Ma Đạo Tổ Sư

Chương 26: Âm chí (tứ)
« Trước Sau »
Gã lập tức bổ sung: "Cơ mà, chỉ có một lần thôi! Hơn nữa cái sai chủ yếu không phải do nhà ta, vả lại chuyện này đã xảy ra vào mấy chục năm trước rồi. Tin đồn về bảo ăn thịt người trên dãy Hành Lộ bắt đầu truyền đi từ khi đó. Ta... Ta chẳng qua chỉ châm ngòi thổi gió, phóng đại lời đồn lên mấy lần mà thôi." Lam Vong Cơ lễ độ nói: "Nguyện nghe rõ ràng." Y ngồi xuống nhìn về phía gã, uy lực câu nói này quả thật hệt như đe dọa, Nhiếp Hoài Tang bắt đầu lề mề khai báo. Gã nói: "Hàm Quang Quân, các ngươi biết đó, Nhiếp gia chúng tôi không giống với những tiên môn thế gia khác. Bởi vì tổ tiên lập gia là một vị đồ tể, nhà khác toàn là tu tiên kiếm, còn nhà chúng tôi, tu là tu đao đạo." Việc này cũng không phải bí mật gì. Gia văn Thanh Hà Nhiếp thị toàn là hoa văn đầu thú như chó như heo, mặt mũi dữ tợn. Nhiếp Hoài Tang nói tiếp: "Bởi vì con đường tu luyện không giống với nhà khác, tổ tiên lập gia lại xuất thân từ đồ tể, khó tránh khỏi máu me. Bội đao của gia chủ các đời chúng tôi, đều có lệ khí và sát khí cực nặng. Mỗi một vị gia chủ, gần như đều tẩu hỏa nhập ma, bạo thể mà chết. Mà tính tình nóng nảy của bọn họ, cũng có liên quan rất lớn với việc này." Chẳng hạn như đại ca của Nhiếp Hoài Tang - Nhiếp Minh Quyết. Vị tiên thủ trẻ tuổi này là huynh đệ kết nghĩa với Lam Hi Thần và Kim Quang Dao, Xích Phong Tôn mạnh mẽ vang dội, uy nghiêm có mức; Trạch Vu Quân dịu dàng như ngọc, phẩm chất cao thượng; Liễm Phương Tôn thông minh khôn khéo, ranh mãnh nhạy bén. Ba người kết nghĩa với nhau trong trận đánh Xạ Nhật, mỗi người đều có một giai thoại truyền lưu, sau được chúng gia xưng là Tam tôn. Nhưng trong thời gian danh tiếng của Nhiếp Minh Quyết đang thịnh, hắn lại tẩu hoả nhập ma bạo huyết bỏ mình ngay trên một lần thịnh hội quan trọng, hôm ấy có không ít người dự hội bị hắn phát điên đuổi chém bị thương. Một đời uy danh, lại rơi vào kết cục như thế. Nhiếp Hoài Tang nhất định đang nghĩ tới đại ca gã, vẻ mặt suy sụp hẳn, lại nói tiếp: "... Khi những gia chủ này còn sống, bội đao của bọn họ xao động thì vẫn còn chủ nhân áp chế. Nhưng sau khi chủ nhân chết đi, chúng nó không người quản chế, sẽ biến ngay thành một thứ hung khí." Ngụy Vô Tiện nhíu mày: "Này gần với tà ma ngoại đạo rồi." Nhiếp Hoài Tang vội nói: "Này đâu có giống! Sở dĩ tà ma ngoại đạo là tà ma ngoại đạo, bởi vì chúng nó muốn mạng người. Nhưng thứ mà đao nhà chúng tôi muốn không phải người, mà là những oán quỷ hung linh, yêu thú ma quái kia. Cả đời chúng nó chém giết những thứ ấy, nếu không có cho chúng nó trừ, thì chúng nó sẽ tự mình gây chuyện, quấy phá không cho gia đình sống yên ổn. Đao Linh chỉ nhận định một người chủ, không để người ngoài sử dụng. Mà những hậu nhân chúng tôi, lại không thể nung chảy thanh đao ấy. Đầu tiên là bất kính với tổ tiên, hai là dù có nung cũng chưa chắc giải quyết được vấn đề." Ngụy Vô Tiện bình luận: "Đại gia." Nhiếp Hoài Tang nói: "Đúng thế. Đao đi theo chư vị liệt tổ liệt tông vượt mọi chông gai, tầm tiên vấn đạo, vốn là đại gia." *nghĩa đại gia theo QT thì là ông lớn, cụ lớn, là người kiêu ngạo (kiểu đại gia ta đây), theo baike, baidu thì là tên gọi tôn kính, chả biết nên dùng từ gì để thay... Thảo nào năm xưa Thanh Hà Nhiếp thị chưa bao giờ thốt ra câu khiển trách nào về việc tu luyện của hắn. Tuy tham gia cuộc vây quét Loạn Tán Cương, nhưng cũng chỉ vì một trận chiến báo thù. Hoá ra cách thức tu luyện các đời nhà bọn họ, lại đáng để tranh luận đến thế. Nhiếp Hoài Tang nói tiếp: "Bắt đầu từ đời của gia chủ, đời sau tinh tiến hơn đời trước, vấn đề này cũng ngày càng trở nên nghiêm trọng. Mãi cho đến gia chủ đời thứ sáu nhà ta, hắn đã nghĩ ra một biện pháp." Ngụy Vô Tiện nói: "Chính là xây nên Cật nhân bảo kia?" Nhiếp Hoài Tang: "Không không, tuy có liên quan, nhưng hồi đầu còn chưa nghĩ tới cách đó. Vị gia chủ đời thứ sáu đã làm thế này. Hắn để đao của hắn với đao của ông nội hắn đục nên hai cỗ quan tài, đào một ngôi lăng mộ. Trong lăng mộ không bỏ vật gì quý giá, nhưng lại đặt mấy trăm cỗ tử thi hung hóa sắp thi biến." Lam Vong Cơ hơi cau mày, Nhiếp Hoài Tang sợ đến nỗi nói ngay: "Hàm Quang Quân, ngươi nghe ta giải thích! Mấy thi thể đó không phải nhà chúng tôi giết đâu! Mà là chúng tôi khó khăn vất vả vơ vét thu gom ở các nơi khác đến đó! Cũng có không ít cái bỏ một số tiền lớn ra để mua. Gia chủ đời thứ sáu đã nói, những Đao Linh này muốn tranh đấu với tà tuý, vậy thì để tà tuý đánh nhau với nó đi thôi. Hạ táng những thi thể sắp thi biến và hòm chứa đao chung với nhau, là vì coi chúng nó như vật chôn cùng Đao Linh. Đao Linh sẽ áp chế tử thi thi biến, và những thi thể này cũng có thể giảm bớt nhu cầu và sự ngông cuồng của Đao Linh, không cho nó tăng lên, duy trì hiện trạng, ngăn trở lẫn nhau. Dựa vào cách này, mới đổi lấy được mấy đời an bình của thế hệ sau." Ngụy Vô Tiện nói: "Vậy sao sau đó lại xây nên thạch bảo? Lại còn chôn xác vào vách tường? Với lại, ngươi nói nó đã từng ăn người?" Nhiếp Hoài Tang: "Mấy chuyện này thật ra cũng chỉ là một thôi. Coi như nó... Đã ăn người đi. Nhưng này không phải cố ý!!! Mộ mà gia chủ đời thứ sáu nhà chúng tôi xây chỉ là mộ đao, là một phần mộ thông thường để hậu nhân sau này bắt chước theo đó mà làm. Nhưng vào hơn năm mươi năm trước, phần mộ này đã bị một băng tặc trộm mộ ghé thăm." Ngụy Vô Tiện "ồ" một tiếng, nghĩ thầm: "Này thiệt đúng là động thủ trên đầu thái tuế mà." Nhiếp Hoài Tang nói: "Chuyện lớn như xây mộ thế này, dù cẩn thận dè dặt ra sao, cũng sẽ có lời này lời kia truyền ra. Bọn tặc trộm mộ kia dò la khắp nơi, cho rằng trên dãy Hành Lộ có mộ lớn tiền triều, sớm lần theo dấu, có chuẩn bị mà tới. Trong đám đó vậy mà lại có dị sĩ giỏi giang mang chân tài thực học, có thể nói đúng phương vị của bọn họ, phá mê trận, tìm tới mộ đao của nhà chúng tôi. Trộm đục ra một lỗ đi vào mộ, làm cái nghề này gặp nhiều thi thể nên bọn chúng không sợ người chết bên trong, nhưng do bọn chúng tìm vàng bạc châu báu khắp nơi, không hiểu cấm kỵ hít thở sát bên thi thể, lại thêm ai nấy đều là nam tử trẻ trung tráng niên cả người đầy dương khí. Phải biết rằng, nằm trong đó toàn là thi thể sắp thi biến!" "Có thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra. Lập tức có hơn mười cỗ thi thể hung hoá ngay tại chỗ." "Nhưng đám tặc trộm mộ này tài cao gan cũng lớn, đạo cụ hành nghề chuẩn bị đầy đủ, bọn họ phải gọi là bận rộn - đánh chết tất cả tẩu thi đã thi biến thêm lần nữa. Kịch chiến một phen, đánh cho xác nát rơi đầy đất, lúc này mới phát giác mộ này hung hiểm, chuẩn bị rút đi. Đúng vào lúc chuẩn bị rút đi này, bọn họ bị ăn!" "Số lượng thi thể sắp đặt bên trong mộ đều được kiểm soát chặt chẽ, thêm một bộ thì nhiều, bớt một bộ thì thiếu, vừa vặn để duy trì cân bằng với Đao Linh. Mà đám tặc trộm mộ này đi vào náo loạn một trận, nếu chỉ là khơi gợi thi biến thì trái lại dễ nói, sau khi bọn chúng rút lui, Đao Linh sẽ phát lực, áp chế thi biến lại. Nhưng bọn chúng lại đánh nát thi thể, thoáng cái thiếu hụt hẳn mười bộ. Mộ đao còn duy trì được là vì có đầy đủ hung thi khắc chế lẫn nhau với Đao Linh, rồi... Rồi thì đành phải... Tự động đóng kín, vây sống bọn họ ở trong, để đám người kia tự bù bản thân mình vào chỗ trống bọn chúng tạo ra..." "Mộ đao bị huỷ, gia chủ khi đó đã bắt đầu nghĩ tới biện pháp khác. Hắn chọn một chỗ trên dãy Hành Lộ, không xây mộ nữa, mà lấy thứ khác thay thế, dựng nên một căn phòng Tế Đao, vì ngừa tặc trộm mộ quang lâm lần hai, nên đã giấu thi thể vào trong vách tường che dấu tai mắt người khác." "Tế Đao đường này cũng chính là" Cật nhân bảo "trong lời đồn. Đám tặc trộm mộ kia đi tới Thanh Hà, ngụy trang thành hộ săn bắn, đi vào dãy Hành Lộ rồi không trở ra nữa, vì không thấy xác, nên có người tung tin bọn chúng bị quái vật trong dãy nuốt mất. Sau đó thạch bảo được xây nên, lúc mê trận còn chưa bố trí xong, lại có người vô tình đi ngang qua trông thấy nó. May mà toàn bộ thạch bảo đều không làm cửa, gã đó không vào được. Thế nhưng sau khi xuống dãy, hễ gặp người gã lại nói trên núi dãy Hành Lộ có một toà bảo trắng kỳ lạ, quái vật ăn thịt người chắc chắn ở bên trong đó. Nhà chúng tôi nghĩ rằng để tin đồn lớn hơn nữa cũng tốt, như vậy sẽ không ai dám tới gần khu vực đó, nên đã thêm mắm dặm muối, truyền tin "Cật nhân bảo" ra ngoài. Nhưng đúng thật là nó có ăn người!" Nhiếp Hoài Tang lấy một chiếc khăn tay và một viên đá trắng to chừng củ tỏi từ trong tay áo ra. Khăn tay dùng để lau mồ hôi, đá trắng thì đưa tới trước: "Hai vị có thể coi thử cái này." Ngụy Vô Tiện nhận lấy viên đá trắng, nhìn kỹ, phát hiện trong bụi đá lộ ra thứ gì đó trăng trắng, nhìn như là... Xương ngón tay người. Lòng hắn sáng như tuyết, Nhiếp Hoài Tang lau mồ hôi xong, nói: "Vị... Kim tiểu công tử kia... Không biết dùng cách gì mà làm thủng một lỗ trên tường, tường dày như thế mà cậu ta cũng có thể phá nát, hiển nhiên có mang theo không ít pháp bảo trên người, à cái này không quan trọng... Ta nói, là cái nơi cậu ta phá vỡ kia, vừa khéo chinh là một gian Tế Đao đường mà nhà chúng tôi xây thời kì đầu trên dãy Hành Lộ, lúc đó còn chưa nghĩ tới chuyện dùng bùn đất ngăn cách dương khí rồi lót đá hai mặt để phòng ngừa chúng nó dễ dàng thi biến, chỉ trực tiếp bỏ thi thể vào trong bùn đất. Bởi vì vậy khi Kim tiểu công tử phá một cái hang, cậu ta không hề chú ý tới thật ra còn phá nát một bộ xương trắng chôn bên trong tường nữa. Sau khi cậu ta bước vào không lâu, liền bị hút vào vách tường trong thạch bảo, thay thế bộ thi thể bị cậu ta phá nát kia... Ta định kỳ đều đến dãy Hành Lộ xem xét một phen. Hôm nay vừa đi, đã nhìn thấy cái này, ta mới lượm viên đá lên, thì có con chó nhào tới cắn ta, ài... Tế Đao đường cũng gần như là mộ tổ nhà chúng tôi, ta thật sự..." Nhiếp Hoài Tang càng nói càng khổ sở: "Tu sĩ bình thường biết đây là khu vực nhà ta, thì căn bản sẽ không săn đêm ở vùng Thanh Hà. Ai mà ngờ..." Ai mà ngờ gã xui xẻo như thế, đầu tiên là có tên Kim Lăng không tuân thủ quy củ chăm chú vô dãy Hành Lộ, sau lại tới hai người Lam Nguỵ lần theo phương hướng Quỷ Thủ chỉ mà đến. Gã nói tiếp: "Hàm Quang Quân, còn cả vị này... Ta đã nói hết rồi, các ngươi tuyệt đối đừng truyền ra ngoài. Nếu không..." Nếu không, Thanh Hà Nhiếp thị hiện giờ đã đủ sống dở chết dở, lại truyền ra thêm chuyện này, Nhiếp Hoài Tang sẽ biến thành tội nhân thiên cổ, xuống dưới cũng chẳng còn mặt mũi đối diện liệt tổ liệt tông mất. Ngụy Vô Tiện nhìn Nhiếp Hoài Tang, thầm nghĩ, những năm qua gã sống cũng thật khổ cực. Thảo nào Nhiếp Hoài Tang thà làm trò cười ngầm trong chúng gia, cũng không muốn chăm chỉ tu luyện, càng lần lữa không dám khai phong bội đao. Nếu như tu luyện thành công, tính tình sẽ ngày càng táo bạo, cuối cùng bạo thể mà chết như đại ca gã và chư vị tổ tiên, người đã chết nhưng bội đao hãy còn muốn quấy phá nhân gian, ầm ĩ cả nhà không được yên bình, chẳng bằng làm kẻ vô tích sự. Cũng chịu thôi, khó mà tháo gỡ. Nhiếp gia bắt đầu thành lập từ tổ tiên đời thứ nhất, rồi cứ thế đến nay, chẳng lẽ muốn con cháu từ bỏ con đường và cơ nghiệp tổ tiên mở ra? Tiên môn thế gia mỗi nhà một vẻ, như Cô Tô Lam thị thiện âm luật, Thanh Hà Nhiếp thị Đao Linh hung hãn và có lực sát thương mạnh, chính là vì nguyên do đó nên mới có thể nhất chi độc tú*. Nếu vứt bỏ sự dạy bảo của tổ tiên, làm lại từ đầu, tìm con đường mới khác, không biết sẽ phải tiêu tốn bao nhiêu năm, mà cũng chưa chắc có thể thành công. Mà Nhiếp Hoài Tang lại không dám phản lại Nhiếp gia, đừng nói gì tới cải tu. Bởi vậy, cũng chỉ có thể làm tên rác rưởi vô tích sự. *nhất chi độc tú: Ý chỉ ưu thế độc quyền Nếu gã không làm gia chủ, cả đời như hồi ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, suốt ngày du hồ vẽ quạt, mò cá chơi chim, nhất định tự tại hơn bây giờ nhiều lắm. Nhưng đại ca gã vừa qua đời, gã lại lực bất tòng tâm, cũng chỉ đành ráng hết sức nhấc gánh nặng gia tộc lên, khó khăn trắc trở đi về phía trước. Sau khi Nhiếp Hoài Tang dặn tới dặn lui ngàn cầu vạn xin đi khỏi, Ngụy Vô Tiện dại ra chốc lát, bỗng phát hiện Lam Vong Cơ lại đi tới, quỳ một chân xuống trước mặt hắn, nghiêm túc cuộn ống quần hắn lên, vội nói: "Khoan khoan, lại nữa?"
« Trước Sau »