Có Một Vị Tiểu Hầu Gia Luôn Chờ Đợi Tôi
Chương 5: Phần 5
Từ nhỏ tôi đã sợ bóng tối. Thím hay đùa rằng chắc kiếp trước tôi đã c.h.ế.t trong đêm tối, vậy nên mới sợ đến vậy.
Đến lúc này, dường như người đàn ông nhận ra sự bất thường của tôi, anh ta dừng lại, lo lắng gọi tôi một tiếng: "Hề Hề?"
Cảm nhận được vòng tay anh ta đang tiến lại gần, tôi bất chợt bật khóc thành tiếng, vùi đầu vào n.g.ự.c anh ta, ôm chặt lấy eo anh ta như sợ anh ta sẽ rời đi. Tôi khóc nức nở, nước mắt tuôn rơi không ngừng, như thể vừa chịu một nỗi oan ức to lớn.
Người đàn ông không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy tôi, hết lần này đến lần khác, không ngại phiền phức.
Tôi chưa từng biết cách này lại có hiệu quả kỳ diệu với mình đến vậy, khiến tôi ngừng khóc một cách thần kỳ. Tôi thút tha thút thít mà cọ nước mắt nước mũi lên n.g.ự.c anh ta.
Giọng nói trên đầu còn dịu dàng hơn cả làn gió thổi rụng những cánh hoa màu tím hôm nào: "Được rồi, Hề Hề đừng khóc nữa, ta ở đây, ta ở đây mà."
Cánh hoa màu tím. . .
Tôi ngừng nức nở, không hiểu sao mình lại nghĩ đến hình ảnh cây hoa tím như mây như sương trong đầu.
14
Từ hệ thống liên lạc của thang máy vang lên giọng nói của nhân viên an ninh, bảo tôi đừng hoảng sợ, bọn họ sẽ thông báo cho người đến sửa chữa ngay. Cô ấy chưa nói xong thì đèn trên đầu tôi đã sáng trở lại, thang máy cũng hoạt động bình thường. Cùng lúc đó, tôi cảm nhận được người tôi đang ôm dần dần tan biến như cát chảy. Nhưng tôi biết, anh ta vẫn sẽ quay lại.
15
Sau khi ra khỏi thang máy, tôi đã đổi ý, không đi gặp bạn học nam kia nữa. Tôi gọi điện cho cậu ấy chân thành, xin lỗi bạn học nam kia cũng tốt tính, cậu ấy hiền lành nói không sao. Sau đó, tôi đến viện bảo tàng.
Một số hiện vật được khai quật từ lăng mộ hiện đang được trưng bày tại viện bảo tàng, tôi muốn đến xem có thể tìm ra điều gì huyền diệu không.
Vừa đặt chân vào viện bảo tàng, tôi cảm thấy như có thứ gì đó đ.â.m mạnh vào tim mình một cái. Cơn đau lan khắp toàn thân tôi, giống như thủy triều, dồn dập ập đến từng đợt một. Đau đến mức khiến tôi khó thở, phải cúi người vịn vào cửa mới miễn cưỡng chịu đựng được.
Trước đây tôi cũng từng có cảm giác này. Sau khi cha mẹ mất, lúc tôi nhìn thấy những đồ vật bọn họ từng sử dụng cũng cảm thấy như vậy.
Thôi vậy, tôi quyết định không vào nữa.
Khi rời đi, tôi nghe thấy tiếng rao bán của những người bán hàng rong bên ngoài viện bảo tàng: "Quạt tròn giống với phu nhân Ngư Hề đây, đi qua đừng bỏ lỡ!"
Tôi đen mặt.
Nghĩa Ô thật biết nắm bắt xu hướng, rất có đầu óc kinh doanh.
Tôi suy nghĩ một lát rồi cũng đến mua một chiếc.
16
Dựa theo đặc điểm của chiếc quạt tròn này, các chuyên gia khảo cổ đã đặt tên cho nó là —
Quạt tròn cán tre thêu bướm trên lụa trắng.
Những bản sao bán bên ngoài và bản trưng bày trong bảo tàng chỉ giống hình dáng chứ không phải mô phỏng chân thực, nhưng thật sự rất đẹp.
Tôi đi bộ đến công viên nhỏ gần đó ngồi một lát.
Tôi nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt nhỏ trong tay, lẩm bẩm hai chữ vừa nghe được: "Ngư Hề."
Đây hẳn là "Hề Hề" mà anh ta nhắc đến. Chỉ có điều tôi không phải Ngư Hề, tên tôi là Tử Khuyết, Nghê Tử Khuyết.
Công viên không có nhiều người, dưới bóng cây gió nhẹ mát mẻ, mang theo hương hoa.
Tôi lơ đãng nhìn những con bướm bay lượn trong khóm hoa một lúc, chẳng mấy chốc đã buồn ngủ.
17
Trong cơn mơ màng, "bộp" một tiếng, chiếc quạt tròn rơi khỏi tay.
Tôi cúi xuống nhặt, nhưng một bàn tay đã nhanh hơn tôi một bước. Tôi ngẩng đầu lên, bất chợt nhận ra đây không còn là công viên nữa.
Một vầng trăng sáng treo cao trên mái ngói chồng lớp. Yến tiệc cung đình, tiếng đàn cổ văng vẳng, tiếng chuông vang vọng, xa xa truyền đến mặt hồ. Ngay cả tôi, cũng đang mặc một bộ cung trang rườm rà.
Tôi hoảng hốt trốn ra sau bình phong, cất tiếng hỏi: "Ai đó?"