Không Thể Rời Bỏ Nàng

Chương 43: 43: Biến Số
« Trước Sau »
Sau vài tuần lễ, cơ thể của Đỗ Hàn Yên cuối cùng cũng hồi phục, ngay khi biết tin này, Hoàng thượng đã nóng lòng tổ chức một bữa tiệc mừng đầy tháng của Tử Khâm và mời toàn bộ triều thần đến chung vui. Nhưng Quý Liên Tích cảm thấy hơi kỳ lạ, chỉ là trưởng tôn nữ, vui vẻ thì vui vẻ, cần gì phải làm lớn như vậy? Nói ra cũng thấy kỳ quái, khi Thái tử điện hạ đang bị giam, lẽ ra một đám phi tần phải cả ngày than khóc, ngoan ngoãn ở trong phòng khóc thương cho Thái tử điện hạ, vậy mà Hoàng thượng lại còn có tâm tư mời họ đến bữa tiệc, đạo lý gì đây? Quý Liên Tích có thể cảm nhận được tất cả các quan chức và phi tần có mặt đều có chút không thoải mái, nàng thỉnh thoảng nhìn Hoàng thượng đang ngồi ở vị trí cao hơn, sợ rằng đây là một thử nghiệm mà ông ấy chợt nghĩ ra, nếu có một người không hài lòng thì tất cả mọi người sẽ bị chặt đầu. Tuy nhiên, điều không hợp lý là Hoàng thượng trông thực sự hạnh phúc, vẻ mặt nhà vua không hề tỏ ra khó chịu, điều này thực sự khó tin. Quý Liên Tích lén nhìn vị trí của Đỗ Hàn Yên, nàng ấy được sắp xếp ngồi gần Hoàng thượng hơn, bên cạnh nàng ấy là một chiếc nôi, đứa trẻ bên trong nôi là Tử Khâm. Một nhũ mẫu đang đợi bên cạnh chiếc nôi của Tử Khâm, Đỗ Hàn Yên sẽ thỉnh thoảng lắc chiếc nôi để khiến nó vui vẻ. Theo lời kể của nhũ mẫu, Tử Khâm từ khi sinh ra đã rất ngoan, bình thường không quấy khóc hay quậy phá, không những giúp họ không phải lo lắng mà thỉnh thoảng còn tò mò nhìn mình với đôi mắt to tròn, nhìn đến mức khiến tim họ tan chảy. Vì vậy, Tử Khâm nhanh chóng trở thành đứa trẻ được các nhũ mẫu yêu thích. Mỗi khi Quý Liên Tích nhìn thấy Đỗ Hàn Yên dịu dàng với Tử Khâm, nàng liền nhận ra rằng mình có thể làm bất cứ điều gì cho mẹ con họ. "Hôm nay, có hai việc muốn mọi người cùng nhau ăn mừng." Giọng nói của Hoàng thượng cắt đứt suy nghĩ của nàng, mọi người đều tập trung sự chú ý vào Hoàng thượng. Chỉ thấy Hoàng thượng vẫy tay về phía Đỗ Hàn Yên và nói: "Đầu tiên, chúc mừng ngày đầy tháng hoàng tôn nữ của trẫm!" Hoàng thượng dẫn đầu vỗ tay cười, các quan lại và phi tần khác cũng vỗ tay hoan hô. "Cho dù không phải nam nhi thì sau này vẫn còn có nhiều cơ hội!" Sau này vẫn còn có nhiều cơ hội? Câu này nghe có vẻ hơi kỳ lạ, bởi vì phụ thân của đứa trẻ hiện đang phạm tội chết và đang bị giam giữ trong thiên lao, cơ hội ở đâu? Quý Liên Tích đột nhiên có một dự cảm không lành. Đúng như dự đoán, sau đó Hoàng thượng tuyên bố: "Như tất cả các đại thần đã biết, Thái tử điện hạ hiện đang bị giam giữ trong ngục vì tội phản quốc. Tuy nhiên, theo các mật thám của trẫm, Thái tử điện hạ bị hãm hại, giờ đây chân tướng đã được sáng tỏ, trẫm sẽ trừng phạt nghiêm khắc bất cứ ai liên quan đến việc này. Bây giờ, chúng ta hãy ăn mừng." Ông ấy vừa dứt lời, các đại thần bắt đầu ngơ ngác nhìn nhau, các phi tần của Thái tử điện hạ đều có vẻ nhẹ nhõm, ngoại trừ Quý Liên Tích và Đỗ Hàn Yên. Đúng là nếu Thái tử bị kết án tử hình, những phi tần này sẽ không ai có thể trốn thoát, nhưng nếu hắn được tha bổng, thì nó sẽ là mối đe dọa rất lớn đối với mối quan hệ giữa hai người họ, không có gì đáng mừng. Hoàng thượng lại vẫy tay về phía Đỗ Hàn Yên và nói: "Người đâu! Ban ghế ngồi!" Vừa nói xong, có người đặt một chiếc ghế bên cạnh Tử Khâm, người đi ra từ phía sau chính là Thái tử mà mọi người đã không gặp trong một thời gian dài. "Trẫm xin tuyên bố, Thái tử Vũ Văn Dương vô tội và được trả tự do!" Nhìn thấy Thái tử lẽ ra phải đang ở trong tù, sự kinh ngạc trên khuôn mặt của mọi người không thể nói nên lời. Mọi người đều biết Hoàng thượng tự mình đưa ra quyết định mà không thông qua thảo luận chính thức là điều rất vô lý, nhưng ai ở trong cung mà không biết rằng Hoàng thượng rất yêu quý Thái tử điện hạ, cho dù điều đó không tuân theo quy định thì cũng không ai dám lên tiếng. "Dương nhi, qua gặp con của con đi." Hoàng thượng nhẹ nhàng nói với Vũ Văn Dương. Vũ Văn Dương đi tới bên nôi, cười nhìn Tử Khâm ở bên trong: "Cuối cùng cũng nhìn thấy con, ta là phụ vương của con." Thấy Vũ Văn Dương trêu chọc Tử Khâm, Quý Liên Tích ước gì mình có thể ngay lập tức mang đứa trẻ ra khỏi tầm mắt của hắn. Nhưng nàng không cần làm như vậy, bởi vì không bao lâu sau, trong nôi truyền đến một trận tiếng khóc đinh tai nhức óc, thanh âm đau lòng gần như xuyên thấu tâm can của mọi người. Đỗ Hàn Yên vội vàng bảo vú nương bế đứa trẻ đi, còn Vũ Văn Dương bối rối đứng đó và không biết phải làm gì. Hoàng thượng đứng ra xoa dịu mọi chuyện: "Dương nhi, con xem con đi, làm phụ thân mà lại để cho nữ nhi của mình khóc, có thể thấy được sau này con phải ở bên cạnh nó nhiều hơn." "Con hiểu rồi phụ hoàng." Vũ Văn Dương nói, sau đó hắn quay sang nhìn Đỗ Hàn Yên bằng ánh mắt dịu dàng. "Hàn nhi, nàng vất vả rồi. Cảm ơn nàng đã sinh cho ta một đứa con đáng yêu như vậy." Đỗ Hàn Yên khẽ mỉm cười và gật đầu, cố nén không để mình nhíu mày, tại sao sau khi Thái tử ra ngoài thì nàng lại có cảm giác không giống nhau? Nhìn hắn trở nên dịu dàng lễ độ, cảm giác như sói đội lốt cừu khiến người ta bất an. Nhưng dù thế nào đi nữa, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, Thái tử đã được thả tự do cũng có nghĩa là họ có thể sống thêm một thời gian nữa. Đỗ Hàn Yên và Quý Liên Tích lén nhìn nhau với vẻ bất an. *** Sau khi Thái tử điện hạ ra khỏi ngục, mặc dù trong lòng hai người có chút đắn đo nhưng vẫn không ngại gặp mặt. Ngoại trừ việc Quý Liên Tích làm theo lời hứa, thì nàng cho rằng việc Thái tử ra khỏi ngục có thể tạm thời di dời sự chú ý của Lý Nghiên một thời gian, điều đó tạo cho họ có không gian để thở. "Tại sao Thái tử vẫn có thể đi ra?" Hiện tại các nương nương trong cung không cần lo lắng phải tuẫn táng nữa, bầu không khí cũng coi như được khôi phục như cũ. Cũng không biết tại sao cứ vài ngày Thành Viên Viên lại đến trò chuyện với họ. Đỗ Hàn Yên và Quý Liên Tích nghe xong nhìn nhau, nhìn nữ tử trước mặt đang nói những lời ngông cuồng một cách bất an. Quý Liên Tích khuyên: "Thành Phụng nghi nên chú ý đến lời nói của mình, nếu bị người có lòng dạ xấu nghe thấy thì nó không còn đơn giản như bị phạt bằng lời nói nữa." Thành Viên Viên cười nói: "Ta tin tưởng các ngươi sẽ không làm chuyện như vậy, phải không?" Quý Liên Tịch cười khổ: "Vẫn phải cẩn thận tai vách mạch rừng*, bọn ta không làm như vậy, nhưng không có nghĩa là người khác sẽ không làm." *Tai vách mạch rừng: Kín như rừng cũng có những lối đi nhỏ mà người ta có thể biết được, kín như vách thì người ta cũng có thể nghe được Không biết có phải Quý Liên Tích cố ý nói những lời này hay không, nhưng Hạ nhi đang đứng bên cạnh nàng toát mồ hôi lạnh và cảm thấy như mình sắp nghẹt thở. Kể từ lần trước bị Quý nương nương tát, nàng ấy đã không còn can đảm nhắc lại chuyện mình đã làm với Đỗ nương nương nữa, nhìn cách nương nương đối xử với mình, có vẻ là chưa nghe Quý nương nương nói đến chuyện này. Tuyết nhi ở bên cạnh cũng chú ý tới phản ứng của nàng ấy, lén lút nắm tay nàng ấy an ủi. Khi nhiệt độ cơ thể ấm áp của Tuyết nhi từ mu bàn tay truyền đến, Hạ nhi mới ổn định được đôi chân đang run rẩy của mình. Thành Viên Viên cảm thấy Quý Liên Tích nói cũng có lý: "Quý nương nương nói đúng, thần thiếp thực sự bất cẩn quá rồi. Thoát khỏi tai họa sát thân khiến thần thiếp rất vui mừng, mong hai vị nương nương tha thứ cho sự bất cẩn của thần thiếp." "Lần sau cẩn thận một chút, làm vậy cũng là vì tốt cho ngươi." Quý Liên Tích ôn hòa cười nhắc nhở. Thành Viên Viên nhận thấy kể từ khi Đỗ Hàn Yên hạ sinh tiểu công chúa và cả hai mẹ con đều bình an vô sự, tâm trạng của Quý Liên Tích rõ ràng đã vui vẻ hơn, không còn xa cách như trước nữa, cũng thân thiết hơn nhiều. Đồng thời, vào lúc này nàng ấy cũng nhận thấy Đỗ Thừa huy im lặng từ nãy đến giờ đang nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Quý Lương viện. Theo cuộc trò chuyện trước đây với Quý Liên Tích và sự quan sát của mình, Thành Phụng nghi thông minh đã sớm nhìn ra giữa hai người họ có chuyện gì đó. Nàng ấy không phải là người không hiểu phong tình, sau khi vui vẻ hàn huyên thêm vài câu, nàng ấy dẫn thị nữ ra về với lý do là mình còn có việc. Nhìn Thành Viên Viên rời đi, Quý Liên Tích cảm thấy không thể bỏ lỡ cơ hội, nàng vội vàng kêu thị nữ lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Ánh mắt của Quý Liên Tích lập tức từ lạnh lùng chuyển sang nóng bỏng, Đỗ Hàn Yên thấy thế không những không nghênh đón mà còn quay đầu đi, giả vờ vô tình dời mắt. Bây giờ Quý Liên Tích thực sự cảm thấy không thể giải thích được, không phải Yên nhi muốn ở bên cạnh nàng nhất sao? Tại sao khi chỉ có hai người họ thì nàng ấy lại trở nên lạnh lùng thờ ơ? Nàng đến ngồi bên cạnh Đỗ Hàn Yên, nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì sao?" Quý Liên Tích đưa tay ra muốn nắm tay nàng ấy, nhưng không ngờ Đỗ Hàn Yên đã rụt tay về không một dấu vết. Nàng ấy cười nhẹ: "Không có gì." Nếu Quý Liên Tích tin lời nàng ấy thì nàng ngây thơ quá rồi, nàng biết có gì đó không ổn. Mặc dù không hiểu Đỗ Hàn Yên đang nghĩ gì nhưng nàng cũng không khó chịu, chỉ thở dài nũng nịu, kiên nhẫn hỏi: "Sao vậy? Nói cho ta biết đi, ở trước mặt ta muội không giấu được gì đâu." Đỗ Hàn Yên cúi đầu nghịch ngón tay: "Nếu ta nói cho tỷ biết, tỷ nhất định sẽ cười nhạo ta giở tính trẻ con." Quý Liên Tích lắc đầu: "Ta cam đoan sẽ không." Đỗ Hàn Yên nhìn vào đôi mắt kiên định của Quý Liên Tích một lúc lâu, cuối cùng chịu thua. Nàng ấy đưa tay nắm lấy cổ tay áo của Quý Liên Tích, không dám nhìn nàng, hỏi nhỏ: "Gần đây, có phải tỷ thân thiết với Thành Phụng nghi quá rồi không?" Nếu Đỗ Hàn Yên ngẩng đầu, chắc chắn nàng ấy có thể nhìn thấy Quý Liên Tích hơi há hốc mồm sau khi nghe những lời đó, cùng với vẻ mặt không thể tin được và không thể che giấu nụ cười của mình, nàng kìm nén giọng điệu kích động của mình: "Chẳng lẽ muội ghen với Thành Phụng nghi?" Đỗ Hàn Yên cười vài tiếng để che đậy sự hoảng loạn của mình: "Làm gì có chứ? Muội chỉ lo lắng liệu có thể hoàn toàn tin tưởng Thành Phụng nghi hay không thôi, thế nên muội mới..." Nàng ấy càng nói càng cảm thấy mình giấu đầu hở đuôi, đành im lặng và ngừng nói chuyện. Quý Liên Tích mỉm cười, nắm lấy vai Đỗ Hàn Yên, để nàng ấy dựa vào lòng mình và thì thầm vào tai nàng ấy: "Yên nhi, muội đã từng nói rằng ta không hiểu tầm quan trọng của bản thân trong lòng muội, còn muội thì sao?" Quý Liên Tích trượt bàn tay mình từ trên vai Đỗ Hàn Yên xuống cánh tay của nàng ấy cho đến khi chạm tới mu bàn tay, nàng siết chặt các ngón tay của nàng ấy. "Muội biết lần đầu tiên ta rung động với muội là khi nào không?" Quý Liên Tích nói. "Khi nào thế?" Quý Liên Tích thì thầm vào tai khiến toàn thân Đỗ Hàn Yên nổi da gà, nhưng dù sao nàng ấy cũng không muốn phá hỏng khoảnh khắc này. Suy cho cùng, đối với Quý Liên Tích hay lạnh lùng mà nói thì đây là một điều hiếm có! "Không biết muội còn nhớ không, khi muội mới vào cung, lúc ấy còn là mùa đông. Lúc đó gió lạnh, ta đang định đóng cửa sổ, mà muội đang ở ngoài cửa sổ cách đó không xa. Khi muội nhìn thấy ta và mỉm cười với ta, nụ cười đó khiến ta hồi lâu cũng không thể quên." Nhớ lại khoảng thời gian đó, Quý Liên Tích vẫn có thể nhớ cảm giác rung động ban đầu. Đỗ Hàn Yên cười đắc thắng, quay đầu cọ vào cổ Quý Liên Tích, nói: "Vậy thì ta phải cảm ơn mẹ thân sinh đã cho ta làn da đẹp như thế này, khiến ta cười lên trông rất đẹp..." Quý Liên Tích mỉm cười, giữ mặt nàng ấy quay về phía mình: "Đó là lần đầu tiên ta đ ộng tình, muội có biết lần đầu tiên ta động tâm là khi nào không?" Đỗ Hàn Yên dịu dàng nhìn nàng và khẽ lắc đầu. "Là lúc muội rủ ta đi chơi tuyết, đã lâu lắm rồi ta không có cảm giác hạnh phúc thuần khiết như vậy." Nàng cười: "Có lẽ mọi chuyện bắt đầu từ đó." "Thì ra tỷ thích muội từ lâu rồi." Đỗ Hàn Yên cũng vuốt v e mặt Quý Liên Tích: "Sao tỷ không nói sớm với muội? Như vậy chúng ta có thể ở bên nhau nhiều hơn." Quý Liên Tích lặng lẽ thở dài: "Tình yêu của ta dành cho muội vượt xa tình yêu nam nữ bình thường, muội là điều đẹp đẽ nhất trong cuộc đời ta. Cái giá để mất muội quá cao, ta không dám dễ dàng đánh cược." Nàng lại nói: "Trước đây, có lẽ ta không bao giờ nghĩ rằng mình vẫn có thể có được tình yêu. Trừ muội ra, ta không nghĩ còn ai có thể dũng cảm đón nhận tình yêu của mình như muội nữa." "Ta cũng không cho phép người khác tiếp nhận tình yêu của tỷ." Đỗ Hàn Yên nhẹ nhàng chạm vào môi nàng: "Tích nhi, nếu không có tỷ, muội sẽ không bao giờ biết được tình yêu là gì. Cảm ơn tỷ đã chiều chuộng muội." Quý Liên Tích không nói nữa, ngược lại ôm lấy nàng ấy hôn càng sâu. Hơi thở ấm áp của hai người phả vào mặt nhau, Quý Liên Tích cảm nhận được đôi tay vốn đang ôm má mình không biết đã trượt lên ngực mình từ lúc nào. Nàng nắm lấy bàn tay không yên của Đỗ Hàn Yên và hỏi: "Muội chắc chứ?" Đỗ Hàn Yên lại mím môi như một câu trả lời im lặng. Thái tử đã ra khỏi thiên lao, hiện tại bọn họ mỗi phút giây đều rất quý giá, biến số trong hậu cung quá lớn, bọn họ không muốn lãng phí thời gian nữa. Quý Liên Tích cảm nhận được bàn tay của Đỗ Hàn Yên đã nhanh chóng xâm nhập vào quần áo của mình, mỗi tấc da thịt bị nàng ấy vuốt v e đều khơi dậy sự khó chịu, sinh ra dòng điện tập trung ở bụng dưới. Quý Liên Tích cảm thấy vừa quen vừa lạ với sự đụng chạm thân thể này, vừa nghĩ đến là Yên nhi mang đến cho mình, tim nàng đập liên hồi và tăng tốc nhanh hơn nữa. Quý Liên Tích cởi bỏ mái tóc cuộn của Đỗ Hàn Yên trước, mái tóc dài bồng bềnh lọt qua những ngón tay của Quý Liên Tích, nàng kéo dài khoảng cách với Đỗ Hàn Yên một chút, thở hổn hển: "Đừng ở đây..." Tất nhiên là Đỗ Hàn Yên đồng ý, lần đầu tiên của hai người họ mà ở trong sảnh thì thật sự rất xấu hổ! Vừa bước vào phòng, Đỗ Hàn Yên đã không quan tâm đ ến bất cứ điều gì khác, cuồng nhiệt hôn lên môi Quý Liên Tích, đối phương cũng đáp trả không kém cạnh. Đỗ Hàn Yên nắm lấy cổ áo Quý Liên Tích và dẫn nàng đến bên giường, kéo nàng và mình lên giường. Quý Liên Tích vội vàng chống hai tay ở hai bên để giữ thăng bằng, chưa kịp phản ứng thì Đỗ Hàn Yên đã ôm cổ và hôn nàng. Theo tình thế, Quý Liên Tích bắt đầu hôn nàng ấy từ môi đến khóe miệng, sau đó từ khóe miệng đến cằm, Đỗ Hàn Yên cũng hôn nàng, hợp tác ngẩng đầu lên. Quý Liên Tích muốn đưa tay ra, nhưng trong lúc nhất thời nàng không biết nên bắt đầu từ đâu nên chỉ có thể vuốt v e gò má của Đỗ Hàn Yên. Mà Đỗ Hàn Yên cũng cảm thấy nàng cứng đờ, nàng ấy mỉm cười, nắm lấy bàn tay Quý Liên Tích và hôn lên lòng bàn tay nàng, nhẹ nhàng nói: "Tỷ có biết muội đã mong đợi khoảnh khắc này bao nhiêu lần không?" Khi những lời thẳng thắn như vậy thốt ra từ miệng Đỗ Hàn Yên, Quý Liên Tích không cảm thấy ngại ngùng nữa, mà d*c vọng càng trở nên mãnh liệt hơn: "Vậy muội đoán ta thử xem?" Đỗ Hàn Yên nghe xong thì má lập tức nóng bừng, nàng ấy tiếp tục tấn công và chủ động kéo bàn tay đang trên má vào ngực. Quý Liên Tích cũng đã sớm phát hiện ra sự đụng chạm qua quần áo kém xa sự tiếp xúc da kề da. Nàng nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo và trao cho nàng ấy một nụ hôn rực lửa ngay khi làn da trần chạm vào không khí lạnh, khiến Đỗ Hàn Yên run rẩy. "Tích, Tích nhi..." Nàng ấy nắm chặt lấy quần áo của Quý Liên Tích, không biết là vì không thoải mái hay phản kháng khi chỉ có một mình mình là người trần như nhộng. Quý Liên Tích ngồi dậy và cởi bỏ tấm vải che thân, nhìn thấy cơ thể của người mình yêu không có một mảnh vải che thân trước mặt, Đỗ Hàn Yên theo bản năng áp sát cơ thể vào đó. Khoảnh khắc họ chạm vào nhau, cả hai đều phát ra tiếng r3n rỉ thoải mái cùng một lúc. Tình yêu thật kỳ diệu, khi ngươi tràn đầy tình yêu dành cho đối phương, cơ thể ngươi dường như trở nên rất nhạy cảm, mỗi hành động của đối phương đều có thể đưa ngươi lên thiên đường. Đỗ Hàn Yên không thể chịu đựng được sự cám dỗ trước mặt nữa, mở miệng nhẹ nhàng ngậm lấy điểm màu hồng trên đỉnh núi tuyết trắng, sự k1ch thích đột ngột khiến Quý Liên Tích không thể dùng sức nữa, nàng ngã xuống giường. Đỗ Hàn Yên thay đổi tư thế, quỳ xuống giữa hai ch@n Quý Liên Tích, ép sát người về phía trước và lại hôn lên môi nàng. Bất tri bất giác, tay của Đỗ Hàn Yên đã không còn lạnh nữa, nàng ấy nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt lên những đường cong không đều của Quý Liên Tích và tìm đến nguồn ẩm ướt vô tận. Mỗi khoảng cách giữa nụ hôn của hai người đều tràn ngập tiếng thở hổn hển, Quý Liên Tích dùng hai tay ôm lấy mặt Đỗ Hàn Yên, trán tựa vào trán nàng ấy, dùng hết sức để nói: "Yên nhi...!ta, ta yêu..." Hai người đang làm giữa chừng, đột nhiên cửa gỗ của phòng ngủ truyền đến mấy tiếng đập lớn, kèm theo giọng nói hoảng hốt của Nguyệt nhi: "Nương nương! Xin lỗi đã quấy rầy hai người! Xảy ra chuyện lớn rồi ạ!" Hai người bọn họ bị tiếng động lớn làm cho giật mình, sau khi biết đó là Nguyệt nhi, dù đã thở phào nhẹ nhõm nhưng hai người vẫn quẫn bách vô cùng, d*c vọng tuôn trào trong không khí đã tiêu tan, bọn họ chỉ có thể kết thúc khi chưa được thoả mãn. Hai người vội vàng đứng dậy, mặc quần áo vào, sửa sang lại vẻ ngoài của nhau xong, Quý Liên Tích đỏ mặt mở cửa: "Sao vậy? Có việc gì gấp mà phải hốt hoảng như thế..." Nàng còn chưa nói xong, Nguyệt nhi đã vội vàng kéo nàng đi ra cửa. Nhìn thấy Nguyệt nhi như vậy, Đỗ Hàn Yên cảm thấy không ổn, lập tức ngăn nàng lại: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?" Sắc mặt Nguyệt nhi tái nhợt, trả lời ngắn gọn: "Có người xông vào Y Liên viện!" Quý Liên Tích nghe xong vẻ mặt trở nên tái nhợt, không thể tin mở to hai mắt: "Chúng ta mau trở về đi!" "Ta đi cùng tỷ!" Đỗ Hàn Yên nói, hai thị nữ túc trực cũng đi theo. Một đoàn người vội vã đến Y Liên viện..
« Trước Sau »