Mộng Nhập Tinh Hà - Khiếu Hoa Miêu

Chương 22: Nhìn kìa 2 (Ngoại truyện)
« Trước Sau »
Nơi ở của người già sẽ trông như thế nào? Nếu bảo Thẩm Tinh Hà trả lời, nàng sẽ nói là dây thường xuân leo cả bức tường, nửa khu vườn trồng đầy hoa cỏ, cửa vườn thấp thấp, dường như đang đợi người tới, cũng giống đang tặng người đi. Đây là nàng lập tức nhìn thấy, cũng là nàng biết rõ trong quá khứ. Trong phòng bài trí đơn giản, cũng để lộ ra cổ xưa, nếu giờ phút này không có mùi cơm, vậy có lẽ sẽ là mùi sách. "Cuối cùng cũng tới rồi! Người già đều lẩm bẩm đã nửa ngày......" "Dì Đường~" Đầu tiên nhìn thấy không phải Nam Triệu, mà là Đường Đĩnh. Thẩm Tinh Hà nhìn hai người ôm nhau, đối với vị mang kính viễn thị trước mặt này, người hành động lên không nhanh nhẹn như vậy, gợi lên nàng một ít ký ức. Dù là người tự đại, gặp được một người tích cóp đầy tóc bạc đều phải mềm nhẹ một chút. "Sức khỏe thế nào ạ?" Tay Tống Thanh Mộng vịn Đường Đĩnh, Thẩm Tinh Hà đứng ở bên cạnh, nhìn cảnh tượng này cứ như người thân nhận nhau. "Khỏe lắm khỏe lắm!" Đường Đĩnh liên thanh trả lời, quay đầu nhìn đến Thẩm Tinh Hà, mỉm cười hiền hòa, đang chuẩn bị mở miệng nói cái gì đó, lại bị cắt ngang. "Có phải Tiểu Mộng tới rồi hay không?" Nam Triệu tự nhiên tới, quả nhiên đặt đồ ăn xing sau lại đây chào đón Tống Thanh Mộng, Trần Nghiên Thanh và Cố Ngộ An giúp đỡ bố trí bàn ăn. "Chú Nam." Tống Thanh Mộng hơi hơi khom lưng, hướng tới người mỉm cười, xa không có cùng dì Đường thân mật như vậy. "Mau vào đi, cơm đều nấu xong rồi ~" Nam Triệu có vẻ khá hài lòng với thái độ của Tống Thanh Mộng. Thẩm Tinh Hà chú ý đến tất cả mọi thứ, Nam Triệu trông khắc nghiệt hơn dì Đường, thanh âm trầm ổn có lực, lúc ánh mắt ông đảo qua, nàng không tự giác đổ mồ hôi, theo bản năng học bộ dáng Tống Thanh Mộng cười cười. "Con yêu đương rồi." Tống Thanh Mộng trở lại bên cạnh Thẩm Tinh Hà, kéo tay nàng, nói với hai trưởng bối. "Chào chú dì, con tên Thẩm Tinh Hà, hai người gọi con Tiểu Hà là được." Thẩm Tinh Hà hít hà một hơi, giọng điệu nghe tới còn không tính quá căng thẳng. "Tốt tốt tốt, Tiểu Mộng của chúng ta xem như là bạn bè, về sau cũng có thể làm ta ít lo lắng hơn rồi ~" Đường Đĩnh đi qua dắt lấy tay hai người, vừa lòng mà vỗ vỗ. "Đều đói bụng rồiphải không? Tiểu Mộng nhanh lên dẫn bạn ngồi xuống, ăn cơm trước." Nam Triệu cởi tạp dề, hô ba người chậm chạp bất động đứng ở cửa. Ông không giống những người đàn ôn bụng phệ trên đường, sau khi trải qua năm tháng phong sương, sẽ để lại một cái bụng bia mang tính biểu tượng. Ngược lại, dáng người ông cân xứng, ánh mắt đặc sệt, tiết lộ sự công bình và người có hơi thở có đủ khoảng cách. "Mẹ chị cũng vượt qua rồi, còn căng thẳng gì chứ?" Sau khi Tống Thanh Mộng thấy dì Đường dì đi xa, vòng lấy người bên cạnh nhẹ giọng nói, mang vài phần chọc ghẹo. Từ khi vào cửa đến bây giờ, cô luôn cảm thấy Thẩm Tinh Hà có chút thất thần. Quay đầu ngẫm lại, nàng tốt xấu cũng là luật sư, người đã đi đến tòa án, thấy nàng lập tức căng thẳng, là có chút tương phản. "Em luôn cảm giác chị là cố ý." Thẩm Tinh Hà kiềm chế vòng tay nhỏ của cô, thanh âm ép tới rất thấp, bị người chọc ghẹo có chút bất mãn. Tống Thanh Mộng không tránh, để cho nàng nhéo, dù sao cũng không đau, ý cười càng đậm. Cố ý ngược lại cũng không thể nói, cô thật là tâm huyết dâng trào, muốn dẫn đi nàng gặp người. Thẩm Tinh Hà hiện tại căng thẳng, ngược lại làm Tống Thanh Mộng nghĩ nói chính mình là cố ý. Trong cuộc tình này, ngẫu nhiên cần chút tiểu tâm cơ, thời khắc tình yêu đối phương lộ ra, là để cho người tham luyến. "Cố ý cái gì?" Tống Thanh Mộng biết rõ cố hỏi, để cho nàng làm gì với bàn tay của mình, đều là bộ dáng hưởng thụ. "Buổi tối không muốn về chỗ chị nữa." Thẩm Tinh Hà thấy cô không đau không ngứa, thật sự phiền lòng. Nhớ tới cô ở bệnh viện nói buổi tối muốn về chỗ cô, cũng một ngụm không. "Vậy đi chỗ nào?" Tống Thanh Mộng cười ra tiếng, hỏi lại nàng, muốn nhìn một chút nàng muốn như thế nào. Chọc mèo tức giận, người thường thường càng đắc ý. "Về chỗ em đó——" Thẩm Tinh Hà giọng điệu "Hung tợn", nói xong liền ném cô xuống, vào chỗ ngồi. Về chỗ nào không phải là về? Có khác nhau sao? Tống Thanh Mộng cảm thấy chính mình bị giáo huấn, lòng bàn tay giống bị mèo nhỏ thở phì phì mà dùng móng vuốt cào một chút, ngứa. "Cặp tình nhân ve vãn đánh yêu có phải không cần ăn cơm hay không ~?" Giọng điệu Cố Ngộ An ê ẩm, trên tay bưng món cuối cùng, là cá hầm cải chua. "Khụ khụ... Cái kia... Tiểu Hà là làm công việc gì?" Hỏi chuyện chính là Nam Triệu, giữa hai người chỉ cách một Tống Thanh Mộng, nghe rất rõ ràng. "Làm trợ lý luật sư ở văn phòng luật Chúng Thành." Thẩm Tinh Hà mới vừa cầm đũa lại buông, hơi hơi khom người, nhẹ nhàng mà trả lời. "Chúng Thành? Có phải có người tên Trì Xuyên Nam hay không? Khoảng thời gian trước nhớ rõ lão Trì nói con của ông ấy về nước đến Chúng Thành." Đường Đĩnh đứng dậy múc chén chè cho Thẩm Tinh Hà. "Con người luật sư Trì khá tốt, xem như người lãnh đạo trực tiếp của con." Thẩm Tinh Hà cười hai tay nhận chén chè, nàng không nghĩ tới còn có sâu xa như vậy. "Chú Trì và chú Nam trước kia là đồng nghiệp." Tống Thanh Mộng giải thích một câu, lại đưa chén không trong tay cho dì Đường, đáng thương vô cùng chờ múc một chén. "Về sau xin nghỉ hẹn hò nếu ông ấy không phê, liền tìm dì Đường, chú ấy nghe lời dì Đường nhất." Cố Ngộ An gắp một miếng dưa chua lớn bỏ vào chén chính mình. "Em cho rằng ai cũng giống như em sao... Dăm ba bữa lại xin nghỉ... Luận văn cuối kỳ cũng không chịu nộp." Trần Nghiên Thanh vẫn luôn ở bên cạnh Cố Ngộ An an an tĩnh tĩnh nghe các nàng nói chuyện, nghe được cô nàng lời nói, thình lình nói một câu. "Ha ha ha ha......" Mấy người cùng nhau cười ra tiếng, Trần Nghiên Thanh bóc phốt cực kỳ tán đồng. Trần Nghiên Thanh ngồi ở phía đối diện mình, Thẩm Tinh Hà lúc này mới đánh giá cô ấy. Cùng Tống Thanh Mộng không giống nhau chính là, Trần Nghiên Thanh là mái tóc dài vừa phải, vừa đến bả vai, hơi xoăn, nghiêng mặt đi có một loại cảm giác dịu dàng, mặt mày dịu dàng như nước, cùng câu lạnh lùng bốc phốt kia có vẻ có chút không hợp nhau. Nàng còn chú ý tới thái độ Trần Nghiên Thanh đối xử với Tống Thanh Mộng và Cố Ngộ An hơi có bất đồng, đều không giống cô trò. Mà là một người giống bạn bè, một người giống...... Đường Đĩnh vẫn luôn đứng dậy gắp đồ ăn cho Thẩm Tinh Hà, Tống Thanh Mộng hỗ trợ chia sẻ một ít, nhưng vẫn là thừa không ít, cuối cùng căng da đầu ăn đại khái. Sau khi ăn xong, Tống Thanh Mộng, Cố Ngộ An và Trần Nghiên Thanh ba người cùng Nam Triệu đến thư phòng. Sau khi Thẩm Tinh Hà và Đường Đĩnh nói chuyện đi đến đình viện tiêu thức ăn, Đường Đĩnh thân hòa với nàng, chiếu cố chu toàn, lời nói nho nhã cùng khí chất đều làm nàng cảm nhận được kiến thức của một người phụ nữ được nuôi dưỡng. Trong viện không lớn, đi tới đi lui đi hơn hai mươi phút, Thẩm Tinh Hà ngẩng đầu nhìn đèn trên lầu vẫn sáng, y theo lời Cố Ngộ An nói, bọn họ ở thư phòng nói chuyện nội dung khả năng đại khái là bệnh tình của ba Tống Thanh Mộng. Từ phản ứng của mọi người trong bữa ăn tối, có vẻ như không nghiêm trọng như vậy? Đến một người nhắc tới cũng không có. Nhưng, cái này rất khó nói, trước gió êm sóng lặng cũng có khả năng là một trận bão táp. Mà Tống Thanh Mộng tựa hồ còn chưa tính toán nói cho nàng những việc này, nàng không nghĩ thông suốt vì sao. Trong viện bật đèn, nhưng hết thảy thoạt nhìn vẫn là rất mơ hồ, hơn nữa không mùi hương, nhận biết hoa trở nên càng khó. Thẩm Tinh Hà dựa vào hàng rào và không nhận ra bất kỳ loại hoa nào được trồng bên trong. Nàng đã từng thấy rất nhiều hoa, bà ngoại ở trong nhà Tấn Nam trồng rất nhiều hoa mùa khác nhau. Hàng năm có hoa tàn, quý quý có hoa nở, sau đó hoa ở người đi, không còn ai quan tâm đến cảnh hoa kia nữa, Tống Thanh Mộng lại nói với nàng, sau này muốn cho nàng nhìn thấy hoa nở trong các mùa khác nhau. Bên môi Thẩm Tinh Hà tràn ra nụ cười, nghĩ lại lại hiện lên lời nói của Cố Ngộ An, làm cho nàng suy tư đến chi tiết mình xem nhẹ. Đêm Tống Thanh Mộng đi Tấn Nam tìm mình mặc quả thật rất nghiêm chỉnh, có một chiếc áo sơ mi tơ lụa, nàng nhớ rất rõ, xúc cảm rất tốt, nhưng chất lượng không tốt lắm...... rớt mấy nút áo...... dẫn đến ngày hôm sau Tống Thanh Mộng chỉ có thể mặc quần áo của mình. Cùng với, cuộc điện thoại sáng hôm đó cô nhận, là cố ý tránh mình. Tống Thanh Mộng ngay cả nói chuyện điện thoại với mẹ cô cũng không tránh mình, nhưng cuộc điện thoại kia tránh được nàng, hiển nhiên có chuyện không muốn cho nàng biết. Là mình quá trì độn, căn bản không đi cân nhắc những chi tiết này, hiện tại từng cái từng cái từ trong đầu nhảy ra, sau khi nghiên cứu càng giống như là một ít xác minh, xác minh cô đối với mình có bao nhiêu rung động, cũng chứng minh mình có bao nhiêu chậm ngu. "Dì Đường trồng rất nhiều hoa, có chút giống chỗ Tấn Nam." Tống Thanh Mộng từ thư phòng đi ra, xuống lầu không thấy ai, đi ra tìm liền thấy Trầm Tinh Hà đỡ trên hàng rào hoa. "Nói chuyện xong rồi?" Thẩm Tinh Hà nghe được thanh âm về sau, tư thế không thay đổi, quay đầu hỏi cô, sau khi đám người đi đến bên cạnh mình, đem tay mình từ trên hàng rào chuyển đến trong tay cô. "Lạnh không?" Tống Thanh Mộng gật đầu, cầm lấy tay cô đưa tới, ấm áp lại lành lạnh. "Không lạnh. Tấn Nam có Tô viên, lá đỏ mùa thu có thể rải đầy đường, năm nay vào thu em dẫn chị đi xem, được không?" "Được." Vốn tưởng rằng nàng cũng không muốn quay về thành phố kia. Cho dù là đêm xuân, lạnh lẽo cũng khó tránh khỏi. Gió thổi qua, tiếng thở gần nhau lấp đầy tiếng lá xào xạc. "Mùa thu hàng năm đều dẫn chị đi xem đi", Tống Thanh Mộng ôm nàng vào trong ngực, vỗ về phía sau ôm nàng, lại bổ sung, "Chỉ có thể dẫn chị". Thẩm Tinh Hà cười cười, xoay người chính diện vùi vào ngực cô, xem như đáp lại. "Cô Trần em chua quá ~ Em cũng muốn ~" Cố Ngộ An cùng Trần Nghiên Thanh từ trong phòng đi ra trùng hợp nhìn thấy một màn này, trên tay mang theo không ít đồ ăn, là bộ dáng chuẩn bị đi. Thẩm Tinh Hà sau khi nghe được thanh âm, đầu từ trong áo khoác Tống Thanh Mộng lấy ra, mặt có chút đỏ,có điều đèn tối không ai nhìn thấy. "Bọn chị đi trước, có rảnh mấy người chúng ta đơn độc gặp lại. "Trần Nghiên Thanh không để ý tới lời nói của Cố Ngộ An, khoát tay với hai người Tống Thanh Mộng. "Trần, Nghiên, Thanh ——!" Thanh âm Cố Ngộ An cực lớn túm góc áo Trần Nghiên Thanh, làm bộ không đi nữa. "Lại nhìn tôi muốn ghen. "Tống Thanh Mộng ôm người trong lòng ngực, muốn lấy lại lực chú ý bị hai người Trần Nghiễn Thanh hấp dẫn. "Bọn họ là loại quan hệ em nghĩ sao? "Thẩm Tinh Hà hơi rớt động tác của cô, đầu không quay lại. Không chờ Tống Thanh Mộng mở miệng, Thẩm Tinh Hà đã nhận được đáp án. Nàng nhìn thấy Trần Nghiên Thanh dừng bước hôn Cố Ngộ An một cái, sau đó thân ảnh hai người dần dần đi xa. "Không ngờ chị gái của em còn là một tiểu dấm tinh đó?" Tay từ trong túi áo móc ra, Thẩm Tinh Hà vòng qua động tác Tống Thanh Mộng, cũng đem cô vòng lại. "...... Chị đều thấy được, trên bàn cơm em nhìn Trần Nghiên Thanh cũng không chỉ 10s..." Có sao? Nàng nhìn lâu như vậy sao? "Vẫn ghen sao?" Thẩm Tinh Hà tiến về phía trước tiến lại gần hôn cô, nói chính xác không tính là hôn, chỉ là hôn môi dưới, có điều nổi giận, lúc rời đi có thể còn lấy đầu lưỡi liếm liếm môi trên của cô. Con người nàng à, thật sự rất biết đắn đo. Tống Thanh Mộng không nói lời nào, chỉ là nhìn chằm chằm nàng, lẳng lặng chờ nàng làm xong động tác này. "Ba chị bệnh nghiêm trọng không? "Thấy cô không lên tiếng, Trầm Tinh Hà hỏi vấn đề vẫn luôn thấp thỏm. Tống Thanh Mộng nhướng mày, ngẫm lại mình chưa từng đề cập tới, Thẩm Tinh Hà làm sao biết? Là Cố Ngộ An, lúc ra khỏi thư phòng cô nàng nói với mình cô nàng đã nói với Thẩm Tinh Hà điều không nên nói, cô tưởng là nói chuyện xấu hổ của mình, không nghĩ tới là nói chuyện này. "Sẽ không chết." Quả thật sẽ không chết, nếu đặt ở y học không phát triển mười năm trước, có lẽ sẽ. Nhưng hiện tại, căn bản là không, không có ai hiểu rõ bệnh này lợi hại hơn cô, cũng không có ai hiểu rõ hơn cô về phương diện nghiên cứu của giới y học đối với phương diện này đạt tới hoàn cảnh nào. Thẩm Tinh Hà dự đoán được cô sẽ phản ứng như vậy, không tiếp tục hỏi nữa. "Về nhà thôi." "Ừm." Trên đường hai người không nói chuyện, bầu không khí cũng có chút không đúng, ai cũng không chủ động phá vỡ. Tống Thanh Mộng lái xe suy nghĩ, Nam Triệu cố gắng để cho cô đến mổ chính cho người đàn ông kia, cũng mượn chuyện này bắc cầu cho bọn họ, chữa trị tình thân tàn phá không chịu nổi. Mới đầu cô cũng không đồng ý, đây cũng là nguyên nhân cô có thái độ xa cách với Nam Triệu, tuy rằng cô đã từng coi Nam Triệu là người còn thân cận hơn cả cha, nhưng khi suy đoán được ý đồ của ông, cô không thể chấp nhận. Cô tuyệt đối không muốn, cũng tuyệt không muốn tha thứ cho người đàn ông phản bội gia đình kia – cha cô – Tống Nhạc. Bây giờ cô đã đồng ý, cô không biết là vì chính mình, hay là vì mẹ, hoặc là vì cô bé chết trên bàn mổ mấy năm trước? Tốc độ xe tăng nhanh, bên cửa sổ xe có tiếng gió thổi. Thẩm Tinh Hà nhận ra cảm xúc của Tống Thanh Mộng có chút không đúng, mở loa xe, là bối cảnh âm thanh lần đầu tiên các nàng gặp nhau ở quán bar —— Lat. Sau khi nghe được, Tống Thanh Mộng không quay đầu, giơ lên không một bàn tay, Thẩm Tinh Hà ngầm hiểu đặt lên, mười ngón tay đan vào nhau. Trở về nhà Tống Thanh Mộng, Trầm Tinh Hà yêu cầu. Mới vừa vào nhà, Tống Thanh Mộng không nói một lời mở bình rượu mơ xanh, đứng ở trước bàn, đưa lưng về phía Thẩm Tinh Hà. "Vì sao không nói cho em biết? "Thẩm Tinh Hà mang theo giọng điệu chất vấn, còn có oán trách. "Cái gì?" Tống Thanh Mộng Tống Thanh Mộng nghe không hiểu lời của nàng, uống một ngụm rượu, vị mơ tràn vào trong răng. "Trước khi đến Tấn Nam tìm em chị ở đâu?" Ánh đèn số ba được điều chỉnh màu vàng nhạt, Thẩm Tinh Hà đến gần hơn. Tống Thanh Mộng xoay người, thắt lưng tựa ở bên cạnh đài, phát hiện ánh mắt Thẩm Tinh Hà kìm ở trên người mình. Sau đó đem đồ trong tay đặt ở một bên, chăm chú nhìn nàng, từ ngữ điệu nặng nề của nàng tìm được chỉ dẫn. Xem ra Cố Ngộ An đã nói hết mọi chuyện. Cô không vội giải thích, sau đó nhìn chăm chú người đi tới trước người một bước, thuận tay kéo qua góc áo nhung của Thẩm Tinh Hà, đem người đưa tới trước mặt mình, đầu gối dán vào đầu gối. Chậm rãi mở miệng. "Chị muốn tình cảm của chúng ta thuần khiết hơn một chút, thích chính là đơn thuần thích, là bị chị hấp dẫn thật sâu, yêu không tự giác." Thần thái bình thản của Tống Thanh Mộng ở trong ánh mắt Thẩm Tinh Hà hình thành, ngay cả vân môi cũng bị phản chiếu rõ ràng. Nếu như hỏi lại nàng, Tống Thanh Mộng không giống Trần Nghiễn Thanh, nàng có thể muốn thêm một cái, Tống Thanh Mộng có lúc sẽ rất lãnh diễm, sẽ dùng ngữ khí ôn hòa nhất nói ra lời mê hoặc nàng nhất, dịu dàng không mất sắc bén, biết điểm nào có thể lay động nàng nhất. "Không phải em vì chị thì là cái gì." Thẩm Tinh Hà nói không nên lời, máu toàn thân tựa hồ đều cung cấp máu cho tim, cổ họng mất dưỡng khí, phát không ra tiếng, nàng chỉ có thể dùng ánh mắt đi ứng đối, ứng đối lời nói ra từ đôi môi son tham luyến của mình. Trái tim trước khi chết sẽ đập mạnh như lúc này sao? Nàng cảm nhận được phần chân thành kia, như hoa hồng rực rỡ đỏ rực trong trời tuyết chói mắt như vậy. Thẩm Tinh Hà ngưng mắt nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út bị gỡ xuống, đặt ở trên đài, thanh âm trong trẻo. Tháo nhẫn, là một hành động cực kỳ ám chỉ. Là một vài ám ngữ. "Huống chi, chị nắm chắc phần thắng, không kém thêm cái hạng mục này." Nâng cằm lên, nhìn thấy mình trong mắt đối phương mới tính là hài lòng, Tống Thanh Mộng cong môi, khóe mắt chảy ra ánh sáng nhu hòa. Sự tự tin của cô là một loại hết lòng tin tưởng "Cô ấy nhất định sẽ yêu tôi". "Tự tin dữ vậy sao?" Thẩm Tinh Hà chống đỡ, tay đặt trên bàn bếp, chế trụ người. Nàng cũng không muốn dễ dàng bị bắt như vậy, mặc dù đây đã là sự thật. "Vậy, em không yêu chị, muốn đi yêu ai?" Tống Thanh Mộng cười càng thêm rõ ràng, Thẩm Tinh Hà chui vào quần jean bên trong áo lót đã bị cô cởi ra. "Yêu Thất Thất đó~" Cằm rời khỏi tay cô, tựa vào tai, ngả ngớn nói một câu, nói xong còn không quên đem bàn tay đang kéo quần áo của mình ấn xuống. "Em lặp lại lần nữa xem?" Tống Thanh Mộng dời eo khỏi bàn bếp, đè nàng lên, tay thò vào trong quần áo, đặt ở bụng dưới bình thường của nàng, vạch lên trên. Mới vừa cắt móng tay, còn có hơi sắc nhọn. "Yêu chị." Hôn chóp mũi người nọ một cái, nàng phát hiện bác sĩ Tống thật sự có chút thích ghen. Môi lướt qua sống mũi Tống Thanh Mộng, đi qua giữa người, Thẩm Tinh Hà hôn cô, không hề khiêu khích như có như không như lúc trước, cũng không vội vàng như lúc mới thuê phòng với cô, lập tức nụ hôn tràn ngập hưởng thụ, là mùi rượu từ đầu lưỡi này tràn đến đầu lưỡi kia, là khi quả mơ bị cắn nứt nước bắn lên khóe miệng, là nội hạch long nhãn mượt mà bị đầu lưỡi móc ra từng chút một, chỉ để lại thịt quả. Bị ăn sạch sẽ, là người. Bật đèn. Đóng cửa. Điều ám. Thở hổn hển. Giao triền. Cọ xát. Giữ hơi thở. Muốn chạy trốn. Bị bắt lại. "...Ưm... Còn... chưa tắm rửa......" "Ngoan, làm xong chị tắm cho em..." Thẩm Tinh Hà bị chụp ở trên giường, quần áo bị cởi sạch, đầu vùi vào trong chăn, xương quai xanh lõm xuống, trong tai nghe không vào điều hòa chế nhiệt tiếng ầm ầm, tiếng hô hấp thô nặng bao trùm qua nó. Tống Thanh Mộng hiện tại tựa như phạm tội lừa gạt, dỗ dành nàng làm xong lại tắm, chính nàng cũng có chút chịu không nổi, nhưng câu nói kia của Tống Thanh Mộng nghe chính là không thế nào thuận tai, nhất là cái từ "Ngoan" kia, rõ ràng chính là muốn trước lừa gạt người lên giường tra nữ. Nụ hôn rơi xuống cổ, Thẩm Tinh Hà để lại dấu răng trên vai cô. "...Ơ... Cắn chị làm gì..." Tống Thanh Mộng đau đớn kêu lên, ngừng động tác trên tay. Có điều, đầu vú đã hoàn toàn dựng lên, đùi không có một chút vải vóc để ở giữa đùi Thẩm Tinh Hà. "Chị giống tra nữ muốn lừa em gái lên giường......" "Ừm... chị đó...... nhưng mà, chị sẽ chịu trách nhiệm với em." Nói xong liền lấp kín miệng người ta lại, không cho chút cơ hội phản kháng nào. Giữa giường có hãm sâu, có nhô lên, giống như hai thân thể giao triền kia, có nhô lên, có rũ xuống. Thẩm Tinh Hà hôn môi không hề giống lúc mới quen biết, bị hôn đến chịu không nổi sẽ không tự giác né tránh, còn muốn Tống Thanh Mộng chế trụ nàng. Nàng trở nên thành thạo, Tống Thanh Mộng bị hôn có chút choáng váng, thừa dịp mình còn có ý thức, thăm dò dưới thân nàng, muốn phân tán chút tinh lực của nàng. "Ưm......" Thẩm Tinh Hà rên rỉ một tiếng, hôn thoáng chốc yếu đi, chân ngoan ngoãn buông ra một chút, cho Tống Thanh Mộng thuận tiện. "Meo ~" Thất Thất từ trong góc chăn bò ra, nghiêng đầu nhìn hai người trần trụi trên giường, tư thế rất... quái dị? Ít nhất trong mắt mèo là như vậy...... Tống Thanh Mộng ý thức hỗn độn mà sờ đến quần lót Thẩm Tinh Hà, một tiếng mèo kêu, hai người tức khắc tỉnh táo ba phần. "Mẹ chị đang tới......" Meo —— Thất Thất chân sau rút lui, chân trước thẳng lên, tấm ván chính trực đứng ở nơi đó, như là muốn biết nhân loại có trò gì để chơi. "Chị nói... Thất Thất có thể xem hiểu chúng ta đang làm gì không?" Thẩm Tinh Hà giở trò xấu dùng chân cọ vào chỗ lông lá kia, lớp nước trơn trượt lưu lại một tầng mỏng manh trên đùi. "...Ưm... Xem... Không hiểu đâu......"Sau khi khu mẫn cảm bị đẩy đến, Tống Thanh Mộng thở phào nhẹ nhõm, làm sao để ý đến vấn đề mèo rốt cuộc có thể xem hiểu hay không, ứng phó trả lời một câu. "...... Vậy... để nó nhìn xem chủ của nó là như thế nào bị ~cao~ ~" ngón giữa vuốt ve ở trên môi Tống Thanh Mộng, đầu gối hướng lên trên hơi hơi nâng lên, khoái cảm như thủy triều dâng tới, sau đó đầu ngón tay trượt vào trong miệng, vượt qua hàm răng, loạn động cái lưỡi nhỏ cùng thu nạp hoa hạch đều bị lấy xuống. Thượng bất chính hạ tắc loạn, mở mang kiến thức cho mèo cũng không phải lớn như vậy, Tống Thanh Mộng nghĩ như vậy, nhưng hiện tại cô chắc chắn sẽ không nói như vậy. Thất Thất nghiêng tai về phía sau, thành tai máy bay, mắt thấy Thẩm Tinh Hà đè Tống Thanh Mộng ở dưới thân, trong mắt lấp lánh vô tội lại uất ức, kêu một tiếng, không ai phản ứng, tích góp móng vuốt thay đổi tư thế, đang nằm ở bên giường. Không hoàn toàn xé mở bao tay, từ trong tay Tống Thanh Mộng chuyển qua trên ngón tay Thẩm Tinh Hà sau đó đi vào. Chỗ nào đó. "... Ưm..." Hơi thở tràn ra tràn ngập trong phòng, nhỏ vụn, dày đặc, ẩm ướt, bị luật động xâu thành khúc nhạc không có bản nhạc. Tống Thanh Mộng nghiêng đầu vừa vặn đối diện với mắt mèo mượt mà của Thất Thất, lòng xấu hổ thoáng cái vọt lên đầu, dứt khoát quay đầu đi chỗ khác, hai mắt nhắm lại, nghe hai loại tiếng thở dốc giao tạp, bên tai nóng ẩm, dục vọng cắn nuốt không ngừng khiến cho mình đi cuốn theo Thẩm Tinh Hà. "...Chị ... nhìn em......" Thẩm Tinh Hà chọn ngón tay, đặt ở trên trêu trêu tràn đầy, cứng rắn, khẩn cầu cô nhìn nàng. Tình động là trùng kích thị giác, rên rỉ là kích thích thính giác, Tống Thanh Mộng cho rất đủ, không keo kiệt chút nào, hai tròng mắt mềm mại giống như đang năn nỉ Thẩm Tinh Hà không nên dừng lại. "...... Chậm... chút... ưm..." Ngực bị véo ra dấu tay, hõm eo còn lưu lại vết bầm đỏ lần trước, nước bọt dính đầy lòng bàn tay, rên rỉ dọc theo kẽ răng tràn ra ngoài, nàng thỏa mãn với cô, cô dung nạp với nàng. Trong ánh đèn màu vàng, đường nét rõ ràng. Trong phòng đêm xuân, tiếng thở dốc rõ ràng. Mèo to gan nhìn người, người xấu hổ nhìn mèo. Đèn đuốc yếu ớt, côn trùng kêu không tiếng động, gió gõ cửa sổ thức thời đi ra ngoài. Cành liễu nảy mầm, hoa cỏ nụ hoa, ong thợ chờ thời tiết hái mật, tất cả đều vừa đúng lúc. Rung động, bụng phập phồng, phập phồng, phập phồng. Ướt át, trên tay lặp lại, lặp lại, lặp lại... Trong mắt chảy ra ánh sáng màu lam, tiếng thở hổn hển phát ra. Chị gái bị người ta làm cho khóc rồi. Điều hòa ngừng hoạt động, một số âm thanh biến mất và mèo ngủ rất yên bình. "Tuần sau chị phải đi Bình Vu công tác." Tống Thanh Mộng dán lên vai Thẩm Tinh Hà, ôm nàng, cổ họng khàn khàn. Thẩm Tinh Hà hôn nhẹ cổ cô lộ ra, ồ một tiếng, sau đó ôm mèo lại, đặt ở bên gối sau lại tiến vào trong lòng Tống Thanh Mộng, hỏi cô , "Trong mắt chị em là dạng gì?" "Đáng yêu. "Tống Thanh Mộng leo vào bụng nàng. Trầm Tinh Hà sau khi nghe được trả lời cảm thấy người này đang qua loa chính mình, chuẩn bị đẩy tay người nào đó từ trên bụng ra, lại bị chính đang bắt lấy. "Là cái yêu kia, động từ yêu." Tiến vào trong tai. Sau mười giây im lặng. Người nào đó hứa làm xong tắm cho nàng lại ngo ngoe rục rịch. "...Bé ơi... Lại làm một lần......" Tống Thanh Mộng rầm rì, đẩy Thất Thất xuống giường, còn cùng Thẩm Tinh Hà nói, "Chị đang dạy nó phi lễ chớ nhìn". Có người nói với Thẩm Tinh Hà, con người vui vẻ tìm kiếm tình yêu trong sương mù tự mình cảm động hoặc cảm động người khác, hoặc vết thương chồng chất, hoặc yêu nhau ngắn ngủi, thỉnh thoảng cũng sẽ có trường tình cả đời, yêu và cảm động trong một số trường hợp là một chuyện. Nhưng, yêu và cảm động có gì khác nhau sao? Nàng nghĩ, có. Ví dụ như trong câu trả lời Tống Thanh Mộng cho nàng, nàng cảm nhận được tình yêu của mình đối với Tống Thanh Mộng, tình yêu mãnh liệt kia lấn át bất cứ tình cảm nào mà con người sinh ra, cảm động căn bản không đáng nhắc tới. Đúng vậy, điểm rơi cuối cùng của cảm động là yêu, mà điểm rơi của yêu vĩnh viễn không chỉ là cảm động. —————————— Cố Ngộ An (mặt đen): Cô Trần! Tống Thanh Mộng đến bây giờ còn chưa đẩy tin nhắn của Tinh Hà cho em, sao chị ấy lại keo kiệt như vậy!! Em muốn tức chết! Trần Nghiên Thanh: Vậy làm lại lần nữa?
« Trước Sau »