Không Thể Rời Bỏ Nàng

Chương 47: 47: Cứu Tinh
« Trước Sau »
Quý Liên Tích không hề di chuyển, không khí xung quanh dường như bị ngưng tụ, đóng băng nàng thật chặt chẽ, khiến nàng không thể thở được. Người trước mặt nàng đã thay đi bộ quần áo sặc sỡ, trong mắt Quý Liên Tích, bộ đồ vải thô và ngắn không thể lấy đi một chút hào quang sáng chói nào của nàng ấy. Trong khoảnh khắc tiếp theo, Quý Liên Tích lao về phía thanh sắt, nóng lòng vươn hai tay ra ngoài thanh sắt và cố gắng chạm vào người đến, để xác nhận rằng đây không phải là ảo giác trong đầu mình. Đỗ Hàn Yên quỳ xuống, ôm mặt Quý Liên Tích qua lan can, đau lòng dùng ngón tay vuốt v e miệng và khuôn mặt bầm tím của nàng. "Yên nhi..." Quý Liên Tích cố gắng hạ thấp thanh âm, sợ thu hút sự chú ý không cần thiết: "Muội tới nơi này làm gì? Lỡ như bị phát hiện thì sao?" Trên má Đỗ Hàn Yên là những giọt nước mắt lăn dài, nhưng khóe miệng lại mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối bù của Quý Liên Tích: "Nghe nói tỷ bị nhốt ở đây, muội muốn chắc chắn rằng tỷ không sao..." Tâm trạng của Quý Liên Tích phức tạp, nàng rất nhớ Đỗ Hàn Yên, người bất chấp sự an toàn của bản thân để chạy đến đây, nàng cũng rất vui khi gặp lại người mình yêu nhất. Cuối cùng nàng ôm má Đỗ Hàn Yên, tựa trán vào trán nàng ấy, thở dài thườn thượt, kìm nén sự phấn khích: "Ta còn tưởng rằng cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại muội nữa." Sau đó nàng nhìn vào mắt nàng ấy: "Bây giờ ta có chết cũng không hối hận." Đỗ Hàn Yên lui về phía sau, cau mày nói: "Tỷ không được nói những lời xui xẻo như vậy, bọn ta sẽ cứu tỷ ra ngoài." "Cứu ta ra ngoài?" Quý Liên Tích nhíu mày: "Bọn muội tìm được Thành tướng quân rồi sao? Bọn muội muốn làm gì?" "Ta sẽ tận lực cứu tỷ." Nàng ấy vội vàng hôn lên môi Quý Liên Tích rồi đứng dậy, lại bị Quý Liên Tích ngăn lại: "Đợi đã, nói cho ta biết muội muốn làm gì?" Đỗ Hàn Yên lại ngồi xổm xuống an ủi nàng: "Yên tâm đi, tiếp theo ta sẽ phải xuất cung một chuyến, chỉ là ta quá lo lắng cho tỷ nên tiện đường ghé qua xem một chút, ta nhất định sẽ đến trước hừng đông..." "Muội đi đâu? Yên nhi, ta bảo muội đi tìm Thành Phụng nghi là muốn muội nghĩ biện pháp giúp bản thân thoát tội, đừng vì ta mà làm chuyện ngu xuẩn, coi như muội không vì ta thì cũng phải nghĩ cho Tử Khâm. Nếu nó không còn muội thì nó phải làm sao đây?" Đỗ Hàn Yên nghe xong nắm lấy vai nàng, ánh mắt không sợ hãi và kiên định hơn bao giờ hết: "Nó cũng không thể thiếu tỷ. Nếu mất đi tỷ, cuộc đời của muội sẽ không bao giờ trọn vẹn, cuộc đời của muội cần có tỷ." Nàng ấy bật khóc, khẩn cầu nhìn nàng: "Chúng ta đã hẹn rồi mà, tỷ đã hứa sẽ không bao giờ rời xa muội nữa, thế nên xin tỷ đừng mất hy vọng được không? Hãy tin muội." Quý Liên Tích nhìn nàng ấy hồi lâu, cuối cùng chậm rãi thở dài: "Ta yêu muội." Đỗ Hàn Yên cười đến rơi nước mắt: "Muội cũng yêu tỷ." Trước khi Đỗ Hàn Yên rời đi, Quý Liên Tích không quên nhắc nhở nàng ấy: "Hứa với ta phải cẩn thận trong mọi chuyện nhé?" "Muội hứa với tỷ." *** Nhìn thấy nương nương đi ra, Xuân nhi vội vàng kéo nàng vào một chỗ tối: "Nương nương, cuối cùng người cũng ra rồi!" Nói xong nàng ấy nhìn về phía sau Đỗ Hàn Yên để chắc chắn không có ai nhìn thấy họ. "Nguyệt nhi đâu?" Đỗ Hàn Yên hỏi. "Nàng ấy đi theo thị vệ đi vệ sinh đó rồi, để đảm bảo hắn sẽ không đột ngột quay lại. Đi thôi, chúng ta đã hẹn gặp ở ngoài cung." Xuân nhi kéo Đỗ Hàn Yên, lặng lẽ lẻn vào lối đi. Trên đường đi, Đỗ Hàn Yên và Xuân nhi đi ngang qua viện của Lý Lương đệ, mơ hồ nghe thấy giọng nói của Lý Lương đệ và Thái tử. Bọn đang thảo luận chuyện gì đó, có vẻ hơi phấn khích. Đỗ Hàn Yên muốn lắng nghe chi tiết, nhưng bọn nàng không có nhiều thời gian để lãng phí. Hai người vốn muốn dùng cách giống như lần trước lẻn ra khỏi cung, các nàng cải trang thành nam nhân, lẻn ra khỏi cửa cung. Không ngờ thị vệ đêm nay rất gian xảo, không chỉ ngăn cản mà còn hỏi một số câu hỏi. Tuy nhiên, Đỗ Hàn Yên và Xuân nhi đã thương lượng xong, chỉ sợ thị vệ canh cổng có thể nhìn thấy một số kẽ hở qua vẻ bên ngoài. Thị vệ canh cổng hỏi xong vẫn không chịu buông tha cho bọn họ, hai người đều đang hoảng hốt, đúng lúc cảm thấy có chuyện không ổn thì phía sau truyền đến một giọng nói: "Sao các ngươi còn lảng vảng ở đây? Không phải Thái tử điện hạ bảo các ngươi đi giải quyết một số chuyện cho ngài ấy à?" Thoạt nhìn, người tới lại là thị nữ Thiên nhi của Thái tử, nàng ấy nhìn chằm chằm vào hai người họ, sau đó nói với thị vệ: "Đại nhân, hai người này là chân sai vặt của Thái tử. Vừa rồi Thái tử bảo bọn họ xuất cung làm việc, bọn họ có vấn đề gì sao?" "Thiên nhi cô nương." Thị vệ quen Thiên nhi, thấy người quen đi tới nên thái độ hòa hoãn hơn: "Ta còn đang nghĩ mình chưa từng gặp hai người này." Thiên nhi cười nói: "Không sao, hai người này là chân sai vặt mới vào cung của Thái tử, ta có thể làm chứng cho bọn họ." "Mặc dù đại nhân là thị vệ, nhưng không phải lúc nào cũng biết người mới vào cung, đây cũng là điều dễ hiểu." Mặc dù thị vệ cau mày, nhưng hắn vẫn tin Thiên nhi và để bọn họ đi qua. Cả nhóm đi được một lúc, Đỗ Hàn Yên cẩn thận nhìn Thiên nhi, tự hỏi liệu nàng ấy có nhận ra mình không: "Thiên nhi cô nương, cảm ơn ngươi đã ra tay tương cứu." Thiên nhi nhìn trái phải để xác nhận rằng không có người quen nào gần đó mới nói: "Đỗ nương nương, ta tin rằng lý do người rời cung lần này là để cứu Quý nương nương phải không?" Đỗ Hàn Yên gật đầu. "Người định đi đâu?" Nàng còn chưa kịp trả lời thì đằng xa đã có tiếng chân ngựa, Nguyệt nhi cưỡi ngựa tiến vào, nói với Đỗ Hàn Yên và Xuân nhi: "Đỗ nương nương, chúng ta phải nhanh lên, bản đồ do Thành tướng quân vẽ ra không rõ ràng, chúng ta còn phải tìm đường nữa đó!" Thiên nhi nghe xong bèn hỏi: "Có thể cho ta xem một chút không?" Kết quả là khi Nguyệt nhi đưa bản đồ đến, Thiên nhi đã mở to mắt: "Mọi người định đi tìm Công chúa sao?" Nàng ấy nhìn Đỗ Hàn Yên: "Ta biết chỗ đó ở đâu, ta có thể dẫn đường! " Cả ba nhìn nhau và hơi do dự, cuối cùng họ để Đỗ Hàn Yên đưa ra quyết định, nàng nói: "Làm phiền ngươi.". Truyện BJYX *** Bốn người cưỡi hai con ngựa đi đến một khu ngoại ô bên ngoài một trấn, tuy rằng cách kinh thành một đoạn đường, nhưng cũng không xa lắm, không có ánh đèn rực rỡ như kinh thành, nhưng vẫn có mấy căn nhà. Họ nhanh chóng tìm thấy mục tiêu của mình, bởi vì có một ngôi nhà có phong cách khác với những ngôi nhà khác và trông rất sang trọng. Bốn người xuống ngựa đi vào phủ, Xuân nhi nhắc nhở: "Nhớ kỹ, lát nữa đừng nhắc tới phò mã gia Hạ tướng quân, nghe nói sau khi Hạ tướng quân tử trận, Công chúa đã rất đau lòng. Hoàng thượng đã phê chuẩn cho nàng ấy sống một mình ở đây là để tưởng nhớ cái chết của người mình yêu." "Oa, Công chúa thật là si tình! Vậy nhất định sẽ giúp Đỗ nương nương!" Nguyệt nhi đột nhiên cảm thấy hết thảy đều trở nên rõ ràng. Thiên nhi lại không lạc quan lắm: "Đừng vui mừng quá sớm, ta còn nghe nói rằng Công chúa điện hạ đã đưa ra yêu cầu này với Hoàng thượng vì nàng ấy không muốn nhúng tay vào các vấn đề trong cung nữa. Nếu nàng ấy biết chuyện này có liên quan đến hoàng cung, chắc hẳn Công chúa điện hạ sẽ không đồng ý." "Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng chỉ có thể thử xem. Công chúa điện hạ là hy vọng duy nhất của chúng ta." Đỗ Hàn Yên nói. Vừa đến gần cửa, họ phát hiện gần đó không có thị vệ. Ngẫm lại cũng là lẽ thường tình, dù sao lúc đó Công chúa cũng đã cứt đứt sạch sẽ quan hệ với hoàng cung, ngay cả tước vị Công chúa cũng không cần nữa. Thiên nhi đang định gõ cửa thì bên trong có tiếng xoong nồi bị ném xuống đất rất lớn, kèm theo đó là những tràng la hét thất thanh, hết người này đến người khác hét lên: "Mau bắt lấy nó!" "Đợi đã, không cần!" "A! Mau ra tay đi!" Bốn người ngoài cửa thất thần nhìn nhau, nghe không giống như đang thương tiếc chút nào... Họ còn chưa kịp phản ứng, cửa đột nhiên bị mở ra! Một sinh vật màu xám nhanh chóng lướt qua gót chân của bốn người ngoài cửa, bốn người sợ hãi kêu lên vài tiếng. Sau khi vị khách không mời màu xám kia biến mất theo hướng bụi cây, người mở cửa mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời không quên trấn an mọi người: "Không sao đâu, chỉ là một con chuột mà thôi." "Lão đại, vừa rồi ngươi là người hét to nhất đấy được không?" Trong phòng truyền đến một thanh âm khác, là một nam nhân cường tráng cuộn mình trên ghế, chân còn chưa chạm đất. Người mở cửa muốn đáp lại, nhưng vì có người lạ ở cửa nên phải đợi lát nữa tính sổ sau. Đối phương tập trung vào bốn người họ: "Ừm...!các người là?" Thiên nhi quay lại nhìn Đỗ Hàn Yên, nàng bước lên phía trước: "Bọn ta là người đã liên lạc thông qua Thành tướng quân..." Nói được giữa chừng, nam nhân cường tráng ở trong nhà lập tức đi tới. "Người mà Viên nhi nói dù có chuyện gì xảy ra cũng nhất quyết phải nhờ Công chúa điện hạ là các người phải không? Mau vào đi." Tuy nhiên, người mở cửa dường như vẫn chưa muốn buông tay, nàng ấy đầy vẻ không vui, nói với Thành tướng quân: ""Công chúa điện hạ"? Hoá ra là vậy, ta còn đang thắc mắc tại sao hôm nay ngươi lại đột nhiên chạy đến đây ngồi lê đôi mách, mau thành thật khai báo, ngươi đã tự ý giở trò gì thế?" Quần áo trên người nói không giống người hầu, nhưng chúng không đủ lộng lẫy để trông giống hoàng thân quốc thích, mọi người có chút ngạc nhiên khi nàng ấy có thể nói chuyện với Thành tướng quân bằng giọng điệu đó. Thành tướng quân còn chưa kịp trả lời, một nữ nhân ăn mặc giản dị đã đi tới, chạm vào vai người kia: "Tiểu Thần, để bọn họ vào trước đã nhé?" Người được gọi là Tiểu Thần ngoan ngoãn tránh ra một bên, nhưng nàng ấy cũng không quên nhắc nhở: "Nói trước, Ngưng nhi đã không còn là Công chúa nữa, nàng ấy và hoàng cung không có quan hệ gì." Thiên nhi gật đầu, ánh mắt nàng luôn dán vào khuôn mặt của Tiểu Thần, nàng luôn cảm thấy có chút quen thuộc. Cảm thấy chắc chắn nữ nhân trước mặt này là Công chúa điện hạ, Đỗ Hàn Yên dẫn đầu đi vào, họ định hành lễ với Vũ Văn Ngưng, nhưng nàng ấy đã dùng một tay ngăn họ lại: "Giống như Tiểu Thần đã nói, ta không còn là Công chúa nữa, thế nên những nghi thức cứ miễn đi." Nàng ấy mời bọn họ ngồi xuống, sai thị nữ ở bên cạnh pha một bình trà, sau đó hỏi: "Rốt cuộc các vị là ai?".
« Trước Sau »