Tình Nguyện - Vi Vi Nhất Tiếu Ngận Lạp Phong
Chương 21: Đàn bầu (H)
Khuôn mặt của Hứa Nguyện đỏ bừng, cô không ngừng lắc đầu, kêu “không không không”. Kiều Ninh hôn lên miệng cô, đầu lưỡi cạy hàm răng ra, quấn lấy lưỡi cô đảo quanh.
Hứa Nguyện cảm thấy mình xoay vòng vòng cuối cùng bị Kiều Ninh làm mơ màng.
Cái chân bị tay Kiều Ninh đỡ kéo lên cao hơn, tiểu huyệt bị miễn cưỡng kéo ra một lối vào. Mà cái đó của Kiều Ninh chọc ở nơi mềm mụp của cô, ở chỗ kia cọ xát qua lại, đong đưa một hồi sau khi cọ ra một chút mật dịch liền thử thăm dò đi vào, từng chút khai hoang mở cõi.
Hứa Nguyện chỉ cảm thấy mình tựa như một cái đàn bầu bị anh gãy. Mỗi lần anh cọ qua cô đều sẽ run rẩy cả người, ngâm giai điệu hừ hừ khiến người mặt đỏ tim đập…
Có điều tư thế này thật sự rất kỳ lạ, mặc dù bị Kiều Ninh ra ra vào vào, hai chân vẫn ở trạng thái căng chặt, hoa h/u/yệt cũng như thế.
Cho nên thời điểm c/ôn th/ịt của Kiều Ninh chậm rãi cắm vào, Hứa Nguyện ngoài cảm giác được một loại xúc cảm vô cùng dồi dào, còn có một cảm giác đè nén giống như núi lở sụp xuống.
“Em thật chặt, có thể thả lỏng một chút không, anh sắp bị em bóp gãy…” Kiều Ninh vừa ở bên tai cô thở dốc dồn dập, vừa sờ soạng người cô.
Hứa Nguyện bởi vì hơi nóng anh phả vào tai, nửa người tê dại, trượt xuống, nuốt trọn toàn bộ d/ương v/ật của Kiều Ninh.
“Thật là một cô bé ngoan…” Kiều Ninh hôn lên vành tai Hứa Nguyện, người đẩy về phía trước vào sâu hơn.
Cái chân kia của Hứa Nguyện chỉ có thể kiễng mũi chân, cả người cơ hồ bị Kiều Ninh chọc đến rời khỏi mặt đất. Cô hoảng loạn vịn vai Kiều Ninh giống như người nóng lòng trồi lên mặt nước, cao giọng kêu: “Anh còn muốn làm như vậy bao lâu, nhanh một chút, em chịu không nổi…”
Kiều Ninh dứt khoát nâng chân kia của cô lên, cả người Hứa Nguyện bị anh nâng cao, anh dồn dập thở hổn hển: “Muốn anh nhanh một chút cũng có thể, chỉ là lúc này chỉ mới bắt đầu. Hay là em nhắm mắt lại trước, anh đỡ em là được…”
Hứa Nguyện quả nhiên nhắm hai mắt lại, khóc nức nở. Kiều Ninh cười bắt đầu dùng sức thọc vào rút ra, động tác càng lúc càng kịch liệt, mỗi một lần tiến vào đều đỉnh đến Hứa Nguyện run cả người, mỗi một lần rút ra đều làm cô chảy nước giàn giụa.
Sau lưng Hứa Nguyện dính sát vào từng cuốn sách báo. Đó là mùi hương cô thích nhất, nhưng lúc này lại hoà lẫn với mùi hương dịch thể của hai người làm Hứa Nguyện có một cảm giác trái đạo đức cực kỳ mãnh liệt…
Đúng lúc này, Kiều Ninh đột nhiên chọc tới một điểm thịt mềm sâu bên trong của cô, Hứa Nguyện lập tức kêu khóc một tiếng, không tự chủ được xoắn chặt hoa kính. Mà Kiều Ninh lại vì thoải mái mà nhẹ gầm lên, chọc từng cái vào chỗ nhô lên mềm mại kia của cô.
Con thỏ nóng nảy cũng cắn người, Hứa Nguyện khóc đỏ đôi mắt, lập tức cắn bả vai Kiều Ninh: “Anh là người xấu…”
Mà loại kích thích này làm cả người Kiều Ninh chấn động, nâng người cô lên liền liên tục đâm vào vài cái thật sâu. Trong thời gian ngắn kệ sách phía sau Hứa Nguyện bị anh đâm cho rơi xuống vài quyển, cảm giác nếu choic tiếp cả kệ sách cũng sẽ đổ.
Hứa Nguyện bị dọa rồi, hai chân cô lập tức quấn lấy eo Kiều Ninh, hai tay cũng ôm bờ vai của anh, giống như gấu koala gắt gao quấn lấy người anh. Đồng thời hoa kính dưới thân liều mạng bọc chặt lấy thân gậy, mị thịt mềm mọng giống như cái miệng nhỏ vừa dịu dàng vừa thèm khát, không ngừng mút vào mỗi một tấc c/ôn th/ịt nóng bỏng thô dài kia.
Mà Kiều Ninh lại bởi vì cô xoắn chặt mà càng thêm cuồng dã ra vào kịch liệt.
Hứa Nguyện thở dốc, không ngừng kêu: “Nhẹ một chút… Chậm một chút… Không… Em chịu không nổi…”
Kiều Ninh không nói gì, chỉ mút hôn dày đặc ở trên mặt, vành tai, cổ của cô. Sau đó lại xốc cô lên cao lên nhẹ nhàng cắn mút nhũ hoa.
Hứa Nguyện chỉ cảm thấy toàn thân bị một cơn sóng nhiệt quét qua, cô hét lên một tiếng: “A…”
Đột nhiên trước mắt lóe ánh sáng lờ mờ, cô chậm rãi mở mắt, từ trong giấc mơ tỉnh lại.