Tình Yêu Mãnh Liệt - Mộc Kim An
Chương 8
Dịch: Dii
Beta: Băng Hàn
====================
Vào lúc Từ Ý lần nữa tỉnh dậy, thì đã là năm giờ chiều. Do đã uống thuốc và đổ khá nhiều mồ hôi, nên cô cũng đã hạ sốt.
Cô xoa nhẹ vùng thái dương đau nhức, nhẹ nhàng ngồi dậy, sau đó bụng cũng phát ra tiếng kêu âm ỉ, chắc là do đói quá nên mới tỉnh dậy.
Tấm ga giường đã bị mồ hôi ướt đẫm không để ngủ được nữa, Từ Ý vốn muốn nhờ Chị Châu đến thay, nhưng lại nghĩ cô ấy hôm nay đã vì chăm cô bị bệnh, từ đút thuốc đến nấu cháo, sợ lại làm phiền người ta, nên tự mình thay hết ga gối trên giường.
Sau khi đưa đồ đến phòng giặt, Từ Ý lại đến phòng tắm để tắm rửa, bởi vì đổ quá nhiều mồ hôi nên người có cảm giác nhớp nháp vô cùng khó chịu.
“Chị Châu, tôi đói quá, có gì ăn không?” Từ Ý sao khi tắm xong thì đến phòng khách.
Chỉ là cô đã gọi mấy lần nhưng vẫn không có ai đáp lại, liền cau mày thắc mắc “Người đâu rồi?”
Nhưng bởi vì bụng lại phát ra tiếng kêu biểu tình, Từ Ý cũng không còn cách nào khác, đành đi xuống bếp tìm xem có còn gì ăn được không.
Nhưng khi cô vừa đến phòng bếp thì đã thấy trên bàn bày đầy thức ăn, cô đến chạm vào thì thấy thức ăn vẫn còn nóng nên đoán là do Chị Châu đã chuẩn bị cho cô.
Từ Ý lúc này khẩu vị cực kì tốt, lập tức ngồi xuống ăn cơm. Tuy rằng không giống với mùi thức ăn của Chị Châu hay làm, nhưng cũng ngon hơn bát cháo đó rất nhiều.
Vào lúc cô đang ăn thì Yến Hoà Dư cũng đi xuống nhà bếp, nhìn thấy sắc mặt đã tươi tắn hơn và khẩu vị cũng tốt hơn của cô, trong lòng anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Đại khái là do tâm trạng trong lòng cũng gần như biến mất, Từ Ý lúc này tâm trạng rất tốt, thậm chí khi nhìn thấy Yến Hoà Dư còn mở lời chào anh: “Anh ăn tối chưa, có muốn cùng ăn không?”
Yến Hoà Dư nhẹ nhàng lắc đầu, lại hỏi: “Em thấy sao rồi?”
Từ Ý bỗng khựng lại, nhưng cũng rất nhanh phản ứng kịp, chuyện này chắc cũng là do Chị Châu nói anh biết, cô híp mắt trả lời: “Tốt hơn nhiều rồi, vẫn là anh nói đúng, hôm qua do ăn mặc mỏng quá nên bị gió thổi đến mức cảm cúm, có điều cũng phải cảm ơn Chị Châu…”
Yến Hoà Dư nhíu mày lại, cắt ngang lời nói của cô: “Cảm ơn Chị Châu?”
Từ Ý chớp chớp mắt, giải thích: “Tất nhiên là phải cảm ơn chị ấy chăm sóc nên tôi mới có thể…”
Nhưng chưa đợi cô nói hết câu, ánh mắt của Yến Hoà Dư bỗng trầm xuống, quay người rời đi.
Từ Ý không nghĩ rằng Yến Hoà Dư lại chưa kịp nói hết câu lại rời đi, trong tức khắc cảm thấy rất kinh ngạc, lẩm bẩm đáp lại: “Người này hôm nay sao vậy, ai đắc tội với anh ta rồi sao?”
***
Ngày thứ 2.
Từ Ý tính dậy thì thấy Chị Châu đang bận rộn trong phòng bếp, cũng đến đó nói tiếng cảm ơn: “Chị Châu à, cảm ơn chị nhiều.”
Chị Châu tưởng là vì những thứ đồ trên đầu giường nên cũng cười đáp: “Những thứ đó à, không cầm cảm ơn đâu, đều là chuyện nên làm cả.”
Từ Ý mỉm cười, nhìn thấy Chị Châu vẫn đang bận rộn nấu bữa sáng thì đi đến hậu viện.
Lá của hai đoá tú cầu vẫn xanh tươi như cũ, có điều vẫn chưa nở hoa.
Từ Ý liền tưới nước cho hoa, lại nhớ đến lời của bà chủ tiệm hoa hôm đó.
Yến Hoà Dư chạy bộ bên ngoài trở về, theo thói quen vòng ra sân sau một vòng để hít thở không khí, nhìn thấy Từ Ý sắc mặt hồng hào cũng biết bệnh tình của cô đã giảm, tuy vẫn còn giận vì cô tưởng nhầm anh là Chị Châu, nhưng cũng thở phào một hơi, bất lực mà cười với cô một cái.
Hà Lâm cũng vừa hay gọi điện đến, nói có một buổi tiệc tối nay muốn mời anh.
Yến Hoà Dư vô thức từ chối, anh cũng không thích kiểu giao lưu thế này.
Ai biết được, Hà Lâm lại tiếp tục nói: “Đây là tiệc tẩy trần của Hạnh Tòng Vân, bà ấy từ nước ngoài về đây cũng đã gặp không ít người. Đây chắc là lần cuối cùng, cũng là đặc biệt dành cho những người thân quen, người đến cũng không nhiều. Hạnh gia và Yến gia trước nay có quan hệ thân thiết, nên chủ tịch Kì muốn anh đến đó.”
“Hạnh Tòng Vân?” Ánh mắt của Yến Hoà Dư bỗng phát sáng lên, lại nhìn về phía Từ Ý ở cách đó không xa. “Được.”
Từ Ý tưới xong nước cho hoa cẩm tú cầu, liền quay vào phòng bếp, bữa sáng đã được Chị Châu chuẩn bị sẵn sàng.
Cô vừa uống thuốc xong thì Yến Hoà Dư cũng vừa đến.
Chị Châu đưa cho Yến Hoà Dư phần ăn sáng đã chuẩn bị cho anh, sau đó ra khỏi phòng ăn, để lại không gian riêng tư cho hai người.
Bầu không khí yên lặng không duy trì được bao lâu, Yến Hoà Dư đã mở lời hỏi trước: “Tối nay có một bữa tiệc em có muốn đi cùng anh không?”
Từ Ý giật mình vài giây, rồi mới gật đầu: “Được.”
Lần này đổi lại là Yến Hoà Dư kinh ngạc, “Em không hỏi xem là tiệc gì sao?”
“Không cần biết là chuyện gì, chỉ cần anh mở lời, em đều sẽ đồng ý.” Từ Ý nói xong, sợ Yến Hoà Dư hiểu lầm, lại giải thích thêm một câu, “Chuyện này chúng ta trước khi kết hôn đã thảo luận rõ rồi mà.”
Yến Hoà Dư mím môi, có chút e dè đáp lại: “Không ngờ em vẫn còn nhớ.”
Sợ bị Từ Ý phát hiện điều khác thường, anh lại nói tiếp: “Chiều nay 5 giờ, đến lúc đó Hà Lâm sẽ đến đón chúng ta, em chuẩn bị trước đi nhé.”
Từ Ý gật đầu, cũng không hỏi gì thêm.
Phòng ăn lại một lần nữa rơi vào bầu không khí im lặng.
***
Sau khi ăn sáng xong, Từ Ý về lại phòng.
Chúc Mịch Hạ lại gọi điện cho cô, hẹn cô chiều nay cùng nhau đi mua sắm, tiện thể ăn bữa cơm.
“Hôm nay không được, tối nay mình phải đi dự tiệc cùng với Yến Hoà Dư.” Từ Ý từ chối mà vô cùng cảm thấy có lỗi, “Mịch Hạ À xin lỗi cậu nhé, chúng ta hẹn giờ khác đi.“
“Có gì đâu mà phải xin lỗi.”Chúc Mịch Hạ bật cười, tò mò hỏi: “Nhưng mà tại sao Yến Hoà Dư lại bảo cậu cùng đi dự tiệc cùng anh ta?”
Từ Ý cười khổ đáp: “Mình cũng không biết.”
“Cậu không biết mà vẫn đồng ý sao?” Chúc Mịch Hạ ngạc nhiên, “Anh ta lỡ như đem cậu bán đi cậu cũng ngốc nghếch mà đi theo sao?”
Từ Ý nghe Chúc Mịch Hạ nói vậy cũng không nhịn được mà bật cười, “Cũng không đến mức bán đi, tụi mình trước khi kết hôn cũng đã thương lượng với nhau rồi, nếu như anh ta cần người vợ trên danh nghĩa là mình đây giúp, thì mình vẫn sẽ giúp.”
Chúc Mịch Hạ tặc lưỡi một tiếng: “Hai người đúng thật là một đôi vợ chồng danh nghĩa luôn đấy, rõ ràng đến phòng ngủ cũng chia làm đôi, lại rất tôn trọng lẫn nhau, thật là lợi hại.”
“Cậu đang khen tụi mình đấy à?” Từ Ý hỏi.
Chúc Mịch Hạ cười hi hi hỏi lại: “Cậu thấy cậu rất đáng khen à?”
“Không phải.” Từ Ý thành thật trả lời, vừa lúc đó lại đi sang phòng thay đồ ở bên cạnh, “Vừa hay có cậu gọi đến, giúp mình chọn một bộ lễ phục cho buổi tiệc tối nay đi, đơn giản một chút là được.”
Từ Ý chuyển sang cuộc gọi qua camera, vừa cho Chúc Mịch Hạ xem qua khu vực lễ phục, vừa hỏi: “Cậu thấy bộ nào được?”
“Con nhóc này, mình nghi ngờ là cậu đang khoe mẽ độ giàu có của mình đấy.” Chúc Mịch Hạ nhịn không được mà thốt lên, “ Với vóc dáng của cậu thì đâu có gì khó chọn, chọn đại một bộ cũng đẹp mà. Dù cho cậu có khoác một tấm chăn đến đó, thì cũng sẽ có người cho rằng là mẫu mới nhất của mùa này.”
Từ Ý bị cô ấy chọc đến bật cười: “Vậy cậu có thích cái nào không? Hay là mình tặng cậu vài bộ nhé. Những bộ này đều là vừa được đưa đến gần đây, mình cũng chưa mặc, hơn nữa chiều cao của chúng ta cũng khá giống nhau.”
“Mình không gả cho cậu là không được mà.” Chúc Mịch Hạ mỉm cười đáp, “Cậu tốt với mình như vậy, mình chỉ đành lấy thân báo đáp thôi.”
Từ Ý đảo mắt nói: “Vậy cậu giúp mình chọn một bộ cho tối nay trước đi.”
“Vậy chiếc váy cúp ngực màu trắng kia đi, vùng cổ của cậu vừa thon vừa đẹp, nó là hợp nhất rồi đấy.”
Từ Ý vừa mới hết bệnh, đối với mẫu vải mỏng manh như vậy liền lập tức phủ định, “Hình như là không được rồi, mình sợ mặc nó sẽ cảm cúm đấy, hôm qua mình…”
Cô nói đến đây thì bỗng khựng lại, dường như mọi chuyện đã bị lộ tẩy.
Chúc Mịch Hạ bỗng phát giác ra, liền hỏi: “Vậy là hai hôm trước sau khi đi dự tiệc về thì cậu bị cảm sao? Còn không thèm nói với mình chuyện này á?”
Từ Ý mím môi: “Đã uống thuốc rồi, sáng sớm hôm nay cũng đã đo thân nhiệt rồi, nhiệt độ bình thường.”
Chúc Mịch Hạ thở dài một hơi: “Mình biết là do từ nhỏ cậu đã lạc mất bố mẹ ở bệnh viện nên không thích đến nơi đó, nhưng cậu bệnh nghiêm trọng như vậy, không đến bệnh viện cũng không nói mình biết, lẽ nào cứ cố gượng vậy sao?“
“Cũng không phải chưa từng gồng bao giờ đâu.” Từ Ý nhỏ nói.
Âm thanh của Chúc Mịch Hạ bỗng trở nên lớn hơn, “Cậu còn học được thói cãi cố rồi đấy à, nếu lần sau còn có chuyện như vậy, phải nói với mình đầu tiên, nghe rõ chưa!”
“Nghe rõ rồi, nghe rõ rồi.” Từ Ý để điện thoại ra xa, nét mặt đầy vẻ bất lực, “Yên tâm đi, bây giờ mình đang sống rất vui vẻ.”
Cuối cùng, Chúc Mịch Hạ giúp Từ Ý chọn một chiếc váy dài tay cổ vuông, theo như cô ấy nói thì nó: rất ấm.
***
Sập tối.
Yến Hoà Dư thay một bộ vest đen ra ngoài, anh vốn muốn đến phòng của Từ Ý để gõ cửa, không ngờ là lúc anh vừa bước ra,Từ Ý cũng vừa hay vừa ra khỏi phòng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, phút chốc đều có chút kinh ngạc.
Bởi vì chiếc váy mà Từ Ý mặc hôm nay vừa hay là một kiểu váy thêu màu đen, trên cổ tay và váy đều có đường viền màu trắng, vừa hay rất hợp với bộ vest đen của Yến Hoà Dư, trông giống như đồ đôi của tình nhân vậy.
“Em không biết anh cũng mặc màu đen…”Từ Ý có chút bất ngờ, lập tức nói: “Để em đi thay bộ khác.”
“Không cần.” Yến Hoà Dư nhanh chóng đáp lại, anh cẩn thận ngắm nhìn Từ Ý từ trên xuống dưới, trong mắt bỗng loé lên chút gì đó vui sướng, “Bộ này rất hợp với em, rất đẹp.”
Tim của Từ Ý bỗng chốc đập nhanh lên, cô vội nhắm mặt lại, sợ bị Yến Hoà Dư nhận ra điều gì đó khác lạ trong ánh mắt của mình.
“Hà Lâm đã đợi lâu lắm rồi, chúng ta đi thôi.”
Cô nói xong lập tức cất bước rời đi.
Yến Hoà Dư nhìn theo bóng dáng đang chạy trốn ấy, môi bỗng cắn chặt lại.
Hà Lâm nhìn thấy Yến Hoà Dư và Từ Ý một trước một sau bước ra, liền kinh ngạc đến mở tròn hai mắt. Anh ấy thậm chí còn muốn giơ ngón tay cái lên với sếp của mình. Mượn buổi tiệc để gia tăng tình cảm quá là cách hay, thật không uổng công đọc tiểu thuyết bấy lâu nay!
Lên xe.
Yến Hoà Dư nhẹ nhàng cất tiếng: “Địa điểm tổ chức bữa tiệc này là một khách sạn thuộc quyền sở hữu của Yến thị, người được mời đến không nhiều, cũng không có quá nhiều yêu cầu, không cần lo lắng.”
Từ Ý vốn cũng không cảm thấy lo lắng, nhưng Yến Hoà Dư nói vậy cô vẫn có chút ngạc nhiên, sau cùng vẫn nói với anh một câu: “Cảm ơn.”
“Nếu em thấy chán quá, thì nói với anh, anh đưa em về nhà.” Yến Hoà Dư lại nói tiếp.
Hai chữ “về nhà” này vốn cũng không có ý nghĩa gì to lớn lắm, nhưng từ miệng của Yến Hoà Dư thốt ra, lại đột nhiên trở nên vô cùng ấm áp và ý nghĩa một cách kỳ lạ, huống hồ gì ánh mắt khi đó của anh cũng rất nghiêm túc.
Tim của Từ Ý lại đập nhanh một nhịp, cô vô thức né tránh ánh mắt của Yến Hoà Dư, nhẹ nhàng đáp lại: “Được.”
Đợi đến khi đã đến khách sạn, đã có phục vụ đợi sẵn giúp họ mở cửa xe.
Hai người xuống xe, Từ Ý vừa định bước tiếp thì bị Yến Hoà Dư nhẹ nhàng giữ tay lại, anh nói rất nhỏ chỉ đủ hai người nghe thấy: “Tối nay phiền em phải trở thành bà Yến rồi.”
Từ Ý hít sâu một hơi, ngón tay nhẹ nhàng níu lại, mặc dù cô đã cố gắng hết sức để duy trì vẻ mặt bình tĩnh, nhưng hàng mi run rẩy của cô đã chứng tỏ rằng tâm trạng của cô lúc này không bình tĩnh như cô tưởng tượng.
Yến Hoà Dư mím nhẹ môi, nhẹ nhàng đặt bàn tay đang nắm chặt cô vào cánh tay anh, như vậy thì Từ Ý sẽ không có cách nào buông tay ra được.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Yến tổng đúng là một học sinh ngoan đấy!