Hồng Nhan Nhược Tuyết - Hiểu Mộng Sương Thiên

Chương 21: Thiên sơn mộ tuyết
« Trước Sau »

Kiếm phong mạnh mẽ, cho dù tránh xa hơn mười trượng, cũng có thể cảm nhận được hai cổ kiếm khí mãnh liệt giao nhau, hai người đang giao đấu ở hoa viên bên ngoài Thiên Phong Các.
Tô Di Á rón rén lén lút đi vào con đường nhỏ để tiếp cận, trong tay cô đang ôm một tay nãi, vừa tránh được tầm mắt của giáo đồ thủ vệ, liền chạy đi tìm thân ảnh mà cô ngày đêm mong nhớ, cô tiến vào khu cấm địa luyện kiếm của Giáo vương. Tô Di Á ẩn mình trong hốc của một cây Tuyết Tùng nhìn chăm chú vào hai thân ảnh ở cách đó không xa, đang chuyên tâm luyện kiếm, hai thân ảnh uyển chuyển hòa vào nhau...
Tô Di Á thấy kiếm thế của Thương Tuyết Vi rất mạnh mẽ, Xích Nguyệt kiếm như cầu vòng lao vút đâm thẳng vào nơi yếu hại của Vân Tịch, Vân Tịch khẽ quát một tiếng dùng hết toàn lực ngăn chặn, Thương Tuyết Vi nhanh chóng thu kiếm, cổ tay nàng nhẹ nhàng run lên, kiếm quang ở trước ngực nàng xoáy thành một vòng sáng trắng hoa lệ lạnh lẽo, ánh mắt nữ Giáo vương sáng như tuyết sắc như đao, không chút lưu tình chém xuống một kiếm như là đang diệt yêu trừ ma...
"Vân..." Tô Di Á suýt nữa kêu ra tiếng, nàng vốn tưởng rằng Thương Tuyết Vi sẽ coi Vân Tịch như trân bảo, mà gắn bó keo sơn. Không nghĩ tới khi cô ta dạy kiếm thuật, so với lúc trước dạy thập tam Thánh nữ các nàng còn hà khắc hơn gấp bội!
"A..." Vân Tịch thấy tình thế không thể chống đỡ được, nàng liền lấy kiếm chắn ngang người nhanh chóng ngưng tụ toàn bộ nội lực, kiếm quang ở trước ngực lóe ra một vầng sáng hình chữ "Thập" chặn đứng sát chiêu của Thương Tuyết Vi. Kiếm khí như làn sóng, lan ra tứ phía cuốn theo cả vườn kỳ hoa "Thiên Tuyết Dao" màu trắng tung bay, hệt như mưa tuyết giữa mùa hạ.
Tô Di Á kinh ngạc không thốt nên lời, chỉ mới ngắn ngủi hơn một tháng, vậy mà Vân Tịch đã luyện thành "Băng Phong Thập Tự" trong Thiên Vấn kiếm pháp, một chiêu đó gần như có thể chống đỡ toàn bộ sát chiêu "Thần Thuẫn", luyện tới mức này cần phải có ngộ tính và nội lực thâm hậu.
Thế nhưng Thương Tuyết Vi vẫn không hài lòng, nàng cầm lấy thanh kiếm, tạo một khối hàn băng lạnh lẽo. Nàng quát Vân Tịch: "Ta đã dạy bao nhiêu lần, tinh túy của Thiên Vấn kiếm pháp là ở chỗ lấy tâm khắc địch, lấy hồn ngự kiếm. Hồn của ngươi đi đâu rồi! Mỗi lần ta ra chiêu này ngươi đều chỉ phòng mà không công, không phá được chiêu "Nguyệt Lạc Ô Đề" của ta, thì mấy phần sau không cần học nữa!"
"Không học thì không học!" Vân Tịch dỗi cãi lại nàng, xụi xuống ngồi trên biển hoa thở dốc, "Thiệt mệt quá a, mệt tới nỗi ba hồn bảy vía cũng tan hết rồi, sao còn luyện được nữa! Cho ta nghỉ ngơi một chút đi."
"Khi đối địch ai cho ngươi có thời gian nghỉ ngơi?" Thương Tuyết Vi tức giận nói, "Đứng lên cho ta!"
Vân Tịch xiêu vẹo đứng lên, lại đột nhiên ôm ngực, ngã sấp xuống. Thương Tuyết Vi hết hồn, nhìn thấy tình hình có vẻ không ổn liền quăng kiếm tới đỡ nàng, "Sao vậy? Bị thương hả?"
Tô Di Á cũng cực kỳ hoảng sợ, liền bất chấp tất cả mà xông lên phía trước, "Vân Tịch! Vân Tịch!" Tiếng gọi thình lình vang lên đã đánh tan toàn bộ yên tĩnh vốn có ở hoa viên, nhóm thủ vệ lập tức xông tới chặn Tô Di Á lại. Vân Tịch nghe thấy tiếng kêu vội giãy dụa đứng lên, nàng thấy Tô Di Á đang chạy tới, toàn bộ mệt mỏi đều bị kinh ngạc và hưng phấn thay thế...

Mấy ngày nay nàng luôn trốn tránh Tô Di Á, chính vì nàng sợ nhìn thấy ánh mắt của cô, nàng sợ chính mình sẽ chìm ngập trong áy náy và mâu thuẫn. Song khi cô thật sự xuất hiện ở trước mắt nàng thì cảm giác đó chỉ giống như là gặp lại thân nhân bị thất lạc nhiều năm, Vân Tịch đón nhận ánh mắt của cô, đi lên phía trước...
Mặt Thương Tuyết Vi thoáng chốc liền tái đi.
Vân Tịch cũng không ngờ, chỉ hơn một tháng không gặp, Tô Di Á lại gầy đi như thế. Cô bệnh nặng mới khỏi, gương mặt vốn dĩ thanh tú xinh đẹp giờ lại tiều tụy thấy rõ, đôi môi trắng bệch, đôi mắt trong trẻo lại phủ một tầng sương, ẩn chứa ưu tư sầu khổ.
Hai người đối diện, nhưng nhất thời lại không biết nói gì.
"Vân Tịch..." Tô Di Á cúi đầu tránh đi ánh mắt của Vân Tịch, cô nhẹ giọng nói, "Đã lâu không gặp!"
"Ừm..." Vân Tịch đáp lời, nhìn thấy bộ dáng tổn thương của Tô Di Á làm lòng nàng đau xót, nàng thân thiết hỏi han, "Thương thế của muội... Đỡ chưa?"
"Đỡ rồi." Tô Di Á cười khổ nói, tiếng nhỏ đến gần như không thể nghe thấy, "Nhưng tổn thương trong lòng... chưa ổn."
Vân Tịch cúi đầu thật thấp, nàng cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Thương Tuyết Vi ở phía sau, cách đó không xa đang chăm chú nhìn lại đây, theo dõi từng cử chỉ lời nói của hai người. Tô Di Á không lòng dạ nào mà đi quan tâm đến biểu tình của Thương Tuyết Vi lúc này, trong mắt cô giờ khắc này chỉ có mình Vân Tịch, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái thôi, thì dường như tất cả đau đớn trong lòng cũng sẽ dịu đi không ít. Cô nhẹ nhàng đặt tay nãi vào lòng Vân Tịch: "Đây là y phục tỷ quên lấy đi, muội đem đến cho tỷ."
Mũi Vân Tịch chua xót lên, nàng nhận lấy tay nãi, hai tay run nhè nhẹ...
"Ngày mai tỷ xuất phát đúng không?" Đi cùng cô ta đến Thái Hư Phong đánh Hồi Cương?" Đột nhiên Tô Di Á hỏi, Vân Tịch im lặng gật đầu, ánh mắt Tô Di Á nhất thời tràn ngập oán hận và không cam lòng, chất vấn hỏi: "Tại sao phải đi, không lẽ tỷ không biết nơi đó có bao nhiêu nguy hiểm sao!"
"Không sao đâu." Tay Vân Tịch chạm lên má cô an ủi, "Mỗi ngày chỉ quanh quẩn trong Kim Cung cũng rất buồn chán, nên đi ra ngoài mở rộng tầm mắt."
"Thật ích kỷ!" Ánh mắt Tô Di Á nhìn về phía Thương Tuyết Vi, căn bản không sợ nàng nghe thấy lớn tiếng nói, "Nếu là ta, tuyệt đối sẽ không đặt người mình yêu vào nơi nguy hiểm!"
"Di Á...", "Vân Tịch, muội phải đi rồi." Tô Di Á thu hồi ánh mắt, cô thấy được ánh mắt Thương Tuyết Vi ngày càng lạnh rất đáng sợ, áp bách cô đến ngạt thở... Tô Di Á nghẹn ngào, hai vai run nhè nhẹ, cô nhẹ nhàng nắm chặt hai tay Vân Tịch, hạ xuống một nụ hôn cực nóng lên má nàng, nhỏ giọng thì thầm nói: "Muội chờ tỷ, bình an trở về."
(Ôi ôi, Di Á của chúng ta thật là can đảm nha hehe, sợ mà vẫn đùa trước mặt lão hổ a)
Tô Di Á xoay người rời đi, trước khi đi cô còn không quên quay đầu nhìn lại Thương Tuyết Vi như là thị uy, ánh mắt tình địch giao nhau như điện quang hỏa thạch, gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây...
Vân Tịch trở lại Tây Lương cung, ngồi nhìn tay nãi kia đến ngẩn người.
Nàng nhẹ nhàng mở tay nãi ra, thấy có bốn bộ y phục được xếp ngay ngắn gọn gàng, một bộ sa bào thêu hoa mai, một bộ váy thêu hoa Yên La, một bộ áo ấm bằng nhung màu trắng, và một bộ gấm trắng nhẹ nhàng dùng để luyện công, may theo kiểu nam trang, cực kỳ vừa người. Vân Tịch nhìn mấy bộ y phục, từng đường kim mũi chỉ, từng nếp gấp, từng hoa văn, đều là tự tay Tô Di Á làm ra...
Muội ấy tuy có chút tuỳ hứng cực đoan, nhưng vẫn luôn là cô gái hiền lành tốt bụng, vĩnh viễn đều ấm áp săn sóc ân cần như thế.
Vân Tịch vuốt ve xiêm y được cắt may tinh tế, trong lòng càng thêm chua xót khó chịu. Nàng xếp mấy bộ y phục đặt ở bên giường, đột nhiên nhìn thấy một góc của tờ giấy trong tay nãi...
Vân Tịch nhìn quanh, không thấy bọn thị nữ trong Tây Lương cung bên cạnh, còn Thương Tuyết Vi thì đi xử lý chính sự chưa về. Nàng thật cẩn thận mở tờ giấy kia ra, nét chữ thanh nhã xinh đẹp đập vào mi mắt, cất giấu trong đó thật nhiều nhớ thương...
"Vân Tịch, nếu có một ngày tỷ phát hiện cô ta không thật lòng đối với tỷ, thì hãy nhớ kỹ, ở nơi này, muội vẫn luôn chờ tỷ quay về!"
Nàng ngơ ngẩn nhìn tờ giấy kia, nhớ lại cảnh tượng ngày nào...
Khi đó ở trên Quan Tinh Đài gió lạnh bức người, tỷ ấy vẫn bồi bên cạnh mình. Gương mặt tú lệ mông lung, tuy ngượng ngùng nhưng vẫn can đảm hôn lên môi mình, Tô Di Á dịu dàng cười ngọt ngào: "Vân Tịch muội thích tỷ! Tỷ... Cũng sẽ thích muội sao?"
"Sẽ, Di Á... Chúng ta cùng nhau chạy khỏi Côn Luân Sơn đi!"
Khi đó nàng rõ ràng là trả lời như vậy, chính là về sau, sau lại biến thành cái dạng này đây... Nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên tờ giấy, làm nhòe đi chữ viết của Tô Di Á, tưởng niệm, mâu thuẫn, áy náy, lựa chọn... Tất cả tất cả, đều đã mơ hồ không rõ.
Vân Tịch rốt cục kiềm không được nữa, nàng cúi đầu vùi trong lòng bàn tay mình, khóc rống lên.
Nàng cảm thấy mình giống như một chú chim nhỏ bị chặt đứt đôi chân, mà tất cả mọi người ở trên mặt đất đều muốn kéo nàng xuống, nhưng nàng không thể rơi xuống, cái cảm giác mê mang đáng sợ đó bao trùm lấy nàng, tựa như lúc trước, lúc nàng mất đi trí nhớ một mình trong đại tuyết chạy trốn, không có điểm cuối, cũng không có đường về...
Thương Tuyết Vi đứng ở một góc khuất nơi mà Vân Tịch không nhìn thấy được, lẳng lặng nhìn nàng, nhìn thấy nàng đột nhiên khóc rống lên như một đứa trẻ bất lực. Trên tay nắm chặt tờ giấy chỉ hé ra một góc, ôm chặt tay nãi mà Tô Di Á đưa cho nàng vào lòng. Mỗi một giọt lệ của nàng đều giống như từng mũi kim đâm vào trái tim Thương Tuyết Vi, bởi vì nàng khóc, khóc vì một nữ nhân khác.
Thương Tuyết Vi hốt hoảng dời tầm mắt, hai mắt nàng lúc này cũng là đẫm lệ mông lung... Nàng áp chế, tự nói với mình không thể khóc, nếu ngay cả nàng cũng không đủ kiên cường, thì làm sao cho người nàng thích sức mạnh để kiên trì đây!
"Sở Vân Tịch, một ngày nào đó, ta muốn nước mắt của nàng, chỉ vì một người là ta mà chảy!" Thương Tuyết Vi âm thầm thề, toát lên một loại khí phách điên cuồng mà trước nay chưa từng có. Nàng kiềm lại nước mắt, nhanh chóng rời khỏi Tây Lương cung.
Thiên Sơn Mộ Tuyết, gió giục mây vần.
Giữa mùa hạ năm đó, Côn Luân giáo chính thức xuất binh, chống lại năm vạn kỵ binh Hồi Cương đột nhiên xâm phạm. Thế cục Tây Vực cũng đột ngột căng thẳng theo, biến hóa thất thường. Từ đại mạc đến cao nguyên, mỗi tấc đất đều bị bầu không khí của chiến tranh bao phủ, những cuộc xung đột sắc tộc đã ứ đọng nhiều năm sắp xảy ra, chiến tranh quy mô lớn có thể được kích hoạt bất cứ lúc nào.
Thương Tuyết Vi vì lập quốc uy, nên chỉ suất lĩnh thập tam Băng Dực và năm vạn quân Côn Luân ứng chiến. Thanh danh của thập tam Băng Dực ở Tây Vực rất đáng sợ, người ta chỉ nghe đến hai từ "Quét sạch" thôi là đã sợ mất mật. Mà hiện giờ người cầm Thôn Dương kiếm cũng đã gia nhập như càng dệt hoa trên gấm, thực lực của Côn Luân giáo gia tăng gấp bội, chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hoà.
Vân Tịch luôn luôn ở bên cạnh Thương Tuyết Vi, một đường tư thế hào hùng, sang bằng cả vùng tuyết trắng trên cao nguyên, hành quân năm ngày rốt cục cũng tới A Nhĩ Kim Sơn ở Thái Hư Phong. Đại quân đến vách núi Kỳ Cốc của Thái Hư Phong thì thả chậm cước bộ, chỉ thấy băng xuyên bốn phía vây quanh trùng điệp, vách cao vạn nhận (thước) dựng đứng, vạn vật mênh mông hòa cùng tiếng vó ngựa cấp bách và hàn phong rít gào.
Nơi này tên là Tướng Quân Cốc, hàng năm tuyết đọng, ít ai lui tới. Năm mươi năm trước cũng ở thời điểm này Tây Lương Quốc giao chiến cùng Hồi Cương, bốn viên đại tướng song phương đều chết trận nên có cái tên này, di dân Tây Lương kéo dài hơi tàn, dưới sự dẫn dắt của Tây Lương vương Thác Bạt - Quân Diệp đã thành công trốn đến Côn Luân Sơn. Cho nên nơi đây đối với Thương Tuyết Vi mà nói có ý nghĩa rất đặc biệt, hết thảy đều giống như một vòng tuần hoàn, nó lại lần nữa tái diễn...
Vân Tịch đắm chìm trong kỳ cảnh Tuyết Sơn, hoàn toàn không vì ở chiến trường mà sợ hãi. Băng Diễm một đường đi theo phía sau Vân Tịch, cô rất ít nói chuyện, mỗi lần mở miệng cũng không quá mười từ, và chỉ nghe hiệu lệnh của Thương Tuyết Vi, giống như lợi khí giết người được đúc thành từ một khối huyền thiết.
"Tuyết Vi... Chúng ta đến rồi sao? Quân địch ở chỗ nào?" Hành quân thật sự là quá mức khó chịu, Vân Tịch rốt cục nhịn không được hỏi.
Thương Tuyết Vi ý bảo nàng chớ có lên tiếng, trong con ngươi nghiêm nghị đầy ý phòng bị: "Bọn chúng ở gần đây, tùy thời có thể xông đến."
Nàng vừa dứt lời, trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến âm thanh kỳ lạ. Ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là một bầy chim ưng đang lượn vòng giữa không trung, giống như tia chớp màu đen xẹt qua xẹt lại mạnh mẽ tự do như gió.
Ánh mắt Thương Tuyết Vi hơi lạnh lại, dường như đang nghĩ tới điều gì, khẽ quát một tiếng "Giá!", kim tiên vung lên, tuấn mã lập tức mang nàng tuyệt trần mà đi... Tốc độ hành quân lại nhanh hơn, giá mã Vân Tịch theo sát bên cạnh, không khí nhất thời trở nên khẩn trương.
Tiếng vó ngựa vang vọng như sấm, chạy như bay vài dặm men theo vách núi uốn lượn mà lên, quả nhiên tại đỉnh Tương Chí Sơn trên một vùng băng nguyên rộng rãi thấy được địch quân đông nghìn nghịt, tinh kỳ phất phới giương cao thanh thế. Đại tướng Hồi Cương vung lên thanh mã đao cực lớn, ở phía xa thét lên gì đó...
"Giáo vương Côn Luân giáo nghe chỉ!" Đại tướng của Hồi Cương hô, "Vương của ta đã ra lệnh đem tà giáo diệt trừ, nhanh đến kí kết hiệp ước, dẫn bọn dân đen tà giáo ra khỏi Thánh Thổ, vĩnh viễn không được bước vào! Hàng năm phải cống nạp năm trăm vạn lượng kim thù, cắt nhượng phần đất ranh giới ở phía Tây Côn Luân. Nếu không, kẻ hy sinh đầu tiên chính là đệ đệ của ngươi!"
Trước trận thế của quân địch có một chiếc xe tù chậm rãi được đẩy ra, lờ mờ có thể thấy được một thiếu niên áo trắng gầy yếu đang giãy dụa kêu gào.
"Thánh chỉ của Hồi Cương vương?" Thương Tuyết Vi cười lạnh, sát ý trong mắt dần dần thịnh, "Một cái ý chỉ có luận điệu hoang đường như vậy, liền để các ngươi phải ngàn dặm xa xôi đến đây chịu chết, ha (hà hơi)... Nhìn cho rõ, hôm nay trước khi mặt trời lặn, ở Tướng Quân Cốc này sẽ là mồ chôn của các ngươi!"
"Cuồng đồ vô sỉ, giết cho ta!" Đại tướng Hồi Cương tức giận trừng mắt, hét lớn một tiếng thúc ngựa tiếng lên. Canh giữ trước xe tù, quái tử thủ nghe lệnh, vung trường đao chém đầu con tin Thương Vũ Trần cho ta... Ánh mắt Thương Tuyết Vi lóe lên, ráp một mũi tên lên dây, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai phóng tiễn...
"Không kịp rồi!" Lòng Vân Tịch trầm xuống, cho dù mũi tên của Thương Tuyết Vi có bay nhanh hơn nữa cũng khó có khả năng cứu kịp tiểu đệ, khoảng cách của hai quân quá xa vượt khỏi tầm bắn của mũi tên!
Nhưng ngoài ý liệu chính là, ngay tại thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, giữa trận địa lại truyền đến tiếng hét thảm thiết của tên quái tử thủ, hắn bị một mũi tên đoạn hầu mất mạng! Quân địch hoảng hốt, hơn mười người tiến lên bảo vệ xe chở tù, người bắn cung nhanh chóng bước ra khỏi hàng bức tới.

Thương Tuyết Vi rút ra Xích Nguyệt kiếm, sáng óng ánh chiếu lên sườn mặt của nàng giống như băng điêu, ánh sáng mang theo một lực chấn nhiếp khiến lòng người hoang mang, khóe môi xinh đẹp của nàng lộ ra một nụ cười lạnh cao ngạo... Mũi tên vừa nãy quả thật đã tăng lên uy thế cho chiến cuộc, một dân tộc nuôi mộng phục quốc năm mươi năm, cũng theo mũi tên phá không này, mà trình diễn một màn hoa lệ...
"Vô Ảnh, Băng Diễm, đi, cứu đệ đệ của ta trở về! Dương Duệ, Liệt Thiên lấy lôi trận đem địch quân ở bát diện tam quyển diệt, một tên cũng không chừa!"
"Dạ!"
Trận chiến ở Tướng Quân Cốc này, là trận chiến thảm khốc nhất mà Vân Tịch từng thấy qua. Liễu Vô Ảnh dẫn thập tam Băng Dực từ sườn dốc phủ đầy tuyết nhấp nhô đáp xuống, kích khởi ngàn tầng sóng tuyết, tiếng nứt gãy vượt khỏi núi sông, thế băng như lôi điện! (đang gây tuyết lỡ đó) Tiếng gió thê lương, tiếng chém giết, tiếng kêu thảm thiết, tiếng vó ngựa, tiếng đao kiếm va chạm, hợp tấu thành một khúc tử vong chiến... Những hình ảnh tàn khốc đó, làm cho Vân Tịch trừng mắt há mồm khiếp sợ, không nói nên lời.
Thương Tuyết Vi vẫn chưa xuất thủ, thì kỵ binh Hồi Cương đã lợi dụng tốc độ kinh người bao vây muốn diệt trừ quân Côn Luân, trận chiến ở trung tâm máu tươi văng tung tóe rơi xuống nền tuyết đông lại thành một dòng sông đỏ tươi ghê người, đó là nơi sinh mệnh ngắn ngủi trôi qua...
Vân Tịch quay đầu lại nhìn Thương Tuyết Vi, nàng vẫn an ổn ngồi trên mã thượng, trong con ngươi lạnh lẽo vẫn như vậy không hề có một tia gợn sóng.
"Tịch nhi." Nàng đột nhiên ngoái đầu nhìn lại gọi Vân Tịch, biểu tình lãnh khốc thoáng chốc dịu đi rất nhiều, thản nhiên cười nói: "Theo ta!"
"Băng Diễm, yểm hộ ta!" Liễu Vô Ảnh phá tan tầng tầng sát trận sắp đến gần xe chở tù của Thương Vũ Trần, kỵ binh Hồi Cương bị đánh tan tác nhưng chúng cứ như tre già măng mọc điên cuồng chống cự, tử thủ xe chở tù không tha. Thập tam Băng Dực hộ ở bên ngoài liên tục chém giết quân địch nhưng chúng vẫn không ngừng xông tới, Liễu Vô Ảnh gian nan đánh giết chạy đến xe chở tù, hắn hô to cái tên của vị sư muội thần bí, nhưng lại không nghe thấy tiếng trả lời:
"Băng Diễm! Băng Diễm! Ngươi đâu rồi?"
Hắn nhìn khắp nơi, bốn phía đều là tiếng chém giết vang trời, nam nhân máu me đầy mặt, nào thấy được bóng dáng của sư muội đầu bạc thần bí kia...
"Sao lại như vậy!" Liễu Vô Ảnh cũng không kịp nghĩ nhiều, đơn độc một mình xông lên, bảo kiếm Huyền Tinh vung lên ngang dọc mà tới, nổi lên cuồn cuộn một hồi tinh phong huyết vũ, không quá mười chiêu đã tiêu diệt hết bọn binh lính Hồi Cương canh giữ xe tù...
Liễu Vô Ảnh một kiếm chém đứt xích sắt trói chặt Thương Vũ Trần, hét lớn một tiếng: "Tứ công tử chạy mau!" Hắn không thể tự mình hộ tống Thương Vũ Trần rời đi, mà phải nghênh tiếp binh lính Hồi Cương đang xông đến, thân ảnh Liễu Vô Ảnh lại bị cuốn vào đao quang kiếm ảnh, mà chém giết lên...
Thương Vũ Trần thất tha thất thểu té xuống xe chở tù, thiếu niên mười lăm tuổi sắc mặt trắng bệch, thần sắc hoảng sợ nhìn quanh, thiếu niên bị kinh hách ôm đầu chạy trốn khỏi chiến trường hỗn loạn.
"Cứu... Cứu mạng a!" Không ai có thể nghe thấy tiếng kêu cứu của cậu, Thương Vũ Trần gần như tuyệt vọng chạy ra phía ngoài chiến trận, đúng lúc này, một con tuấn mã đột nhiên nhảy dựng lên phía trước cậu, sau đó được chủ nhân của nó kéo dây cương thân mình dựng đứng lên, hí vang một tiếng...
Tỷ... Tỷ tỷ!" Cậu bé mở to hai mắt, thấy nữ Giáo vương ngồi trên tuấn mã một đường huy kiếm như mưa, mở đường máu nghĩ cách đến cứu cậu. "Lên!" Thương Tuyết Vi một tay túm lấy đệ đệ, xách cậu lên giống như xách một con vịt chết nhẹ vô cùng, đặt lên ngựa. Thương Vũ Trần kinh hồn còn chưa định, Thương Tuyết Vi đã nắm chặt dây cương chuẩn bị quay đầu, "Tịch nhi, chúng ta về thôi!"
Không ai đáp lại nàng.
"Tịch nhi?" Đột nhiên ý thức được có cái gì không đúng, Thương Tuyết Vi vội vàng xoay người tìm kiếm khắp nơi, nằm ngang dọc đầy đất là thi thể của binh lính Hồi Cương, đầu của đại tướng Hồi Cương cũng đã đọng trên trường mâu. Cách đó không xa là thập tam Băng Dực đang bao vây diệt trừ mấy tên quân địch cuối cùng còn chống cự, băng tuyết đông lại trên chiến trường chảy xuôi theo vết máu, mùi tanh tưởi tràn ngập trong không khí, khiến người ta muốn ngạt thở...
"Sở Vân Tịch!" Thương Tuyết Vi lớn tiếng gọi to, nàng cảm thấy trời đất bổng chốc quay cuồng, ngay cả tiếng chém giết hỗn loạn trên chiến trường cũng dần dần không còn nghe thấy nữa...
Nàng vừa xông vào chiến trận, mới chỉ chớp mắt, vậy mà Vân Tịch luôn theo sát ở phía sau nàng, lại bổng nhiên biến mất!
- -----------

« Trước Sau »