Người Nổi Tiếng - Giang Nhiễm Di
Chương 42: Ôm chặt tôi
"Lâm Lâm của chúng ta có tiền đồ nhất."
* * *
Sau khi quay xong "Ngư Dương", Tiêu Lâm cùng Trần Chí Thanh ở lại biệt thự Xà Sơn, chính thức bắt cuộc sống ở chung không biết xấu hổ.
Tuy rằng Tiêu Lâm không cố tình yêu cầu, nhưng Trần Chí Thanh vẫn bỏ hết cát tường trắng trong nhà đi. Hai người mỗi ngày ở trong căn phòng đơn giản, trống trải sinh hoạt hoang dâm vô độ.
Hai người đều không chịu được sự trêu chọc của đối phương, đặc biệt là Tiêu Lâm, thường thường bị Trần Chí Thanh quyến rũ đến mức không cần quan tâm thời gian địa điểm, đều nhào lên gặm cắn hắn, thường thường gặm cắn xong thì cả hai sẽ lau súng cướp cò, có một lần suýt chút nữa bị dì Ngô tới đây dọn vệ sinh nhìn thấy, Tiêu Lâm sợ tới mức để mông trần chạy thẳng lên lầu.
Hợp đồng của Tiêu Lâm vẫn ở Văn Thanh Ảnh Nghiệp. Dưới sự bày mưu tính kế và tiềm lực tài chính của Trần Chí Thanh, Trần Viễn Văn mở một phòng làm việc riêng cho Tiêu Lâm tại Thượng Hải, chị Lily, Đại Lưu, cùng với một nhóm nhân viên lâu năm dưới trướng chị Lily đều theo Tiêu Lâm dọn tới Thượng Hải.
Cuối tháng 8, "Tình yêu rực rỡ" chính thức được phát sóng. Hiện tại là thời kỳ hoàng kim của kỳ nghỉ hè, phối hợp với khâu sản xuất hoàn mỹ cùng cốt truyện ngọt sủng, "Tình yêu rực rỡ" một khi được phát sóng sẽ rất hot và thu được mức độ thảo luận cao. Ngoại trừ nam nữ chính, Tiêu Lâm đóng vai phú nhị đại Tề Khải cũng bởi vì thiết lập nam phụ si tình cùng với ngoại hình ưu việt của mình, thu hoạch được một lượng lớn fan nhan sắc.
Tiêu Lâm vốn dĩ có một tài khoản Weibo, bên trong chỉ có mấy vạn fans, trong đó không ít là Đại Lưu bỏ tiền ra mua fan zoombie, mà theo sức nóng của "Tình yêu rực rỡ", Weibo của cậu trong một đêm tăng lên mấy chục vạn fans.
Chị Lily tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, yêu cầu cậu đăng thật nhiều bài lên Weibo, còn sắp xếp cho cậu một trợ lý nhỏ chuyên chụp ảnh giúp cậu. Trợ lý nhỏ vô cùng chuyên nghiệp, mỗi ngày đều cầm di động đi theo cậu, nỗ lực chụp lại những khoảnh khắc kinh diễm.
Giữa trưa hôm nay, trợ lý nhỏ gửi cho cậu một bức ảnh tinh xảo, là ảnh chụp sườn mặt cậu khi cậu đang ngồi trước cửa sổ sát đất đọc kịch bản. Khi đó ánh sáng rất tốt, cậu mặc trên người áo sơ mi trắng của Trần Chí Thanh, cúi đầu dựa vào ghế lật xem kịch bản, cảnh này đã được trợ lý nhỏ nhanh tay chụp được.
Chị Lily nhanh chóng gửi một tin WeChat cho cậu, bảo cậu đăng tấm ảnh này lên Weibo, tuỳ ý viết một caption thích hợp là được.
Fans trên Weibo của cậu bây giờ đã sắp vượt qua con số một triệu, nhưng ngày thường ngoại trừ thỉnh thoảng đăng một ít ảnh ngoài sân khấu, cậu chưa bao giờ đăng ảnh selfie. Chị Lily nói cái này coi như là phúc lợi cho một triệu fans.
Vì thế cậu lấy di động ra đăng nhập Weibo, up ảnh lên, caption là, "Không làm việc sẽ không có cơm ăn, bắt đầu làm việc!"
Weibo vừa đăng không đến năm giây, di động của cậu bắt đầu chấn động điên cuồng, từng lượt like và comment xuất hiện với tốc độc cực nhanh:
"Lâm Lâm, ma ma vui quá, cuối cùng con cũng chịu đăng Weibo rồi!!"
"Lâm Lâm bảo bối, ma ma tới đây!"
"Lâm Lâm, ma ma yêu con!!"
"Lâm Lâm dũng cảm, mommy vĩnh viễn ở bên con ~"
......
Cậu cầm di động nhìn mục bình luận một lúc lâu, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Lúc này Trần Chí Thanh bưng một cốc cà phê từ bên ngoài đi tới, nhìn thấy vẻ mặt của cậu, hỏi: "Sao vậy em?"
Cậu đưa điện thoại di động tới trước mặt Trần Chí Thanh, nói: "Tại sao các cô ấy đều nói mình là mẹ em? Sao nháy mắt em lại có nhiều mẹ như vậy?"
Trần Chí Thanh bật cười, xoa đầu cậu, nói: "Có thể do em quá đáng yêu."
Trần Chí Thanh ngồi xuống, ôm cậu vào trong lòng, cùng cậu đọc bình luận.
Các bình luận phía trước tuy rằng đều dùng giọng điệu mẹ con, nhưng vẫn được tính là bình thường, mà càng về sau, phong cách của khu vực bình luận có chút làm Tiêu Lâm khó có thể mở miệng:
"Lần đầu tiên xuất hiện ý nghĩ muốn thượng Lâm Lâm."
"Lâm Lâm, vợ ơi, người vợ định mệnh của tôi ơi!!"
"Lâm Lâm, he he he, Lâm Lâm, hi hi hi...... ( sắc sắc sắc)"*
......
* Raw: 色色色: sắc sắc sắc, ngôn ngữ mạng TQ, được dùng với ý không đứng đắn, nhưng mình chưa biết dùng từ gì để thế cả.
Mấy cái bình luận này bị gì vậy?!
Không thể đọc tiếp nữa, mặt cậu đã đỏ bừng!!
Cậu "Bụp" một cái khoá di động, khi ngẩng đầu phát hiện vẻ mặt Trần Chí Thanh đã trở nên u ám.
Ánh mắt Trần Chí Thanh nhìn chằm chằm điên thoại của cậu đầy nguy hiểm, dường như giây tiếp theo sẽ lập tức quăng nó đi. Cậu nhanh chóng đặt điện thoại sang một bên, xoay người ôm cổ Trần Chí Thanh, dỗ dành nói: "Anh làm sao thế? Các cô ấy đùa thôi mà, anh tức giận với con gái nhà người ta làm gì? Đừng giận đừng giận, hôn một cái nào."
Trần Chí Thanh nắm cằm cậu, lạnh lùng nói: "Về sau không được up ảnh selfie nữa, hiểu không?"
"Không được, chị Lily bảo em phải tương tác nhiều hơn với fans," Cậu hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Chí Thanh, cảm thấy vừa buồn cười vừa rung động, bổ nhào vào lòng Trần Chí Thanh hôn hắn, "Trần Chí Thanh, anh thật sự là quá đáng yêu......Anh chính là lão baby của em......"
"Đáng yêu? Lão baby?" Trần Chí Thanh lật người đè cậu xuống dưới thân, kéo quần cậu xuống, "Không chơi em khóc, em sẽ không nhớ lâu."
"Đừng đừng đừng, em sai rồi, anh làm nhẹ thôi, nhẹ thôi mà......"
Trần Chí Thanh làm sao có thể bỏ qua cho cậu, hơn mười phút sau hắn đã bắt nạt cậu tới phát khóc. Cậu xem như ăn phải quả đắng, mềm mại ôm cổ Trần Chí Thanh bắt đầu làm nũng bán manh, "Chồng, chồng tha cho em đi,..... Em thật sự không chịu nổi......"
Không biết có phải bị dáng vẻ này của cậu kích thích hay không, Trần Chí Thanh không những không tha cho cậu, ngược lại còn làm dữ dội hơn. Cả người cậu mềm nhũn, không rảnh lo chuyện gì nữa, vừa khóc vừa mắng: "Trần Chí Thanh...... Lão già này...... Lão khốn kiếp......Anh mẹ nó nhẹ một chút...... Eo của ông đây sắp đứt rồi...... A a a...... Em sai rồi...... Chồng ơi...... Em sai rồi...... Không dám...... A a a......"
Hôm đó cậu bị Trần Chí Thanh lăn lộn từ giữa trưa đến tối, cuối cùng giống như cá mắc cạn nằm trên giường không nhúc nhích, cũng chẳng còn sức mắng chửi hắn.
Trần Chí Thanh khoan khoái dễ chịu khoác lên người dáng vẻ của lão súc sinh, ôm cậu vào phòng tắm tắm rửa, lại đút cho cậu chút thức ăn ở trên giường, sau đó ôm cậu vào lòng, cùng nhau nằm trên giường.
Trời bên ngoài đã tối hẳn, trong phòng không bật đèn, cả căn phòng chìm vào bóng tối đen kịt. Thế nhưng cậu lại chẳng sợ hãi chút nào, cậu ghé lên người Trần Chí Thanh, cảm nhận được trái tim hắn đập những nhịp mạnh mẽ và kiên định. Sự kiên định này mang lại cảm giác an ổn, dường như cả thế giới đều bị nắm trong lòng bàn tay, cậu lại ôm Trần Chí Thanh chặt hơn.
Trong phòng đột nhiên vang lên một hồi chuông, là di động của Trần Chí Thanh. Trần Chí Thanh mở loa ngoài, giây tiếp theo giọng Trần Viễn Văn từ đầu dây bên kia truyền tới.
Trần Viễn Văn nói: "Anh, nhiệt độ của Tiêu Lâm gần đây thực sự rất cao nha, hôm nay cậu ấy đăng bức ảnh kia, đã lên hot search rồi đấy."
"Ừ," Trần Chí Thanh lười nhác nói, "Anh biết rồi."
"Ai nha," Trần Viễn Văn cười xấu xa, "Đây là vừa mới hành sự xong xuôi sao? Mông Tiêu Lâm còn ổn không?"
"Trần Viễn Văn anh có thấy phiền không?!" Cậu bò ra khỏi người Trần Chí Thanh, hét một tiếng vào đầu bên kia điện thoại.
Từ sau khi chính thức xác định quan hệ với Trần Chí Thanh, cậu đã không còn câu nệ với Trần Viễn Văn nữa, hai người thường xuyên cãi nhau.
"Ai da ai da, Tiêu Lâm ở bên cạnh sao. Tôi không biết, lần sau không dám, chị dâu đừng nóng giận, nha."
Vốn dĩ cậu còn muốn tranh cãi thêm vài câu với Trần Viễn Văn, nhưng một câu "Chị dâu" của hắn lại khiến toàn thân cậu thoải mái. Cậu dẩu dẩu miệng, trên mặt mang theo nụ cười mỹ mãn, một lần nữa bò lên người Trần Chí Thanh, không để ý tới Trần Viễn Văn nữa.
Trần Chí Thanh giơ tay vỗ mông cậu, nói với Trần Viễn Văn: "Được rồi, không có chuyện gì nữa thì cúp máy đi."
"Ai, đừng cúp mà, em còn có việc muốn nói với anh. Anh, em muốn nói với anh......"
Trần Viễn Văn nói còn chưa nói xong, đầu bên kia điện thoại đột nhiên truyền đến giọng của một người đàn ông khác.
"Đã muộn thế này, anh còn gọi điện với ai vậy?"
Là giọng của Hứa Vị.
Trần Viễn Văn cũng không cúp điện thoại, "Tôi gọi điện cho anh tôi...... Không phải...... Tôi mẹ nó gọi cho ai còn phải báo cáo với cậu sao? Hứa Vị, tôi nói cho cậu biết cậu đừng có được voi đòi tiên!"
Hứa Vị cười lạnh một tiếng, "Hừ, sao anh lại có nhiều anh trai như vậy?! Trần Viễn Văn, tôi thấy anh chính là thiếu dạy dỗ!"
Lời còn chưa dứt, đầu bên kia điện thoại kia đã truyền đến một trận ồn ào, như là âm thanh quần áo bị xé rách cùng tiếng va chạm thân thể.
Hai giây sau cuộc gọi bị chấm dứt.
"Này...... Chuyện này là sao vậy?" Cậu kinh ngạc há to miệng, nhìn Trần Chí Thanh.
Vốn dĩ cậu luôn cho rằng Trần Viễn Văn là 1, nhưng chiếu theo tình hình vừa rồi Trần Viễn Văn rõ ràng là 0, hơn nữa còn là bị một người nhỏ hơn mình 7 tuổi......
Trần Chí Thanh hừ lạnh một tiếng,
ném điện thoại sang một bên, "Thứ không có tiền đồ!"
Cậu mơ màng nằm trên người Trần Chí Thanh, một lát sau mới chợt nhận ra. Cậu bò dậy nắm cằm Trần Chí Thanh, nói: "Sao lại không có tiền đồ? Nằm xuống thì không có tiền đồ? Trần Chí Thanh, anh khinh thường ai đấy?"
Trần Chí Thanh rất thích nhìn dáng vẻ được nuông chiều này, giơ tay vỗ mông cậu, nói: "Lâm Lâm của chúng ta có tiền đồ nhất."
"Vậy còn được." Cậu vừa lòng gật đầu, lại vùi đầu vào ngực Trần Chí Thanh, giây tiếp theo trời đất quay cuồng, cậu bị Trần Chí Thanh đè xuống dưới thân.
"Còn làm nữa à?"
Tuy nói như vậy, nhưng Tiêu Lâm lại nở nụ cười, nâng tay câu lấy cổ Trần Chí Thanh.
Trần Chí Thanh hôn lên bờ môi cậu, chống chóp mũi, hỏi, "Không muốn sao?"
Cậu vừa hôn vừa mơ hồ nói: "Ngày mai...... Em còn muốn đi thử vai......"
"Chuyện ngày mai để ngày mai nói, bây giờ, ôm chặt tôi đi."
CHÍNH VĂN HOÀN