Đại Tiểu Thư Thật Khó Hiểu
Những ngày sau—
Thư phòng—
-Dạ Huyền, ngươi sao lại đến đây? –Vu Nguyệt Giao đang xem sổ sách thì Vu Dạ Huyền tiến vào phòng.
-Ta chỉ đến thăm tỷ thôi, gần đây không hiểu sao tam công chúa không còn bám theo đệ nữa, nên rất yên tĩnh thoải mái. –Vu Dạ Huyền vào phòng liền ngồi phịch xuống ghế tuy không bộ lộ ngoài mặt nhưng cảm thấy gần đây Vệ Ca không còn bám lấy hắn thì liền có chút thiếu thiếu.
-Vậy công chúa đang làm gì? –Vu Nguyệt Giao vốn không nhìn người đệ đệ mà chỉ chuyên tâm xem sổ sách.
-Hình như nàng ta gần đây luôn đi theo tỉ phu.
-Theo nàng? Không phải mấy ngày trước còn cãi nhau sao? –Vu Nguyệt Giao buông sách xuống nhìn Vu Dạ Huyền vẻ mặt khó hiểu. Nàng cứ đinh ninh ta cùng Vệ Ca chính là thủy hỏa bất dung.
-Ta cũng không biết, mấy hôm ta còn nghe nàng ta cùng tỷ phu ra phủ đi chơi, lúc về mang rất nhiều đồ. –Vu Dạ Huyền cũng ngạc nhiên lắm, tính cách Vệ Ca hắn sao không rõ, chính là kiểu người thù dai, đã ghét ai thì mãi như vậy, nhưng giờ qua một ngày thôi lại cùng ta đi chơi thì đúng là chuyện hiếm có.
Vu Nguyệt Giao mặt cũng thâm trầm, hình như đang suy nghĩ gì đó rất tập trung.
-Tỷ tỷ ngươi có nghe ta nói không vậy? –Vu Dạ Huyền đi đến trước mặt Vu Nguyệt Giao lớn tiếng gọi.
-A..ngươi vừa nói gì? –Vu Nguyệt Giao nhập tâm liền không để ý, mãi khi đệ đệ nàng nói lớn tiếng bản thân nàng mới thoát ra.
-Tỷ tỷ ta nói ngươi không sợ tỷ phu bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt sao? –Cái tên tiểu tử Vu Dạ Huyền nhà ngươi lại dám sau lưng ta nói xấu trước mặt đại tiểu thư, ta cho đệ tử sau này cho ngươi bài học.
-Nàng ta nếu có thể, ta cũng không để tâm, nam nhân mà, tam thê tứ thiếp vốn là chuyện thường. –Đại tiểu thư như ngươi thực quái dị đi, ta thân nữ nhi thì tam thê tứ thiếp gì, có mình ngươi coi như ta cũng mệt rồi. tỷ đệ các ngươi thực khiến ta muốn thổ huyết.
-Tỷ tỷ ngươi nói vậy là hạ thấp bản thân rồi, ai thì ta không quan tâm, nhưng tỷ tỷ tuyệt đối không được để tỷ phu hắn để tỷ đội nón xanh được! –Hazz ta quả thực bất lực.
-Được rồi, ta biết mà, ngươi cũng là lo lắng cho ta, những chẳng cần thiết đâu, ngươi về nghỉ đi, bây giờ ta cần phải xem xong số sổ sách đã. –Vu Nguyệt Giao biết đệ đệ nàng vốn rất để ý chuyện của nàng, nhưng dù sao đây là chuyện riêng giữa phu thê các nàng, ngoại nhân cũng không cần xen vào nhiều.
Vu Dạ Huyền cũng đành trở về phòng hắn.
...
Trù phòng—
-Đánh đều tay, lực phát cổ tay mới được.
-Ân! Ta biết rồi!
-Lửa sắp tắt kìa.
-Đã rõ!
-Lửa lớn qua rồi, vứt bớt củi đi!
-Khụ! Khụ! Dạ!
-Cắt theo hàng, phải đều, không được để thành miếng to nhỏ.
-Dạ! A...
-Công chúa người có sao không?
-A Liên, ngươi đứng lại đó! Vệ Ca ngươi nếu muốn nấu ăn cho Dạ Huyền thì phải tự đứng dậy, bây giờ chỉ một vết cắt nhỏ liền chịu không nổi thì có thể buông ra! –A Liên thấy chủ tử nàng bị dao cứa vào tay liền hốt hoảng chạy lại xem, nhưng liền bị ta chặn lại, mà ta ngược lại cũng chỉ ngồi ghế đối Vệ Ca dùng chiêu khích tướng.
Mấy ngày gần dây vì để chuẩn bị cho công cuộc theo đuổi Vu Dạ Huyền mà ta cùng Vệ Ca ngày ngày đi ra phố mua rất nhiều nguyên liệu cho nàng ta tập luyện. Hazz ta cũng dần bất lực, đừng nói muốn nấu một bữa tử tế, đến một đ ĩa trứng chiên nàng ta cũng khiến cả căn bếp thành một hỗn chiến trường. Thực may Vu gia có căn bếp cũ để trống, chỉ cần cho người sửa sang lại vừa dùng bằng không...cơm tối chắc chẳng có mà ăn đi.
-Ân, ta không sao, ta làm được, a Liên ngươi cũng đừng qua làm vướng tay chân ta. –Vệ Ca lôi từ trong tay áo một chiếc khăn tay, vội vàng băng lại vết thương, sau đối chúng ta nói.
-Công chúa! –A Liên hai mắt đã muốn rơi lệ, nàng là cùng công chúa lớn lên, không dám coi tri âm tri kỉ, nhưng nhìn công chúa cao cao mỗi ngày, bây giờ mặt thì lấm lem, tóc tai rối bù, thực sự nàng không nỡ lòng nào nhìn tiếp.
-Hảo, như vậy mới đúng chứ! –Tuy nói Vệ Ca này nấu ăn rất giở tệ nhưng nàng ta lại như vậy kiên trì khiến ta cũng bội phục theo. Nói thế nào đây, Vu Dạ Huyền ngươi phải có phúc lắm mới được một người vì ngươi mà không tiếc hi sinh đến vậy...
Lục đục được nửa tiếng, cuối cùng Vệ Ca mới hoàn thành xong món trứng chiên.
-Y Lăng ngươi thấy sao? Vị ngon không? –Vệ Ca vừa hoàn thành xong liền đưa cho ta thử món, đây có thể nói là lần thứ 20 ta đã bị tra tấn bằng các vị giác kinh dị của nàng ta rồi. Cái thì cháy, cái còn chưa chín đều, cái lại mặn quá, cái nhạt quá, cái lại ngọt, dị nhất là nàng ta kiếm đâu ra chai dấm mà đổ vào. Ta đã 20 lần cảm ơn Diêm Vương tha mạng cho ta rồi sợ lần sau ta cũng chết thật mất.
Đ ĩa trứng chiên lần này của Vệ Ca nhìn có vẻ đã tốt hơn so những lần trước, vàng đều hơn không còn cháy cạnh. Cắt ra một miếng nhỏ cắn thử thì...
-Ừm, tuy chưa đạt đến trình độ ngon nhất, nhưng đã tốt hơn rất nhiều, trứng không bị cháy quá, vị không quá mặn, hay nhạt, ta cũng ngửi được mùi hành thơm, coi như đã đạt chuẩn đi. –Thực ra cũng vẫn chưa thực sự ngon, nhưng cứ khích lệ đi coi như để nàng ta có thêm động lực và chủ yếu giờ ta chẳng muốn ngồi chỗ này nữa.
-Thật sao! A Liên ta thành công rồi, ta làm được món trứng chiên rồi. –Vệ Ca vui mừng đến sắp hỏng, chạy lại bên a Liên nhảy tưng bừng.
3
-Hu hu hu...Công chúa, người cuối cùng cũng làm được rồi! A Liên mừng cho người hu huhu.... –A Liên kia đúng là con sâu khóc, như vậy cũng u oa cả buổi, người không biết lại tưởng ta đi khi dễ chủ tử các người nga.
-Được rồi, các người cũng đừng nháo nữa, mới chỉ mà món trứng thôi, Vệ Ca ngươi vẫn còn nhiều thứ phải học lắm, ta cho ngươi cuốn sổ ghi chép các công thức của ta, ngươi mỗi ngày tự tập luyện, khi nào làm được món nào thì mang qua cho ta đi. –Từ trong ống tay áo ta lấy ra một cuốn sổ nhỏ, đây là công thức mà ta đúc kết được khi nấu ăn trong thời đại này.
-Ân, cảm tạ ngươi Y Lăng, ta sẽ không phụ lòng ngươi, ta mỗi ngày sẽ tập luyện. –Vệ Ca thấy cuốn sách còn thích hơn nhìn thấy hoàng kim. Giở từng trang xem từng món ăn một.
-Hảo! Vậy ta đi đây, ngươi cũng nên nghỉ sớm! –Sau đó ta làm một bộ "Ngọc thụ lâm phong" hiên ngang rời đi. Nhưng chỉ vừa đi khuất ta liền co rúm lại như con tôm. Tào Tháo ca gõ cửa ta đã lâu nhưng lại cũng không thể để mất mặt được, sau các nàng không đi cãi lại ta. Mà thôi thực ra là ta sĩ diện đó...
-Ặc ặc đau chết ta, nhà xí chỗ nào vậy?
.
.
.