Trợ Lý Lâm Có Lời Muốn Nói

Chương 23
« Trước Sau »
Hai hôm nay, rất nhiều nhân viên Vạn Trúc phát hiện cấp trên kỷ luật suốt bao năm như Hạ Kiến Sơn lại lơ đãng trong lúc làm việc: Không những liên tục bỏ sót những tài liệu quan trọng mà còn thẫn thờ nhìn màn hình trong giờ làm việc, trong khi hắn là một người không bao giờ lãng phí thời gian. Chỉ riêng một cuộc họp bình thường trong sáng nay thôi, thất thần đến nỗi giám đốc Vương lên báo báo mà phải gọi mấy lần. Đây là một chuyện vô cùng hiếm thấy. Trạng thái làm việc bất thường của ông chủ khiến phòng nghỉ ở tầng tám Vạn Trúc tập trung không ít người. Bốn giờ chiều, Triệu Hiểu Hiểu ngồi giữa đống trà sữa, cà phê và hoa quả, xung quanh đầy những đôi mắt tò mò hóng chuyện. Annie đặt câu hỏi đầu tiên: “Hiểu Hiểu, cô mau nói cho chị biết, hai hôm nay sếp Hạ sao thế? Cứ thấy kì lạ thế nào ấy, lão Vương kể hôm nay mở họp, sếp Hạ nói không quá năm câu, chị sợ ngây người.” Đình Đình thuộc phòng hành chính bổ sung: “Hôm qua em tìm sếp Hạ ký tên, em vừa nói là tài liệu gì thì sếp Hạ lại hỏi lại một lần.” “Có phải công ty xảy ra vấn đề gì không, liên quan đến ngân hàng à? Tôi có thấy tin tức gì đâu nhỉ.” “Chẳng lẽ muốn giảm biên chế. Hình như dạo này tình thế không ổn, ông chủ đang đau đầu tìm cách xử lý? Xong rồi, hy vọng tôi đừng có trong danh sách.” Thấy mọi người mồm năm miệng mười dẫn dắt câu chuyện đi xa, Triệu Hiểu Hiểu bất đắc dĩ: “Không đến nỗi thế đâu, có lẽ gặp phải chuyện phiền lòng, ông chủ là người thường mà, chuyện này hết sức bình thường.” Annie lắc đầu: “Cô không hiểu, chúng tôi không lo lắng cho anh ấy mà lo cho chúng tôi. Sếp Hạ và trợ lý Lâm ổn thỏa thì Vạn Trúc mới đi lên, Vạn Trúc đi lên thì chúng ta mới ổn định.” Mọi người xung quanh tán thành: “Đúng, đúng, đúng…” Triệu Hiểu Hiểu khó hiểu: “Chị Annie, chị bảo sếp Hạ thôi thì còn hiểu được, sao kéo cả trợ lý Lâm vào, hai hôm nay em thấy trợ lý Lâm vẫn ổn mà.” Dường như Annie cũng không nghĩ đến vấn đề này, sửng sốt một lát rồi trả lời: “Chị không biết, nhưng mọi người đều cho là vậy.” “Đúng, đúng, đúng…” Triệu Hiểu Hiểu muốn nói lại thôi. … Hiển nhiên Lâm Hồi cũng nhận ra Hạ Kiến Sơn khác thường. Trong trí nhớ của anh, gần như chưa từng thấy trạng thái rối loạn của hắn khi làm việc: Hạ Kiến Sơn có khả năng tự kiềm chế vượt xa người thường, dù xuất hiện vấn đề gì thì vẫn có thể lập tức điều chỉnh lại. Mà hiện tại, hắn duy trì trạng thái ấy đã ba ngày. Lâm Hồi suy nghĩ trong đầu: Tập đoàn vận hành bình thường; dự án mới đẩy mạnh thuận lợi; cũng không đến Thu Sơn Uyển. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể là do việc tư, mà gần ngay trước mắt là buổi hẹn với Mẫn Giai. Đúng là không ngờ chỉ vì một bữa tối, có thể nhìn thấy Hạ Kiến Sơn vì một phụ nữ mà… Thất hồn lạc phách. Thật sự anh không muốn dùng từ này, nhưng không tìm được từ khác phù hợp hơn. Nội tâm Lâm Hồi chua xót, lại thấy tin nhắn mới của Phùng Anh. Bởi vì dự án Ninh Hải nên dạo này bọn họ vẫn giữ liên lạc. Hạ Kiến Sơn và Phùng Tuấn Đào nói chuyện qua điện thoại mấy lần, trước đó Phùng Tuấn Đào đến Kinh Hoa tham dự cuộc họp còn gặp riêng Hạ Kiến Sơn một lần. Hai bên đã có ý định hợp tác, hiện tại tiến vào giai đoạn chuẩn bị hợp đồng, mà Lâm Hồi là đại diện bên phía Vạn Trúc, Phùng Anh là đại diện bên phía Thụy Đào, vì vậy bọn họ bắt đầu liên hệ thường xuyên hơn, chỉ là nội dung vẫn xoay quanh hợp đồng, không có gì đặc biệt. Lâm Hồi mở Wechat, thấy Phùng Anh nói chuẩn bị bay sang Kinh Hoa công tác, muốn hẹn anh một bữa, tiện thể bàn chuyện hợp đồng. Lâm Hồi nhìn khung thoại hồi lâu, nghĩ đến lời Hạ Kiến Sơn từng nói, tâm trạng lại trở nên phức tạp. Bữa cơm này về tình hay về lý đều nên đi, hơn nữa anh nên là bên chủ động. Lâm Hồi không để ý xu hướng giới tính của Phùng Anh cũng như chuyện cậu ta có ý với mình hay không. Suy cho cùng, bởi vì công việc nên hai người mới quen nhau, với anh mà nói, Phùng Anh chỉ là một người mình biết, không hơn. Nghĩ đến đây, Lâm Hồi trả lời, hẹn thời gian và địa điểm. Sau đó, anh tiến vào văn phòng Hạ Kiến Sơn. Triệu Hiểu Hiểu không có ở đây, cửa phòng Hạ Kiến Sơn khép hờ, Lâm Hồi do dự một lát rồi nhẹ nhàng đẩy cửa. Hạ Kiến Sơn ngồi sau bàn làm việc nhìn anh. “…” Lâm Hồi xấu hổ sờ mũi, “Tôi sợ quấy rầy anh làm việc.” Hạ Kiến Sơn hơi nhướng mày, giả vờ không thấy dáng vẻ chột dạ của Lâm Hồi, tiếp tục cúi đầu đọc văn kiện. Hôm nay Hạ Kiến Sơn mặc áo sơ mi trắng, thoạt nhìn không giống bình thường, Lâm Hồi nhịn không được ngắm thêm mấy lần. Có lẽ Hạ Kiến Sơn cảm nhận được, đầu vẫn cúi và mở miệng: “Sao, nhìn gì?” Lâm Hồi không thèm nghĩ đã trả lời ngay: “Anh mặc màu trắng rất đẹp.” Bàn tay đang viết của Hạ Kiến Sơn run một chút, hắn hắng giọng, đặt bút xuống, tỏ vẻ bình tĩnh: “Hiện tại biết nịnh nọt cấp trên rồi à, muốn tăng lương hay gì?” Lâm Hồi tự hiểu: “Cấp bậc hiện tại của tôi ổn định rồi, nhiều hơn không thích hợp.” “Vậy cậu muốn gì? Giọng Hạ Kiến Sơn nghiêm túc, không giống như nói đùa, thậm chí Lâm Hồi có cảm giác chỉ cần mình yêu cầu, nhất định hắn sẽ đáp ứng. Lâm Hồi há miệng, xấu hổ trả lời: “Tối mai anh đừng giao việc cho tôi, tôi có hẹn.” Hạ Kiến Sơn tò mò: “Tối mai có hẹn gì?” “Tối mai Phùng Anh đến đây, chúng tôi hẹn ăn một bữa.” Lâm Hồi trả lời xong, bầu không khí lập tức yên tĩnh. Ý cười trên mặt Hạ Kiến Sơn như kẹo bông gòn nhúng nước, chớp mắt đã biến mất. Lâm Hồi cũng cảm nhận được, nhưng không muốn vì Phùng Anh mà dẫn đến tranh cãi không thoải mái nên vờ như không thấy. Có lẽ Hạ Kiến Sơn cũng có ý như vậy, im lặng hồi lâu cuối cùng vẫn dịu giọng: “Ngày mai để lão Triệu đưa cậu đi.” Lâm Hồi từ chối khéo: “Sếp Hạ, đây là chuyện riêng, không cần phiền như vậy.” “Thế để Annie đặt nhà hàng cho cậu, lấy phí từ công ty, tính vào tiếp đón khách hàng.” “Hôm nay anh và Mẫn Giai dùng bữa cũng tính là tiếp đón khách hàng sao?” Bữa tối với Mẫn Giai là chuyện riêng của Hạ Kiến Sơn, Lâm Hồi thấy dáng vẻ “chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn” này không khỏi thấy hơi tức giận. “Cái này không giống.” Lâm Hồi cười: “Đúng vậy, đúng là không giống.” Hạ Kiến Sơn không đáp lại. “Không giống nhau” trong lời hắn và Lâm Hồi không phải cùng một chuyện nhưng không biết giải thích thế nào, hoặc là nói có lẽ hắn cũng muốn biết rốt cuộc “không giống nhau” chỗ nào. Có thứ gì đó bắt đầu thay đổi, dần dần vượt ngoài tầm kiểm soát của Hạ Kiến Sơn – mỗi khi Lâm Hồi xuất hiện, mọi cảm xúc trở nên mẫn cảm hơn: Vội vàng, mâu thuẫn, bất an, không dám nghĩ quá nhiều nhưng lại sợ nghĩ quá ít. Cảm xúc này quá mới lạ, đặc biệt là khi Hạ Kiến Sơn nhận ra khát khao của mình đối với Lâm Hồi không chỉ dừng lại ở tinh thần mà còn bao gồm cả dục vọng cơ thể, điều này gần như vượt ra ngoài lý trí của hắn. Khát vọng về cả tâm lý lẫn sinh lý khiến hắn không thể không xem xét lại vị trí của Lâm Hồi trong lòng mình, đầu óc chưa từng hỗn loạn như thế, nhưng lại có chút gì đó hưng phấn. Giống như động vật ngủ đông bị sấm mùa xuân đánh thức. Bảy giờ tối, tại nhà hàng Hoa Viên. Trong phòng riêng, Mẫn Giai tập trung thưởng thức đồ ăn. Hôm nay cô trang điểm vô cùng tinh tế, dù nói chuyện hay ăn uống đều ưu nhã, có thể xem như cảnh đẹp ý vui. Đáng tiếc Hạ Kiến Sơn thường xuyên thất thần, không ăn mấy, cũng ít nói. Mẫn Giai thấy hắn không hào hứng bèn hỏi thử: “Đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị sếp Hạ à? Có lẽ do tôi thèm ăn, nhưng canh bí đỏ ở đây rất ngon, còn khó đặt chỗ trước, may là được hưởng ké sếp Hạ.” Hạ Kiến Sơn nhìn Mẫn Giai, nhất thời không biết nên nói gì. Mẫn Giai là người thông minh biết lúc nào nên tiến, lúc nào nên lùi, dù là hợp tác làm ăn hay nói chuyện riêng đều xem như thoải mái. Không phải Hạ Kiến Sơn không cảm nhận được ý tốt của đối phương, dù là thật hay có ý đồ thì hắn sẽ không bỏ lỡ những giao lưu thích hợp – Hạ Kiến Sơn là thương nhân, theo đuổi lợi ích là mục tiêu hàng đầu. Đây cũng là lý do vì sao hắn sắp xếp buổi hẹn riêng này, lúc trước nợ Mẫn Giai một ân tình, nếu đối phương nhắc đến, hắn sẽ tự nhiên giải quyết cho xong. Địa điểm ăn cơm và phim điện ảnh đều là Mẫn Giai chọn, tuy hắn không giải thích được vì sao phải mua vé xem phim để xem phim như người bình thường, nhưng với một vài việc không quá quan trọng, trước giờ Hạ Kiến Sơn rất dễ nói chuyện. Hơn nữa hắn nhận ra chỉ cần coi một số hoạt động có cũng được, không có cũng không sao như công việc thì không quá dày vò… Nhưng lần này, điều đó mất đi hiệu lực. Trong đầu Hạ Kiến Sơn chỉ có Lâm Hồi – nghĩ ngày mai anh có hẹn với Phùng Anh, nghĩ giờ này anh đang làm gì, nghĩ đến ánh mắt và nụ cười của anh, nghĩ hết thảy về anh. Hạ Kiến Sơn bắt đầu bực bội, hiếm khi hắn không phong độ như thế, hơn nữa Mẫn Giai không làm sai gì cả, nhưng đúng là hắn hơi không kiên nhẫn. Hạ Kiến Sơn lấy hai tấm vé đặt lên bàn đẩy sang phía đối diện: “Sếp Mẫn thích là được, về kế hoạch xem phim, bên tôi có việc đột xuất nên không đi được, sếp Mẫn có thể mời bạn cùng xem, tôi chân thành xin lỗi.” Mẫn Giai sửng sốt, sau đó nhìn lướt qua vé xem phim, lại nở nụ cười. “Đúng là không khéo, tôi còn định đề cử người mới có tiềm năng đấy.” Ngón tay Mẫn Giai chỉ vào hai chữ “Mở màn”, “Tuy em ấy chỉ diễn nữ phụ nhưng hai mắt trong sáng, rất có tiềm năng, nếu có cơ hội thì có thể hợp tác.” Vốn Mẫn Giai ôm một chút ý tứ riêng tư tham gia bữa cơm này, nhưng nếu Hạ Kiến Sơn vô tình, cô cũng không ngại biến bữa cơm này thành buổi hẹn mang tính thương mại. Quy định của công ty Hạ Kiến Sơn quá nhiều, những công ty khác chọn đại sứ hoặc người phát ngôn có độ nổi tiếng cao hoặc khí chất vượt bậc, chỉ có những nhãn hiệu của Vạn Trúc yêu cầu rất cao: Kiểm tra trình độ nghiệp vụ, nhân phẩm, không những thế còn khảo sát từng có tin tức tiêu cực hay không, có thể nói còn nghiêm khắc hơn tuyển nhân viên. Tuy Hạ Kiến Sơn không quan tâm những việc này nhưng nếu Mẫn Giai có con đường thì không thể bỏ qua, chuyện làm ăn được thúc đẩy từ trên xuống sẽ dễ dàng hơn đi từ dưới lên. Nghĩ đến đây, tâm trạng vô cớ bị cho leo cây của Mẫn Giai mới tốt hơn một chút, Hạ Kiến Sơn cũng nở nụ cười duy nhất trong buổi tối ngày hôm nay. Hai người lòng mang tâm sự nâng ly, đặt dấu chấm hòa bình cho buổi hẹn này.
« Trước Sau »