Gả Cho Đại Lão Phản Diện

Chương 16: NT4-11
« Trước Sau »
4 Trên đường về nhà, tôi len lén dịch chuyển vị trí một chút, muốn ngồi gần vợ hơn. Chờ đã, vợ đang nói chuyện với ai vậy? Tối nay sẽ nói chuyện ly hôn với tôi là sao? Hoàn toàn tự do là sao? Tôi chỉ là nhiệm vụ của cô ấy thôi sao? 5 Vợ vừa về nhà đã thu dọn hành lý. Cô ấy thật sự định ly hôn với tôi. Muốn khóc, phải nhịn. Thật không nỡ để vợ đi. Uống chút rượu lấy can đảm, đi chào tạm biệt vợ cho tử tế. Càng uống càng muốn khóc, quá mất mặt, tôi phải tìm một cái kính râm che mắt lại. Vợ muốn tháo kính râm của tôi xuống. Không được, không thể để cô ấy phát hiện ra tôi đã khóc. Cái gì? Vợ muốn hôn tôi? Tôi phải nhanh chóng tháo kính râm xuống. 6 Vợ thật sự hôn tôi rồi. Nhân cơ hội này ôm vợ một cái. Cô ấy nói sau khi kết hôn, chúng tôi còn một việc chưa làm. Hả? Việc đó sao? Nhanh vậy sao? Nhưng tôi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng nếu vợ đã lên tiếng, tôi phải chiều lòng cô ấy. Dây buộc của chiếc váy này khó tháo quá, có thể xé ra luôn được không? "Chát!" Vợ tát tôi. Hóa ra việc mà vợ nói chưa làm là đi hưởng tuần trăng mật. Vợ ơi, xin lỗi, anh hình như có vấn đề về tư tưởng rồi. 7 Sáng sớm tỉnh dậy, thứ ôm trong lòng không phải là gối nữa. Mà là vợ tôi! Là cô vợ đáng yêu, thơm tho mềm mại của tôi! Tranh thủ lúc cô ấy chưa tỉnh, cọ cọ một chút. Thích ôm vợ quá đi. Chết rồi, vợ bị tôi làm ồn tỉnh dậy rồi. Cô ấy mỉm cười chào tôi. Quan trọng là, cô ấy gọi tôi là "chồng"! Vợ vòng tay qua cổ tôi rồi. Cô ấy càng lúc càng tiến lại gần. Cô ấy định hôn tôi sao? Nhắm mắt lại chờ được hôn. Hửm? Sao vẫn chưa hôn? Tôi lén nhìn một cái. Tại sao vợ lại nói nếu không muốn hôn thì đừng miễn cưỡng. Tôi trông rõ ràng rất muốn được hôn mà. Nhanh chóng kéo cô ấy lại. Muốn hôn, siêu muốn hôn vợ! 8 Đi hưởng tuần trăng mật với vợ thôi. Cầm tay vợ đi dạo trên bãi biển, tận hưởng gió biển, uống nước dừa chung với cô ấy bằng một ống hút. Hehe, hôn gián tiếp. Sao lại gặp phải tên nhóc nhà họ Giang và bạn gái của hắn ta thế này. Xui xẻo. Tên nhóc nhà họ Giang nói chuyện sao cứ ghét ghét thế nào ấy nhỉ. Vợ bảo hắn ta cút đi. Nói hay lắm! Tôi búng tay một cái, gọi một đám vệ sĩ đến lôi hắn ta đi. Vợ cũng học theo tôi búng tay một cái, gọi những vệ sĩ còn lại đến lôi bạn gái của hắn ta đi. 9 Lúc dạo chơi ở phố cổ, thấy có rất nhiều người đang buộc ruy băng đỏ lên cây cầu nguyện tình duyên. Đi ngang qua cổng chùa, tôi cứ lề mà lề mề không chịu đi tiếp. Vợ hỏi tôi có muốn vào buộc một cái không? Tôi do dự một chút, còn chưa kịp nói gì. Vợ đã cười nói: "Không muốn buộc thì thôi vậy?" Tôi vội vàng nói với cô ấy: "Muốn chứ!" Tôi muốn viết tên vợ và tên tôi cùng nhau. Bình an, mãi mãi bên nhau. 10 Hôm nay, ngắm bình minh cùng vợ. Bình minh rất đẹp, nhưng vợ tôi còn đẹp hơn. Cô ấy lặng lẽ dựa vào vai tôi ngủ thiếp đi. Có lẽ là vì tối qua đếm sao cùng tôi nên mệt rồi. Nhưng cô ấy nói, những ngôi sao trên trời đều không đẹp bằng ngôi sao trên tay cô ấy. Là đang khen tay nghề của tôi tốt sao? Ánh nắng chiếu lên mặt cô ấy, tôi thậm chí còn có thể nhìn thấy những sợi lông tơ nhỏ xíu. Tôi không nhịn được, lén hôn lên má cô ấy một cái. Sau đó nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy. Giá mà có thể ở bên vợ mãi mãi như vậy thì tốt biết mấy. Trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy có người chúc mừng vợ, nói cô ấy đã thành công đưa chỉ số hắc hóa của phản diện về 0. 11 Buổi tối, vợ lại thu dọn hành lý. Sau khi tắm xong, tôi cố tình chỉ quấn một chiếc khăn tắm đi qua đi lại trước mặt cô ấy, cô ấy còn chẳng thèm liếc nhìn tôi lấy một cái, còn bảo tôi đừng chắn đường. Tôi vùi đầu vào trong chăn, âm thầm đau lòng. Tôi biết mà, nhiệm vụ hoàn thành rồi, vợ cũng sẽ bỏ đi. Chết tiệt, tôi sắp không còn vợ nữa rồi. "Lục Văn Cảnh." Vợ đang gọi tôi. Hay lắm, lúc làm nhiệm vụ thì gọi tôi là chồng, không làm nhiệm vụ nữa thì gọi thẳng tên tôi. Tôi nhịn không trả lời cô ấy. "Lục Văn Cảnh!" Vợ dùng sức một cái nhấc tung chăn của tôi lên, nắm lấy tai tôi hỏi: "Ngày mai phải về nhà rồi, anh còn chưa thu dọn hành lý của mình sao?" Tôi như lấy lại được sức sống, bò dậy nhảy khỏi giường, bế bổng vợ lên cao. “Vợ, vợ là nhất, anh yêu vợ.”
« Trước Sau »