Sau Khi Ta Chết, Hoàng Đế Nạp Thêm Mười Mỹ Nhân
Chương 21: Ngoại truyện 2
Tống Kiêu không hiểu tại sao lúc nào Công chúa Vĩnh Ninh cũng cảm thấy mình bẩn thỉu.
Vậy hắn thường xuyên nhận nhiệm vụ ám sát người khác, có phải cũng bẩn thỉu không?
Chẳng phải hoàng tộc cũng làm đủ thứ chuyện đê tiện, có phải cũng bẩn thỉu không?
Trong cung, có ai tay không dính m.á.u đâu, chủ nhân coi ám vệ như một vũ khí thuận tay, chỉ có Vĩnh Ninh là hỏi hắn có lạnh không, rủ hắn cùng ăn bánh bao.
Công chúa thích làm đẹp, lại nói nhiều, thường mặc đồ đỏ xanh rực rỡ, đeo thêm những đồ trang sức lòe loẹt, bước đi kêu leng keng.
“Tiểu ám vệ, ta có đẹp không?”
“Tiểu ám vệ, ngươi nói ta đeo cái nào đẹp hơn?”
Hắn biết cái nào đẹp hơn cơ chứ? Những cây trâm vàng óng ánh kia, hắn nhìn thế nào cũng thấy đều giống nhau.
“Cái bên phải.”
“Tại sao vậy?”
“Nhỏ, tiện lợi khi ẩn nấp.”
Hắn thuận miệng bịa, Công chúa cũng nổi giận: “Ngươi có con mắt thẩm mỹ gì chứ, chẳng có tí thẩm mỹ nào cả. Ta nhất định phải đeo cái to.”
Nàng cài lên cây trâm lắc lư to lớn, lại vẽ thêm hoa mai đỏ trên trán, vạt váy tung bay, nhẹ nhàng lướt vào biển lòng hắn.
Chúc Vĩnh Ninh luôn khóc thầm vào ban đêm, nàng cắn răng không phát ra tiếng, tưởng rằng hắn không biết.
Thực ra hắn biết hết, chỉ là không hiểu tại sao nàng không khóc thật thoải mái, đôi khi, hắn ngồi trên xà nhà, vẽ vời đôi mày của nàng trong không trung, lòng đau nhói từng cơn.
Đừng khóc nữa.
Ta ở bên người đây.
Tống Kiêu biết những ngày như thế chắc chắn không kéo dài lâu, nàng chỉ là một trong những nhiệm vụ hắn đã nhận, nhưng không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy.
Hắn bị người ta dùng kế dụ đi, khi quay lại, nàng đã nằm trong vũng máu.
Những đại phu giỏi nhất đều ở trong cung, hắn ôm nàng chạy như điên.
Máu của nàng lúc đầu còn nóng hổi, đi được một lúc, trở nên đặc quánh, m.á.u không chảy nữa, nàng chỉ có bấy nhiêu máu, chảy hết rồi, thì không còn nữa.
Trong gió đêm, hắn có thể cảm nhận được cơ thể Công chúa dần trở nên lạnh giá, ngước đầu lên, hắn thấy một số “người” mang xích sắt dần dần đi tới.
Họ lơ lửng trên không, những người này có lẽ là sứ giả bắt hồn của âm phủ.
Tống Kiêu ngạc nhiên vì mình lại có thể nhìn thấy âm vật.
Nhưng âm vật có vẻ còn ngạc nhiên hơn hắn, nói lắp bắp: “Quỷ, quỷ, quỷ sứ đại nhân, ngài... có thể nhìn thấy tiểu nhân sao?”
Hắn không muốn nói nhiều với những con quỷ này, chỉ vung kiếm lạnh lùng nói: “Không được bắt hồn nàng.”
“Nhưng... sổ sinh tử ghi rằng, Chúc Vĩnh Ninh đã hết dương thọ... Đại nhân, tiểu nhân cũng chỉ làm theo lệnh.”
“Có cách nào khác không?”
Hắn liếc mắt, những quỷ sai run rẩy, khó xử nói: “Có thì có, chỉ là...”
“Nói.”
“Nếu đổi mạng, quỷ sứ đại nhân không chỉ phải chịu đau đớn tột cùng, mà còn... không được c.h.ế.t yên ở kiếp này.”
Thì ra chỉ là không được c.h.ế.t yên, hắn cứ tưởng phải góp nhặt gì đó quý hiếm.
Hắn đã đổi mạng với nàng như vậy.
Mưa tên phủ kín bầu trời, hắn từng nghĩ họ sẽ c.h.ế.t cùng nhau, nhưng khi thấy Công chúa trúng tên, hắn lập tức hối hận.
Nàng là cành vàng lá ngọc, làm sao chịu nổi?
Hắn không được c.h.ế.t yên, sao phải liên lụy đến nàng.
Một vòng ánh đao lạnh lẽo vây quanh, hắn bị người ta bắt đi, chịu cực hình, xương cốt bị rút ra từng cái một, rất đau, đau đến mức hắn mê man, không biết thế nào, tra tấn hắn mấy ngày, rồi lại muốn cho hắn một cái c.h.ế.t nhanh chóng.
Nhưng nghĩ lại những quỷ sai đã gọi hắn là quỷ sứ đại nhân, vậy họ sẽ gặp nhau ở âm phủ phải không.
Vậy lúc đó hắn sẽ đi đón nàng.
Đón được rồi, sẽ không bao giờ buông tay nữa.