Rừng Nguyên Sinh Bắc Myanmar - Phiến Quỳ

Chương 14
« Trước Sau »
Mọi người tiếp tục tiến về phía trước, không một ai để ý ánh mắt của Gấu Trúc ở giữa đội ngũ thoáng thay đổi rồi im lặng đuổi theo. Cổ thụ trong rừng già rợp trời, từ trên cao nhìn xuống sẽ cho người ta cảm giác cực kỳ áp lực, người có tố chất tâm lý hơi yếu một chút thôi có khi sẽ chịu không nổi mà nổi điên. Khoảng 4 giờ chiều ngày hôm sau, rừng mưa bắt đầu đổ mưa. Đi trong rừng mưa không thấy được sự thay đổi của thời tiết, lúc mưa to trút xuống, mọi người mới nhận ra nếu không tìm được chỗ trú ngay lập tức thì hoàn cảnh của tiểu đội sẽ cực kỳ nguy hiểm. Đầu Trọc là kẻ băng qua rừng mưa sâu thẳm mỗi năm, gã nhanh chóng dẫn mọi người vào một hang động đá vôi. Hang động rất ẩm ướt, nhìn kỹ sẽ thấy từng lớp đĩa và rất nhiều loài côn trùng mà ngay cả lính đặc chủng cũng không thể gọi tên đang bám chi chít trên bề mặt đá vôi, nhìn mà khiến da đầu như nổ tung. Bây giờ mọi người đều biết ở gần Nguỵ Vũ Sâm là lựa chọn tốt nhất, ít nhất làm như thế có thể đảm bảo mình sẽ không bị những thứ gớm ghiếc tấn công. Chỉ có Đầu Trọc ngồi ở ngoài rìa. Trước đây gã cũng sợ Nguỵ Vũ Sâm, sau khi nhìn thấy Vua Đen, nỗi sợ ấy lại được nâng lên tầm cao mới, gần như vừa nhìn anh là chân gã đã run. Nhóm lính đặc chủng gặm bánh quy nén khó ăn, mồ hôi và nước mưa trên cơ thể làm quần áo dính chặt vào người khiến họ cực kỳ khó chịu. Nhưng họ đã quen với trạng thái này, bèn nắm bắt thời gian để tinh thần nghỉ ngơi. Hoẵng có tâm tư đơn thuần, không phòng bị và kiêng dè Nguỵ Vũ Sâm như những người khác, cậu nhóc ngồi gần Nguỵ Vũ Sâm, khẽ hỏi: “Con rắn của anh ngầu quá, sao nó nghe lời anh dữ thế?” Cậu nhóc cho rằng giọng mình rất nhỏ, nhưng ở đây toàn là những người lính đứng đầu chọn một trong vạn người, họ dựng thẳng tai nghe rõ mồn một. Nguỵ Vũ Sâm nuốt một miếng bánh quy nén, uống thêm ngụm nước sạch, hờ hững nói: “Có lẽ chúng tôi khá có duyên.” Nói như không nói, mọi người hơi thất vọng. Nhưng Hoẵng chẳng chịu tí đả kích nào mà nói với vẻ ngưỡng mộ: “Tôi cũng muốn một con…” Đầu Trọc: “…” Cái thứ vô tâm gì thế này, muốn cái giống loài đó làm gì? Tìm chết hả? Hoẵng cảm thán xong thì nghịch ngợm khều tay Nguỵ Vũ Sâm, hỏi: “Người trên tấm hình trong túi áo của anh là ai thế? Không phải em trai anh hả?” Cậu nhóc này xấp xỉ tuổi Tiểu Nhị, tính cách cũng tương đồng, là kiểu tính cách cứ thả lỏng là muốn lắm chuyện dăm câu. Nguỵ Vũ Sâm cong khoé miệng nói: “Không phải.” Anh thoáng ngừng, không giấu giếm mà nói tiếp: “Là người tôi thương.” Mọi người sững sờ. Sói Rừng Rậm thích con trai? Tin này cũng bất ngờ quá… Hoẵng hào hứng lắm, biểu cảm “quả nhiên là thế”: “Tôi nói rồi mà, ánh mắt anh nhìn tấm ảnh đó y chang lúc Bắc Tử nhìn ảnh người yêu của anh ấy vậy.” Anh lính đặc chủng bị cậu nhóc gọi tên cũng đến từ quân khu Đông Bắc, nghe vậy thì bị nghẹn bánh quy nén: “…” Anh lính bất lực ngoảnh đầu, nói: “Cậu ngậm mồm đi, đồ chó độc thân.” Hoẵng: “…” Cậu nhóc liếc anh em của mình một cái, phấn khích hỏi: “Thế cậu ấy có thích anh không?” Nguỵ Vũ Sâm nhếch khóe môi, mặt mày dịu dàng. Anh nói: “Tôi không biết, lần sau gặp tôi sẽ hỏi em ấy xem sao.” Hoẵng nhìn anh đầy ngưỡng mộ: “Vậy tôi hy vọng anh có thể sớm gặp cậu ấy, đừng để cậu ấy bị cướp đi nhé.” Nguỵ Vũ Sâm xoa con rắn nhỏ cách lớp quần áo, ánh mắt xa xăm, giọng rất khẽ: “Mong vậy.” Tiếng mưa ngoài hang ngừng lúc khoảng mười giờ tối, nước đọng chưa tới bắp chân nhưng mang theo cái lạnh thấu xương. Không ai dám chậm trễ. Theo lời của Đầu Trọc, họ đã cách nhà máy điều chế thuốc phiện rất gần. Phù Việt bị đánh thức bởi một cảm giác lạnh như băng, vừa mở mắt là đối diện với một đôi mắt nhỏ xíu, cậu gần như tỉnh táo ngay tức thì. Cậu duỗi tay đón con rắn nhỏ từ trên mặt mình trượt xuống, vẻ mặt nghiêm trọng. Sau khi trò chuyện mấy câu, Phù Việt vội vàng bắt đầu thu dọn đồ đạc. Rắn nhỏ nôn nóng bất an bò quanh hai vòng. Thấy cậu đã dọn dẹp xong, nó bò nhanh lên cổ tay cậu. Một người một rắn vội vàng băng qua màn mưa trong rừng nguyên sinh, động vật côn trùng trên đường lục tục né tránh. Thời gian lặng lẽ trôi, thể lực của Phù Việt bị hao hụt nghiêm trọng, nhưng tốc độ của cậu chẳng hề giảm sút. Cậu cắn chặt môi, tốc độ ngày càng nhanh. Hai tiếng sau, trước cửa hang động không bắt mắt, Phù Việt thở gấp hai hơi, từ từ nén hơi thở hỗn loạn và vị tanh gỉ sắt trong cổ họng xuống. Giữa hai nhịp thở gấp, ngoại trừ sắc mặt trắng hơn một chút thì chẳng thấy được cậu khác thường chỗ nào. Rắn nhỏ bò xuống khỏi cổ tay cậu, trườn về trước một đoạn nhỏ, ngoảnh đầu thúc giục. Không gian trong hang động rất lớn, độ ẩm cao, vì địa thế mà nước mưa bên ngoài không thể chảy ngược vào, trái lại hang động còn sâu hơn nước bên ngoài một chút. Rắn nhỏ nằm trên vai Phù Việt, không ngừng kêu “xì xì”. Cậu ổn định tinh thần, băng qua hang động dài tít tắp, lúc ra ngoài thì đã đến một đầu khác của hang động. Phù Việt ngạc nhiên trợn tròn mắt, cậu chưa đến chỗ này bao giờ. Đây là một thung lũng bí mật, lối ra khỏi hang nằm dưới chân núi, trên vách núi gần đó có một con đường mòn dốc đứng xuôi theo vách núi ngoằn ngoèo hướng lên, dấu vết do con người khai phá rất rõ ràng. Phù Việt xuôi theo đường mòn tiến về phía trước, miệng cậu không ngừng huýt từng tiếng sáo trầm bổng, bụi gai và rừng cây khắp bốn phương tám hướng lục tục đáp lại tiếng động. Lúc cậu giẫm lên bình địa giữa sườn núi, một nhà máy hiện đại xuất hiện ngay trước mắt cậu, lối vào nhà máy được thiết kế rất đỗi tài tình. Trong khoảnh khắc trước khi đặt chân đến nơi này, khách đến thăm không thể thấy được cảnh sắc bên trên. Sau khi trèo lên, thứ đầu tiên bạn nhìn thấy là cổng chính của nhà máy, nhưng chắn trước cổng là một mảnh đất trống to bằng sân bóng, ở giữa không có bất kỳ vật nào che chắn. Có thể nói nếu tiến lên trong tình huống không mảy may phòng bị thì sẽ bị phát hiện ngay, và chắc chắn khả năng sẽ bị nã súng giết chết. “Một người mở cửa quan, muôn người khôn mở ải”, phòng cả thú dữ phòng cả người. Nhưng ngay lúc này, cổng vào nhà máy chẳng có ai canh giác, tiếng súng vang dội và ánh lửa bùng cháy phát ra từ bên trong. Tim Phù Việt lạnh run. Trong màn mưa đêm, bóng dáng của thiếu niên vụt mất trong cánh cửa thép cao vợi. Cả người Nguỵ Vũ Sâm đẫm máu, vết thương nghiêm trọng nhất trên người cơ hồ thấy cả xương. Rạng sáng hai ngày trước, tiểu đội thành công đột nhập vào nhà máy. Lợi dụng đêm mưa, căn cứ chưa bật đèn, họ chia ra tìm kiếm dấu vết của mười hai người bị bắt cóc. Nửa tiếng sau, Bắc Tử gửi tín hiệu nói đã tìm thấy con tin mất tích, xác thực là mười hai nhà hoá học. Ngay lúc Bắc Tử xác nhận mệnh lệnh yểm hộ con tin chạy trốn, đèn của cả cứ địa sáng trưng. Ngoại trừ hai tay súng bắn tỉa đang ở trên đài cao, những người còn lại đều bị bọn buôn thuốc phiện bao vây. Lịch sử giống nhau đến bất ngờ. Anh phòng bị cả một đường, gần như không ai có khả năng tiết lộ tin tức ra ngoài, nhưng họ vẫn rơi vào hoàn cảnh tương tự. Chỉ duy một điều đáng mừng là mệnh lệnh hành động lần do Trung ương trực tiếp đưa xuống, Khun Sa và “Cú Đêm” đều không biết được lúc đó Nguỵ Vũ Sâm đã đưa tin tức cho “bên trên” thông qua ai, cũng không rõ anh biết cụ thể bao nhiêu, thân phận của “Cú Đêm” có bị lộ hay không. Vậy nên Khun Sa không lập tức lấy mạng Nguỵ Vũ Sâm, thay vào đó là cuộc nghiêm hình tra khảo kéo dài hai ngày hai đêm. Một tiếng trước, Hoẵng đơn độc thâm nhập vào cứ địa. Nhân lúc rạng sáng bọn buôn thuốc phiện mỏi mệt nhất, cậu nhóc giải cứu bảy người lính đặc chủng mình đầy thương tích còn lại ra ngoài. Lúc mấy người họ chưa kịp rời khỏi cứ địa điều chế thuốc phiện thì bị phát hiện. Một tay súng bắn tỉa khác đến từ quân khu Hoa Đông đã quấn bom xông về phía bọn buôn thuốc phiện, tranh thủ thời gian rút lui cho đồng đội của mình — Đây chính là tiếng nổ lớn mà Phù Việt nghe thấy ở cổng nhà máy. Nguỵ Vũ Sâm trợn trừng muốn nứt cả vành mắt. Khung cảnh tương tự, lại một đồng đội khác hóa thành tro bụi trước mặt anh. Sự hi sinh của anh lính không thể đem lại một con đường sống cho nhóm lính đặc chủng. Thêm cả Hoẵng tổng cộng tám người cả thảy, chỉ mỗi cậu nhóc có vũ khí và có sức chiến đấu, muốn đưa bảy người bị thương nặng ra ngoài là chuyện viển vông. Lửa trong nhà máy bùng cháy vì nhiên liệu hoá hoạc, mưa to không thể dập tắt ngay, cả một nửa sườn núi sáng trưng. Đây là cảnh tượng hiếm gặp trong rừng mưa. Tám người dìu nhau đứng trên mảnh đất trống, đối diện họ là hàng trăm họng súng và đạn thật. Bọn buôn thuốc phiện nhìn họ bằng ánh mắt cười cợt, ánh mắt ấy như đang nhìn người chết. Một ông lão hào hoa phong nhã mặc Âu phục bước ra từ phía sau bọn buôn thuốc phiện, đám tay sai nhanh nhẹn bày ghế và bung dù cho ông ta. Ông ta lịch thiệp gật đầu với Nguỵ Vũ Sâm, dáng ngồi tao nhã, bưng tách trà đưa về phía anh: “Sói Rừng Rậm, nhanh thế đã gặp lại rồi.” Cơ thể của Nguỵ Vũ Sâm không kiên trì lâu thêm được nữa. Hai tháng trước anh bị tổn hại căn cốt nên cơ thể vẫn chưa khỏi hẳn, bây giờ lại bị thương nặng, gần như đã là nỏ mạnh hết đà. Nhưng anh vẫn đứng thẳng tắp, ánh mắt sáng quắc hung hãn nhìn ông lão thân sĩ nọ, rít ra mấy chữ từ kẽ răng: “Khun Sa, cuối cùng mày cũng xuất hiện.” Con ngươi của mấy người lính đặc chủng rụt lại. Kẻ này chính là Khun Sa? Trước khi đến họ đã xem ảnh của Khun Sa. Ở Tam Giác Vàng, vị này là một sự tồn tại giống như Hoàng đế, nhiều năm trước ông ta thường xuất hiện trên đủ loại sách báo, rõ là một người trung niên có vẻ ngoài bình thường. Mấy năm gần đây tin tức về ông ta ít đi nhiều, thì ra ông ta đã già vậy rồi. Nhưng so với mấy năm trước, khí thế của ông ta chỉ tăng chứ không giảm. Ông ta chỉ ngồi bình chân ở đó thôi là đã có khí thế không thể phớt lờ. Ông ta cất giọng hiền hoà, như đang bao dung với một tiểu bối càn quấy vô lý: “Cậu đừng nhìn tôi như thế, thực ra tôi luôn chú ý đến cậu. Từ Sách Mễ cho đến hai hôm trước cậu tới chỗ tôi làm khách, tôi luôn có mặt.” Nguỵ Vũ Sâm cười gằn, giọng điệu hung tợn: “Sao mày biết tao sẽ tới? Cho dù bên phía Taman truyền tin đến, mày cũng không thể dự liệu được thời gian cụ thể mà bọn tao sẽ đến mới đúng.” “Đương nhiên, chúng ta là bạn cũ, tôi vẫn chưa nắm bắt được cách hành động của cậu, nhưng tôi không biết thì đương nhiên vẫn có người khác biết.”
« Trước Sau »