Rừng Nguyên Sinh Bắc Myanmar - Phiến Quỳ
Chương 4
Thiếu niên nhếch khóe miệng, nói: “Được.”
Thảo dược được nấu xong rất nhanh, anh sợ thiếu niên vẫn đút mình bằng cách thức giống lần trước nên vội vàng nhận thuốc uống một ngụm, và rồi bị vị đắng nghét của thuốc làm chảy một xíu nước mắt.
Phù Việt thoáng ngạc nhiên nhìn anh, thấy vậy bèn vội nhét một miếng socola nhỏ vào miệng anh. Cậu nói: “Lúc trước anh uống thuốc đút được một nửa là nhiều rồi, lúc tỉnh vẫn ngoan hơn.”
Nguỵ Vũ Sâm mất một khoảng thời gian dài mới bình thường trở lại. Rốt cuộc hương the mát của socola cũng thay thế vị đắng của thảo dược trong miệng. Đầu anh nóng lên, bỗng dưng anh muốn hỏi có phải trước đây cậu cũng đút thuốc cho anh giống vậy không? Cậu không thấy đắng à? Nhưng khi nói thành lời lại là: “Ngủ đi, trễ lắm rồi.”
Thuốc nhanh chóng phát huy công dụng. Giữa cơn nửa tỉnh nửa mê, anh cảm giác dường như Phù Việt lại quấn lấy anh, trên khoé môi là xúc cảm mềm mại thân thuộc…
Lúc anh tỉnh, cơ thể đã hết nặng nề, tứ chi cũng có sức hơn.
Miệng hang không còn tối tăm như mọi hôm, có lẽ do địa hình cao hoặc vì nguyên nhân nào khác nên có tia sáng ảm đạm rọi vào, tiếng mưa đã biến mất, chim kêu rộn rã quấy nhiễu người khác. Xem ra cơn bão mấy ngày vừa rồi đã qua, cuối cùng khu rừng nguyên sinh này cũng đón chào một ngày nắng.
Thiếu niên trong ngực anh đang ngủ say, gương mặt tinh tế xinh đẹp gần trong gang tấc, cậu nghiêng người ôm anh.
Vẻ mặt của Nguỵ Vũ Sâm hơi lạ, anh định đặt người đang ôm chặt mình xuống, nhưng mới hơi nhúc nhích lại lập tức cứng người không dám động đậy nữa.
Anh mím môi, ngượng ngùng cảm nhận thứ kia của mình đang đè lên bắp đùi thiếu niên, bèn rề rà lùi về sau.
Nhưng lúc anh sắp thành công, thiếu niên trong ngực bất ngờ mở mắt, trong mắt cậu là sự mỏi mệt thấy rõ. Cậu nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, sau đó lại ghé sát vào anh, ôm anh rồi nhắm mắt.
Nguỵ Vũ Sâm suy sụp nhắm mắt lại, anh cảm nhận rõ thiếu niên trong ngực thoáng cứng đờ, ngay sau đó cậu mở mắt nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Xấu hổ quá…
Anh định ngồi dậy nhưng thiếu niên trong ngực bỗng kéo tấm chăn mỏng lên, phủ lên đầu hai người.
Trong một khoảng thời gian rất dài từ đó về sau, sự việc sắp xảy ra ngay sau đây đã khiến Nguỵ Vũ Sâm cầm lòng không đậu phải hồi tưởng lại dù rằng một lần hồi tưởng là một lần ngượng ngùng không thôi.
Nguỵ Vũ Sâm hít vào một hơi. Đống lửa trong hang vẫn đang cháy, ánh sáng ấm áp mờ nhoè trên tấm chăn len mỏng, không gian bên trong chứa đựng mập mờ mông lung, nếu ngửi kĩ sẽ thấy có cả mùi xạ hương thoang thoảng, đó là mùi mà đàn ông đều biết.
Có lẽ do không khí dưới tấm chăn len không thể lưu thông, Nguỵ Vũ Sâm lại có cảm giác nghẹt thở, xuôi theo tia sáng ảm đạm nhìn xuống sẽ thấy ánh nước trong đôi mắt xinh đẹp của thiếu niên.
Trong quân đội kỉ luật nghiêm minh, anh nhập ngũ từ năm 17 tuổi, đây là cảnh tượng anh chẳng dám mơ kể cả trong giấc mộng xuân.
Khớp ngón tay của Phù Việt rõ ràng, đôi tay này đã từng lau nước mắt cho anh, anh biết trên bụng ngón tay của cậu có vết chai mỏng.
Đây là lần đầu tiên anh làm chuyện thân mật đến vậy, còn thiếu niên cũng kém thành thạo thấy rõ. Sợi dây lý trí trong đầu Nguỵ Vũ Sâm đứt phựt, bàn tay vốn duỗi ra với ý định ngăn cản thiếu niên lại nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của cậu.
Thế là thiếu niên ngoan ngoãn cọ má mình lên mu bàn tay anh.
Nguỵ Vũ Sâm thất thần vuốt ve đôi mắt xinh đẹp đang nhìn mình, sau đó anh bị thiếu niên từ tốn giữ chặt. Trong không gian u tối, hai bàn tay đan mười ngón vào nhau, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy động tác nhấp nhô trong chăn, không thấy được cảnh tượng nào khác.
Không biết đã bao lâu, Nguỵ Vũ Sâm nối lại sợi dây lí trí cuối cùng. Anh muốn đẩy thiếu niên ra nhưng thiếu niên lại đè tay anh. Theo động tác sau cuối của thiếu niên, tim Nguỵ Vũ Sâm đập mạnh, có những việc đã tiến triển vượt quá giới hạn…
Chiếc chăn mỏng manh như ngăn thế giới thành hai nửa. Khi không khí đã có thể lưu thông, Nguỵ Vũ Sâm ngồi dậy kéo bàn tay vẫn đan chặt mười ngón về phía mình, Phù Việt bị anh kéo nhẹ thì va vào lồng ngực của anh.
Khóe miệng của cậu có một lớp ánh nước sau khi bị giày vò thảm thương. Cậu hơi thở gấp và nhìn anh, rõ ràng cậu cũng có phản ứng.
Nguỵ Vũ Sâm mím môi, duỗi tay về phía nơi ấy nhưng bị cản lại. Phù Việt thở nhẹ, hôn một cái lên má Nguỵ Vũ Sâm, giọng cậu vẫn đượm tình dục và hơi khàn, nhưng nét cười vẫn nhẹ nhàng như thường. Cậu nói: “Anh không cần làm chuyện đó đâu.”
Bóng dáng Phù Việt biến mất nơi cửa hang, Nguỵ Vũ Sâm thất thần trong phút chốc, rồi từ từ che mắt mình lại.
Anh quanh quẩn trong rừng nguyên sinh ba ngày hai đêm, sau khi hôn mê thì được một cậu bé xinh đẹp người Trung Quốc cứu, cậu bé ấy hôn anh, vừa rồi anh còn “bắn” vào miệng cậu.
Anh lầm bầm chửi một câu: “ĐM ảnh hưởng kỷ luật thật chứ…”
Báo gấm quay lại một chuyến, lần này nó mang theo chim trĩ, cổ chim trĩ bị nó cắn đứt. Nó ném con chim trĩ bên đống lửa, cao ngạo nhìn anh rồi xoay người rời đi.
Anh đứng dậy gấp chăn, tình trạng cơ thể của anh đã tốt hơn tối qua nhiều, dù vẫn còn yếu nhưng đã có thể tự do đi lại.
Quả nhiên mưa đã tạnh, hai giọt nước mưa trên cây cọ ngoài cửa hang rơi xuống, nhỏ trên trán Nguỵ Vũ Sâm. Cuối cùng chim chóc cũng ra ngoài kiếm ăn, ríu rít kêu ran.
Nếu chỉ nhìn mỗi khung cảnh lúc này thì nơi đây tươi đẹp xiết bao, cho người ta ảo giác về một chốn thế ngoại đào nguyên, nhưng cũng chỉ là ảo giác mà thôi.
Phù Việt đi đâu rồi?
Anh thử đi ra ngoài, bỗng nhiên một tiếng thú dữ gầm từ phía trước truyền đến, nghe chừng cách rất gần. Anh cảnh giác trốn sau lưng cây, nhìn về nơi phát ra âm thanh qua khe hở giữa bụi cây um tùm.
Cách đó không xa là một khoảng đất trống giống hệt đồng cỏ bình thường. Lúc này một con heo rừng trưởng thành đang vùng vẫy trong đó, hơn phân nửa cơ thể của nó đã rơi xuống hố và đang chìm xuống bằng tốc độ có thể thấy bằng mắt thường. Đó là đầm lầy rừng rậm!
Lời Phù Việt nói tối qua lại hiển hiện bên tai, thiếu niên nghiêm túc nói với anh bên ngoài rất nguy hiểm, không cho anh ra ngoài.
Nguy hiểm như thế mà nửa đêm còn đi hái thuốc cho mình, bây giờ cậu ở đâu?
Đột nhiên tai anh nhúc nhích, cảnh giác ngẩng đầu.
Một bóng dáng thân quen đang băng qua rừng cây ở phía xa xa, cậu không giẫm lên mặt đất mà mượn dây leo có mặt khắp ngõ ngách trong rừng để di chuyển linh hoạt giữa không trung rừng rậm.
Tư thế của cậu rất đẹp, như cá lội nước. Hình như anh đã hiểu một chút vì sao cậu thiếu niên có thể thành thạo sinh tồn trong khu rừng này.
Thiếu niên dừng lại giữa khoảng không trên đầm lầy, bấu víu một sợi dây leo mà nhìn xuống. Nguỵ Vũ Sâm kinh hồn bạt vía dõi theo động tác của cậu, sợ cậu bất cẩn rơi xuống, anh định lên tiếng nhắc nhở nhưng lại sợ Phù Việt phân tâm.
Ngay giây sau, anh thấy thiếu niên mạo hiểm ngồi trên một sợi dây leo, rồi thuận tay kéo một sợi khác quấn một vòng làm thành tấm lưới rồi ném xuống dưới, chuẩn xác bao bọc lấy con heo rừng đang vùng vẫy.
Nguỵ Vũ Sâm thấy hơi phi lý, cậu muốn cứu con heo rừng ư? Nhìn thôi cũng thấy bộ phận lộ ra bên ngoài của con heo nặng gấp hai lần cậu.
Sau khi cột được con heo, cậu không kéo nó ra ngay mà nói gì đó xuống dưới, thế mà con heo rừng lại thôi vùng vẫy, có thể nói là ngoan ngoãn nhìn Phù Việt.
Tiếp đó thiếu niên gật đầu, kéo một đầu dây leo, linh hoạt nhảy lên một cái cây to, rồi vòng qua cây to đáp xuống đất, bắt đầu kéo dây leo.
Đây là phương pháp ròng rọc đơn giản nhất, tiếc rằng dù đã mượn sức cây cổ thụ, cậu cũng chẳng đủ sức kéo con heo ra khỏi đầm lầy.
Nguỵ Vũ Sâm vừa định qua đó giúp đỡ thì thấy thiếu niên huýt một tiếng sáo, mấy con heo rừng nhanh chóng từ rừng sâu chạy ra, rầm rì vài tiếng với Phù Việt. Phù Việt ngồi xổm cột dây leo vào người một con heo rừng cường tráng rồi nói nhỏ với nó hai câu. Con heo nọ chạy nhanh về trước, cuối cùng heo rừng bị chìm cũng được kéo ra ngoài từng chút một, an toàn trèo lên mặt đất.
Nguỵ Vũ Sâm cảm giác tam quan của mình đã được đổi mới. Sức tấn công của heo rừng cực kỳ mạnh, lúc đội đặc chủng gặp nó cũng phải tự giác trốn đi. Mà lúc này Phù Việt đang bị mấy con heo rừng vây quanh, một con heo nhỏ còn thân thiết dụi mũi vào tay cậu. Tiếp đó anh thấy Phù Việt ngoảnh đầu kinh ngạc nhìn về phía mình, đồng thời những con heo khác cũng cảnh giác nhìn sang.