Mộng Nhập Tinh Hà - Khiếu Hoa Miêu
Chương 4: Tắm
Các nàng lại làm.
Có điều lần này đây, là ở nơi nàng chưa bao giờ đặt chân qua.
Màn đêm đen nhánh bị ánh đèn đường nhu hòa xé rách, chiếu sáng đường phía trước, nàng huề tinh dắt nguyệt, theo làn gió đêm mới của đất, hương thơm thoang thoảng khắp nẻo đường, tìm được ngọn đèn vì nàng mà thắp sáng.
"Làm cơm." Tống Thanh Mộng nhận lấy túi xách Thẩm Tinh Hà, trên người nhàn nhạt mùi nước hoa lấp đầy hơi thở, chạm vào tay nàng có chút lạnh, thuận tay nắm lấy.
Tay Thẩm Tinh Hà kéo kéo, ý đồ rút ra khỏi lòng bàn tay ấm áp, nhưng hành động của nàng lại nhận được phản ứng càng chặt hơn.
Vì sao lại tới?
Nàng giống như bị lừa, lại có vẻ không phải.
Nhận được tin nhắn của Tống Thanh Mộng, là một chuỗi địa chỉ, tưởng là do chán nản nên chuyển đến nơi ở mới. Mà khi nàng đứng ở cao cao dưới lầu, mới phát giác người này bất động thanh sắc mà lừa nàng.
Ấm đun nước đặt ở trên ngọn lửa nóng rực, nắp ấm phát ra âm thanh ùn ục, hơi nước trắng xóa từ bụng ấm bốc ra, nhuộm màu thức ăn bên cạnh, lộ ra ánh sáng rực rỡ, tỏa hương thơm nồng nàn, cùng các loại rau, trái cây tươi và rượu ngon đều chào đón sự xuất hiện của người lạ đến.
Thẩm Tinh Hà đánh giá chỗ ở của cô, xám trắng sắc điệu lộ ra thanh lãnh, sách được xếp ngay ngắn trên giá, nàng đoán người này nhất định là người gọn gàng, rất có năng lực trong công việc.
Vậy cô, rốt cuộc là làm công việc gì?
Các nàng chưa bao giờ nói chuyện về công việc với nhau, gia đình và mọi thứ liên quan đến cuộc sống của nhau đều là điều cấm kỵ và có giới hạn.
Nàng không nên nhìn trộm, tò mò, quan hệ của các nàng, bắt đầu từ trên giường, cũng ngăn cách ở trên giường.
"Lần trước tôi ra ngoài học tập." Tống Thanh Mộng bưng cho nàng một bát canh cá mềm, dường như không có việc gì, lại giống cố ý giải thích.
Lần trước? Lần nào?
Quá nhiều lần.
Nhưng trong lòng biết rõ ràng về nhau.
Thẩm Tinh Hà ngơ ngác mà nhìn chằm chằm món ngon trước mặt, dùng đũa xới hạt cơm trắng mà không nói một lời.
Nàng nên nói cái gì đây? Lại có thể nói cái gì đây?
"Hôm nay công việc nhiều lắm sao?" Tống Thanh Mộng thấy nàng im lặng bất động, liền gắp tôm đã bóc vỏ vào chiếc đĩa sạch sẽ đối diện cho nàng.
"Vẫn ổn, chị thì sao?" Thẩm Tinh Hà dừng quấy chiếc đũa, hơi hơi chính thân mình.
Hai người lần đầu tiên mặt đối mặt ngồi ở trước bàn ăn, cũng là lần đầu tiên nói đến cuộc sống.
"Tay đau." Tống Thanh Mộng thực sẽ dấu chấm, chỉ nói nhất không quan trọng hai chữ.
"Tay đau? Công việc gì mà có thể bắt tay mệt thành như vậy?" Thẩm Tinh Hà cả người tức khắc thanh tỉnh, đồng tử đều phóng đại không ít.
Người này nhìn cũng không giống cái loại người này a?
Nàng suy tư.
"Ừm, làm cả một ngày." Tống Thanh Mộng nhìn bộ dạng nàng cảm thấy buồn cười, lại cố ý ngắt câu ra.
"Chị không phải là???" Thẩm Tinh Hà nắm chặt chiếc đũa trong tay, trong đầu sưu tầm chứng cứ, người này tay làm tốt, miệng làm cũng tốt, chẳng lẽ là......?
"Làm phẫu thuật cả một ngày." Rốt cuộc câu nói cũng hoàn chỉnh. Tống Thanh Mộng biết trong đầu nàng suy nghĩ cái gì, không khỏi bật cười.
Thẩm Tinh Hà biết bản thân bị người trêu cợt, chân dưới gầm bàn hung hăng đá mạnh vào chân người nọ, Tống Thanh Mộng tự biết mình đuối lý, ngoan ngoãn chịu đựng.
Hoá ra là bác sĩ, cô giấu thật giỏi, ít nhất lúc cô trần như nhộng nằm ở bên cạnh nàng, nàng chỉ nghe thấy mùi nước hoa.
Dứt lời.
Thẩm Tinh Hà dùng dư quang quét người đối diện, mặc váy tơ lụa hai dây màu trắng, xương quai xanh thẳng tắp lộ rõ, mái tóc dài bồng bềnh xõa trên khung xương, cô mảnh khảnh đến mức hoàn toàn không vừa với quần áo, lỏng lẻo, giữa mạch màu da khe rãnh như ẩn như hiện, đỉnh mũi nhọn không bị nội y che khuất nâng đỡ một nửa bầu trời.
Hai người an an tĩnh tĩnh tận hưởng cảm giác thỏa mãn trên đầu lưỡi, đũa bát đĩa phát ra những tia lửa loảng xoảng, đồ ăn ở trong miệng hai người chậm rãi nghiền nát, rơi xuống bụng, vì tích tụ sức lực cả đêm.
"Em giúp chị cho." Thẩm Tinh Hà duỗi tay vòng qua cánh tay cô lấy găng tay rửa chén.
"Em là khách." Tống Thanh Mộng bắt lấy găng tay di chuyển giữa không trung.
"Thế nào? Đau lòng cho tay tôi?" Nhìn Thẩm Tinh Hà vẫn không buông tay, cố ý kích một kích.
Nàng không bị kích động, cô biết, ở trên giường cũng vậy.
Nghe được lời này, ngọn lửa bên tai Thẩm Tinh Hà lan lên má, đành phải buông lỏng tay, buông găng tay để tìm một con đường sống.
"Giúp tôi buộc dây." Tống Thanh Mộng đưa tạp dề cho người bên cạnh.
Thẩm Tinh Hà nhích đến người bên cạnh nàng, đôi tay từ trước eo vòng đến sau thắt lưng, buộc chiếc tạp dề quanh eo thon. Chiều cao hai người tương đương nhau, xuyên qua chiếc váy rộng, ẩn ẩn thấy được mấy ngày hôm trước nàng lưu lại nhàn nhạt đỏ thắm, song gương mặt trở nên ửng đỏ.
Nàng giống tên cướp, chạy trối chết.
Chui đầu vô lưới, lại có thể bỏ chạy đi đâu?
Tống Thanh Mộng thoáng nhìn nàng xoay người tới lấy một ly nước, cái cổ thon, gân xanh ẩn dưới làn da, nước chậm rãi được nuốt xuống, cô muốn trở thành nước trong ly, tiến vào thân thể của nàng, khám phá mọi thứ về cơ thể nàng.
Như lang như hổ, cô là như vậy sao?
Sàn nhà phòng tắm là màu xám nhạt, ánh đèn ấm áp sáng lên, vòi hoa sen nước chảy.
Nàng, đang cởi cúc quần áo của mình.
"Khoa nào?" Thẩm Tinh Hà bị ép vào mảnh tường sứ, truyền đến lạnh lẽo làm nàng phát ra run.
"Phụ khoa." Tống Thanh Mộng cởi cúc quần áo của nàng, ngón tay ở da thịt nàng vuốt ve chơi đùa.
Một cúc... Hai cúc... Ba cúc...
Chờ nàng buông lỏng cảnh giác.
"Em làm công việc gì?" Tống Thanh Mộng cởi áo sơ mi , đặt môi lên cổ nàng.
"Luật sư." Chiếc cạp váy Thẩm Tinh Hà sắp giữ không nổi, đáp lại.
Ánh sáng chiếu xuống khắp sườn, tỏa sáng rực rỡ.
"Cưỡng dâm phụ nữ sẽ định tội như thế nào?" Tay lướt qua nửa váy, nói thẳng, xoa nhụy hoa.
"Nặng thì phạt hình sự, nhẹ thì tạm giam." Hít hà sâu một hơi, lưng kề sát ở trên bức tường sứ, bị bức tường lạnh lẽo đẩy vào vòng tay ấm áp, ôm chặt lấy.
Trước người thì cực nóng, phía sau thì lạnh băng, nàng chọn trước người.
"Vậy tôi nặng không?" Mái chèo cắt ngang sông, thảm cỏ dưới lòng sông rung chuyển, Thẩm Tinh Hà cũng đang run rẩy, đong đưa.
"Không...... nặng." Âm cuối biến mất ở khoang miệng, bị nuốt xuống.
Không nặng, bởi vì nàng tự nguyện.
Ăn uống quá độ sẽ có hại cho lá lách và dạ dày, còn việc buông thả không kiểm soát sẽ có hại cho tinh thần và cơ thể.
Uống rượu độc giải khát, các nàng vui vẻ chịu đựng, làm không biết mệt.
Bụng dán bụng, tóc quấn lấy tóc, cô gấp, nàng cũng gấp.
Một chân giơ lên không trung, đầu gối chôn ở chỗ sâu trong bắp đùi, đẩy về phía trước, lâm vào một mảnh đầm lầy, hai đầu ngực thẳng tắp va vào nhau giữa không trung, dựa sát, rời đi, lại dựa sát.
Thẩm Tinh Hà ngửa đầu, thở hổn hển, trần nhà sắc ấm thoạt nhìn thật xa lạ.
Nàng ở đâu?
Vẫn là ở khách sạn kia sao? Màu sắc trần nhà hình như không đúng.
Những món đồ chất đầy bồn rửa mặt nhắc nhở nàng, nàng đang ở phòng tắm, ở phòng tắm nhà cô.
Tư thế đứng thẳng quá mức khiến người mệt mỏi, hao tốn hết sức lực.
Đầu vòi hoa sen vẫn đang chảy đã được tháo ra và chuyển sang mục đích sử dụng khác.
"Ưm......" Dòng nước từ chỗ xương mu chảy vào hoa tâm, nóng, ẩm ướt bao vây lấy Thẩm Tinh Hà, mang tới run rẩy.
"Vẫn còn tắm sao?" Sau khi nàng đã quen với nhiệt độ nước, Tống Thanh Mộng phun tia nước ra, đặt ở chỗ giao nhau giữa hai bắp đùi.
Tắm hoặc không tắm, nào đâu có tùy vào nàng.
"...A......" Thẩm Tinh Hà kêu lên một tiếng, không cần kiềm nén nữa, đây là ở nhà cô, nàng có thể không kiêng nể gì kêu to.
Tiếng nước ào ào, tiếng rên rỉ của dòng nước nóng, còn có tiếng thở dốc khống chế hết thảy quanh quẩn ở trong phòng tắm khép kín, đâm vách tường, lại đàn hồi.
Tình dục có thể khiến người trở nên dâm đãng.
Mỹ nhân như ngọc, nàng như phác, thông thấu, thuần khiết, không tùy vết.
Mà lúc này nàng phóng đãng, sóng cuồng lại sắc tình.
"Chị...... Chị...... Mệt......" Vòng eo vặn vẹo, người đang kêu, nước còn đang chảy.
"Mệt?" Trong tay Tống Thanh Mộng là vòi hoa sen, mặt chôn ở giữa ngực mổ nhẹ, chậm rãi hơn, liếm láp. Rõ ràng cái gì cũng chưa có làm, sao lại mệt mỏi?
Tống Thanh Mộng dáng vẻ thành thạo, đã khiến những người dưới thân không hài lòng.
Vòi hoa sen nằm trên mặt đất, nước ngập sàn và chảy xuống rãnh thoát nước.
Thẩm Tinh Hà đẩy người đẩy về phía bồn rửa tay, ngồi lên bồn rửa, ngón chân hôn nhẹ sàn nhà.
Trong gương ánh lên hai cái lúm đồng tiền như hoa nhợt nhạt hõm eo Tống Thanh Mộng, thân người ngửa sau cùng tóc đen rũ xuống, hai tay chống ở bên bờ, đầu lưỡi đuổi theo phía dưới thân.
Cô truy đuổi nàng, tựa như sao trời truy đuổi đêm tối, một khắc cũng không chịu dừng lại.
Tống Thanh Mộng chỉ cảm thấy nhũn ra, điên cuồng nhảy múa.
Hoa là sống, nụ hoa cũng là sống, chúng nó đang kêu gọi cô.
"Ưm......" Vị nước biển tanh mặn hoàn toàn đi vào trong miệng, Tống Thanh Mộng mới có thể thở được trong cơn sóng thần hỗn loạn.
"...Muốn vào từ phía sau em..." Môi răng giao triền, Tống Thanh Mộng đoạt lại quyền chủ động.
Mông nhỏ xinh cùng bụng dưới Tống Thanh Mộng dính sát vào nhau, hai tay vùi vào trong hoa từ sau ra trước, thâm nhập, lại thâm nhập. Nàng nhìn không thấy biểu cảm của cô, những giọt nước đọng trên gương che đi sự hài lòng của cô, nhưng từ trong thanh âm, nàng biết, cô là vui sướng.
Cảm giác siết thật chặt lấp đầy lỗ nhỏ, ngón tay bị gặm cắn, nuốt chửng, hoa đế đang nhảy lên, run rẩy. Ở một khoảnh khắc Thẩm Tinh Hà cảm nhận được chính là nội tâm hư vô, cô bỏ nàng mà đi, để lại nàng một mình tại cánh đồng hoang vu bát ngát, trong khi cô lang thang giữa những bông hoa, tùy theo cười vui, nhảy múa.
"A......"
Tiếng nước ngừng.
"...... Đi lên giường?" Tống Thanh Mộng dùng đầu lưỡi lướt qua môi, lôi kéo cánh môi, đưa người ra khỏi vách đá.
Giường Tống Thanh Mộng tràn ngập hương hoa, thấm vào ruột gan lại nhiễu nhân tâm thần.
"Muốn không... chị gái?" Thẩm Tinh Hà dùng đầu ngón tay xẹt qua giữa khe rãnh ngọn núi, rốn đặt ở trên bụng săn chắc, cuối cùng đáp xuống giữa kẽ mông, ở ngoài động đánh vòng, cọ tới cọ lui.
Tống Thanh Mộng không có phản hồi, mà kéo ngón tay vào giữa hồ nước.
Nước biển lúc sáng lúc tối, mặt biển bị tăng vọt sóng biển cắt qua tầng ngoài, rong biển bị mang theo bọt nước bọt sóng đung đưa trái phải, khi thì quay cuồng, khi thì che khuất.
Nàng nhìn thấy những ngôi nhà cao chót vót, thiên đường ngâm xướng thánh ca, lễ đường ngập tràn hoa còn có hải âu bay lên trên ngọn sóng cuồng, cuồng bạo vui sướng mang đến cuồng bạo hủy diệt, vị đường mạch nha làm tê liệt vị giác, mau hoặc chậm đều làm người cầu sinh.
"Vậy chúng ta bắt đầu sao?" Người cầm lái đâm vào tảng băng trôi trên biển sâu hỏi núi băng.
Là bắt đầu sao?
Tống Thanh Mộng vội vàng hướng tới người trên bờ cầu sinh, đã quên bắt đầu từ nơi nào.
Trong nụ hoa thơm nhất có dòng nước lũ, khoái cảm đến chết chỉ có thể tìm thấy ở thủy triều dữ dội nhất.
Thẩm Tinh Hà nhìn thân thể bị cô lấy lòng đến phát run, giống như đã phát bệnh, nàng sợ hãi, lại càng muốn ôm vào trong lòng ngực.
Nàng bước vào nhà cô, vậy đây sẽ là bắt đầu sao?
Đêm tối ảm đạm, che khuất làn khói ban ngày, những dãy nhà cao tầng rơi vào vòng xoáy của màn đêm, cuối cùng chìm vào một mảnh u tối. Những màu sắc rực rỡ đã bị nuốt chửng, cướp đoạt, bao phủ, nhưng vẫn chưa trôi đi. Ánh sáng ban mai tẩy trắng các bức tường, đem ánh sáng chiếu lên cửa sổ, xua tan sương mù giữa các tòa nhà. Thế giới sống động lại một lần nữa nở rộ lộng lẫy.
"Chào."