Trợ Lý Lâm Có Lời Muốn Nói

Chương 3
« Trước Sau »
Lâm Hồi không ngờ sẽ gặp Hạ Kiến Sơn ở công ty, rõ ràng hiếm khi mới có cuối tuần nhàn rỗi có thể ở nhà nghỉ ngơi. Nếu là bình thường, Lâm Hồi nhất định sẽ đứng thẳng chào Hạ Kiến Sơn, hỏi lại hắn có cần gì không. Nhưng hôm nay bị Lạc Đình nói một hồi, anh mệt mỏi thật: Giả vờ lạc quan rất mệt, giả vờ thành thạo rất mệt, giả vờ không thích Hạ Kiến Sơn cũng rất mệt. Vì thế anh tùy ý nhìn Hạ Kiến Sơn gật đầu, báo cáo tóm tắt tính toán của mình. Hạ Kiến Sơn không nói gì, nhìn qua như là tiện đường ghé vào công ty. Lâm Hồi cho rằng một lát sau Hạ Kiến Sơn sẽ đi, kết quả hắn vào văn phòng ngồi xuống. Lâm Hồi nhìn cánh cửa khép hờ thấy hơi cạn lời: Rốt cuộc người này yêu công việc đến mức nào vậy? Còn chưa kịp mắng thầm thêm vài câu thì Lưu Hoằng Thụy đã đến. Lâm Hồi ngẩng đầu thấy gã thì nở nụ cười: “Sếp Lưu, ngại quá, hai hôm nay bận suốt, hôm nay đành để ông vất vả sang đây một chuyến.” Tuổi tác Lưu Hoằng Thụy không lớn nhưng giọng điệu đủ lão luyện: “Ôi, sếp Lâm khách sáo quá, chờ bao giờ bớt chút công việc, cậu nhất định phải nhận lời mời, tôi gọi cả cậu tôi đến, chúng ta làm một bữa.” Lưu Hoằng Thụy làm mảng kỹ thuật, cậu ông ta là cục trưởng cục quy hoạch, lúc trước trao đổi với Hạ Kiến Sơn, hy vọng Vạn Trúc có thể quan tâm cháu ngoại mình một chút. Công ty thuộc mảng bất động sản dưới trướng Vạn Trúc được mở rộng ở nhiều thành phố, nổi tiếng đến ai cũng muốn hợp tác, nhưng Hạ Kiến Sơn đồng ý thế thôi chứ thật ra chẳng để trong lòng, giao thẳng cho Lâm Hồi xử lý. Lần này Lưu Hoằng Thụy đến không vì lý do gì khác ngoài công ty bất động sản dưới trướng Vạn Trúc trì hoãn thanh toán. Suốt nửa năm, gã thúc giục nhiều lần nhưng phòng hành chính toàn trả lời bằng một câu “Thưa sếp Lưu, thủ tục đang được giải quyết.” Lưu Hoằng Thụy ngại nhờ cậu mình vì chuyện này mà gọi cho Hạ Kiến Sơn nên đành đích thân đến gặp Lâm Hồi. Gã mới tiếp xúc với Lâm Hồi một lần, không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng dù sao là cấp dưới của Hạ Kiến Sơn nên vẫn phải nể mặt. Lâm Hồi biết gã tới làm gì, thong thả rót trà mời khách, định nói chút chuyện phiếm. Nhưng chưa uống được hai ngụm trà, Lưu Hoằng Thụy đã nhịn không được: “Sếp Lâm, là thế này, khoản tiền của Vân Thái, công ty bên kia trì hoãn lâu rồi, không biết khi nào có thể thanh toán?” Lâm Hồi gật đầu: “Ngại quá, sếp Lưu, lúc trước tập trung vào một dự án khác nên khả năng cao là chậm trễ, tôi sẽ đẩy nhanh quá trình giúp ông.” Vừa dứt lời, anh đã thở dài: “Haiz, ông không biết đâu, một nhà cung cấp sai sót khiến chúng tôi điều chỉnh lại cả kế hoạch, lượng công việc tăng lên gấp bội.” Lưu Hoằng Thụy thấy Lâm Hồi dễ nói chuyện nên thở phào, nét mặt chân thành hơn mấy lần: “Tôi có thể hiểu, làm công trình là thế, dù chỉ mất một chiếc ốc vít thì tiến độ còn chậm lại, ảnh hưởng toàn bộ kế hoạch, tôi hiểu, công việc mà.” “Đúng vậy, chúng tôi cũng đau đầu, có một chuyến hàng đúng ra phải giao vào mùng hai tháng trước, kết quả chậm mất một tháng, sản phẩm lại không đồng đều, bổ sung thay thế thì chậm trễ, tính tình sếp Hạ không tốt, nổi giận muốn liên hệ bên pháp lý hủy hợp đồng, cuối cùng may là ngăn cản được, nhưng công ty kia chắc chắn bị liệt vào sổ đen, sau này không hợp tác nữa.” Sắc mặt Lưu Hoằng Thụy hơi xấu hổ: “Ờm, thế thì đúng là không tốt, nhưng sếp Hạ còn để ý cả việc nhỏ nhặt này sao?” Lâm Hồi bình tĩnh trả lời: “Sếp Lưu, ông không biết rồi, từ khi Vạn Trúc thành lập, đến giờ tuy phát triển toàn diện trên nhiều lĩnh vực, nhưng sếp Hạ vẫn có yêu cầu rất cao với bất động sản, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ. Đừng nhìn dự án không lớn nhưng sếp rất để bụng, đụng phải điểm mấu chốt thì anh ấy không nể mặt đâu. Năm kia hợp tác với Chính quyền thành phố Vân Châu khai phá địa điểm du lịch, bởi vì lúc ấy có người không tuân thủ hợp đồng, tùy ý thay đổi nhà cung cấp, hàng hóa không đạt yêu cầu, cuối cùng phải đứng ra chịu trách nhiệm đấy thôi.” Lâm Hồi anh tuấn, giọng điệu nghiêm túc và lịch sự, khiến người nghe không khỏi tin tưởng. Lưu Hoằng Thụy chột dạ, thấy sắc mặt Lâm Hồi chân thành không giống như giả vờ, lời nói chỉ có năm phần là thật vào lỗ tai đã biến thành mười phần.Trán toát mồ hôi, miệng há ra rồi ngậm lại, cuối cùng gã nói nhỏ: “Lượng công việc của sếp Hạ lớn quá.” Lâm Hồi giống như bất đắc dĩ: “Đúng vậy, chúng tôi chỉ có thể phối hợp với anh ấy, dự án có vấn đề lớn hay nhỏ đều qua tai anh ấy một lần.” Lưu Hoằng Thụy uống hai ngụm trà, không hé răng. Lâm Hồi thầm bật cười trong lòng, rót trà cho Lưu Hoằng Thụy: “Về chuyện tiền nong, ông đừng vội, chúng tôi và cục trưởng Vương có giao tình nhiều năm, ngày mai tôi xác minh rõ ràng với công ty bên kia, nếu không có vấn đề gì thì tôi sẽ thúc giục bọn họ.” Lưu Hoằng Thụy vội xua tay: “Không sao, không sao, việc nhỏ này không phiền đến sếp Lâm, không vội.” “Sếp Hạ nghiêm khắc, việc nào cũng phải hoàn hảo nhất, kéo theo trình tự rườm rà hơn. Không riêng chúng tôi, mấy đối tác lâu năm còn than anh ấy soi mói, không hợp tác còn hơn, mong ông hiểu cho.” Lưu Hoằng Thụy gật đầu liên tục: “Không dám, không dám, bởi vì tiêu chuẩn của sếp Hạ cao nên Vạn Trúc mới có sản phẩm chất lượng. Việc nhỏ của tôi đừng làm phiền đến sếp Hạ, vừa lúc tôi cần trao đổi với sếp Lý bên quý công ty, chúng ta cứ thế nào thì làm thế ấy.” “Nếu ai cũng dễ nói chuyện như sếp Lưu thì hay rồi, Vạn Trúc có biết bao dự án lớn nhỏ, nếu hợp tác được thì sau này càng có nhiều cái lợi, chúng tôi cũng yên tâm.” “Chắc chắn là thế. Nói thật, tôi đến chỉ vì muốn hẹn sếp Lâm một bữa cơm, những chuyện khác chỉ là thứ yếu, công ty lớn thủ tục nhiều là chuyện bình thường, chúng tôi tận lực phối hợp, không vội.” Nói xong, Lưu Hoằng Thụy nhìn đồng hồ, đứng lên, “Vừa lúc tôi còn có hẹn trao đổi với đối tác khác, không làm phiền sếp Lâm nữa.” Lâm Hồi cũng đứng lên, vừa giơ tay vừa nói: “Là chúng tôi trì hoãn sếp Lâm mới đúng, ông bận thì cứ đi đi. Nếu đã như vậy, bên tôi cứ làm theo lời ông nói, được không?” Lưu Hoằng Thụy gật đầu: “Hết thảy dựa theo sắp xếp của Vạn Trúc.” Lâm Hồi cười: “Rất vui được hợp tác.” Sau khi tiễn Lưu Hoằng Thụy, Lâm Hồi thở dài một hơi. Anh không muốn nhúc nhích nữa, ngồi xuống sô pha nghịch điện thoại, Hạ Kiến Sơn đi vào còn không biết. Chờ đến khi anh nhận ra đối diện có người ngồi thì Hạ Kiến Sơn đã mở miệng: “Soi mói?” Lâm Hồi sửng sốt, ngay sau đó hiểu ra Hạ Kiến Sơn nghe được cuộc đối thoại vừa rồi. Ngữ điệu của Hạ Kiến Sơn trầm ổn, Lâm Hồi nhất thời không biết hắn nói đùa hay đặt câu hỏi thật, chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng: Nói xấu ông chủ lại bị bắt tận tay, xấu hổ đến muốn độn thổ. “Chỉ là một cách nói thôi.” Lâm Hồi giả vờ bình tĩnh. Hạ Kiến Sơn đang định nói gì đó thì thấy vành tai người đối diện ửng hồng. Hắn nhớ lại lần đầu tiên dẫn Lâm Hồi đi xã giao, anh cũng thế này, kính từng chén rượu với vành tai đỏ bừng. Khi ấy Lâm Hồi quá ngây ngô, không hiểu gì cả, trên đường đi nhìn hắn uống thuốc trị cảm thì lo lắng khuyên hắn đừng uống nhiều rượu. Sau đó hắn bước ra khỏi phòng WC thì thấy Lâm Hồi đứng cạnh cửa thoát hiểm gấp rút thỉnh giáo lễ nghi trên bàn tiệc. Từ vị trí của Hạ Kiến Sơn, vừa vặn thấy gương mặt nghiêm túc của Lâm Hồi, đối phương lặp đi lặp lại một câu: “… Ừ, ừ, lúc kính rượu chén của mình phải để thấp hơn người ta…” Đầu dây bên kia nói gì đó, Lâm Hồi lại nở nụ cười: “Chẳng phải là tớ sợ làm mất mặt trường mình hay sao? Dù sao tớ là sinh viên bước ra từ một ngôi trường nổi tiếng, hiện tại lại làm việc trong công ty lớn như thế, không thể vì một sai lầm nhỏ mà khiến người ta coi thường.” Người tới đều là nhân vật có tiếng, không mời rượu cũng không làm loạn, Hạ Kiến Sơn không uống thì chẳng ai nói gì. Nhưng Lâm Hồi không biết được phổ cập văn hóa bàn tiệc ở đâu, sợ lính mới không uống thì không đủ lễ phép, vì thế sau khi cúp máy đã đích thân ra trận. Một ly xuống bụng, mặt Lâm Hồi đã ửng đỏ. Hạ Kiến Sơn thấy rõ, muốn anh lui về sau, nhưng chuyện kính rượu ấy mà, một khi đã bắt đầu thì không dễ kết thúc. Đến khi hết một vòng, ý thức Lâm Hồi còn tỉnh táo nhưng mặt đã không thể nhìn thẳng. Bản thân anh thật ra không xem là chuyện gì quan trọng, trên đường về còn an ủi Hạ Kiến Sơn: “Không sao, sếp Hạ, lúc còn ở trường tôi uống với bạn rồi, tôi toàn thế, vừa uống đã đỏ mặt.” Hạ Kiến Sơn liếc anh mấy lần, không hé răng, chỉ dặn tài xế đi chậm lại. Dưới ánh đèn không ngừng chuyển động của thành thị, Lâm Hồi chậm rãi thiếp đi. Quay về hiện tại, Hạ Kiến Sơn nhận ra dạo này độ chú ý của mình đối với Lâm Hồi hơi cao. Có lẽ bởi Lâm Hồi đã theo mình lâu rồi, cũng có lẽ do dạo này hơi nhàn rỗi, hắn mới suy nghĩ lung tung. Hạ Kiến Sơn nhìn điện thoại, xem nhẹ đề tài vừa rồi, hỏi: “Tối thứ sáu tuần sau tôi có lịch trình gì không?” Lâm Hồi ngồi thẳng ngay lập tức: “Thứ tư tuần sau công tác ở Lộc Thành, sáng thứ sáu, mười giờ bốn mươi phút đáp máy bay về, buổi tối tạm thời không có lịch.” “Sáu giờ tối thứ sáu, hẹn sếp Mẫn ăn cơm.” Sếp Mẫn trong lời Hạ Kiến Sơn là Mẫn Giai – CEO của công ty điện ảnh và truyền hình Nghệ Gia – người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa tài giỏi. Phụ nữ thành công trong sự nghiệp trước nay đều thành chủ đề bàn tán, huống chi Mẫn Giai xinh đẹp như thế, hơn nữa còn lăn lộn trong giới giải trí, vì vậy càng tập trung sự chú ý, thường có người trêu đùa rằng paparazzi chụp ảnh Mẫn Giai còn nhiều hơn nghệ sĩ dưới trướng công ty. Vạn Trúc thường xuyên hợp tác với nghệ sĩ công ty Nghệ Gia, Hạ Kiến Sơn và Mẫn Giai cứ thế quen biết, quan hệ vẫn luôn không tệ. Có tin đồn Mẫn Giai phải lòng Hạ Kiến Sơn, cô cùng từng công khai mình thích đàn ông nghiêm túc trong công việc nhiều lần, cũng có phóng viên hỏi Hạ Kiến Sơn câu hỏi tương tự, Hạ Kiến Sơn không tỏ rõ ý kiến. Lâm Hồi ngây người, lấy bút ghi vào sổ: “Vâng, vẫn ở Tiểu Nam Hiên đúng không? Tổng cộng có bao nhiêu người ạ?” “Nhà hàng Hoa Viên, chỉ có hai chúng tôi.” Hạ Kiến Sơn chần chờ một lát rồi bổ sung, “Đặt thêm giúp tôi hai vé xem phim.” Tay Lâm Hồi dừng lại. Anh mất mấy giây mới phản ứng lại Hạ Kiến Sơn nói gì: Nhà hàng Hoa Viên là nhà hàng nổi tiếng dành cho các cặp đôi hẹn hò ở thành phố Kinh Hoa, dùng bữa xong đi xem phim, Hạ Kiến Sơn mời Mẫn Giai bữa cơm, sau đó cùng nhau xem phim điện ảnh. Đây không phải thiết đãi phục vụ công việc mà là một buổi hẹn hò. Đảm nhiệm chức trợ lý mấy năm nay, Lâm Hồi giúp hắn sắp xếp rất nhiều cuộc hẹn riêng tư, trong đó không thiếu dùng bữa riêng với các cô gái. Anh từng lén phỏng đoán xem liệu ai sẽ trở thành bạn gái Hạ Kiến Sơn, hoặc là liệu hắn có tìm đối tượng giải quyết dục vọng giống người nổi tiếng nào đó anh từng nghe nói hay không, nhưng tất cả đều không xảy ra. Giống như anh từng nói với Lạc Đình, thời gian của Hạ Kiến Sơn rất ít, trong lòng chỉ có công việc. Từ khi thích Hạ Kiến Sơn, anh thấy vui vì điều đó. Công việc giống như bọt xà phòng bao quanh anh và Hạ Kiến Sơn, khiến một trợ lý bình thường có được hắn một cách công khai dù chỉ một lát. Thi thoảng Lâm Hồi cũng hoảng loạn, chờ đợi một đêm nào đó chiếc giày từ đâu rớt xuống làm bọt xà phòng tan biến ngay tức khắc. Hiện tại chiếc giày đó rơi xuống rồi sao? Lâm Hồi bối rối, anh nghĩ đến câu “không chừng lúc anh ta kết hôn cũng cần cậu nhúng tay” của Lạc Đình, buột miệng thốt lên: “Anh… hôn lễ anh thích hoa gì?” “Cái gì cơ?” Hạ Kiến Sơn nhất thời không phản ứng kịp, hoài nghi bản thân nghe nhầm. Lâm Hồi choáng váng, đầu óc nhắc nhở bản thân đừng nói thêm câu nào nữa, nhưng miệng không nghe lời, trả lời lắp bắp: “Hai… Hai hôm trước tôi xuống tầng tám, đứng trong phòng nghỉ nghe các nhân viên nữ thảo luận hôn lễ dùng hoa gì nên… tò mò… hỏi một chút…” Hạ Kiến Sơn cảm thấy tình huống này hơi kì lạ. Trong căn phòng này, Hạ Kiến Sơn và Lâm Hồi từng thảo luận phương thức hoạt động và cách quản lý của tập đoàn, trao đổi dự án mấy chục tỷ, mấy phút trước, bọn họ còn vừa sắp xếp lịch trình công việc tuần sau. Bọn có thể thế thảo luận bất cứ chuyện gì ở căn phòng này, chỉ riêng hoa trong hôn lễ là không nên. Đây là vấn đề cá nhân. Nhưng trợ lý của hắn hình như rất muốn biết đáp án. “Hoa hồng trắng.” Sau một khoảng thời gian dài im lặng, Hạ Kiến Sơn trả lời. Lâm Hồi nắm chặt bút trong tay, nghĩ thầm: May quá, mình cũng thích hoa hồng trắng. Sau đó, anh hít sâu, nở nụ cười không chê vào đâu được của một trợ lý. “Sếp Hạ, tôi sẽ chuẩn bị thật tốt cho thứ sáu tuần sau.”
« Trước Sau »