Không Thể Rời Bỏ Nàng
Chương 38: 38: Trừng Phạt
Khi Đỗ Hàn Yên tỉnh lại, đầu tiên là nàng nhìn thấy trần nhà quen thuộc, một lúc sau nàng cũng nhận ra có ai đó đang vuốt v e cổ tay mình, nàng yếu ớt cố quay đầu lại thì thấy đó là thái y đang bắt mạch cho mình.
Nàng ngước mắt nhìn quanh phòng, ngoại trừ thị nữ, thái y và một số ma ma trong cung thì người mà nàng đang nghĩ đến lại không có ở đây.
Nghĩ đến những lời Quý Liên Tích đã nói, nước mắt nàng lại không tự chủ được rơi xuống, thái y thấy nàng tỉnh lại bèn vội vàng hỏi thăm.
Đỗ Hàn Yên lau nước mắt, nhỏ giọng hỏi: "Thái y đại nhân, con của ta không sao chứ?"
Ngự y cho rằng nàng khóc là lo lắng cho con: "Thai khí không ổn định, nhưng tiểu hoàng tử hiện tại bình an vô sự, vi thần đã kê thuốc cho người, lát nữa nương nương uống nhé."
Hạ nhi ở bên cạnh vội vàng tiến lên hỏi, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng hỏi: "Thái y đại nhân, tại sao đột nhiên lại xảy ra chuyện này?"
"Thai khí không ổn định có rất nhiều nguyên nhân, sản phụ dễ xúc động, đụng này đụng kia cũng có thể khiến thai nhi gặp nguy hiểm, sau này xin hãy chú ý nhiều hơn." Thái y nói xong xách đồ rời đi.
Hai thị nữ lo lắng nhìn Đỗ Hàn Yên trên giường, ma ma bên cạnh lập tức đi tới, lạnh lùng nói: "Theo lệnh của Hoàng thượng, với tư cách là thị nữ riêng của Đỗ Thừa huy mà không làm tròn bổn phận trông nom, khiến cho tiểu hoàng tử rơi vào nguy hiểm, phạt mỗi người một trượng."
Cả hai thở hổn hển.
Tất nhiên Đỗ Hàn Yên không thể để cung nữ của mình bị trừng phạt vì chuyện này được, nàng nói: "Không liên quan gì đến họ..."
Không ngờ các ma ma rất kiên quyết và ngắt lời Đỗ Hàn Yên: "Trách nhiệm của Đỗ Thừa huy là sinh ra tiểu hoàng tử mạnh khoẻ, chuyện còn lại không liên quan tới người."
Nói xong bà ta nói với hai thị nữ: "Chuẩn bị xong thì đi nhận phạt đi."
Trong phòng chỉ còn lại ba chủ tớ, không khí im lặng đến ngột ngạt, Xuân nhi kéo tay áo Hạ nhi, cam chịu: "Chúng ta đi thôi..."
Đỗ Hàn Yên không đành lòng nhìn bọn họ bị trừng phạt, giọng nói yếu ớt vội vàng nói: "Các ngươi không cần..."
Xuân nhi nói: "Nương nương, bọn nô tỳ không thoát được hình phạt này, người hãy bảo trọng thân thể, đó mới là niềm an ủi tốt nhất dành cho bọn nô tỳ."
Đỗ Hàn Yên nhìn họ rời khỏi phòng, đặt lòng bàn tay lên bụng, nhắm mắt lại để mặc nước mắt chảy xuống.
Ngoài cửa, Hạ nhi đột nhiên ngăn Xuân nhi lại: "Ta chịu phạt thay ngươi."
"Tại sao? Là hai chúng ta không chăm sóc tốt cho nương nương, muốn phạt thì cùng nhau bị trừng phạt, sao có thể để ngươi gánh chịu hết thảy?"
"Bởi vì...!nương nương gặp chuyện là do ta..."
Xuân nhi nghi hoặc: "Ngươi nói như vậy là có ý gì?"
Xuân nhi tránh ánh mắt của nàng và ngập ngừng nói: "Nếu ta không nói những lời đó, sự việc sẽ không phát triển đến mức này."
Mặc dù Xuân nhi không dám nói Hạ nhi không sai chút nào, nhưng kết quả này không phải là điều mà người ngoài như bọn họ có thể một tay tạo thành.
Thế nên Xuân nhi vẫn không chấp nhận đề nghị của Hạ nhi, cả hai cùng nhau nhận hình phạt.
***
"Nương nương, người thật sự không đi thăm Đỗ nương nương sao?"
Sau khi giao Đỗ Hàn Yên cho thái y, Quý Liên Tích lập tức quay về viện Y Liên và vùi đầu đọc sách, không ai được làm phiền mình.
Nhưng cuối cùng Tuyết nhi cũng không nhìn nổi nữa, mặc kệ Nguyệt nhi phản đối thì nàng ấy vẫn xông vào thư phòng.
"Lấy tư cách gì đây?" Quý Liên Tích không ngẩng đầu lạnh lùng nói: "Nguyệt nhi cũng đã nghe thấy nàng ấy nói rồi, nàng ấy không muốn ta ở bên cạnh."
Nguyệt nhi vốn định tới kéo Tuyết nhi đi, nhưng nghe Quý Liên Tích nói như vậy lại không nhịn được mà nói: "Vậy chỉ cần như trước..."
"Đừng bắt ta lặp lại nhiều lần như vậy, bọn ta chấm dứt rồi."
Chấm dứt?
Nguyệt nhi không tin.
Nếu như lúc đầu còn nghi ngờ thì sau khi nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của Quý Liên Tích khi nhìn thấy Đỗ Hàn Yên ngã xuống, mọi nghi ngờ của nàng ấy đều biến mất.
"Nương nương, thứ lỗi cho nô tỳ mạo phạm." Nguyệt nhi lấy hết can đảm nói: "Người đã cân nhắc đến cảm nhận của Đỗ nương nương chưa? Chấm dứt theo ý mình không phải là kết thúc."
Quý Liên Tích không nói gì, Nguyệt nhi nhìn nàng một lúc lâu, nhưng vẫn quyết định tin Quý Liên Tích có kế hoạch của riêng mình, vì vậy nàng ấy đã kéo Tuyết nhi đi.
Sau khi họ rời đi, Quý Liên Tích nhìn về phía cửa, hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại, cố gắng không để nước mắt trào ra.
Tất nhiên nàng hiểu mình ích kỷ như thế nào, lúc bắt đầu nàng một mực làm theo ý mình, bất chấp để Yên nhi chìm đắm cùng mình, rồi nàng lại đơn phương chấm dứt, để Yên nhi một mình trong vũng lầy không lối thoát.
Nàng đã biết sẽ có ngày bọn họ chia tay, nhưng không ngờ lại đến sớm như vậy.
Sau khi Quý Liên Tích biết thị nữ Đông nhi của Yên nhi có liên quan đến Lý Nghiên, nàng vẫn luôn lo lắng.
Nếu Lý Nghiên đã có cách vươn tay đến bên cạnh Đỗ Hàn Yên, nên mối quan hệ của họ bị phát hiện chỉ là vấn đề thời gian.
Nàng lập tức cảnh giác hơn với những người xung quanh, cách duy nhất để ngăn chặn điều này xảy ra là cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ này.
Còn chuyện tình yêu của họ sẽ đi về đâu...
Quý Liên Tích tin rằng bảo vệ sự an toàn của Yên nhi và con của nàng ấy mới là mục tiêu hàng đầu lúc này.
Cho dù nó sẽ khiến nàng gần như ngạt thở vì đau đớn.
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy khó thở, đúng lúc này, giọng nói của Nguyệt nhi cắt đứt suy nghĩ của nàng: "Nương nương, Thành Phụng nghi tới thăm."
Quý Liên Tích nghe xong bình tĩnh lại một lúc, điều chỉnh lại vẻ ngoài của mình mới bước ra khỏi thư phòng.
"Tham kiến Quý Lương viên." Thành Viên Viên hành lễ.
"Có chuyện gì sao?" Bây giờ Quý Liên Tích không có tâm tình quan tâm những lễ nghi cung đình này nên tùy ý hỏi.
"Không có chuyện gì to tát cả, thần thiếp chỉ tới đây để cảm ơn Quý Lương viên lần trước đã sắp xếp cho thần thiếp và ca ca gặp mặt mà thôi." Trước khi xuất quân, Quý Liên Tích đã sắp xếp để nàng ấy gặp Thành Hùng, cuối cùng cũng gặp được ca ca mà mình đã lâu không gặp được nên khiến nàng ấy rất vui.
Có thể góp phần mang lại hạnh phúc cho người khác vào thời điểm mình khốn khổ như thế này cũng là một chuyện tốt, nàng nhẹ nhàng nói: "Không có gì đâu."
Quý Liên Tích bảo Thành Viên Viên ngồi xuống và để Tuyết nhi đi pha trà.
"Gần đây có tin gì đặc biệt không?" Thành Viên Viên bắt đầu buôn chuyện.
Quý Liên Tích cười yếu ớt, nàng không thể nói cho nàng ấy biết chuyện của Yên nhi được: "Không có gì."
"Vậy à..." Thành Viên Viên ra vẻ trầm ngâm, giống như nghĩ tới gì đó nên lại hỏi: "Đỗ Thừa huy gần đây thế nào?"
Tuyết nhi đang pha trà liền run tay, Nguyệt nhi nhìn Quý Liên Tích với vẻ mặt khó coi, chỉ có người trong cuộc là giữ nguyên nụ cười trên môi: "Ngươi tới hỏi ta về nàng ấy làm gì?"
"À..." Thành Viên Viên cho rằng sau cuộc nói chuyện lần trước, Quý Liên Tích sẽ làm hòa với Đỗ Thừa huy như mình đề nghị, nhưng có vẻ như không phải vậy.
Nàng ấy lập tức âm thầm mắng mình tự cho mình là đúng, vội vàng xin lỗi vì sự buột miệng của mình.
Quý Liên Tích nhìn nàng ấy bằng đôi mắt sâu thẳm khiến nàng ấy dựng tóc gáy, một lúc sau nàng cười nói: "Không sao." Giống vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, Phong nhi đột nhiên xuất hiện ở cửa khiến mọi người giật mình.
Sau khi hành lễ với hai vị nương nương, nàng ấy liếc nhìn Thành Viên Viên rồi bẩm báo với Quý Liên Tích: "Nương nương, Hoàng thượng trách phạt về tai nạn của Đỗ Thừa huy, sẽ trừng phạt mỗi thị nữ theo sát bên cạnh nàng ấy năm trượng."
"Cái gì!" Nguyệt nhi và Tuyết nhi rất ăn ý nhảy dựng lên, khẩn trương nhìn Quý Liên Tích.
Chỉ thấy Quý Liên Tích giật mình, sau đó nói với Tuyết nhi và Nguyệt nhi: "Các ngươi mau tới đó xem đi!"
Nguyệt nhi và Hạ nhi nghe xong lập tức lao đi như bay.
Trong phòng còn lại Quý Liên Tích và Thành Viên Viên, còn có Phong nhi vẫn chưa rời đi.
"Quý Lương viên không đi xem sao?" Tuy rằng Thành Viên Viên không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng vừa rồi nhìn thấy hai thị nữ hoảng loạn nên nàng ấy cũng biết đó không phải chuyện tốt.
"Không cần." Quý Liên Tích thấy Phong nhi vẫn ở đó, nàng nhìn vào mắt nàng ấy và thấy Phong nhi gật đầu.
"Thành Phụng nghi, đã muộn rồi...!ngươi..." Quý Liên Tích ám chỉ.
Thành Viên Viên lần lượt nhìn Quý Liên Tích và Phong nhi, biết rằng họ có chuyện cần thảo luận không thể cho người ngoài biết, nên nàng ấy biết điều nói: "Thực sự đã muộn, thần thiếp cũng nên rời đi rồi, cảm ơn sự tiếp đãi của Quý Lương viên." Nói xong dẫn thị nữ của mình rời đi.
Sau khi xác định Thành Viên Viên đã rời đi, Quý Liên Tích hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"
"Đúng vậy.
Bẩm báo nương nương, tuy rằng thai khí của Đỗ nương nương có chút không ổn định, nhưng hiện tại hai mẹ con đều bình an vô sự."
Quý Liên Tích thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại trở mặt: "Chuyện của nàng ấy không liên quan gì đến ta."
Phong nhi nhìn Quý Liên Tích bằng ánh mắt đầy ẩn ý rồi nói: "Nô tỳ biết, đây chỉ là chuyện nô tỳ chủ động nói với nương nương thôi."
"Nếu không có việc gì nữa thì ngươi có thể lui ra."
"Vâng."
***
May mà Đỗ Hàn Yên không sao, hình phạt mà hai thị nữ phải chịu đã được coi là nhẹ, nhưng đối với những cô nương có làn da mỏng và thịt mềm, dù không chảy máu thì nó cũng đủ để khiến họ đau đớn trong ba ngày.
Sau khi Nguyệt nhi và Tuyết nhi tìm thấy họ, hai người lập tức tiến lên dìu họ, mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt tái nhợt của họ.
Xuân nhi thấy người yêu mình đến nên cảm thấy nhẹ nhõm hơn, tự nhiên nép vào trong lòng Nguyệt nhi, đôi môi không chút máu nhếch lên một nụ cười gượng gạo: "Cám ơn."
Nguyệt nhi rảnh rỗi một tay lau mồ hôi trên trán nàng ấy, vẻ mặt đau lòng: "Mau trở về nghỉ ngơi đi."
Tuyết nhi cau mày nhìn Hạ nhi, đối phương cũng cau mày nhìn nàng, không muốn cầu xin Tuyết nhi giúp đỡ, nàng ấy dựa vào trên tường muốn rời đi, nhưng mới đi được một bước thì cơn đau nhanh chóng xuyên qua trái tim khiến nàng ấy hơi đứng không vững.
Tuyết nhi ở một bên không chút nghĩ ngợi đã tiến lên đỡ, nhưng Hạ nhi lại không cảm kích mà đẩy nàng ra: "Đừng tới gần ta."
Tuyết nhi tức giận vô cớ, nhưng lần này nàng ấy không trả đũa, cảm xúc trong mắt rất khó phân biệt.
Hạ nhi liếc nhìn nàng ấy, quay đầu đi và định đi tiếp, nhưng giây tiếp theo nàng cảm thấy chân mình bay lên không trung, lúc này nàng mới phát hiện Tuyết nhi không nhiều lời mà ôm eo mình.
Hạ nhi kinh ngạc liên tục vặn vẹo và vùng vẫy, sau đó là cơn đau ập tới, nàng hét lên muốn để Tuyết nhi thả mình xuống, nhưng sức mạnh của Tuyết nhi mạnh hơn nàng tưởng tượng.
"Ta không thích nhìn ngươi bị thương mà còn phải kiên cường, bị thương rồi thì an phận tí cho ta!" Tuyết nhi hét vào mặt nàng.
Hạ nhi im lặng, không còn giãy giụa nữa, thậm chí còn nhẹ nhàng dựa đầu vào cổ Tuyết nhi.
Tuyết nhi không nhìn thấy biểu cảm của nàng, cũng không nói gì mà chỉ lặng lẽ đi về phía viện Tích Hàn.
Suốt đường đi hai người đều không nói chuyện, nhưng khi bọn họ sắp đi tới gian phòng của Hạ nhi, người trong lồ ng ngực đột nhiên nói: "Ngươi đừng đối xử tốt với ta như vậy được không?"
Tuyết nhi vẫn không nhìn thấy biểu cảm của nàng nên không thể phán đoán được cảm xúc của nàng khi nàng nói ra lời này, chỉ tự mình bước đi, người trong lòng lại nhỏ giọng nói: "Ta không đáng..."
Tuyết nhi vẫn không trả lời, cuối cùng cũng đi tới gian phòng của Hạ nhi, nàng ấy nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, nhìn nàng một hồi mới nói: "Đáng hay không đáng không phải do ngươi quyết định."
Nói xong nàng ấy để lại một câu rồi bỏ đi mà không thèm ngoảnh đầu lại: "Ta đi đây."
Căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, so với vết thương trên da thịt, Hạ nhi càng đau trong lòng hơn, không nhịn được che mặt khóc nức nở.
Con chồn sương "Tuyết nhi" đã chạy đến bên chân nàng từ lúc nào không hay, như thể nó có thể cảm nhận được cảm xúc của nàng, nó dụi vào người nàng vài lần để an ủi.
Nhưng Hạ nhi nhìn thấy nó lại giống như nhìn thấy ma, nàng run rẩy, bỗng dưng nước mắt chảy ra dữ dội hơn..