Có Một Vị Tiểu Hầu Gia Luôn Chờ Đợi Tôi

Chương 21: Phần 21
« Trước Sau »
Đứa bé một tuổi đã biết ngồi, bập bẹ học nói. Tôi ngồi cùng cậu bé trong cũi để chơi, không kìm được mà bế cậu lên ôm vào lòng hít hà: "Hít -- Toàn mùi sữa! Thân hình bé nhỏ mềm mại quá!" Tôi ôm chặt không muốn buông ra, ước gì mình cũng sinh được một đứa như vậy. Tiểu Tư Nguyên cầm một con gấu trúc bông, "ư ư" nói với tôi. "Cho em chơi à?" Nhìn thấy gấu trúc bông, tôi chợt nhớ đến lần anh nghịch con Băng Đôn Đôn ở nhà tôi. Những kỷ niệm xưa cũ như mới ngày hôm qua. Tôi nhận lấy con gấu trúc từ Tiểu Tư Nguyên, chơi đùa cùng cậu. Cậu bé vui vẻ vỗ tay, tiếng cười trong trẻo. Một lúc sau, cậu bé đột nhiên chỉ vào tôi nói: "Ngư, ngư. . ." Tôi ngẩn người, cậu bé muốn nói gì? Là Ngư Hề sao? Bảo mẫu đang rảnh rỗi trong phòng khách nghe thấy cậu bé nói chuyện, vội vàng chạy lại quay video: "Ông bà chủ! Tiểu Tư Nguyên biết nói rồi! Thằng bé muốn ăn cá kìa!" ". . ." Ngoại truyện 6 Tôi trở về Hầu phủ ngủ một giấc, sáng hôm sau tỉnh dậy, Quảng Tư Nguyên đã hai tuổi rồi. Theo quan niệm dân gian, qua tuổi này thiên nhãn của trẻ sẽ đóng lại, không còn nhìn thấy mấy thứ kia nữa. Quả thật là vậy, Tiểu Tư Nguyên không còn nhìn thấy tôi nữa. Nhưng mỗi năm trong cuộc đời cậu bé, tôi đều ở bên cạnh. Tôi nhìn cậu bé vào mẫu giáo, tốt nghiệp tiểu học, bước vào tuổi dậy thì nổi loạn ở trung học, luôn có rất nhiều cô gái ngưỡng mộ theo sau. Chỉ có điều, Quảng Tư Nguyên còn lạnh lùng hơn cả Tiểu Hầu gia. Trong vẻ lạnh lùng của Tiểu Hầu gia vẫn còn chút khí chất quý công tử dịu dàng, còn Quảng Tư Nguyên này thì lạnh đến mức gần như vô tình, không gần gũi với ai, từ chối tất cả những trái tim hồng từ xa. Thật lòng mà nói, tôi rất muốn xem cậu sẽ ra sao khi bắt đầu biết yêu. Kết quả là mãi đến năm 18 tuổi, Quảng Tư Nguyên vẫn chưa có tình cảm với ai. Tôi bắt đầu nghĩ không biết kiếp này cậu có thích con trai không nữa! Vào ngày sinh nhật 18 tuổi, Quảng Tư Nguyên uống rượu xong về nhà, ngã vật xuống giường ngủ say. Cặp sách của cậu vứt bừa trên sàn, khóa kéo hơi mở, lờ mờ lộ ra một bức thư màu hồng. Tôi không kìm được bước tới, lấy bức thư ra. Biết rằng làm vậy là không đúng, nhưng tôi nhất định phải xem, phải xem cho bằng được. Dù là Tiểu Hầu gia hay Quảng Tư Nguyên ở kiếp này, cậu đều là của tôi. Tôi từng tò mò muốn thấy dáng vẻ cậu khi yêu đương, nhưng khi ngày này thực sự đến, cầm bức thư trong tay, tôi lại như đang ôm một con nhím đầy gai. Tôi mở thư ra, đọc từ đầu đến cuối. Chữ viết trên thư rất đẹp, từng nét từng chữ viết rất cẩn thận, còn cố ý xịt chút nước hoa nhẹ, chắc hẳn là một cô gái đáng yêu tinh tế. Nghe thấy tiếng trở mình trên giường, tôi quay đầu nhìn lại. Quảng Tư Nguyên nằm ngửa trên giường, một chân thõng xuống mép giường, mu bàn tay che ngang trán. Đôi mắt bị che khuất một nửa, trong ánh sáng mờ ảo lóe lên tia sáng rực rỡ, nhìn thẳng về phía tôi. Toàn thân tôi không dám nhúc nhích. Cậu. . . có thể nhìn thấy tôi sao? Ngoại truyện 7 Tôi chợt nhớ ra, vào sinh nhật 14 tuổi của Quảng Tư Nguyên tôi cũng đã đến một lần. Các bạn học, bạn bè của cậu đang tổ chức sinh nhật cho cậu, nhưng cậu vẫn ủ rũ không muốn thổi nến. Xuyên qua 14 ngọn nến đang cháy trên bánh, cậu đột nhiên ngẩn người, nhìn đăm đăm về phía tôi. Tôi quay người nhìn ra sau lưng. Ở vị trí này chỉ có mình tôi thôi. Tôi hoảng sợ vội vàng tàng hình trở về Hầu phủ. Như vậy, có phải mỗi lần đến sinh nhật cậu đều có thể nhìn thấy tôi không? Tôi đoán không sai. Quảng Tư Nguyên nhìn tôi hồi lâu, khóe môi cong lên, đột nhiên cười khẽ một tiếng, sau đó lười biếng ngồi dậy, bước về phía tôi. Tôi cầm bức thư tình đứng ngây người. Quảng Tư Nguyên đến trước mặt tôi. Trời ơi, cậu cao thế này rồi, mới 18 tuổi đã cao bằng Tiểu Hầu gia.
« Trước Sau »