
A Khâm cảm thấy vô cùng kỳ quái, cảm thấy quan hệ giữa hai người họ không đơn giản, nảy ra một sáng kiến.
Nô lệ không đi đưa cơm, làm toàn những việc bẩn loạn nhất trong phủ.
Mấy vị tỷ tỷ ở tiền viện đi ngang qua, nói mấy chuyện xảy ra trong phủ, “Công tử ở hậu viện bệnh rồi, chủ tử trở lại chắc chắn sẽ trách phạt ta.”
Người đang nói chuyện chính là A Khâm, giọng nói của A Khâm không to không nhỏ, đúng lúc Nghê Diễm nghe thấy được, nàng ta bình tĩnh liếc nhìn Nghê Diễm một cái, thấy động tác làm việc của nô lệ chậm lại.
Ly Đình bệnh rồi, là do hạ nhân hầu hạ không chu toàn, đang yên đang lành, sao lại bệnh rồi.
Nghê Diễm do dự nửa ngày, quyết định đêm đến sẽ đi xem thử, cho dù người kia nói chuyện dứt khoát, nhưng bản thân hắn vẫn luyến tiếc.
Ánh trăng như sương, Nghê Diễm chờ mọi người ngủ hết rồi mới đi đến hậu viện.
Cửa bị người gõ vang, vào lúc này rồi, Ly Đình thực sự không thể nghĩ được là ai tới, dù sao đồ xấu xí cũng không tới nữa rồi.
Nghe thấy bên trong có tiếng xích sắt kêu, lưng Nghê Diễm phát run, đã mấy ngày rồi không nhìn thấy Ly Đình, những nhớ mong không thể che dấu kéo đến.
Cửa vừa mở ra, đồ xấu xí thế mà lại đang đứng bên ngoài, giống như bức tường, ánh trăng đằng sau đều bị hắn che kín.
Ly Đình hoảng sợ nhìn hắn, “Tại sao ngươi lại tới đây?”
“Ta nghe hạ nhân nói, ngươi… ốm rồi, đến thăm…”
Ly Đình lòng loạn lên, đúng là đồ ngốc, sợ rằng bị người ta xuống kế rồi.
Mũi chua xót, y đẩy n.g.ự.c Nghê Diễm đuổi ra ngoài, “Đi, ai ốm…”
Có quan tâm sẽ bị rối loạn, Nghê Diễm còn lo lắng thân thể Ly Đình, sừng sờ đứng trước mặt y không muốn đi.
Hành lang bỗng truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, không đi được nữa rồi, đồ ngốc này.
Ly Đình có chút không biết làm sao nhìn hắn, lẩm bẩm nói, “Đồ ngốc.”.