Đại Minh Tinh Không Hôn Môi Ngoài Giờ Làm Việc

Chương 18: “Đừng dùng ngón tay, cứ đi thẳng vào.”
« Trước Sau »
Trong khi Tạ Gia Lân ủi quần áo, Mạnh Chiêu chạy đi tắm. Tóc vừa khô không nhỏ giọt, cậu đã ướt dầm dề nhảy lên giường. Một hàng máy rung trên giá sách mỗi chiếc được bọc trong một hộp thủy tinh hình chữ nhật cao, đãi ngộ giống như cây đàn guitar thủ công ở góc. Mạnh Chiêu lăn qua lăn lại trên giường, nhìn những vết nước hình người in trên tấm ga, liếc nhìn Tạ Gia Lân. Ánh mắt cậu di chuyển từ đôi vai rộng của Gia Lâm đến vòng eo nhỏ của anh. Nhìn chán chê, cậu nằm xuống bắt đầu đếm lá cây thiên thần. Một nửa trần nhà được phủ đầy lá xanh rậm rạp. Đếm một lúc, cậu bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng máy hấp quần áo, tiếng quần áo sột soạt, ngửi mùi hương ấm áp trong phòng, cảm thấy mình từ từ chìm vào ga trải giường. Trong mông lung, cậu nghe thấy tiếng máy sấy tóc gần đó, cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc mình. Cậu cảm thấy có điều gì đó mình chưa làm, cố gắng mở mắt ra, nhưng bàn tay xoa đầu quá dịu dàng. Cơ thể cậu tiếp tục chìm xuống nhẹ nhàng, và cuối cùng đã hoàn toàn ngủ thiếp đi. Khi cậu tỉnh dậy, Tạ Gia Lân đang ở bên cạnh, dựa vào đầu giường đọc sách. Vì để cậu ngủ, rèm cửa không được kéo ra, chỉ để một tia nắng chói chang lọt qua khe hở ở giữa. Cậu quằn quại như một con sâu chui vào vòng tay của Tạ Gia Lân. “Mấy giờ rồi anh?” “Chín rưỡi sáng.” Người đàn ông đặt sách xuống, theo thói quen đưa tay chạm vào tóc Mạnh Chiêu, trên tay mang theo một mùi hương nhẹ nhàng ấm áp. Mạnh Chiêu nắm lấy cổ tay anh, nghiêng đầu, chôn mặt vào lòng bàn tay anh hít hà. Cậu tiến về phía trước một chút. “Trên tay anh có mùi gì thơm thế?” Tạ Gia Lân đưa tay lên mũi, giải thích, “Nước xả vải. Tôi vừa giặt quần áo xong.” Bàn tay của Tạ Gia Lân rất đẹp. Sạch sẽ và trắng trẻo, lòng bàn tay rộng, năm ngón tay thuôn dài. Mạnh Chiêu lại cúi xuống ngửi, nói, “Cho em xem với.” Tạ Gia Lân không hiểu được ngay. “Xem gì cơ?” Mạnh Chiêu trả lời, “Nước xả vải.” Thế là Tạ Gia Lân đứng dậy, mang về một chiếc giỏ mây đựng đầy các loại chai lọ. Mỗi chai thủy tinh chứa một loại chất lỏng có màu khác nhau, có nhãn được viết bằng tiếng Pháp tao nhã, giống như mấy lọ thuốc phép của phù thủy. Mạnh Chiêu nằm trên giường, chăn cuộn xuống eo. Chống người lên khuỷu tay, cậu mở nắp từng chai ra ngửi. Ngửi quá nhiều mùi, mũi cậu sắp quá tải, giờ ngửi thêm mùi nào nghe cũng có vẻ lẫn lộn. Cậu ngậm chặt miệng, thở ra bằng mũi, cố gắng đẩy những mùi hương còn sót lại ra ngoài để ngửi mùi tiếp theo. Đột nhiên, có tiếng xé rách phía sau cậu. Cậu quay lại, thấy Tạ Gia Lân đang mở một chai chất bôi trơn hoàn toàn mới. Tạ Gia Lân cũng nhìn cậu, ánh mắt anh hướng xuống lọ thủy tinh vẫn còn trong tay Mạnh Chiêu. Anh cúi đầu, vặn nắp tuýp, xé lớp niêm phong giấy bạc, tiến lại gần Mạnh Chiêu. “Mùi gì thế?” Mạnh Chiêu khịt khịt mũi như một chú cún con, lần này rõ ràng là không có mùi gì. Cậu đặt lọ thủy tinh lại vào giỏ, lấy chất bôi trơn từ tay Tạ Gia Lân, làm trò trước mặt anh bóp ra một cục, nhấc chăn lên ngang eo — cậu không mặc quần áo, vẫn ngủ khỏa thân sau khi tắm đêm hôm trước. Cậu với tay ra sau bôi qua loa, Tạ Gia Lân định giúp, nhưng Mạnh Chiêu đột nhiên lao vào, chất bôi trơn dính vào vai anh. Mạnh Chiêu ấn Tạ Gia Lân xuống, bôi lớp gel trong suốt lên cổ anh, vẽ một đường sáng bóng. “Đừng dùng ngón tay, cứ đi thẳng vào.” Người đàn ông im lặng một lúc, rồi anh ôm lấy đầu cậu, xoa nhẹ trả lời, “Được rồi.” Lần này, Tạ Gia Lân không để Mạnh Chiêu cưỡi lên. Anh giữ chặt Mạnh Chiêu, dang rộng chân cậu, tiến vào với tư thế mặt đối mặt. Tiến vào mà không có nới lỏng thích hợp quả thực rất đau đớn. Mạnh Chiêu không thể thả lỏng, cơ thể cậu bị kéo căng bởi sự xâm nhập. Nhưng khoái cảm lấn át cả đau đớn. Cậu vuốt ve những cơ bắp căng cứng của Tạ Gia Lân, tay lướt dọc theo eo anh đến lưng, lên đến xương bả vai. Đột nhiên, cậu chợt hiểu tại sao phụ nữ trong phim khiêu dâm luôn cào vào lưng đàn ông, để lại những vết xước. Tư thế này hoàn hảo để giữ chặt, đặc biệt là khi Tạ Gia Lân thúc mạnh, khiến xương bả vai của anh nhô ra. Những ngón tay của Mạnh Chiêu bám chặt vào chúng, dường như để ngăn không cho chúng bị đẩy ra. Mỗi khi người đàn ông nằm trên người cậu cử động, những chiếc chai thủy tinh trong chiếc giỏ mây bên cạnh họ lại va vào nhau, tiếng va chạm lanh canh của thủy tinh trêu chọc thần kinh cậu — Mạnh Chiêu vô cùng muốn cào vào lưng Tạ Gia Lân. Móng tay cậu ngập ngừng bấu chặt, lớp da nóng và dính dính vào đầu ngón tay. Dùng lực mạnh hơn một chút, cậu thật sự đã cào. Tạ Gia Lân đáp lại bằng một cú đâm sâu cảnh cáo, lún cả cán, khiến xương cụt của Mạnh Chiêu tê rần. Khi sắp xuất tinh, anh rút ra bắn lên bụng Mạnh Chiêu, mùi tinh dịch nồng nặc hòa lẫn với chất bôi trơn và mồ hôi chảy dọc theo đùi trong của cậu. Nghỉ ngơi một lát, cậu lại ngồi dậy ngậm lấy dương v*t của anh, thậm chí không cho nó nghỉ, liếm từng cái cho đến khi nó lại dựng thẳng lên. Người đàn ông lật cậu lại, ấn cậu quỳ xuống giường, nắm chặt cánh tay cậu, liên tục thúc sâu vào mông cậu. Mạnh Chiêu quay đầu lại tìm môi anh, ngay khi môi họ chạm nhau, người đàn ông chơi xấu lao về phía trước, khiến cậu mất thăng bằng, lại bị túm chặt lại, lưng cậu dán sát vào ngực anh. Đôi tay của người đàn ông như cái kềm, nắm chặt xương sườn cậu, vừa đẩy vừa cắn cổ cậu. Cuối cùng, cậu bị anh làm thành một vũng nước, không thể cử động, gần như chỉ còn có sức thở. Tạ Gia Lân bôi thêm chất bôi trơn, chất gel mới lạnh ngắt, làm cửa vào không tự chủ co rúm lại. Mặc dù chất bôi trơn đã đủ, nhưng Tạ Gia Lân luôn lo lắng sẽ làm cậu bị thương. Người đàn ông nắm chặt eo cậu, lại lần nữa nhét dương v*t vào. Cậu không hiểu người này lấy đâu ra sức mạnh dữ dội như vậy, bên trong cậu vốn đã tê liệt lại liên tục bị cây hàng kia đâm xuyên. Quần quật từ sáng đến chiều, ánh nắng mặt trời chuyển sang màu đỏ rực rỡ đặc trưng của hoàng hôn. Rèm cửa chưa bao giờ được kéo hết, luôn chừa một khe hở để ánh sáng lọt vào. Khi cuối cùng kết thúc, cậu lật Tạ Gia Lân lại, kiểm tra những vệt dài đỏ bừng do móng tay cậu để lại trên lưng. Sau đó, cậu nhìn vào móng tay của mình, chúng không hoàn toàn trơ trụi, nhưng cũng chỉ có một lớp trắng mỏng ở đầu móng. Vẫn còn ba từ chưa nói, tim cậu đập thình thịch không ngừng. Ngay khi cậu vừa mở miệng, một loạt tiếng chim hót líu lo từ bên ngoài đã ngắt lời. Tạ Gia Lân duỗi tay móc ngón tay vào rèm, nhấc một góc lên. Mạnh Chiêu tình cờ thấy một chú chim đốm nâu xinh xắn đậu trên bệ cửa sổ hót líu lo. Coi như con chim đang nói thay cậu vậy. Một tháng sau, cậu nghe Hứa Nhất Văn nói Liêu Vĩnh đã bị kết án 25 năm. Tạ Gia Lân tiếp tục tham gia một bộ phim nghệ thuật mới, bộ phim về hưu của đạo diễn huyền thoại Hồng Kông Trương Dận Đức, vào vai một nhân vật mắc bệnh AIDS. Để đóng bộ phim này, Tạ Gia Lân đã sụt hơn mười mấy cân trong một tháng. Anh vốn đã có vấn đề về dạ dày, giảm cân quá nhanh đồng nghĩa với việc anh thường xuyên bị lên cơn đau bao tử. Anh không nói gì, nhưng Mạnh Chiêu luôn ở bên cạnh anh mỗi ngày, có thể nhìn rõ. Còn Trương Dận Đức, ở tuổi ngoài bảy mươi, ông nổi tiếng là tính khí thất thường, thường xuyên nổi cơn thịnh nộ với mọi người trong giờ làm việc. Đoàn làm phim bấm máy trong một tuần —— nhưng không một cảnh quay nào làm hài lòng Trương Dận Đức. Ông tức giận gọi trợ lý đạo diễn là đồ vô năng, mắng mỏ anh ta đến mức anh ta phải bỏ gánh chạy lấy người. Lúc ấy Mạnh Chiêu đang đứng bên cạnh, cậu nhìn Tạ Gia Lân, Tạ Gia Lân liền lắc đầu, lại giơ tay chỉ chỉ vào cậu. Thông điệp rất rõ ràng: nếu muốn gì thì tự làm, đừng trông chờ vào tôi. Cậu biết quá phụ thuộc vào Tạ Gia Lân là một tật xấu. Trong lúc Trương Dận Đức đang xem lại mấy cảnh quay trong trường quay, cậu lẻn vào nói muốn thử sức một chút. Cậu hồi hộp cẩn thận đưa tác phẩm đã hoàn thiện của mình cho Trương Dận Đức, lại ngạc nhiên nghe ông ta nói, “Tôi xem đoạn quảng cáo của cậu rồi. Chiều nay thử quay cảnh đám tang đi.” Đám tang là cảnh đầu tiên của bộ phim. Vợ của nam chính là một y tá, đã mắc bệnh AIDS do tai nạn truyền máu và qua đời. Đám tang này là của vợ anh ta. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn Tạ Gia Lân qua màn hình giám sát trên phim trường, không thể chớp mắt, lòng bàn tay lúc nào cũng đổ mồ hôi. Xác nhận mọi máy quay đều đã vào vị trí, cậu chỉ đạo qua bộ đàm, quay Tạ Gia Lân đi qua linh đường, tiếp theo là cận cảnh di ảnh và sau đó là cận cảnh phản ứng của Tạ Gia Lân trước di ảnh này. Cảnh này không có lời thoại. Nó rất ngắn, mất nửa giờ để quay, bản cắt cuối cùng có lẽ cũng không quá một phút. Xét đến việc trợ lý đạo diễn trước đã làm việc suốt một tuần mà Trương Dận Đức không giữ lại một giây nào, thì thực ra đây là một kết quả tốt. Mạnh Chiêu xóa những cảnh thừa trên máy, kiểm tra mọi thứ thật cẩn thận, muốn hỏi ý kiến ​​của Tạ Gia Lân nhưng lại thấy anh đang tập thoại với người khác. Không muốn làm phiền anh, Mạnh Chiêu mang bản đã chỉnh sửa của mình đến cho Trương Dận Đức. Vẻ ngoài của Trương Dận Đức cũng không dễ gần, người đàn ông này có một nếp nhăn dọc sâu giữa hai lông mày khiến ông trông rất nghiêm nghị ngay cả khi không biểu lộ cảm xúc. Đứng sau Trương Dận Đức, cậu cảm nhận cái lạnh mùa thu thổi qua trường quay, Mạnh Chiêu cảm thấy mình như một học sinh đang chờ kết quả thi, lòng bàn tay đổ mồ hôi, tai thì ù đi. Tạ Gia Lân đã thay lại quần áo thường ngày, bước ra khỏi trường quay, lặng lẽ đưa cho Mạnh Chiêu một chai nước khoáng. Thấy Tạ Gia Lân đến, Trương Dận Đức cuối cùng cũng ngẩng đầu lên khỏi màn hình, “Thanh niên này rất biết cách quay cái mặt của cậu đấy.” Dừng lại một chút, ông ta đưa ra phán quyết của mình, “Shoot này cũng tạm sử dụng được.” Những người quen thuộc với Trương Dận Đức đều biết rằng nghe lời khen ngợi của ông ta là điều không thể. Nếu ông ta nói “tạm”, thì có nghĩa là đã khá tốt rồi. Mạnh Chiêu vội vàng cảm ơn, cúi đầu thật sâu, gần như thể đang khom lưng. Trương Dận Đức nhàn nhã nhấp một ngụm trà sữa uyên ương bốc khói trên bàn, sau đó chỉ vào Mạnh Chiêu, nhìn cậu qua mép ly, “Cậu là tình nhân của Ash à?” “Không phải”, Tạ Gia Lân trả lời thay cậu, “Cậu ấy là người yêu của tôi”. Trương Dận Đức im lặng hồi lâu, Tạ Gia Lân và Mạnh Chiêu đứng im lặng bên cạnh, chờ đợi. Mãi đến khi tách trà uyên ương gần cạn, ông mới nói với Mạnh Chiêu, “Tôi nghĩ cậu nên thử từ đầu đến cuối; dù sao thì người trẻ tuổi thường có chút khác thường”. Mạnh Chiêu đứng đó hồi lâu, cuối cùng mới nhận ra Trương Dận Đức có ý chính xác như cậu nghĩ. Trong cảnh thứ hai của bộ phim, Tạ Gia Lân bước ra khỏi linh đường đơn sơ và lên xe tang. Chiếc xe tang hai tầng hướng về phía đường hầm, máy quay tập trung vào đường hầm hình vòm. Xe tang càng tiến gần đến đường hầm cảm giác bức bối càng tăng lên, sau đó bức tường đột nhiên đâm sầm vào màn hình, nhấn chìm mọi thứ vào bóng tối, chỉ còn lại tiếng động cơ ầm ầm và tiếng lốp xe lao nhanh trên mặt đất. Để quay cảnh này, máy quay được gắn chặt vào xe tang. Ngay khi xe tang tiến vào đường hầm, máy quay đã bị nghiền nát thành từng mảnh trên bức tường cong của đường hầm. Nam chính bị dằn vặt vì mất vợ và những biến chứng của chính mình, đã nghĩ đến việc tự tử. Anh ta quyết định nhảy sông, nhưng bản năng sinh tồn đã khiến nam chính vốn biết bơi giỏi trở lại bờ. Sau đó, anh ta quyết định nửa đêm mò ra đường cái, chỉ để gặp một cô gái trẻ cũng đang cố gắng tự tử. Anh tạm dừng tự sát, nỗ lực cứu cô gái, tha thiết thuyết phục cô gái, rồi còn đưa cô về nhà an toàn. Những sự kiện như vậy cứ liên tục xảy ra: một con chó bị bệnh xông vào nhà anh ta, cắn ống quần dẫn anh ta đến chỗ nó giấu đàn con của nó; một bệnh nhân tại bệnh viện trả lại một cờ thưởng từng thuộc về vợ anh; một đứa trẻ hàng xóm nhờ giúp đỡ làm bài tập toán; một người hàng xóm mới liên tục cải tạo nhà cửa, và người phụ nữ lớn tuổi ở nhà bên nhờ anh giúp giải quyết tên hàng xóm phiền toái này. Cuộc sống của anh ta trở nên quá bận rộn để có thể tự tử. Mặc dù cơn đau vẫn dai dẳng và các biến chứng của anh ngày càng trầm trọng hơn, nhưng anh không còn muốn chết nữa. Anh bắt đầu tổ chức một nhóm hỗ trợ —— những bệnh nhân AIDS giai đoạn đầu như anh chăm sóc những người ở giai đoạn cuối hoàn toàn phụ thuộc vào người khác. Khi anh không còn có thể tự chăm sóc bản thân, sẽ có người chăm sóc anh. Cuối cùng, nhóm hỗ trợ đã đảm bảo được nguồn tài trợ và anh bắt đầu làm công việc chăm sóc bệnh nhân, giống như vợ anh đã từng làm khi còn sống. Bộ phim kết thúc với cảnh nam chính cầm chặt bức ảnh cưới của anh và vợ, nắm chặt như thể anh muốn trở lại thời gian chụp bức ảnh này. Quá trình quay phim mất hai tháng, với hầu hết các cảnh quay và chỉnh sửa do Mạnh Chiêu thực hiện. Sau khi quay xong, Tạ Gia Lân lại bắt đầu ở nhà cả ngày. Trong thời gian chuẩn bị để đi định cư Úc, anh dành thời gian cho Mạnh Chiêu. Phải mất ba tháng anh mới lấy lại được mười cân mà anh đã giảm. Tám giờ tối, Tạ Gia Lân ăn mặc chỉnh tề, đi trả ân tình bằng cách làm cameo cho một bộ phim khác. Trước khi đi, anh nói với Mạnh Chiêu mình sẽ về muộn, nếu thấy mệt thì cứ đi ngủ trước. Nửa năm qua, Mạnh Chiêu đã quen với việc ngủ ngon khi không có Tạ Gia Lân ở nhà, nhưng nếu anh nói anh sẽ về muộn, Mạnh Chiêu sẽ đợi. Cậu chán chết xem TV, nhấn liên tục nút chuyển kênh, cuối cùng bước đến cửa sổ xem cảnh đêm. Đột nhiên, cậu thấy có một chiếc xe tải nhỏ đỗ ở tầng dưới, đèn pha bật sáng, có người bên trong. Mạnh Chiêu còn chưa kịp ý thức được điều gì thì điện thoại di động của cậu đột nhiên vang lên. Người gọi là Khương Kỳ. Giờ này, đã là hai giờ sáng. Vừa bấm nhận cuộc gọi, tiếng khóc vang lên qua đường dây, “Anh…” Mạnh Chiêu nhíu mày, “Có chuyện gì vậy?” “Vừa nãy,” Khương Kỳ nghẹn ngào, tiếp tục nói, “Xe của A Văn nổ tung…” Mạnh Chiêu vuốt mặt, nghiêm nghị hỏi, “Em có bị thương không?” “Em không bị thương, anh ấy kéo em ra và che cho em, A Văn, A Văn anh…” Lúc này, Khương Kỳ đã khóc nức nở đến mức không thể nói được. Mạnh Chiêu: “Bây giờ em ở đâu?” “Trường của em,” Khương Kỳ trả lời, “Anh ấy đến đón em ở cổng trường. Xe cứu thương vẫn chưa đến. Anh ơi… nếu A Văn xảy ra chuyện gì, em cũng không sống nổi.” “Đừng sợ, anh sẽ đến ngay.” Mạnh Chiêu cúp máy, cầm quần áo, bấm số của Tạ Gia Lân, muốn báo tin Hứa Nhất Văn xảy ra chuyện, nhưng vừa bấm xong, mở cửa ra thì đã thấy một bóng đen chặn lối vào. “Vội đi đâu đó?” ./.
« Trước Sau »