Có Một Vị Tiểu Hầu Gia Luôn Chờ Đợi Tôi

Chương 7: Phần 7
« Trước Sau »
20 Tôi ho đến mặt mày đỏ bừng, vừa ngước mắt lên đã thấy Tiểu Hầu gia rút một tờ khăn giấy đưa cho tôi. Tôi vội vàng chụp lấy lau miệng, kinh ngạc hỏi: "Anh, anh không phải là người cổ đại sao? Sao lại biết nói tiếng Anh?" Tiểu Hầu gia tao nhã ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh tôi: "Hề Hề, ta đã hơn một nghìn tuổi rồi." Ý trong câu nói này có lẽ là: Một vị Hầu gia có thâm niên như ta đây, có gì mà ta không biết chứ? Tôi càng cảm thấy xấu hổ vì sự che đậy vụng về của mình ban nãy. Tiểu Hầu gia nhìn thấy chiếc quạt tròn tôi mới mua, cầm lên ngắm nghía. "Đây là chiếc quạt nàng yêu thích nhất trước kia." Tôi: "Khụ khụ, mua đại ở vỉa hè thôi." "Ở nhà còn rất nhiều đồ của nàng ngày xưa, muốn theo ta về xem thử không?" Tôi im lặng không đáp. Anh ta đang dụ tôi vào cửa. Lần trước anh ta nói gì đó về Chúng Diệu môn, bảo tôi vào đó sẽ tìm lại được ký ức kiếp trước. Thực ra tôi cũng muốn thử xem, liệu mình có thật sự là Ngư Hề không, vào cửa là có thể kiểm chứng. Nhưng tôi không quên câu nói tiếp theo của anh ta — Vào cửa rồi có thể mãi mãi ở bên nhau. Cũng có nghĩa là, sẽ biến thành người giống như anh ta phải không? Thế nhưng cho đến giờ tôi vẫn chưa biết anh ta là người hay quỷ. Đã sống hơn một nghìn năm rồi, chắc là một lão yêu quái nhỉ? Tôi nhất định sẽ không dễ dàng bị anh ta lừa vào cửa đâu. 21 Tôi suy nghĩ một lát, không kìm được tò mò hỏi: "Sao anh lại chắc chắn kiếp trước tôi là vợ của anh? Chỉ vì tôi trông giống bức họa đó sao? Thực ra trên thế giới này có rất nhiều người. . . đều có hai con mắt một cái mũi, có người trông giống nhau cũng không có gì lạ." "Chính là nàng." Ánh mắt Tiểu Hầu gia nhìn tôi không hề d.a.o động, khẳng định tôi chính là Ngư Hề của anh ta. Chắc hẳn anh ta rất yêu vợ mình. Nhưng dù tôi có là Ngư Hề đi nữa thì sao? Kiếp trước kiếp này khác nhau, kiếp này tôi đã có cuộc sống riêng, không thể vì anh ta mà từ bỏ tất cả. Tiểu Hầu gia bắt đầu kể cho tôi nghe về quá khứ của anh và phu nhân. "Lần đầu chúng ta gặp nhau là buổi tối trên hồ trong cung, sau đó ta xin quan gia ban nàng cho ta làm thê. Ba năm sau khi thành hôn, ta ra ngoài chinh chiến, khi trở về thì nàng đã bị kẻ gian hại chết. Hề Hề, một nghìn năm qua ta vẫn luôn tìm kiếm nàng, về với ta, nàng sẽ nhớ ra tất cả." Anh ta nói vài câu ngắn gọn rất rõ ràng, nhưng mọi chuyện thật sự chỉ đơn giản như vậy sao? Vậy, kẻ hại c.h.ế.t tôi là ai? Tại sao người đó lại muốn hại tôi? 22 Bí ẩn này tạm thời chưa được giải đáp, chiều hôm đó, ứng dụng trên điện thoại đẩy cho tôi tiến triển mới nhất về cuộc khảo sát ngôi mộ cổ. Tôi hít sâu một hơi rồi mở ra. Trên đó nói rằng, theo điều tra nghiên cứu từ tài liệu lịch sử trong mộ, nhóm khảo cổ đã xác định được thân phận của chủ nhân ngôi mộ cổ này - Ngư Hề. Cô ấy sinh ra trong thời kỳ Hoàng đế Triệu thị trị vì Bắc Tống, cha là một Đại Tướng quân tiếng tăm lừng lẫy, trung thành bảo vệ đất nước, nhưng đã hy sinh trong một trận chiến khi còn đang tuổi tráng niên. Mẹ cô ấy trinh liệt, khi nghe tin chồng qua đời đã tự vẫn để tuẫn tình. Bé gái mồ côi Ngư Hề được đưa vào cung do Thái hậu nuôi dưỡng, được phong làm Quận chúa. Năm cô ấy mười bảy tuổi đã phải lòng hoàng thân quốc thích Tăng Chiếu Hầu, nào ngờ lúc này Tiểu Hầu gia lại xin quan gia ban Công chúa Lệnh Nguyệt cho anh ta làm vợ. Thái hậu quá yêu thương cô ấy, nên đã hạ chỉ sửa duyên của Công chúa Lệnh Nguyệt, ban hôn cho Quận chúa Ngư Hề với Tiểu Hầu gia. Chuyện này được dời hoa ghép cây như vậy, sau khi kết hôn hai vợ chồng cũng tạm hòa hợp. Ba năm sống kính trọng sống cùng nhau, cho đến khi Tiểu Hầu gia rời kinh thành đi dẹp loạn, khi chiến thắng thì trở về Quận chúa Ngư Hề đã qua đời vì khó sinh.
« Trước Sau »