Hồng Nhan Nhược Tuyết - Hiểu Mộng Sương Thiên

Chương 19: Như hình với bóng
« Trước Sau »

Vân Tịch chậm rãi đem ngón áp út áp lên, vuốt ve nhụy hoa kiều diễm nóng bỏng, nàng cảm nhận được dòng nước bị đầu ngón tay mình khuấy động, hai người quên đi bản thân cùng hòa vào xúc cảm nóng bỏng...
"Vân Tịch..." Thương Tuyết Vi khép hờ đôi mắt hôn nàng, môi răng thân mật khắng khít, tiếng gọi càng làm cho Vân Tịch khó lòng kìm nén, nàng khẩn trương đưa hai ngón tay vào, rất nhanh, không hề do dự chiếm hết của nàng!
"A~ không... Ưm~..." Thân thể Thương Tuyết Vi lơ lửng trong nước nóng, phập phồng run rẩy càng thêm kịch liệt, nàng khẩn trương nhanh chóng ôm chặt lấy Vân Tịch, cảm giác này, không giống với trước đây, nó tràn đầy sự kích thích, vào nơi mềm mại tinh tế nhất của nàng, Vân Tịch thuận theo từ từ luật động ngày càng dồn dập, Thương Tuyết Vi đã muốn hoàn toàn mất đi phương hướng của chính mình... Mỗi tấc da thịt trên thân thể tựa hồ cũng khẩn trương theo, nàng mất đi lý trí chỉ còn lại khao khát muốn 'nàng' âu yếm, muốn 'nàng' chiếm hữu!
"Đây là loại cảm giác gì a?" Vân Tịch cười hôn lên hai má nàng, như là đang hôn lên đóa hoa thủy tiên nở rộ quyến rũ động lòng người trong nước. Ánh mắt Vân Tịch trong suốt ôn nhu, lúc vui vẻ sẽ mang theo đắc ý dào dạt và giảo hoạt. Lúc này trong bóng đêm, một cái nhíu mày, một nụ cười của Vân Tịch cũng đều là ôn tồn trí mạng đối với Thương Tuyết Vi, khiến cho nàng cam tâm tình nguyện bị dục vọng trói buộc, trầm luân không thể thoát khỏi...
Cái loại khoái cảm khó nói nên lời này cũng tới thời điểm lên đến đỉnh, Thương Tuyết Vi chỉ nghe thấy tiếng thở gấp của chính mình, cùng dòng nước khuấy động hòa thành một thể, như là một khúc ca uyển chuyển mượt mà ngâm xướng trong đêm tối.
"Thích không?" Vân Tịch vuốt ve sống lưng Thương Tuyết Vi, mặc cho nàng yên lặng vùi trong ngực mình như một đứa trẻ mới sinh, cố gắng ổn định hơi thở dồn dập cực nóng. Ngón tay Vân Tịch vẫn còn để trong thân thể nàng, Vân Tịch cảm nhận được đóa hoa ướt át nơi đó hơi hơi hấp động, bao chặt lấy ngón tay nàng đến không thể rút ra...
"Tay của ta tê quá rồi! Ta rút ra nha..." Vân Tịch cố gắng rút ra khỏi Thương Tuyết Vi, đột nhiên Thương Tuyết Vi như giật mình tỉnh lại, không khỏi có phần khẩn trương ôm chặt lấy Vân Tịch, "Đừng lấy ra, ta không muốn cùng ngươi tách ra!"
"..." Vân Tịch nhất thời ngẩn người, chỉ thấy trong lòng có loại cảm giác tê tê kỳ lạ, từ ngực tràn ra bốn phía. Lần đầu tiên nàng nghe được nữ nhân cao ngạo lạnh lùng này nói ra lời mềm mại như vậy, trước kia nghe Tô Di Á nói qua rất nhiều lời tương tự, nhưng đều không có cảm giác như thế... Vân Tịch dần dần hiểu rõ lòng mình, hiểu rõ cảm giác mình vẫn đang trốn tránh, nguyên nhân vì sao nàng lựa chọn Thương Tuyết Vi...
"Hứa với ta, ngươi sẽ không bao giờ rời khỏi!" Thương Tuyết Vi ngẩng đầu nhìn Vân Tịch, trong mắt nàng có một tầng hơi nước trong suốt mê ly, làm cho cả người nàng đều toát lên ánh sáng dịu dàng mờ ảo, giờ phút này nàng rốt cục không còn là nữ Giáo vương lãnh khốc vô tình đứng trên vạn người nữa, mà chỉ là một cô gái trẻ tuổi bình thường, cần có ấm áp, cần có bạn ở bên người.

"Được, ta sẽ không rời đi." Vân Tịch thương tiếc hạ xuống một nụ hôn trên khóe môi nàng, không cần nghĩ ngợi gì liền hứa hẹn nói, "Chỉ cần... Cô còn cần ta!"
Thương Tuyết Vi bổng dùng hành động thay thế cho câu trả lời của mình, đầu ngón tay mảnh khảnh mềm mại đột nhiên trượt thẳng xuống phía dưới, chạm vào nơi tư mật của Vân Tịch, nhẹ nhàng vuốt ve soa tròn... "Ưm, cô làm gì vậy!" Vân Tịch cực kỳ hoảng sợ, dưới hạ thể lập tức ập đến cảm giác tê dại, làm cho huyết mạch trong cơ thể nàng sôi trào...
Phản ứng của Vân Tịch đã chứng minh người trong lòng nàng chưa từng bị chạm qua, Thương Tuyết Vi si mê, càng thêm suồng sã trêu chọc khai khẩn hoa viên thần bí nọ, mãi đến lúc đầu ngón tay cảm nhận được ướt át tinh mịn, mới thỏa mãn nở nụ cười:
"Lúc ta chạm vào, ngươi sẽ có cảm giác sao?"
"Cảm giác gì nha? Không biết cô đang nói cái gì..." Vân Tịch đẩy nàng ra, đỏ mặt quay sang hướng khác. Thương Tuyết Vi nhanh chóng tiến lên, từ phía sau ôm lấy eo Vân Tịch, cười nói: "Ngươi sợ sao? Mới vừa rồi ngươi áp ta đến chết đi sống lại, giờ cho ta chạm một chút thì có làm sao. Ta đã hết sức rồi, vậy nên hôm nay tạm tha ngươi trước, ngươi... Sớm hay muộn gì cũng đều là của ta thôi!"
"Ai là của cô!" Vân Tịch xoay người lại, cau mày: "Nữ ma đầu, ta cảnh cáo cô không cho phép chạm vào ta nữa, khó chịu muốn chết!"
"Sẽ không khó chịu, ta muốn cho ngươi nếm được cảm giác khoái hoạt này!" Thương Tuyết Vi nghiêm túc thì thầm nói, tiến đến sát hơi thở Vân Tịch nhẹ nhàng cắn lên môi nàng, ngắm nhìn từng đường nét tinh xảo trên gương mặt con lai đó. Thương Tuyết Vi cảm giác mình bị nghiện rồi, nghiện từ cái đêm ý loạn tình mê đó, và cả cái lần đầu hôn nàng thì đã giống như bị nghiện, không cách nào khống chế được xúc động trong lòng chỉ muốn hôn xuống, nàng làm cho người ta có cảm giác mất đi chính mình, mà không có cách nào dứt bỏ...
Hai người lại ở trong dục trì triền miên ôm nhau, hơi nước tràn ngập, cánh hoa dập dờn. Vân Tịch khoát tay qua cổ Thương Tuyết Vi, Thương Tuyết Vi dường như chú ý đến cái gì, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay phải của Vân Tịch, nàng rủ mắt xuống suy nghĩ, chăm chú nhìn chằm chằm vào cổ tay Vân Tịch, vết thương màu đỏ kia đập vào mắt.
Vân Tịch theo ánh mắt nàng, cũng nhìn thấy vết sẹo nơi mà vĩnh viễn không thể phai màu, nàng chợt nhớ tới cái gì, hai người có chút xấu hổ nên đều im lặng, thật lâu không nói gì...
"Vân Tịch..." Qua một lúc lâu sau, Thương Tuyết Vi ngước mắt lên nhìn Vân Tịch, tay trái của nàng ở trong nước nắm lấy cổ tay Vân Tịch, đau lòng vuốt ve, sau đó đan tay mình vào bàn tay Vân Tịch, mười ngón tương khấu thật chặt... "Ngươi hận ta sao? Khi đó, ngươi nhất định hận chết ta đi?"
Vân Tịch muốn nói gì đó, nhưng căn bản không biết mở miệng thế nào, nàng biết rõ bản thân mình có hận, hận đến khắc cốt ghi tâm... Nhưng mà bây giờ, quan hệ của hai người lại thành cái gì? Từ thế bất lưỡng lập đến vượt qua giới hạn, có da thịt chi thân rồi rơi vào đoạn tình cấm kị... Yêu hận ở trong lòng cứ thế đan xen, lòng nàng cũng không tránh khỏi khó chịu, khó chấp nhận.
Thương Tuyết Vi nhìn ra mâu thẫu trong lòng Vân Tịch, phải chăng vô luận các nàng có kề cận bao nhiêu, thì cũng không thể vượt qua ngăn cách của những thương tổn trước đây? Có phải nàng... Vĩnh viễn cũng không thể tha thứ cho chính mình!
Thương Tuyết Vi nhích về phía Vân Tịch, trong ánh mắt của nàng ẩn chứa rất nhiều cảm tình phức tạp, nàng muốn bù đắp, cũng cho rằng mình vẫn đang cố gắng bù đắp. Đột nhiên Thương Tuyết Vi phát hiện thứ mình muốn không phải chỉ là vành tai tóc mai chạm vào nhau, mặc sức triền miên, mà là muốn có sự thừa nhận và tha thứ của Vân Tịch, muốn tâm của Vân Tịch, muốn nàng không bao giờ rời khỏi...
"Vân Tịch... Đừng hận ta, cho dù... Chỉ là một khắc thôi có được không!"
Mặt của nàng cọ lên chóp mũi Vân Tịch, thật sâu thở dài, dường như có một giọt lệ rối rắm từ khóe mắt nàng chảy ra, rơi xuống vỡ vụn trong màn hơi nước dày đặc...
Câu nói kia của nàng dường như làm cho con tim của Vân Tịch ngừng đập trong giây lát, quên hết toàn bộ, hai người quấn lấy nhau ôm nhau, hòa vào hơi nóng trong dục trì...
........
Mấy lời đồn nhảm vô căn cứ nhanh chóng lan truyền với tốc độ kinh người, từ sau khi Vân Tịch chọn ở lại bên người nữ Giáo vương, quan hệ của các nàng ở trong Côn Luân giáo không ai không biết. Mà Thương Tuyết Vi lại càng không kiêng nể gì, đối với Vân Tịch sủng ái càng ngày càng tăng. Mỗi ngày Nữ Giáo vương cùng Thánh sứ như hình với bóng, xuất song nhập đối ở mọi ngỏ ngách...
Dưới sự dẫn dắt của Thương Tuyết Vi, thần quyền và địa vị của Thánh sứ trong giáo cũng chính thức được xác lập, đồng thời biên nhập cả giáo lí. Toàn bộ các hoạt động hiến tế có quan hệ với Tuyết Mạn hoa và Tuyết Linh hồ đều giao cho Vân Tịch xử lý. Về phương diện khác, mỗi ngày Thương Tuyết Vi đều dẫn Vân Tịch đến hoa viên ở bên ngoài Thiên Phong Các dạy cho nàng "Thiên Vấn" kiếm pháp, nhưng hai người vẫn không làm lễ bái sư. Đêm xuống, Vân Tịch sẽ đến Tây Lương cung ngủ lại, bồi Thương Tuyết Vi cùng nghe đàn ca múa hát, mấy giai điệu du dương buồn man mác.
Người ghen ghét Vân Tịch đỏ mắt ở khắp nơi, từ bộ phận nồng cốt trong Côn Luân giáo đến những giáo đồ bình thường, tất cả mọi người đều lấy tư thế xem kịch hay để nhìn kết cục của Vân Tịch. Không ai cho rằng hai người là thật lòng yêu nhau, giống như việc nữ Giáo vương chơi chán Vũ và Dực rồi sẽ tìm người mới để thay thế, mà ở trong lời đồn Vân Tịch được miêu tả thành người có tâm cơ khó lường, một bụng mưu toan, dựa vào nhan sắc để lấy lòng nữ Giáo vương, trở thành hồng nhân chạm tay vào là có thể bỏng (người có quyền thế).
Toàn bộ lời đồn Thương Tuyết Vi đều biết hết, nhưng nàng chỉ cười lạnh khinh thường, tăng gấp bội sủng ái Vân Tịch. Nàng bù đắp, bù đắp lại những tổn thương trước đây, bù lại chuyện nàng không thể làm gì để xóa bỏ ý nghĩ của mấy kẻ đó và làm cho chúng im miệng, bù lại chuyện nàng là thê tử trên danh nghĩa của tướng quân Trác Lãng, nàng cái gì cũng có thể cho nhưng chỉ riêng danh phận, là nàng không có cách nào cấp cho Vân Tịch...
Một tháng này hai người trãi qua rất vui vẻ, tận tình hưởng thụ mỗi thời mỗi khắc bên nhau, tìm hiểu nhau trong quá trình này dần dần đã vượt qua được mối quan hệ nguyên thủy, càng ngày càng giống một đôi tình nhân tâm tư tương tích. Ngày ngày dạt dào hạnh phúc.
Nhưng cũng ẩn tàng rất nhiều nguy cơ...
...........
Mạn che thuần trắng từ xà ngang cao cao của cung điện hạ xuống, bọc bên ngoài là một tầng lụa màu, xa xa nhìn lại như một thác nước đổ thẳng xuống từ cửu thiên, dưới khúc xạ của ánh mặt trời trở thành một dãy lụa năm màu rực rỡ.
Thân ảnh Nữ Giáo vương khuất sau tầng tầng mạn che, nằm nghiêng ở trên nhuyễn tháp, sợi tóc đen dài phiêu tán xuống thắt lưng, tóc vấn kiểu đơn giản kết hợp cùng một cây trâm Lưu Vân. Vương bào dài có màu đỏ chót, phủ lên noãn hương ngọc thể. Trên vương bào thêu hình Tuyết Mạn hoa rất to nở rộ có màu vàng chói lọi, bên trên là nhật nguyệt, bốn phía điểm xuyến các ký hiệu kỳ lạ, cùng nhiều loại văn sức có phong tục đa dạng.
Tư thái nàng lười nhác lại đường hoàng ngạo nghễ, tay trái cầm kim bôi chứa liệt tửu, nhẹ nhàng kề lên đôi môi đỏ mọng. Tay phải cầm một quyển binh thư khẩn cấp, ánh mắt Thương Tuyết Vi lãnh lẽo như băng, làm như lâm vào trầm tư tự hỏi, nín lặng hồi lâu.
Vân Tịch vẫn đứng ở bên cạnh nàng, không biết binh thư này thượng tấu nội dung gì, với phong cách xử sự lãnh định bình tĩnh của Thương Tuyết Vi, thì việc này nhất định không nhỏ. Vân Tịch lấy bình ngọc trong tay thị nữ, khom người rót đầy ly rượu cho nàng. Thương Tuyết Vi nghiêng đầu vừa nhìn, dung nhan giống như ngọc thạch trong trẻo lạnh lùng lại nổi lên ý cười, nhìn nhau một lát đã lộ vẻ cưng chìu dịu dàng...
"Khụ khụ!" Liễu Vô Ảnh trình lên binh thư ho khan hai tiếng, thần sắc cực kỳ bất mãn. Từ sau khi Vân Tịch đến Côn Luân giáo, nam tử lạnh lùng này trong lòng vẫn đối với nàng có khúc mắc. Khinh miệt và đề phòng của hắn đều hiện lên trong ánh mắt không hề che giấu chút nào, trong giáo vẫn luôn loan truyền Liễu Vô Ảnh thầm mến nữ Giáo vương nhiều năm, địa vị được sủng ái trước mắt đang gặp phải thách thức trước nay chưa từng có, bọn người đứng xem đều âm thầm chờ mong cảnh hắn và Sở Vân Tịch tranh đoạt tình nhân, không biết sẽ hình thành cục diện thú vị như thế nào.
"Giáo vương Bệ Hạ!" Hắn liều lĩnh mở miệng, ý đồ cắt đứt cảnh liếc mắt đưa tình của Giáo vương và Thánh sứ, Thương Tuyết Vi lúc này mới quay đầu lại, trong giọng nói mang theo thản nhiên hài hước: "Hiện giờ Hồi Cương có năm vạn tinh kỵ, đã leo lên đến chỗ nào rồi?"
"Quân địch đã đến Thái Hư Phong của A Nhĩ Kim Sơn... Tới đó chúng không thể tiếp tục hành quân được nữa." Liễu Vô Ảnh theo đúng quy củ bẩm báo nói, "Chỉ là Tứ công tử bị bọn chúng áp ở trước trận tiền, quân địch đã hạ chiến thư, tuyên bố nếu như Giáo vương bệ hạ không muốn giáo dân trong nước Hồi Cương bị quét sạch, thì đến cắt đất xin hàng, nếu dám uy hiếp sẽ ở tại Thái Hư Phong cắt đầu của Tứ công tử."
"A... Hải Đạt Sơn thật sự là càng ngày càng ngây thơ!" Thương Tuyết Vi cười lạnh, gọi thẳng tên huý của Hồi Cương vương, "Hắn nghĩ trên tay hắn nắm Trần Nhi thì có thể kềm chế ta sao?"
"Tuyết Vi..." Vân Tịch mở miệng gọi nàng, từ đối thoại giữa hai người nàng đã nghe ra tình hình chiến sự khẩn cấp, "Nàng không thể không quản đến sống chết của Trần Nhi, cậu ta là đệ đệ của nàng mà!"
Thương Tuyết Vi chậm rãi đứng dậy, Vân Tịch vẫn luôn khuyên bảo nàng phải đối xử tử tế với hai tỷ đệ họ, hiện giờ nàng cùng Liễu Vô Ảnh thương nghị quân vụ, lại cũng nhịn không được mà xen vào. "Hết thảy phải lấy đại cục Thổ Phiên và Côn Luân giáo làm trọng." Thương Tuyết Vi suy nghĩ một lát, lạnh lùng nói, "Nó... Ta cũng sẽ toàn lực nghĩ cách cứu."
"Giáo vương Bệ Hạ minh giám!" Liễu Vô Ảnh khom người phụ họa nói, "Vô Ảnh thỉnh cầu lập tức xuất binh, bây giờ Hồi Cương đang đồ sát giáo chúng với quy mô lớn, mỗi ngày đều có hơn một ngàn giáo đồ vô tội bị bắt đưa lên đài hành hình, tình thế đã vô cùng cấp bách rồi!"
Thương Tuyết Vi nhẹ nhàng thong thả ở trong phòng đi lại vài bước. Sắc trời dần tối, thị nữ trong Tây Lương cung đem theo giá nến bằng đồng đến để thắp nến, ngọn nến có tạo hình hơi kỳ lạ, khắc hơn mười đầu Phượng Hoàng, miệng Phượng thì ngậm lấy bấc nến.
Thương Tuyết Vi nhìn ánh nến chập chờn, cười châm chọc nói: "Xem ra gần đây giáo dân Hồi Cương ở các nơi bạo động chọc giận tên hôn quân đó rồi, thế nên mới chạy đến địa bàn của ta khiêu khích! Vô Ảnh, ngày mai liền phái sứ giả tới đó truyền lời, mười ngày sau ta sẽ đích thân đem theo năm vạn binh đến trước Thái Hư Phong. Ta muốn trước để cho bọn chúng ở trên Tuyết Sơn ăn đói mặc rách, uống cạn phong tuyết!"
"Thuộc hạ tuân mệnh! Chỉ là giáo dân Hồi Cương nên làm thế nào bây giờ?"
Truyền chỉ cho Dương Duệ trước dẫn hai vạn quân Côn Luân xuống núi, tập kích một phần quân lực Hồi Cương ở biên giới, ở nơi này mở một đường máu cứu người. Còn phải xem tạo hóa của giáo dân, có thể chạy trốn về được nhiều ít."

"Thuộc hạ tuân chỉ!" Liễu Vô Ảnh lĩnh mệnh cáo lui.
Thương nghị xong quân vụ, Thương Tuyết Vi lại ngồi trở lại nhuyễn tháp uống rượu, trong mắt dần ngà ngà say. Nàng kéo Vân Tịch ôm vào lòng thân mật, nằm nghiêng dựa vào mỹ nhân mềm mại, hai người tựa sát vào nhau. Nàng khép hờ đôi mắt tựa vào đầu vai Vân Tịch, vừa nãy vẫn luôn buộc chặt cảm xúc giờ rốt cuộc có thể thả lỏng rồi.
Tẩm cung hoa lệ rộng rãi, chỉ còn ánh nến mờ ảo liêu nhân khiêu động. Vân Tịch lẳng lặng ôm nàng không nói lời nào, nàng thích cảm giác an tĩnh như vầy, chỉ nghe tiếng tim đập và tiếng hít thở thôi, cũng không thấy cô quạnh.
Thương Tuyết Vi nhắm mắt dưỡng thần chốc lát, rồi chậm rãi mở mắt ra, sau đó hôn nhẹ ở bên má Vân Tịch một cái.
"Muốn lên giường nằm không?" Vân Tịch cười nâng lên gương mặt Thương Tuyết Vi, Thương Tuyết Vi lại lắc đầu, môi của nàng để sát vào tai Vân Tịch, giống như thở dài nỉ non nói: "Mười ngày sau cùng ta lên Tuyết Sơn giết địch, Tịch nhi có muốn không?"
Đôi mắt xanh thẳm của Vân Tịch lập tức trợn tròn, nàng có chút hưng phấn lại có chút bối rối, xoa xoa tay cười khổ nói: "Ta... Ta muốn a! Nhưng mà công phu mèo quào này của ta..."
"Ha ha! Tuy rằng ta chỉ dạy Tịch nhi một tháng, nhưng công phu mèo quào của nàng, đối với chút binh tôm tướng cá đó có thể dùng dư dả rồi." Thương Tuyết Vi tươi cười nói. Vân Tịch vẫn chưa đủ tự tin, thật cẩn thận nói: "Ta... Ta thật sự được sao? Ta sẽ không liên lụy nàng."
"Ta mà sợ Tịch nhi liên lụy sao?" Khóe môi Thương Tuyết Vi cong lên tạo nên đường cong cực đẹp, đầu ngón tay tinh tế thon dài nhẹ nhàng vuốt lên chóp mũi Vân Tịch, đó là động tác thân mật mà nàng thích nhất. "Ta không biết lần này phải đi bao lâu, cho nên nghĩ muốn mang theo Tịch nhi đi cùng, Tịch nhi chỉ cần ở bên cạnh ta thì sẽ tốt thôi, như vậy ta mới có thể an tâm! Nàng có biết không... Tịch nhi, chẳng lẽ nàng sợ sao?"
"Ta sợ cái gì a! Đi thì đi, ta mà sợ ai a! À ta biết rồi, nàng là muốn mang ta theo để ta bảo vệ nàng chứ gì, nàng cứ nói thẳng là được mà..." Quả nhiên biện pháp khích tướng của Thương Tuyết Vi đã có hiệu quả, Vân Tịch liền không chịu thua theo sát nàng mà cãi.
"Tịch nhi thật sự sẽ bảo vệ ta sao?"
"Đương nhiên!"
"Vì sao?" Thương Tuyết Vi đột nhiên đào sâu vấn đề, hơi thở ấm áp của nàng vây lấy cả người Vân Tịch, thật quen thuộc và dễ chịu... Vân Tịch đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào, nàng nhìn vào ánh mắt của Thương Tuyết Vi, thấy đôi đồng tử đen nhánh tĩnh lặng như trời đêm, nơi đó băng lãnh sâu không thấy đáy, nhưng vẫn ẩn chứa ý muốn, muốn đào lên toàn bộ tâm sự của nàng...
"Bởi vì... Bởi vì ta..." Vân Tịch nói quanh co, mấy chữ ngắn ngủi gần như bật thốt là có thể ra, nhưng mà nàng lại chần chờ do dự, nàng không ngừng suy xét hàm ý trong đó, nàng sợ một khi nói ra miệng, lời lẽ không đúng thì có thể đột ngột phá vỡ mối quan hệ không rõ ràng này, sau đó sẽ không còn gì cả...
"Tịch nhi, nàng muốn nói cái gì?" Ánh mắt Thương Tuyết Vi cũng mê ly mơ màng, ngay tại lúc môi các nàng gần như dán sát vào nhau thì bên ngoài mạn che đột ngột vang lên giọng nói quen thuộc:
"Tỷ tỷ và Thánh sứ đại nhân, thật sự là nửa bước cũng không thể rời a!"
- ------------------------

« Trước Sau »