Trợ Lý Lâm Có Lời Muốn Nói
Chương 42
Buổi tối ngày hôm sau, Hạ Kiến Sơn và Lâm Hồi đến một quán bar âm nhạc có tên “Hoa Lý”, hôm nay Hạ Kiến Xuyên sẽ biểu diễn ở đây. Cậu đã đặt cho bọn họ phòng riêng trên tầng hai, đồ ăn và thức uống đã được chuẩn bị, hai người đến nơi ngồi xuống, nhìn Hạ Kiến Xuyên dưới tầng bắt đầu ca hát.
Hạ Kiến Sơn thấy hơi thú vị.
Trong bữa tiệc thường niên, Hạ Kiến Sơn không xem biểu diễn, chỉ khi Hạ Kiến Xuyên hát “Đáp án” thì quay đầu nhìn một lát. Hắn từng nghe giai điệu bài hát này trong một lần gọi cho Lâm Hồi, lúc ấy nghe lại, trong lòng chỉ có dịu dàng không nói lên lời chứ làm gì rảnh lo ai hát. Lúc này cẩn thận lắng nghe ở cự ly gần, cảm giác đúng là có chút khác biệt.
Hạ Kiến Sơn lẳng lặng nhìn, Lâm Hồi cũng im lặng nghe hát cùng hắn. Một lát sau, Hạ Kiến Sơn mới nói: “Thật ra anh vẫn nhớ dáng vẻ nó hồi còn nhỏ.”
Lâm Hồi dở khóc dở cười: “Anh nói như thể mình bảy, tám chục tuổi rồi ấy.”
Hạ Kiến Sơn cười lắc đầu, ánh mắt lại quay sang Hạ Kiến Xuyên.
Ánh đèn mờ ảo chiếu xuống người Hạ Kiến Xuyên như phủ một lớp giấy bóng kính, theo ánh đèn chớp nháy, hắn lâm vào kí ức xa xăm.
Năm đó sau khi ra nước ngoài, ông nội muốn loại bỏ tất cả ảnh hưởng tiêu cực của Diêu Thiến Nghi nên dặn Hạ Kiến Sơn tập trung học tập và sinh hoạt, đừng nghĩ những chuyện khác, vì thế hắn rất ít khi quay về Kinh Hoa. Đến nỗi mấy năm ấy, những tin tức hắn biết về Hạ Chiêu chỉ được truyền đạt một cách ngắt quãng từ lời của ông nội, bao gồm cả chuyện kết hôn với Khương Tình. Hạ Kiến Sơn còn nhớ lúc ấy ông nội còn cẩn thận hỏi hắn có muốn về không, hắn im lặng. Thật ra Hạ Kiến Sơn thấy không có vấn đề gì cả, trong lòng không nghĩ nhiều, chỉ là hắn cảm thấy ông nội hy vọng hắn đến, vì vậy Hạ Kiến Sơn đồng ý.
Hạ Chiêu và Khương Tình tổ chức hôn lễ không phải kiểu gióng trống khua chiêng, chỉ mời bạn bè và người nhà ăn một bữa. Lúc ấy, hắn nhìn Hạ Chiêu và Khương Tình tươi cười mời rượu, tâm trạng rất kì lạ. Hạ Kiến Sơn vô thức ngẫm nghĩ năm đó Hạ Chiêu và Diêu Thiến Nghi kết hôn có giống thế này không – hai người như con bướm vui sướng bay tới bay lui.
Hạ Kiến Sơn bỗng thấy hối hận, có lẽ hắn không nên quay về. Hắn như một kẻ dư thừa, không hợp với nơi này.
Đến khi bọn họ mời rượu xong và quay về bàn. Khương Tình lại rót cho mình một ly rượu rồi nâng ly: “Nào, người một nhà cụng ly nào.”
Hạ Kiến Sơn và Hạ Chiêu nhìn nhau.
Đó là thời khắc khó mà miêu tả hết được, mặc dù khi đó Hạ Kiến Sơn cùng lắm mới mười lăm tuổi, nhưng lại thấy xấu hổ vô cùng. Có lẽ Khương Tình không cảm nhận được, đứng dậy cụng ly lần lượt với Hạ Kiến Sơn và Hạ Chiêu, sau tiếng vang thanh thúy, bà dứt khoát uống hết ly rượu.
Lần tiếp theo trở về, có thêm Hạ Kiến Xuyên, lúc ấy đã được ba tuổi. Hôm ấy hắn trở về căn phòng vừa xa lạ vừa quen thuộc, Hạ Kiến Xuyên là người đầu tiên phát hiện.
Lúc ấy Hạ Kiến Xuyên nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn hắn một lúc, sau đó gọi: “Anh ơi.”
Đứa trẻ ba tuổi đã phát âm rõ ràng, Hạ Kiến Sơn lập tức sững sờ.
Khương Tình nghe tiếng thì đi ra, thấy Hạ Kiến Sơn thì mỉm cười: “Tiểu Sơn về rồi đấy à.”
Hạ Kiến Xuyên lại hô một lần nữa, giọng con nít ngân dài: “Anh ơi…”
Hạ Kiến Sơn bất động nhìn cậu nhóc.
Có lẽ Khương Tình nhìn ra nghi hoặc của hắn nên giải thích: “Trong nhà có một quyển album của con, thằng bé rất thích lật xem, nên dì và ba con nói là anh của nó, sau đó thằng bé học cách gọi tiếng “anh”.”
Khương Tình lo Hạ Kiến Xuyên sẽ làm phiền hắn nên vẫy tay gọi: “Tiểu Xuyên, đến chỗ mẹ này.”
Nhưng có lẽ do đây là lần đầu tiên nhìn thấy người anh biết động đậy nên Hạ Kiến Xuyên rất hứng thú với Hạ Kiến Sơn, cười hì hì gọi “anh ơi”, “anh à” mãi, vòng quanh hắn kêu không ngừng, thậm chí còn phấn khởi muốn kéo hắn đến bên chiếc đàn điện từ, ấn lần lượt từng nốt hai lần.
Hạ Kiến Sơn nghĩ thầm nó quá ồn ào, thì ra căn phòng rộng lớn cũng có thể ồn ào như thế.
Nhoáng cái mười mấy năm đã trôi qua, Hạ Kiến Xuyên ầm ĩ năm đó hiện tại vẫn ầm ĩ như thế, thậm chí vì nhạc cụ mà còn trầm trọng hơn – đối với Hạ Kiến Sơn, Hạ Kiến Xuyên hát một ít là có thể ồn ào rồi.
Hạ Kiến Sơn lấy lại tinh thần, nghe Lâm Hồi hỏi: “Anh thấy nếu ban nhạc này tiến vào giới giải trí có làm nên tên tuổi gì không?”
Hạ Kiến Sơn không tỏ rõ ý kiến: “Phụ thuộc vào nhà họ Hạ bằng lòng bỏ ra bao nhiêu tiền.”
Lâm Hồi cười đáp: “Sao anh không xem trọng gì thế?”
“Em sai rồi, xem trọng mới đúng, trên đời này có biết bao ngôi sao đập tiền vào nhưng có nổi đâu.”
Lâm Hồi liếc hắn: “Không hổ là người từng hẹn hò với mỹ nữ CEO giỏi giang của giới giải trí, hiểu đạo lý hơn ai hết.”
Hạ Kiến Sơn biết Lâm Hồi cố ý nói đùa, nhưng vẫn nghiêm túc giải thích: “Cả quá trình hẹn hò chỉ nghĩ về em.”
Hai người đều nở nụ cười, sau đó phát hiện tiếng nhạc dưới tầng đã biến mất, ngược lại thêm không ít âm thanh ầm ĩ.
Lâm Hồi nhìn qua cửa thủy tinh, nhíu mày: “Sao thế nhỉ?”
Tầng dưới.
Ban nhạc “Thi nhân trên đụn cỏ khô” vừa kết thúc một lượt biểu diễn, đang nghỉ ngơi để lát nữa hát tiếp. Bốn người trên sân khấu nhỏ giọng thảo luận lời bài hát và nhạc phổ. Hợp tác nhiều năm giúp bọn họ phối hợp ăn ý, vừa đùa giỡn vừa điều chỉnh nhạc cụ, nhìn qua khá thả lỏng thoải mái. Một lát sau, chủ quán bar đi đến gần sân khấu, bên cạnh là một nhân viên phục vụ, tay bưng khay, bên trên là một chén rượu và một xấp tiền mặt.
Ông chủ nói với Hạ Kiến Xuyên: “Xuyên Tử, sếp Lưu ngồi bàn C3 rất thích ban nhạc của các cậu, đặc biệt là cô gái đánh trống Jazz, muốn mời cô ấy chén rượu.”
Hạ Kiến Xuyên nhìn theo hướng ông chủ chỉ, một người đàn ông không quá trẻ tuổi, cổ tay đeo một chiếc vòng màu đen nâng chén rượu ra hiệu, mấy người bạn ngồi bên cạnh vỗ tay la hét.
Hai người chạm mắt một lát, Hạ Kiến Xuyên quay đầu nhìn ông chủ: “Lát nữa chúng tôi còn biểu diễn, ai cũng biết Tôn Linh một giọt là say, uống rượu xong thì cô ấy không thể đánh trống nữa.”
Nói thật, biểu diễn ở quán bar không thiếu những chuyện như này. Tôn Linh là cô gái duy nhất trong nhóm – một tay trống với diện mạo lịch sự văn nhã, hiển nhiên hấp dẫn không ít ánh nhìn, vì vậy mỗi lần biểu diễn, không thiếu những kẻ thích xum xoe.
Nhưng mấy quán bar bọn họ hợp tác cố định đều biết Tôn Linh không uống được rượu, mỗi khi có người mời rượu, quán bar đều từ chối khéo, nếu thật sự không được thì các thành viên nam trong nhóm sẽ uống thay.
Hôm nay biểu diễn ở “Hoa Lý” là giúp đỡ bạn đột xuất, trước giờ bọn họ chưa từng hợp tác với bên này. Quán bar và “Thi nhân trên đụn cỏ khô” chưa quen thân nên chưa kịp trao đổi rõ ràng, vì vậy Hạ Kiến Xuyên cố gắng từ chối khéo. Ông chủ khuyên bảo một lúc, thấy ban nhạc nhất quyết không uống đành mang rượu và tiền quay về chỗ cũ.
Khách trên bàn C3 lập tức phản ứng:
“Lão Lưu, cậu không được hả? Người đẹp chướng mắt cậu kìa.”
“Sếp Lưu của chúng ta không nổi tiếng, người ta không thích kiểu như cậu đâu…”
“Mấy người không hiểu gì hết, đây là muốn tăng giá, nếu không thì lão Lưu tháo đồng hồ để lên xem!”
..
Người được gọi là “sếp Lưu” không mấy vui vẻ, mặt đỏ bừng, không biết vì rượu hay vì nguyên nhân nào khác, tức giận nhìn ông chủ: “Mạnh Tử, đây có phải lần đầu tiên tôi đến đây chơi đâu, vốn dĩ thấy ban nhạc hát không tệ, rất vui vẻ, chúng tôi mời rượu thể hiện sự yêu thích, không quá đáng đúng không? Không nể mặt à?”
Ông chủ cười làm lành: “Ban nhạc là thế, cá tính mà, không biết điều thì thôi, chúng ta đừng quan tâm, uống rượu thôi, nào, lát nữa tôi bảo phục vụ mang cho anh thêm két bia nữa.”
“Sếp Lưu” tối sầm mặt mũi: “Có ý gì? Coi thường đúng không? Tôi không mua nổi rượu?”
Gã đứng bật dậy, cầm chén rượu mới bị từ chối quay lại sân khấu, cướp microphone từ tay Hạ Kiến Xuyên: “Hôm nay tôi mời mọi người uống rượu!” Không chờ mọi người hoan hô, “sếp Lưu” giơ tay chỉ Tôn Linh phía sau, “… Chỉ cần người đẹp của chúng ta uống chén rượu này!”
Không gian yên tĩnh vài giây, sau đó mọi người bắt đầu hô “Uống rượu”, “uống rượu”. Âm thanh ngày càng to, sắc mặt mấy người Hạ Kiến Xuyên đã hơi khó coi, “sếp Lưu” mỉm cười giơ chén rượu trước mặt Tôn Linh: “Người đẹp, hôm nay mọi người có thể uống rượu hay không đều do cô.”
Tiếng ồn ào bên dưới đã vượt ngoài khống chế, mặt Tôn Linh trắng bệch, Hạ Kiến Xuyên không nhìn nổi: “Sếp Lưu, chúng tôi không uống rượu.”
“Sếp Lưu” liếc Hạ Kiến Xuyên: “Nói chuyện với cậu à?”
Hạ Kiến Xuyên hơi tức giận: “Ban nhạc này là của tôi, tôi bảo không uống là không uống.”
“Sếp Lưu” quay người, nhìn chằm chằm Hạ Kiến Xuyên, đang định nổi đóa thì có tiếng nói truyền đến từ phía sau: “Nếu mọi người đã vui vẻ như vậy, không bằng tôi tăng giá để mọi người tận hứng vậy.”
Người nói đúng là Lâm Hồi.
Hôm nay anh mặc sơ mi trắng đơn giản, mỉm cười dịu dàng. Rõ ràng là mùa đông lạnh thấu xương nhưng con người anh lại toát ra vẻ xuân về hoa nở, nhìn qua đúng là không hợp với bầu không khí ở quán bar, nhưng kỳ lạ ở chỗ điều này khiến người ta cảm giác như mọi ánh đèn đều được chuẩn bị cho anh.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Lâm Hồi xen vào giữa Hạ Kiến Xuyên và “sếp Lưu”.
Sắc mặt “sếp Lưu” không đẹp lắm: “Cậu là ai?”
Lâm Hồi không để ý đến gã mà quay đầu nhìn ông chủ với sắc mặt cứng ngắc đứng cạnh sân khấu, có lẽ sợ xảy ra xung đột nên còn gọi cả bảo vệ vào. Lâm Hồi hỏi: “Rượu đắt nhất trong quán của anh là loại nào?”
Ông chủ sửng sốt, nói ra một cái tên.
“Mang cho mỗi bàn một phần, uống đến khi mọi người tận hứng thì thôi, phòng số 3 bao hết.” Lâm Hồi học cách nói của “sếp Lưu”, bổ sung một câu, “Chỉ cần mọi người hô tên ban nhạc, mời họ tiếp tục hát là được.”
Nói thật, quán bar không thiếu khách bao hết, nhưng chưa từng gặp ai hào sảng mời rượu đắt nhất, lại còn uống đến khi tận hứng. Mọi người đã bắt đầu hào hứng hô “Thi nhân trên đụn cỏ khô”, hân hoan vì sắp được thưởng thức rượu ngon.
Hạ Kiến Xuyên bị tiếng hô đinh tai nhức khiến cho tim đập thình thịch, ngơ ngác nhìn Lâm Hồi: “Anh…”
Lâm Hồi nhát mắt nói nhỏ: “Anh cậu trả tiền.”
Uống rượu ở quán bar, thắng ở khí thế, nếu đã thua thì không cần bàn cãi thêm. “Sếp Lưu” không phải kẻ không có mắt nhìn, gã nhìn người trước mặt tuy còn trẻ nhưng cách nói năng không tầm thường, hơn nữa ra tay hào phóng, một chiêu phủ đầu, nhìn là biết không dễ chọc, chén rượu này chắc chắn không uống được. Gã bĩu môi, tùy ý đặt chén rượu xuống: “Nếu đã như vậy, mọi người… uống vui vẻ thôi.” Sau đó “sếp Lưu” quay về bàn với sắc mặt tối sầm.
Lâm Hồi nhìn Hạ Kiến Xuyên gật đầu, cầm theo chén rượu “sếp Lưu” để lại đổ hết vào thùng rác. Ông chủ bám theo sát Lâm Hồi, dò hỏi: “Về thứ ngài gọi, khả năng trong kho chúng tôi không còn nhiều như vậy…”
Lâm Hồi quay sang nhìn ông chủ: “Ông chủ Mạnh, hôm nay có thể kiếm được bao nhiêu thì phải xem anh mang ra được bao nhiêu.”
Ông chủ hít sâu, quay sang nhìn phục vụ: “Mau, mau, mau, đi gọi điện, lấy rượu!”
Lâm Hồi quay về phòng.
Hạ Kiến Sơn đang cúi đầu xem điện thoại, nghe thấy tiếng mở cửa, không ngẩng đầu lên mà hỏi: “Thế nào, chơi vui không?”
Lâm Hồi nuốt nước miếng, phát biểu cảm tưởng: “Rất kích thích, không bàn đến những người uống rượu kia, em không uống rượu mà còn cảm thấy adrenalin tăng vọt.”
“Lần sau chơi nữa không?”
“Thôi, một lần là đủ rồi, quá nhiều em sợ mình nghiện mất.”
Hạ Kiến Sơn mỉm cười ngẩng đầu: “Sợ gì, phòng số 3 chống lưng cho em.”
Một lát sau, màn biểu diễn của Hạ Kiến Xuyên kết thúc. Cậu báo với đồng đội rồi xuống sân khấu, chạy vào phòng của Hạ Kiến Sơn và Lâm Hồi. Vừa bước vào đã thấy hai người ngồi cạnh nhau xem gì đó trên điện thoại, bầu không khí đó khiến Hạ Kiến Xuyên cảm thấy mình như người thừa. Thấy cậu tiến vào, Lâm Hồi cười hỏi: “Xong rồi à?”
Hạ Kiến Xuyên nhìn về phía Hạ Kiến Sơn, căng thẳng xoa tay: “Anh, anh Lâm Hồi, sao hai anh không uống rượu?”
Hạ Kiến Xuyên đã gọi rượu cho hai người từ trước, nhưng hai người không mở chai nào, ngược lại uống hết số nước khoáng.
“Hôm nay chủ yếu đến nghe hát, không uống.”
Hạ Kiến Xuyên nhớ đến chuyện vừa nãy, nhìn Hạ Kiến Sơn: “Anh, ngại quá, hôm nay khiến anh tốn tiền tiền rồi, Tôn Linh nhờ em cảm ơn các anh ạ.”
Hạ Kiến Sơn nhìn cậu: “Nơi này không ổn lắm.” Hắn dừng một lát rồi bổ sung: “Mấy đứa muốn đến “Tục” hát không?”
Hạ Kiến Xuyên phấn kích, hai mắt sáng ngời: “Chúng em có thể đến ạ?”
Là quán bar nổi tiếng nhất Kinh Hoa, “Tục” có yêu cầu cao đối với ban nhạc, thậm chí có thể nói là rất bắt bẻ. Ban nhạc biểu diễn ở “Tục” đều có chút tài năng, “Hồng Đào Hoàng Hậu” đang nổi trên TV lúc trước đã từng biểu diễn ở “Tục”. Hạ Kiến Sơn nói vậy nghĩa là bọn họ cũng có thực lực sao?
Hạ Kiến Sơn liếc Hạ Kiến Xuyên: “Có thể, anh là cổ đông.”
Hạ Kiến Xuyên: “… À vâng.”
“Đúng rồi.” Hạ Kiến Xuyên nghĩ ra gì đó, “Hôm nay lúc anh Lâm Hồi giúp em, em thấy có người cầm điện thoại chụp ảnh, có sao không ạ?”
Lâm Hồi sửng sốt: “Hẳn là không sao, tôi chỉ là khách bình thường thôi mà.”
Lâm Hồi nói thế quá sớm, trước khi rời đi, đúng là có người nhận ra anh.
Hạ Kiến Sơn và Lâm Hồi vừa nói vừa ra về, sắp đến cửa thì có người vỗ vai Lâm Hồi: “Ồ, thật trùng hợp, là anh à!”
Người nói là một chàng trai cao ráo mặc áo khoác màu xám, Lâm Hồi dừng bước nhìn kĩ lại, kết luận mình không quen: “Cậu là?”
“Chúng ta từng gặp nhau ở “Tục”, anh còn nhớ không?”
““Tục”? Cậu là bạn của ông chủ Tiết?”
Thanh niên mỉm cười: “Tôi tên Lý Trí Huy, anh có thể gọi tôi là Stephen.”
Vốn dĩ Hạ Kiến Sơn cho rằng Lâm Hồi gặp lại bạn cũ, đứng bên cạnh chờ anh nói chuyện, kết quả nghe Lý Trí Huy nhắc đến Stephen, lập tức quay sang nhìn.
Stephen Lý – người ngồi ở quán bar canh Lâm Hồi.
Bởi vì là kỳ nghỉ, quán bar đông đúc hơn bình thường. Bản thân Hạ Kiến Sơn đã khá thu hút, cảm giác tồn tại mãnh liệt, Lâm Hồi thấy không ít cô gái giơ điện thoại về phía bọn họ, trong lòng hơi bất an, vội nói: “Xin lỗi, bây giờ tôi phải đi rồi, lần sau nói tiếp nhé.” Nói xong, hai người nhanh chân ra khỏi cửa.
“Ấy…” Lý Trí Huy chạy nhanh đuổi theo, Lâm Hồi đã đi về phía bãi đỗ xe, vừa đi vừa nói gì đó với người đàn ông cao lớn bên cạnh, nở nụ cười xán lạn, mà người đàn ông kia giúp anh đội mũ rồi nắm lấy tay anh.
Đến khi bọn họ về nhà, Lâm Hồi hỏi: “Hôm nay chơi vui không sếp Hạ?”
Dạo này Lâm Hồi rất thích gọi hai tiếng “sếp Hạ”, vốn là xưng hô bình thường trong suốt nhiều năm qua, nhưng dần mang ý nghĩa gì đó đặc biệt. Chẳng phải vì thế mà rất nhiều công ty nghiêm cấm yêu đương chốn văn phòng, Lâm Hồi nghĩ thầm.
“Anh quen người gọi em lại lúc chúng ta về.” Hạ Kiến Sơn không trả lời câu hỏi của anh mà bắt đầu chủ đề khác.
Lâm Hồi không hiểu vì sao anh đề cập đến chuyện này: “Anh quen? Ai thế? Không phải bạn của ông chủ Tiết à?”
Hạ Kiến Sơn cười: “Stephen Lý mới về nước, Tiết Phái nói cậu ta nhớ em mãi không quên, đợi em ở “Tục” lâu lắm rồi.”
Lâm Hồi vội vàng phủi sạch quan hệ: “Nhưng em không quen cậu ta, hơn nữa nhớ mãi không quên đã là gì, trước kia em còn mơ thấy anh mỗi ngày.”
Hạ Kiến Sơn bị gợi lên hứng thú: “Mơ thấy gì?”
Lâm Hồi cảnh giác nhìn Hạ Kiến Xuyên, nhưng hắn đang nhìn anh nghiêm túc, như thể rất muốn biết câu chuyện về Hạ Kiến Sơn và Lâm Hồi trong mơ.
Lâm Hồi nói cho có: “Làm… Làm vài thứ…”
Hạ Kiến Sơn khó hiểu: “Làm gì?”
Lâm Hồi tìm từ: “Nói thế này, nếu mang chuyện trong mơ ra viết tiểu thuyết đăng lên mạng thì khả năng cao sẽ bị cắt, giấc mơ như thế đấy.”
Hạ Kiến Sơn bình tĩnh trả lời: “Ờ.”
Lâm Hồi nhìn hắn, xem hắn muốn giả vờ đến bao giờ.
Một lát sau, Hạ Kiến Sơn nghiêng đầu hôn lên má Lâm Hồi: “Mơ như này?”
Lâm Hồi mỉm cười, lắc đầu không nói gì.
Hạ Kiến Sơn nở nụ cười, từ từ lướt xuống, sau đó ngậm lấy môi Lâm Hồi cắn một cái, hỏi lại: “Như này?”
Lâm Hồi cười tươi, duỗi tay ôm lấy Hạ Kiến Sơn.
“Thật sự hơi tò mò, trợ lý Lâm không thể giúp anh mở mang kiến thức sao?” Hạ Kiến Sơn vừa hỏi, tay đã hạ xuống hông Lâm Hồi, luồn vào áo.
Lâm Hồi bật cười: “Là… một giấc mơ rất thú vị.”
~Hết chương 42~
Tác giả:
Hạ Kiến Sơn: Để anh xem thú vị đến nhường nào.