Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 17: C17: Tôi chỉ nói với cậu
« Trước Sau »
"Cậu tuyệt đối không thể yêu cầu Đội trưởng Lạc làm cha cậu, cậu có ba người cha làm chỗ dựa đã đủ kiêu ngạo rồi!" Bí thư Trương vừa nói xong, Đàm Mặc suýt chút nữa phun ra. "Cái đệch? Mỗi lần tôi bị ba người cha kia đánh đến cầu cứu xin tha, các người có ai quan tôi đâu?" Là cuộc so tài giữa tôi và Lạc Khinh Vân nhìn không đủ chính thức, hay là bộ dáng của Đàm Mặc tôi đây trông như muốn làm con của người khác như vậy? "Bạn trai cũng không được." Bí thư Trương nói. "Để Lạc Khinh Vân làm bạn trai của anh đi! Nhìn bố giống thiếu đàn ông lắm hay sao?" Chờ một chút, sao lời này nói ra nghe kỳ quái vậy? Bí thư Trương ha ha hai tiếng: "Tôi đã nói đàn ông đẹp trai không đáng tin cậy." Ặc...... Hoàng Lệ Lệ hình như đã từng nói hắn có khuôn mặt của gã đàn ông cặn bã bội tình bạc nghĩa thật...... Mẹ ơi con xin lỗi, con không xứng được di truyền vẻ đẹp từ mẹ. "Đội trưởng Cao đã trở thành vú em hết lòng lo lắng vì cậu, Lý Triết Phong và Chu Tự Bạch vì cậu mà suýt chút nữa phá hủy Tháp Xám. Để đảm bảo sự thuần khiết của đội ngũ tuyến đầu, đội trưởng Lạc nhất định không thể rơi vào tay giặc." Thuần khiết? Sao tuyến đầu của chúng ta lại không thuần khiết? Đàm Mặc nhìn chằm chằm bí thư Trương hồi lâu, bi ai phát hiện bí thư Trương lại thật sự nghiêm túc. "Mỹ nữ? Chị đẹp? Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ là Lý Triết Phong và Chu Tự Bạch chỉ ghen tị với tôi vì tôi được các đồng bào phái nữ ở Tháp Xám yêu thích sao?" Đáp án này quá mức thái quá, những người nghe náo nhiệt xung quanh đều bị sặc. Bí thư Trương vẻ mặt nghiêm túc: "Đội phó Đàm, bây giờ cậu có thể đưa ra điều kiện với Lạc Khinh Vân." Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ sân huấn luyện yên tĩnh đến chỉ còn lại tiếng gió thổi sợi tóc bay. Lạc Khinh Vân ở thành phố Bắc Thần hoặc là nói ở toàn bộ hệ thống Tháp Xám đều vô cùng nổi danh, một người dung hợp có hệ số nguy hiểm cực cao rồi lại ép giá trị San(1) của mình cực thấp tựa như thần. Không ai có năng lực tác chiến với sinh vật Kepler tốt bằng y, vô số lần tắm máu trở về từ khu sinh thái nguy hiểm cao, một người như vậy lại chủ động nói muốn so tài với một nhân loại bình thường? (1): Giá trị San là một khái niệm được đề xuất trong board game "Call of Cthulhu" và các tác phẩm phái sinh của nó, có thể được coi là giá trị tinh thần. Mình không biết chị Bí có nhầm lẫn gì chỗ này không vì theo như mình tra được trên Baidu thì Giá trị SAN trở về 0 = phát điên = không thể cứu được mà ở đây chị Bí lại viết là Lạc Khinh Vân giữ cho giá trị San của y luôn thấp. Nhưng mà bộ này không phải Cthulhu nha cả nhà! Không không không, Đàm Mặc cũng không thể xem như nhân loại bình thường, mà là Inspector ngồi trên chiếc ghế cao nhất của Thành phố Ngân Loan. Lạc Khinh Vân là đang khiêu khích tất cả Inspector, hay là khiêu khích chế độ Inspector của Tháp Xám? "Đội trưởng Lạc là muốn cho Tháp Xám biết, so với Inspector thì anh còn lợi hại hơn, không có bất kỳ Inspector nào có thể bắn trúng anh đúng không?" Vết sẹo nhỏ màu đỏ phía trên đuôi mắt hắn thoáng giương lên, cọ qua tầm mắt, khiến đáy lòng người nhìn hắn hơi ngứa ngáy. "Theo hiểu biết hiện tại của tôi về Inspector, tạm thời không tồn tại Inspector nào có thể bắn trúng tôi." Lạc Khinh Vân nói. Ở nơi công cộng nói như vậy, hơn nữa còn dùng ngữ khí vân đạm phong khinh(2), ngay cả bí thư Trương cũng có chút kinh ngạc. (2): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác Những người từng tiếp xúc với Đàm Mặc, hoặc nhiều hoặc ít đều có thể cảm giác được sự kiêu ngạo từ sâu trong nội tâm của Đàm Mặc, e là lời nói của Lạc Khinh Vân sẽ chọc giận hắn. Bí thư Trương ấn ấn thái dương, theo quan sát mấy ngày nay của anh, rõ ràng ngày thường Lạc Khinh Vân rất điệu thấp khiêm tốn, cho tới bây giờ cũng sẽ không chọc giận bất luận kẻ nào, chẳng lẽ y muốn nhìn Đàm Mặc lộ ra biểu tình tức giận? Có lẽ là bởi vì thứ mà Inspector tiếp nhận huấn luyện chính là lý trí, khách quan, bình tĩnh và sự hờ hững đối với sinh mệnh, làm cho Lạc Khinh Vân muốn thử xem Inspector lợi hại nhất thành phố Ngân Loan rốt cuộc nặng bao nhiêu cân lượng? Ở trong phòng bệnh, Cao Chích nói với Lạc Khinh Vân, lần đầu tiên anh nhìn thấy Đàm Mặc là ở bệnh viện, Đàm Mặc bị thương rất nặng, nhẫn nại loại đau đớn khắc cốt ghi tâm nhất trên đời này, nhưng trong ánh mắt của hắn không có oán hận, ngược lại giống như một đám lửa cháy đỏ rực, có thể thiêu đốt tầng mây mù cao và xa nhất, bất cứ lúc nào cũng có thể nhuộm đỏ núi non sông dài. Mỗi lần Cao Chích tiến vào khu sinh thái, đều quay đầu lại nhìn đôi mắt Đàm Mặc theo bản năng, mỗi một lần đối diện với đôi mắt ấy đều khiến cho Cao Chích cảm thấy sẽ có người vì anh mà đốt lên ngàn vạn ngọn nến trường sinh, mạnh mẽ, trầm mặc mà che chở cho anh. Lạc Khinh Vân không hiểu được loại cảm giác mang tính cảm tính này, thậm chí cảm thấy loại tâm lý ỷ lại này của Cao Chích đối với Đàm Mặc rất buồn cười. Nhưng y thừa nhận, đôi mắt Đàm Mặc rất đẹp. Mặc dù Lạc Khinh Vân là một người cảm thấy chết lặng đối với hình thái của hết thảy chúng sinh trên thế gian này, Đàm Mặc lại khiến cho y dường như có chút cảm giác với từ "Đẹp". "Đội trưởng Lạc nói không sai, bây giờ tôi còn chưa bắn trúng được anh." Đàm Mặc lạnh nhạt rút súng ra từ bên cạnh, tiến hành hiệu chỉnh, biểu tình của hắn trầm xuống từng chút từng chút một, trong nháy mắt hắn cũng nghĩ tới việc muốn Lạc Khinh Vân công khai gọi mình là "Cha", nhưng nghĩ lại thì thấy thật ấu trĩ, nhanh mồm nhanh miệng chẳng được tích sự gì. Không bằng yêu cầu cái gì thực tế một chút. "Nếu tôi thắng, đội trưởng Lạc không ngại nói cho tôi biết..." Lúc này đổi thành Đàm Mặc dựa vào Lạc Khinh Vân, hai tay hắn cầm súng rất tự nhiên, gót chân hơi rời khỏi mặt đất, đi tới bên tai Lạc Khinh Vân, rất nhỏ giọng nói, "Vì sao Cao Chích lại được phái đi để bảo vệ anh." Thanh âm Đàm Mặc mang theo khí thể chấn động, như có vô số hạt nhỏ va chạm vào thần kinh thính giác của Lạc Khinh Vân, hơi nước nhỏ đến mức có thể bỏ qua không tính kia còn mang theo độ ấm của Đàm Mặc. Lạc Khinh Vân hơi giật mình, bí mật vốn không nên bị ai chú ý tới, lại bị Đàm Mặc biết, hơn nữa với tính cách của Cao Chích chắc chắn sẽ không tiết lộ mục đích chân chính của nhiệm vụ cho người khác. Y nghiêng mặt, tầm mắt đảo qua đôi mắt tựa như hai hòn bi màu hổ phách kia của Đàm Mặc, chúng nó khúc xạ ra ánh sáng trêu tức và giảo hoạt, hơn nữa chính là một loại chấp nhất đối với chân tướng. Nhiệm vụ này thiếu chút nữa đã lấy mạng Cao Chích, Đàm Mặc vô cùng để ý. Nhưng rất nhanh, Đàm Mặc đã kéo xa khoảng cách với Lạc Khinh Vân. "Vì sao lại nói như vậy?" Lạc Khinh Vân hỏi. "Rất đơn giản. Một khu sinh thái bỗng nhiên nổi điên với máy bay đang bay trên không trung, nó không phân biệt được giáo sư Triệu là nhân loại, nên chỉ có thể là bởi vì nguyên nhân khác. Dù sao thì cũng không thể là vì lão Cao quá đẹp trai, phù hợp với khiếu thẩm mỹ của sinh vật Kepler đúng chứ?" "Còn gì nữa?" "Mà anh, người được tôn là có sức chiến đấu sánh ngang cả một khu sinh thái, đội trưởng Lạc, trơ mắt nhìn đội trưởng Cao của chúng tôi vượt rào cũng không có ra tay, rốt cuộc là vì cái gì?" Lạc Khinh Vân nhìn đôi mắt kia, hỏi ngược lại: "Đúng vậy, vì cái gì nhỉ?" "Bởi vì anh không thể sử dụng năng lực của mình." Đàm Mặc trả lời. Bí thư Trương bên cạnh cảm thấy như là đang nghe chuyện cười: "Không thể nào. Năng lực Kepler của đội trưởng Lạc rất mạnh, sao có thể không sử dụng được?" Đàm Mặc nhìn đôi mắt của Lạc Khinh Vân, ánh mắt của hắn có một loại thông suốt thấu triệt, "Thứ có thể khiến cho người như anh không thể khởi động năng lượng Kepler, tôi chỉ có thể nghĩ đến căn cứ số 0, nơi được xưng là "mồ chôn của người dung hợp". Anh đi nơi đó chấp hành nhiệm vụ, thất bại quay về, đúng không?" Căn cứ số 0 là căn cứ nghiên cứu đầu tiên do liên minh Kepler thành lập, tiếc là vào hơn hai mươi năm trước nó đã trở thành khu sinh thái Kepler, nhiều năm qua Tháp Xám vẫn luôn có ý đồ phái người dung hợp mạnh mẽ nhất đi vào thu hồi số liệu nghiên cứu về sinh vật Kepler nguyên thủy, nhưng không có bất luận kẻ nào làm được. Có thể sống sót trở về, Lạc Khinh Vân cũng coi như là được trời chọn. "Lúc cậu đọc bốn chữ "thất bại quay về", hình như rất dùng sức." "Bởi vì nếu như không phải "thất bại quay về", anh cũng sẽ không hao hết năng lượng Kepler của mình, sẽ càng không cần lão Cao bảo vệ. Anh làm cho đội trưởng Cao của tôi suýt chút nữa là game over, anh cảm thấy tôi không nên dùng sức sao?" Không khí không khỏi khẩn trương lên, ngay cả bí thư Trương cũng có thể cảm nhận được cảm giác giương cung bạt kiếm, anh càng không ngờ Đàm Mặc luôn hi hi ha ha lại có lúc chất vấn đội trưởng đội khác như thế này. Lạc Khinh Vân cụp mắt xuống, nhẹ nhàng lặp lại năm chữ "Đội trưởng Cao của tôi", mày hơi nhíu lại một chút. "Nếu tôi thắng, xin đội trưởng Lạc hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc anh đã trải qua những gì trong khu sinh thái kia, đáng để đội trưởng Cao của tôi vượt rào vì anh." Đàm Mặc gằn từng chữ, rõ ràng mà dùng sức. Bí thư Trương sững sờ ở đó, ngay cả Vương Tiểu Nhị cũng không biết làm sao. Lạc Khinh Vân lại đọc một lần, "Đội trưởng Cao của tôi..." Đó là một loại xưng hô phân chia rõ ràng mức độ quan trọng từ sâu trong nội tâm, một loại xưng hô tràn ngập mong muốn bảo hộ, một loại xưng hô...... như là có nơi mà mình vốn nên thuộc về. Chính vì vậy Cao Chích mới nói có người đang đợi anh, anh nhất định phải trở về. Bí thư Trương bắn cho Vương Tiểu Nhị một ánh mắt, bảo cậu ta tạm thời tránh xa một chút. Lạc Khinh Vân ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt Đàm Mặc, giọng nói của y rất ung dung hòa hoãn, "Đội phó Đàm, nếu cậu thắng tôi, đương nhiên tôi có thể nói cho cậu biết những gì tôi đã trải qua ở khu sinh thái kia. Nhưng chờ sau khi tôi nói xong, căn cứ vào quy tắc bảo mật tôi phải giải quyết tất cả những người đã nghe được và có thể nghe được." Xung quanh truyền đến âm thanh hít vào, người bình thường không nghe được nhưng một số ít người dung hợp chắc chắn nghe được bọn họ nói chuyện, họ không hẹn mà cùng trốn ra xa xa, sợ nghe được thứ không nên nghe. Đàm Mặc giật giật khóe miệng, không đợi bí thư Trương mở miệng khuyên hắn, hắn đã nhún vai nói: "Vậy tôi không có hứng thú muốn biết, có cái gì quan trọng hơn sống đâu?" Lạc Khinh Vân nói: "Cậu có thể đưa ra yêu cầu khác." "Được rồi... Nếu như tôi thắng, đội trưởng Lạc có thể nói cho tôi biết năng lực đôi tay kia của anh là gì không? Vì sao phải đeo găng tay?" Đàm Mặc nhìn về phía Lạc Khinh Vân, hắn không nói đùa. Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, chờ xem phản ứng của Lạc Khinh Vân. Bí thư Trương cũng căng thẳng, sợ Đàm Mặc đụng phải vảy ngược của Lạc Khinh Vân. "Được, nhưng tôi chỉ nói cho mình cậu biết." Lạc Khinh Vân hơi giơ tay lên, tay phải tùy ý nhéo ngón tay trái. Một động tác đơn giản như vậy, lại làm cho đáy lòng Đàm Mặc dâng lên một loại cảm giác kỳ quái, tựa như sinh vật nguy hiểm nhất đang dùng răng nanh nhẹ nhàng chạm vào cái cổ yếu ớt của chính nó. Trong nháy mắt, tin tức Lạc Khinh Vân muốn so tài xạ kích với Đàm Mặc truyền khắp toàn mạng nội bộ, bắt đầu đặt cược, trưởng phòng Lương Thuận của bộ phận quân giới làm nhà cái. Đàm Mặc gửi tin nhắn cho Hoàng Lệ Lệ ở bộ phận quân bị. Đàm Mặc: [Lão Hoàng, cược một ngàn đồng là tôi sẽ thắng.] Hoàng Lệ Lệ: [Cút! Cậu nói ai già? Cậu nói ai vàng? Cậu không muốn sống nữa có phải hay không?] Đàm Mặc: [Vậy... Tiểu Lệ, cược cho tôi một ngàn đồng là tôi sẽ thắng.] Hoàng Lệ Lệ: [Cậu đấu với Lạc Khinh Vân, cậu chỉ có điểm B mà còn dám cược là mình sẽ thắng!] Đàm Mặc: [Không phải đấu cận chiến, cũng không phải so coi ai giết được nhiều sinh vật Kepler hơn, tại sao tôi không thắng được?] Hoàng Lệ Lệ: [Ngoáy lỗ mũi.] Người còn đang ở trong sân huấn luyện đều đi tới khán đài, mấy người thuộc bộ phận tin tức lúc trước còn mở máy quay ba chiều để phát sóng trực tiếp. Khung cảnh bắn ba chiều như vậy, Đàm Mặc đã sớm xe nhẹ đường quen, nhưng khi hắn ý thức được người so tài với mình là Lạc Khinh Vân, lòng bàn tay lại toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Như vậy không được Đàm Mặc ơi...... Chẳng phải chỉ là Lạc Khinh Vân thôi sao? Bỗng dưng, toàn bộ sân huấn luyện tối sầm lại. Tiếng vo ve dày đặc xa xa truyền đến, đây không phải rừng rậm, mà là hang động! Cảnh tượng đen kịt này càng thêm có lợi với Lạc Khinh Vân, bởi vì người dung hợp vẫn có thể nhạy bén phân biệt mục tiêu ở trong bóng tối. Bầy sâu có cánh thuộc chi Minos ùn ùn kéo đến từ sâu trong hang động, một mảng lớn mênh mông. ______________ Tác giả có lời muốn nói: Lạc Khinh Vân: Tôi là gì của cậu? Đàm Mặc: Thần tượng hết thời. Mọi người: Đề tặng điểm mà cậu đáp thành đề toi mạng! Câu trả lời chính xác phải là "Đội trưởng Lạc của tôi"! ______________ Lời của Editor: Lạc Khinh Vân: Nào hai ta cùng đi tâm sự thầm kín ????. Ý anh là vậy phải không anh?
« Trước Sau »