Không Thể Rời Bỏ Nàng

Chương 3: 3: Khoảng Cách
« Trước Sau »
Tiếp theo, Đỗ Hàn Yên hỏi Quý Liên Tích thêm vài câu rồi về sớm. "Nương nương, người thật sự muốn để Đỗ Phụng nghi ở bên người sao?" Tuyết nhi bưng một bình trà, tò mò hỏi. "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Cho dù nàng có ý xấu, giữ nàng ở bên mình vẫn tốt hơn là để nàng bày mưu tính kế sau lưng. Huống hồ, ta vốn dĩ muốn lôi kéo nàng về phe mình, có lẽ đây là một cơ hội." Quý Liên Tích nhận lấy chén trà, từ từ nhấp một ngụm. Tuyết nhi gật đầu như hiểu như không, vẫn là nương nương nhà mình khôn ngoan, nàng ấy còn chưa nghĩ nhiều đến mức đó. "Đừng nói nữa, Tuyết nhi, ngươi chuẩn bị đi." Quý Liên Tích rũ mắt xuống, tâm tình phức tạp. Tuyết nhi nghe vậy có chút nghi hoặc, nàng ấy nên chuẩn bị cái gì đây? Thấy nàng vẫn không nhúc nhích, Quý Liên Tích chỉ điểm: "Có thể tối nay Thái tử điện hạ sẽ tới." Tuyết nhi nghe xong hai mắt sáng lên: "Thật sao ạ?" Nàng ấy rất mừng cho nương nương, Thái tử điện hạ đã lâu không vào tẩm cung của nương nương, nàng ấy còn đang lo lắng có thể nương nương sẽ phải sống như vậy cả đời, không ngờ đến bây giờ còn có cơ hội được sủng ái, nàng ấy đương nhiên phải chuẩn bị thật tốt cho nương nương của mình rồi! "Ừ." Vừa rồi Thái tử nhìn nàng, ánh mắt đảo qua, khả năng hôm nay hắn tới tìm nàng rất cao. Là một trong những phi tần được sủng ái của hắn, đặc biệt là được sủng ái sau khi mất đi lại có được, nàng nên vô cùng hạnh phúc, nhưng không hiểu sao nàng lại không thể vui được. Quý Liên Tích không thể hiểu được rốt cuộc mình đang nghĩ gì. Nếu không yêu hắn, tại sao mỗi khi nghĩ đến việc hắn ở bên Đỗ Phụng nghi thì nàng lại cảm thấy khó chịu? Nếu còn yêu hắn, tại sao nàng lại cảm thấy khó xử khi ở dưới người hắn? Quý Liên Tích lắc đầu để ngăn mình không được suy nghĩ nhiều nữa. Thân là phi tần của hắn, nàng chỉ cần làm tốt bổn phận, giữ vững địa vị là được... Tuy nhiên, đêm đó Thái tử điện hạ không đến như nàng mong đợi. Thay vào đó là sáng sớm hôm sau, Đỗ Hàn Yên đến điểm danh. Hôm nay nàng ấy mang theo hai thị nữ, là Xuân nhi và Hạ nhi. Khi nàng ấy đến đây, Quý Liên Tích đang đọc sách, nàng cũng không yêu cầu Đỗ Hàn Yên làm bất cứ điều gì mà để nàng ấy ngồi sang một bên và tự mình giết thời gian. Đỗ Hàn Yên cho Xuân nhi và Hạ nhi lui xuống, một mình đánh giá thư phòng của Quý Liên Tích. Nàng không chỉ có một bộ sưu tập sách lớn mà trên bàn còn có một chiếc bút mực, xem ra Quý Liên Tích không chỉ có dung mạo khuynh quốc khuynh thành mà còn là người có tài. Nàng ấy tò mò nhìn quanh thư phòng, khi ánh mắt quay lại nhìn Quý Liên Tích, nàng ấy đột nhiên phát hiện nàng đang nhìn mình chằm chằm, nàng ấy hỏi: "Quý Lương viên có vấn đề gì sao?" Quý Liên Tích sửng sốt, lại giả vờ đưa mắt nhìn quyển sách trong tay như không có chuyện gì xảy ra, sau đó cảm thấy như vậy chẳng khác gì giấu đầu hở đuôi nên chậm rãi ngước mắt lên. Không biết làm thế nào để khéo léo hỏi ra vấn đề nghi hoặc trong lòng mình, nàng ấp úng nói: "À...!đêm qua..." Nàng vốn muốn biết có phải tối qua Thái tử điện hạ qua đêm ở chỗ nàng ấy hay không, nhưng nàng lại không muốn lộ ra dáng vẻ ghen tị vì Thái tử điện hạ. "...?" "Không có gì..." Quý Liên Tích cảm thấy mình cực kỳ ngu ngốc, hiện tại Đỗ Hàn Yên là người được sủng ái mới của Thái tử, hắn không ở chỗ nàng ấy thì còn có thể ở bên ai nữa? Nàng không biết tại sao mình lại muốn có câu trả lời, nó khiến nàng trông có vẻ như đang ghen tị. Có lẽ Quý Liên Tích còn phải cảm ơn Đỗ Hàn Yên vì đã để nàng dính chút hào quang, đứng cạnh nàng ấy để giành được sự chú ý của Thái tử điện hạ thêm vài lần nữa. Lúc này Vũ Văn Dương đang trên đường lên triều, nhưng hắn không thể quên được màn k1ch tình đêm qua. Hắn vốn thực sự muốn đến tẩm cung của Quý Liên Tích, nơi mà hắn đã lâu không đến, nhưng không biết Đỗ Hàn Yên đã làm bằng cách nào đó mà tối qua vô cùng nhiệt tình, khiến hắn không thể rời đi. Đừng nói là Quý Liên Tích, ngay cả muội muội yêu quý của hắn là Vũ Văn Ngưng cũng bị hắn ném lên tận chín tầng mây. Ôi, nam nhân vất vả thật đấy, một thân một mình sao có thể một lúc thỏa mãn tất cả nữ nhân đây? Hắn tự nghĩ như vậy. * "Nếu Đỗ Phụng nghi cảm thấy buồn chán thì có thể sử dụng bất kỳ cuốn sách nào ở đây." Quý Liên Tích nhắc nhở Đỗ Hàn Yên rằng nàng chưa đọc xong sách buổi sáng, sợ Đỗ Hàn Yên sẽ cảm thấy nhàm chán. Nhưng Đỗ Hàn Yên chỉ mỉm cười và lắc đầu: "Ta không biết chữ." Nghe vậy Quý Liên Tích có chút kinh ngạc, theo nàng được biết, cho dù các phi tần vào cung cho tới nay đều không có xuất thân danh giá, nhưng ít nhất cũng đã từng được giáo dục một chút, đọc viết hẳn là năng lực cơ bản. Xem ra Thái tử thật sự sủng ái nàng ấy, điều kiện để các thê thiếp qua cửa như thế nào cũng không thèm để ý, chỉ cần hắn vừa mắt là được. Đỗ Hàn Yên hoàn toàn không biết suy nghĩ của nàng, vì vậy nàng ấy tự hỏi: "Quý Lương viên tràn đầy khí chất thư hương, chắc hẳn xuất thân từ một quý phủ là dòng dõi thư hương phải không?" "Không sánh được với thư hương..." Quý Liên Tích lắc đầu. Ca ca của nàng bị tàn tật, ở nhà không làm được việc gì, việc duy nhất hắn có thể làm là đọc sách. Từ xưa hắn đã hy vọng một ngày nào đó có thể thi đỗ làm quan, để cống hiến cho Quý gia. Mà nàng cũng đã mưa dầm thấm đất học đọc và viết từ khi còn nhỏ, vì vậy đó cũng là một sự may mắn: "Ta có thể đọc và viết là công ơn của huynh trưởng." Đỗ Hàn Yên mỉm cười: "Quý Lương viên có huynh trưởng à?" "Đúng vậy, Đỗ Phụng nghi thì sao?" Nhắc đến người nhà của mình, Đỗ Hàn Yên tỏ ra phức tạp trong giây lát, nhưng sau đó nàng ấy lại giấu đi, nàng ấy nói: "Ta không có huynh trưởng, chỉ có đệ muội. Đứa lớn nhất 15 tuổi, đứa út vừa chào đời." Quý Liên Tích biết điều này, trước đó nàng để cho Nguyệt nhi đi điều tra, có vẻ như có bảy đệ muội, nàng ấy là người xếp thứ hạng lớn nhất trong nhà. "Có tiện cho ta hỏi Đỗ Phụng nghi đã bao nhiêu niên kỷ* không?" *Bao nhiêu niên kỷ (贵庚): lời nói tôn kính dùng để hỏi tuổi người khác "Năm nay ta tròn mười sáu." Đỗ Hàn Yên đáp. Nghe thấy con số này, trong lòng Quý Liên Tích có chút gợn sóng, nhưng nàng không để cảm xúc này lộ ra trên mặt. Năm nàng mới vào cung cũng mười sáu tuổi, hiện tại đã hai mươi ba, bất tri bất giác đã ở trong cung này bảy năm. Nhìn cô nương tuổi đôi mươi trước mặt, trong lòng Quý Liên Tích thầm quyết định phải đối xử tốt với cô nương này, coi nàng ấy như mình của năm đó, có thể coi như là một loại cứu rỗi. "Lát nữa chúng ta đi làm quen với hoàn cảnh trong cung nhé?" Quý Liên Tích đề nghị. Đỗ Hàn Yên cảm thấy rất vui, nàng ấy nở một nụ cười thật tươi: "Được! Cảm ơn Quý Lương viên!" Nhìn nụ cười của nàng ấy, Quý Liên Tích lại thất thần. Nụ cười của Đỗ Hàn Yên thực sự rất cuốn hút, trong nụ cười của nàng ấy có sự sinh động và vui vẻ mà nàng chưa từng có, như thể nàng ấy có cách thắp sáng tất cả những góc tối của thế giới. Quý Liên Tích tò mò, có cách nào để nàng ấy có thể nở một nụ cười chân thành như vậy khi đối mặt với Vũ Văn Dương không? Sau khi đọc sách xong, Quý Liên Tích mang Nguyệt nhi và Tuyết nhi ra khỏi căn phòng ấm áp và bước vào thế giới tuyết trắng. Nguyệt nhi đã khéo léo mở ô che cho Quý Liên Tích để tránh những hạt tuyết nhẹ từ trên trời rơi xuống làm ướt nương nương. Khi nàng ngẩng đầu lên, Quý Liên Tích phát hiện Đỗ Hàn Yên đang đứng trong tuyết cùng với cung nữ của mình, dường như không quan tâm liệu tuyết có làm ướt quần áo của mình hay không. "Sao lại không mang ô?" Đỗ Hàn Yên nghe xong xấu hổ rụt vai lại: "Vừa rồi ta ra ngoài trời không có tuyết, nên ta không để họ mang theo." Quý Liên Tích không nói gì, nhưng Tuyết nhi bên cạnh nàng đã lên tiếng, nói ẩn ý: "Cho dù chủ tử không nói thì một nô tỳ xứng với chức nên làm mọi thứ cho chủ tử, nếu không sẽ chỉ biết đi theo sau chủ nhân để tuân theo mệnh lệnh, không phải sẽ giống như một con chó bình thường sao?" Nói xong, nàng ấy liếc nhìn hai thị nữ phía sau Đỗ Hàn Yên. Mặc dù người mà Tuyết nhi làm nhục cũng là một thị nữ, nhưng trên thực tế nàng ấy đang thay mặt Quý Liên Tích thị uy với Đỗ Hàn Yên. Địa vị của chủ tử nhà mình cao hơn Đỗ Phụng nghi, nàng ấy đã vượt quá chức phận dạy cho thị nữ của nàng một bài học, để cảnh cáo nàng sau này không được phạm thượng. Điều nàng ấy không ngờ tới là Đỗ Hàn Yên dường như không hiểu ẩn ý đó, còn bào chữa cho họ: "Là ta bảo họ không cần mang theo, không sao đâu, chút tuyết này không có gì to tát cả." Tuy nhiên, Đỗ Phụng nghi không hiểu hàm ý trong đó thì cũng thôi đi, không ngờ thị nữ Hạ nhi lại nói theo sau: "Đúng vậy, bọn ta là những con chó tuân theo mệnh lệnh còn tốt hơn những con chó sủa người mà chủ nhân của nó còn không thèm lên tiếng, phải không?" Tuyết nhi nghe xong trợn trừng mắt, trong lòng tràn ngập cảm giác nhục nhã và cảm xúc không thể tin được khi bị thị nữ của Phụng nghi bắt bẻ. Nàng ấy nhìn lại nương nương mình và hy vọng rằng nàng sẽ làm chủ cho mình, đây là một tín hiệu nguy hiểm báo động họ đang khinh thường địa vị của nương nương! Nhưng Quý Liên Tích lại giống như chỉ cảm thấy một màn này rất thú vị, cười nói: "Nếu trung thành với chủ nhân của mình thì điều đó cũng không có gì sai." Mặc dù Tuyết nhi cảm thấy Quý Liên Tích phản bác không đủ mạnh, nhưng nàng không tỏ vẻ thì nàng ấy còn có thể làm gì? Nếu không phải nương nương nhà mình có tính tình tốt, bọn họ sẽ không được sống tốt như vậy! Đi được một hồi, Quý Liên Tích suy nghĩ một chút, sau đó cầm lấy ô trong tay Nguyệt nhi, nói: "Nguyệt nhi, nơi này cách viện Y Liên không xa, ngươi trở về lấy thêm một cái ô đi?" Đỗ Hàn Yên ở cách đó không xa nghe thấy lời nói này, vội vàng xua tay: "Không cần rắc rối vậy đâu!" "Nếu trúng gió cảm lạnh thì sao? Thái tử điện hạ sẽ trách tội." Quý Liên Tích không biết tại sao mình lại nhắc đến Vũ Văn Dương, nàng còn chưa nhận ra tâm trạng kỳ lạ của mình. "Chuyện này..." Đỗ Hàn Yên rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Nguyệt nhi nhướng mày nói: "Tỳ nữ trẻ tuổi khỏe mạnh, không sợ chút gió tuyết này, vì vậy không cần che ô. Nương nương và Đỗ Phụng nghi che chung đi ạ!" Nói xong nàng ấy rút lui đi ra bên ngoài chiếc ô và mời Đỗ Hàn Yên bước vào. Đỗ Hàn Yên xấu hổ đứng bên ngoài ô không dám tiến vào, Quý Liên Tích hơi nâng ô lên, cười nói: "Nguyệt nhi đã nói như vậy rồi thì ngươi đừng phụ lòng tốt của nàng ấy." Thấy nàng ấy vẫn không vào, nàng hài hước nói: "Làm sao vậy? Ta sẽ không ăn ngươi đâu." Lúc này Đỗ Hàn Yên mới chậm rãi đi vào phạm vi của chiếc ô: "Hàn Yên bèn vượt quá các quy tắc vậy." Nguyệt nhi đi phía sau sánh vai với thị nữ Xuân nhi của Đỗ Hàn Yên, thấy trên vai và đầu nàng ấy có rất nhiều tuyết, nàng đưa tay ra để phủi cho nàng ấy. "Cám, cám ơn." Xuân nhi rụt rè nhún vai, ánh mắt nhìn Nguyệt nhi tràn đầy cảnh giác. Nguyệt nhi cũng không bận tâm đ ến sự thù địch của nàng ấy, còn mỉm cười thân thiết với nàng ấy. Bốn người đi một hồi thì đến bên hồ, vốn dĩ quanh hồ đều là hoa nở, nhưng bây giờ nhiệt độ cực thấp, trên đất tuyết phủ không có gì có thể mọc được, còn có một tầng băng mỏng manh hình thành trên mặt hồ. "Thần thiếp tham kiến Quý Lương viên." Một giọng nói xa lạ vang lên, Quý Liên Tích quay đầu lại, người nói chuyện có chút xa lạ. Một lúc sau nàng mới nhớ ra người này chính là Dương Liễu vào cung cùng Đỗ Hàn Yên lúc trước, mà người đứng bên cạnh nàng ta là tỷ tỷ Dương Tầm. Sau khi chào hỏi một lúc, Dương Liễu nói với họ: "Hai vị cô nương cũng đang thưởng ngoạn tuyết sao?" "Ta đang dẫn Đỗ Phụng nghi đi làm quen với hoàn cảnh nơi đây." Quý Liên Tích trả lời. "Hả?" Dương Liễu bày ra dáng vẻ khó hiểu nhìn Đỗ Hàn Yên: "Không phải Thái tử điện hạ đã dẫn chúng ta đi một lần rồi sao?" Nàng ta vừa nói xong, Dương Tầm ở bên cạnh đã nhanh chóng dùng khuỷu tay thúc vào người Dương Liễu. Là vậy sao? Quý Liên Tích bất ngờ nhìn Đỗ Hàn Yên, nàng ấy cười nói: "Trí nhớ của ta không tốt lắm, không nhớ rõ lúc đó Thái tử điện hạ nói cái gì, đành phải làm phiền Quý Lương viên giới thiệu lại cho ta." Dương Tầm thấy có bậc thang bước xuống, vội vàng kéo muội muội của mình nói: "Đúng vậy, mới tới đây nên không thể thích ứng nhanh như vậy, tốt nhất là đi dạo một chút. Vậy bọn ta không quấy rầy hai người nữa." Sau khi Dương Tầm kéo Dương Liễu sang một bên, thì thầm với nàng ta: "Muội không thể để Quý Lương viên mất mặt một cách quang minh chính đại như vậy được, dù sao nàng ta cũng là Lương viên..." Khi hai tỷ muội Dương gia đã đi xa, Quý Liên Tích muốn hỏi Đỗ Hàn Yên về chủ đề vừa rồi. Vì che chung ô nên khoảng cách giữa hai người rất gần, chiều cao cũng xấp xỉ nhau nên khi nàng ngước mắt lên thì đối diện với Đỗ Hàn Yên. "Ngươi vừa mới nói là thật sao?" Trong mắt Quý Liên Tích tràn đầy mê mang. Suy cho cùng, ngoại trừ lý do nàng ấy nói, thì Quý Liên Tích không thể nghĩ ra đi thêm một chuyến với mình sẽ mang lại cho nàng ấy lợi ích gì. Trên thực tế, trí nhớ của Đỗ Hàn Yên không tệ, nàng ấy có thể tiếp thu nhanh chóng những thứ mình đã thấy, những thứ mà Thái tử đã giới thiệu cho thì nàng ấy đã nhớ từ lâu, chỉ là nàng ấy muốn thân thiết với Quý Liên Tích hơn, nên biết thời biết thế nhân cơ hội này để đi cùng nàng mà thôi. "Vâng." Đỗ Hàn Yên đáp. Quý Liên Tích lặng lẽ nhìn nàng ấy một lúc, nhìn đến mức Đỗ Hàn Yên không thể không nhìn đi chỗ khác. Không biết Quý Liên Tích đang nghĩ gì, sau đó nàng đưa mắt nhìn về phía sau Đỗ Hàn Yên. Khi Đỗ Hàn Yên nhận ra điều đó thì nàng ấy đã được một đôi tay ôm lấy. Người phía sau đó nói: "Sao Hàn nhi lại ở bên ngoài vậy? Cũng không mặc nhiều quần áo vào.".
« Trước Sau »