Rừng Nguyên Sinh Bắc Myanmar - Phiến Quỳ

Chương 17
« Trước Sau »
“Cậu có thuốc không?” Hoẵng ngớ người, sau đó lập tức hoàn hồn, vội nói: “Có có.” Vài người có thuốc trong balo đều ở đây. Phù Việt nhận thuốc, gật đầu rồi nói: “Tôi phải chữa trị cho họ, mọi người nghỉ ngơi trước đi.” Hoẵng nhíu mày: “Tôi giúp cậu, thương binh quá nhiều, một mình cậu không xuể.” Một nghiên cứu viên đeo kính gọng vàng cũng bước đến: “Trước đây tôi từng học y, tôi cũng có thể giúp.” Phù Việt nhìn hai người họ, hờ hững nói: “Hoẵng ở lại, những người khác đi nghỉ đi.” Nguỵ Vũ Sâm bị thương trí mạng, vết thương đạn bắn xuyên lần trước vừa lành lại bị vũ khí nhọn xé rách, sâu tận xương, vì không được xử lý kịp thời nên đã thối rữa nghiêm trọng. Vấn đề lớn nhất của anh là nhiễm trùng dẫn đến biến chứng. Hoẵng hãi hùng khiếp vía nhìn đôi mắt đầy phẫn nộ của cậu bé. Cậu nhóc chẳng mảy may nghi ngờ nếu Khun Sa ở đây, ông ta sẽ bị cậu bé kia chém cho một đao. Cậu nhóc tưởng trị thương phải có dụng cụ hành nghề chuyên nghiệp như đèn cồn, dao phẫu thuật,… nên đã chuẩn bị sẵn sàng ở một bên để trợ giúp. Vậy nên khi thấy Phù Việt thả hai con sâu nhỏ xíu lên vết thương, cậu nhóc gần như chết lặng. Cậu nhóc kinh ngạc nhìn hai con sâu trong suốt nọ chui vào vết thương của Sói Rừng Rậm rồi nhanh chóng mất dạng, cậu nhóc ấp úng hỏi: “Cậu… cậu đang làm gì thế?” Phù Việt giơ tay ra hiệu im lặng. Hoẵng ngậm miệng ngay tức thì, biết cậu không muốn cho nghiên cứu viên ở sau lưng thấy được kỹ thuật của mình. Cậu nhóc bối rối, nhưng bây giờ có một điều cậu có thể chắc chắn, Phù Việt sẽ không làm hại họ. Hai con sâu nhỏ nhanh chóng chui ra, lười biếng quay về chiếc hộp nhỏ rồi bất động. Hoẵng ngạc nhiên nhìn máu trên vai Sói Rừng Rậm đã biến thành màu đỏ tươi. Phù Việt lại lấy ra một hộp thuốc mỡ, loại thuốc mỡ này có màu trắng sữa, cậu đắp một lớp vải xô mỏng lên trên, cẩn thận băng bó vết thương. Từ đầu đến cuối, thứ dược phẩm lấy từ chỗ cậu nhóc mà Phù Việt dùng chỉ có vải xô, chỉ khâu và thuốc hạ sốt. Bỗng dưng có tiếng rên rỉ đau đớn vang lên sau lưng, Hoẵng và Phù Việt đồng thời nhìn ra phía sau. Một anh lính đặc chủng trong số họ đang co giật quắp người, trông cực kỳ đau đớn. Hoẵng hoảng hồn, kéo tay Phù Việt về phía bên đó: “Chúc Long bị gãy mấy cái xương, tình hình rất xấu, xin cậu xem cho cậu ấy trước đã.” Phù Việt không nói gì, lấy một tấm mền ra khỏi balo đắp lên người Nguỵ Vũ Sâm rồi theo Hoẵng qua đó. Cậu cúi đầu kiểm tra một chốc, hàng mày nhíu chặt, do dự nói: “Người này…” Tim Hoẵng giật thót: “Thế nào?” Phù Việt thở dài: “Thôi vậy, nếu bỏ mặc thì anh ta cũng không nổi qua tối nay, tôi thử xem.” Tim Hoẵng lạnh đi phân nửa. Hoẵng hoàn toàn không muốn trải nghiệm cảnh tượng tiếp đó thêm lần thứ hai. Cậu nhóc đã từng thấy đủ mọi cách chết khốc liệt trên chiến trường, nhưng chẳng thể nào chịu nổi cảnh tượng trước mắt. Cậu nhóc nhìn Phù Việt vạch bụng Chúc Long ra, thả một đám sâu muôn màu muôn vẻ vào đó mà thấy da đầu mình tê rần. Cậu nhóc có thể nhìn thấy mấy con sâu đó thoắt ẩn thoắt hiện trong bụng Chúc Long, bơi lội giữa nội tạng đẫm máu. Thỉnh thoảng Phù Việt sẽ đổi đám sâu bò ra thành một đám sâu khác, rồi tiếp tục quá trình này. Cậu nhóc ghì chặt Chúc Long đang vùng vẫy, trán túa mồ hôi lạnh, lưỡng lự nhìn thiếu niên trông còn nhỏ tuổi hơn cả mình, nhưng chỉ thấy cậu không chớp mắt nhìn chằm chằm bụng Chúc Long. Trông cậu có vẻ rất bình tĩnh, nếu bỏ qua đốt ngón tay trắng bệch vì siết chặt chiếc hộp nhỏ tinh xảo. Điều đáng sợ không chỉ có cảnh tượng đẫm máu này, mà là Phù Việt không cho gây mê. Nếu gây mê Chúc Long thì đám sâu cũng sẽ mê man theo, Chúc Long chỉ có thể cố gắng chịu đựng cảm giác đau đớn do mổ bụng và hàng vạn con sâu gặm cắn. Cứ thế khoảng bốn mươi phút trôi qua, cuối cùng Phù Việt cũng thở phào một hơi. Hoẵng chẳng nhìn ra được gì, chỉ thấy Phù Việt đeo găng tay y tế, vững tay thọc sâu vào vết thương, từ từ nhặt đồ vật màu trắng mà đám xâu túm tụm thành đàn ở đó ra khỏi vũng máu. Cho đến khi nhìn rõ mảnh màu trắng to chừng móng tay bị nhặt ra, Hoẵng mới hiểu Phù Việt đã nhặt gì. Đó là mảnh xương gãy — Thế mà xương của Chúc Long đã gãy thành thế này! Hoẵng nhìn Chúc Long mặt trắng bệch đang bất tỉnh nhân sự, một sự kính phục bỗng trào dâng trong lòng. Cậu nhóc cõng anh cả chặng đường nhưng chẳng nghe anh than đau lấy một tiếng. Phù Việt cất đám sâu vào hộp nhỏ, xác nhận lại số lượng thêm một lần, bấy giờ mới khâu vết thương bị rạch ra trên bụng Chúc Long. Mảnh vỡ xương chất thành một đống nhỏ trong chiếc khay bên cạnh. Cậu thở dài, nói: “Xương của anh ấy đâm vào tim, nhưng may mắn không bị thương quá nghiêm trọng, tôi đã rút xương ra giúp anh ấy rồi.” Hoẵng không biết nên nói gì mới ổn thì nghe cậu nói tiếp: “Nội tạng của anh ấy bị xuất huyết rất nhiều chỗ, tôi đã chữa xong một số chỗ, nhưng một số chỗ khác thì chỉ tạm thôi. Chỉ đành xem thử anh ấy có thể gắng gượng nổi hay không.” Hiếm khi trong mắt Phù Việt chứa sự tán thưởng: “Tôi chưa từng thấy ai bị thương nặng cỡ này mà vẫn có thể sống sót, anh ấy rất giỏi.” Hoẵng nhắm mắt, nói nhỏ: “Cảm ơn.” Cậu nhóc biết rõ, với vết thương ở mức độ này, cho dù có nhập viện cũng khó lòng làm tốt hơn. Lúc Nguỵ Vũ Sâm tỉnh lại, anh có ảo giác như đã xuyên không, cùng một nóc hang, cùng một ánh lửa. Bên tai có tiếng hít thở nhẹ nhàng, mùi hương trên cơ thể người đó rất thân thuộc, nhịp tim của anh bỗng tăng nhanh. Anh khẽ nghiêng đầu thì va phải một đôi mắt đượm nét cười: “Anh tỉnh rồi.” Câu nói y đúc, gương mặt y đúc, nhưng tâm cảnh đã khác. Anh khẽ khép mở môi, cổ họng khô khốc không thể nói được gì. Phù Việt ngồi dậy, ngậm một ngụm nước, thuần thục cúi người kề sát môi anh, từ từ đút nước vào. Hai người chẳng ai nhắm mắt, cả quá trình đều nhìn thẳng vào mắt đối phương, trong mắt là sự ấm áp chẳng thể hoà tan. Cho đến khi uống hết ngụm nước, giọng nói mừng rỡ của Hoẵng từ bên cạnh truyền đến, hai người mới tách ra. Hoẵng căn bản chẳng phát hiện Nguỵ Vũ Sâm đã tỉnh. Cậu nhóc canh chừng bên cạnh Chúc Long, thấy anh từ từ mở mắt thì lập tức gọi Phù Việt: “Chúc Long tỉnh rồi, Phù Việt ơi cậu mau qua đây đi.” Phù Việt lại hôn lên mi mắt mỏng manh của Nguỵ Vũ Sâm, rồi mới quay người đi qua. Cả người Chúc Long chẳng có chỗ nào cử động được ngoại trừ đôi mắt. Anh vừa tỉnh, nghe giọng nói của đồng đội mà thấy mơ hồ, sau đó có một người xuất hiện trước mắt anh. Anh ta biết người này, là cậu bé xinh đẹp đã gọi muôn thú tới cứu họ vào đêm mưa ấy. Trong cơn mê man bừng tỉnh vì đau, anh mơ màng thấy cậu xử lý vết thương cho mình. Cậu bé bắt mạch cho anh hồi lâu rồi nói với anh: “Tỉnh lại là ổn rồi.” Chúc Long chớp mắt như lời cảm ơn. Cậu bé hiểu ý anh ta, cười nói: “Không sao”. Sau đó cậu ngoảnh đầu nói: “Hoẵng, anh ấy uống thuốc được rồi, lát nữa tôi đi hái thuốc, anh nấu cho anh ấy nhé.” Hoẵng gật đầu. Đã là ngày thứ năm họ ở đây, bên ngoài cứ mãi mưa to chưa tạnh, tín hiệu của thiết bị liên lạc với tổng bộ đã bị cắt đứt hoàn toàn, tạm thời họ không ra ngoài được. Nhưng may sao việc sinh tồn của họ không gặp vấn đề, đồ đi săn mà Phù Việt mang về mỗi ngày đủ cho nhiều người ăn. Lại có mấy người túm tụm lại đây. Tám người họ đều sống sót, vết thương của những người còn lại không nghiêm trọng như Sói Rừng Rậm và Chúc Long, đã có thể tự do đi lại. Phù Việt về bên Nguỵ Vũ Sâm, chống tay nhìn anh. Nguỵ Vũ Sâm nhắm mắt, cứ như lại chìm vào giấc ngủ. Phù Việt cong môi, duỗi một ngón tay, nhẹ nhàng phác họa đường nét gương mặt của anh. Phần bụng của ngón tay thon dài xinh xắn có vết chai mỏng, chu du một đường từ chân mày đến khóe miệng, rồi dừng trên đôi môi mỏng của anh. Cậu chạm khẽ, nhưng động tác chợt dừng lại. Ngón tay của cậu bị ngậm lấy. Phù Việt cười khẽ: “Đừng lo, cứu hết người ra cho anh rồi. Nếu anh còn bị thương lần nữa thì có thể cáo bệnh giải ngũ luôn đấy.” Ngón tay bị cắn một cái rất nhẹ, đôi mắt của người trước mặt chất chứa nét cười nồng nàn nhìn cậu. Đầu quả tim của cậu run run, kìm lòng không đậu cúi đầu hôn anh một cái: “Em ra ngoài một lúc, về ngay thôi.” Lúc này, tiểu đội đặc chủng mới xem như tập hợp đầy đủ. Hoẵng vây quanh Nguỵ Vũ Sâm ngó từ trên xuống dưới một lượt rồi sụt sịt bảo: “Phù Việt đỉnh thật, anh nhặt được chàng dâu này ở đâu thế, tôi cũng muốn một người.” Nguỵ Vũ Sâm: “…” Hải Quỳ bật cười: “Cậu nghĩ hay quá.” Cậu ta nghiêm mặt: “Đội trưởng, bây giờ mười hai nhà hoá học đã được đưa về hết rồi. Tạm thời chúng ta đừng liên lạc với bên ngoài, đợi mưa tạnh rồi Phù Việt dẫn chúng ta ra khỏi rừng mưa.” Nguỵ Vũ Sâm khẽ gật đầu. Hải Quỳ nhìn đồng đội đang quây quần thành một vòng, nuốt ngược những lời định nói. Mấy hôm nay anh ta đã ngẫm lại trong đầu mọi chi tiết trong lần hành động này một lần. Bọn họ lên núi đúng lúc rơi vào vòng vây của Khun Sa, chuyện này tuyệt đối không phải trùng hợp. Trước khi đi “bên trên” đã cố ý dặn dò, hành động lần này do Sói Rừng Rậm toàn quyền chỉ huy, vậy nên họ không báo cáo cho “bên trên”. Hành động lần này bị lộ chắc chắn do người trong đội làm. Anh ta đã từng nghi ngờ Sói Rừng Rậm, dẫu sao hành động lần này có kết cục tương tự như lần toàn đội của Sói Rừng Rậm bị diệt sạch ở Sách Mễ. Nhưng sau khi Sói Rừng Rậm bị bắt và về sau Phù Việt giải cứu thì khả năng này cực kỳ nhỏ. Nói cách khác, do người khác trong đội tiết lộ. Vậy thì không thể đánh rắn động cỏ. Phù Việt quay lại rất nhanh, cả người cậu đẫm nước, cậu đưa một nắm thảo dược cho Hoẵng rồi nói cách nấu. Nhóm nghiên cứu viên rất tôn kính Phù Việt, thấy cậu về thì lục tục đứng lên. Không biết trong quá trình giải cứu đã xảy ra chuyện gì, Hoẵng cứ có cảm giác họ hơi sợ Phù Việt. Cậu nhóc mới hiểu ra Phù Việt không tin bất cứ ai. Cậu không biết Phù Việt đang băn khoăn điều chi, nhưng vẫn thầm thấy đắc chí, ít nhất Phù Việt tin mình. Bây giờ họ chỉ cần đợi mưa tạnh là có thể ra khỏi rừng mưa và liên lạc với đơn vị.
« Trước Sau »