Khúc Thâm Cung - Chẩm Lưu

Chương 8
« Trước Sau »
Lòng dạ của bà ấy không sâu như các quý phu nhân trong thâm cung, vui là vui, không thích là không thích, rành rọt, rõ ràng, đôi khi trong miệng còn thốt ra vài từ địa phương. "Trời đất lão gia ơi, nha đầu ngươi đúng là tài giỏi!" Đích tỷ âm thầm coi thường. “Trông giống hệt bà lão nông thôn quê mùa.” "Ta không muốn mỗi ngày hầu hạ loại Thái hậu này, quá thô tục." Nhưng ta bằng lòng hầu hạ vị Thái hậu này. Bà ấy không quá phức tạp, thích chơi cờ với người khác. Lại không đùa giỡn tình cảm của nữ tử làm niềm vui như Hoàng đế. Bà ấy đặt hết mọi chuyện ta làm ở trong mắt, ghi nhớ từng chút trong lòng, thực sự thăng cấp bậc của ta lên làm Chính tam phẩm Tần. Khi Hoàng đế đến cung Từ Ninh. Luôn có thể nhìn thấy ta dáng vẻ mỉm cười, luôn có thể nghe thấy những lời khen có cánh của Thái hậu dành cho ta. Việc đời rối rắm. Chỉ có góc cung Từ Ninh này là luôn yên vui và thanh bình, là cõi bồng lai của Hoàng đế. Ta treo túi chống côn trùng do ta tự tay may lên thắt lưng của Hoàng đế. Hắn lại kiễng chân lên, vuốt phẳng cổ áo thêu rồng vàng, sau đó đỏ mặt hành lễ, rồi lui về sau lưng Thái hậu. Ta có thể cảm nhận được. Ánh mắt hắn giống như ngọn lửa, nhảy nhót chậm chạp mà mạnh mẽ trên người ta. Ta nép mày và nở nụ cười. Trong lúc Đông Ngọc Dao và Bạch Linh Tâm tranh cãi không ngớt về hộp than kẻ lông mày dạng ốc vừa được tiến cống, ta đã từ từ gieo vào lòng hắn một hạt giống người nhạt như trà. Thế là đủ rồi. 14. Hoàng đế đến cung Từ Ninh ngày càng thường xuyên hơn. Mới đầu chỉ là thỉnh an Thái hậu. Về sau, hắn lặng lẽ xem ta pha trà, điểm trà, hắn am hiểu lễ nghi trà đạo, khi có hứng thú, hắn sẽ cầm tay và dạy ta cách điểm trà. Bốn bề vắng lặng. Thái hậu cũng đang ngủ trưa. "Tâm hữu linh tê nhất điểm thông*.” (*) Tâm hữu linh tê nhất điểm thông: Nói về tình cảm nam nữ, ám chỉ những người có lòng sẽ mang suy nghĩ giống nhau. “Linh Tê, nàng im hơi lặng tiếng, tiến vào trái tim trẫm từ khi nào vậy?” Hoàng đế thì thầm bên tai ta. Có lẽ là lúc cầu xin thần linh dưới ánh trăng. Có lẽ là lúc pha trà bằng tay không. Có lẽ là lúc thờ phụng trước tượng Phật. Hoặc có lẽ là cái chạm tay vô tình... Ta đều tươi cười trước tất cả những điều ấy, dịu dàng như đóa sen nở trong chén. Bởi vì không yêu hắn, mới có thể dĩ hoà vi quý, không vướng chuyện nhân gian. Phải mất một năm mới gieo được hạt giống này, cuối cùng cũng đã đến lúc nảy mầm vươn lá. Dưới những âm mưu hãm hại của đích tỷ Bạch Linh Tâm, Đông Ngọc Dao mới mang thai được ba tháng đã sảy thai, nàng ấy buồn bực không vui, phát cáu với Hoàng đế giống như Nhu Quý phi. Hoàng đế giận tím mặt. Hắn cần một đoá hoa có thể hiểu lòng hắn. Mà ta. Như Tử Hoa Địa Đinh nở ngoài vườn, lặng lẽ nở rộ trong lòng hắn. Một mùa xuân nữa lại đến. Sắc xuân đằm thắm ngoài cửa sổ, cảnh xuân trong phòng thướt tha. Ta được tấn phong làm Quý tần, phong hiệu Chiêu, có nghĩa là tươi sáng và rực rỡ. 15. Đông Ngọc Dao và đích tỷ vẫn đang tranh đấu quyết liệt. Họ vẫn không để ta vào trong mắt như cũ. Bởi vì. Nhu Quý phi đã tái xuất. Tình yêu của Hoàng đế có mười phần, lại dành hết tám phần ở trong cung Nguyệt Hoa của Nhu Quý phi. Hai phần còn lại, phân phát cho ba nghìn mỹ nữ trong hậu cung lượm nhặt. 16. Đóng cửa suốt một năm, Nhu Quý phi bị mọi người trong cung ghẻ lạnh. Ngự Thiện phòng không còn cung cấp sơn hào hải vị, mỗi ngày chỉ có canh thừa thịt nguội, giống như nước vo gạo.
« Trước Sau »