Phi Thường Quan Hệ - Minh Dã

Chương 57
« Trước Sau »

Trước kia Lương Hiểu đối với mỗi đoạn tình cảm đều rất nghiêm túc, nhưng mỗi đoạn tình cảm lúc kết thúc, Lương Hiểu dù đau cũng dứt khoát, mà lần này, Lương Hiểu không có cách nào dứt khoát như vậy, cô yêu An Thanh, không bỏ được An Thanh, nhưng cô biết rõ nếu tiếp nhận đoạn tình cảm này, thì sẽ giống như cắm một cây kim vào trong cơ thể, cây kim này không cách nào hòa tan trong da thịt, tùy thời sẽ đau, có lẽ một ngày nào đó, sẽ vì không nhịn được nữa mà rút ra, khi đó, cũng là ngày cô lựa chọn buông tha An Thanh, nhưng bây giờ Lương Hiểu không có cách nào quyết định kết thúc ngay, trừ chuyện tiếp nhận cắm kim vào thì không có biện pháp khác.

Con người luôn như vậy, luôn nghiêng về lựa chọn khiến bản thân dễ tiếp nhận hơn, dù về lâu dài, sẽ có nguy hại lớn hơn, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, luôn không có cách nào tàn nhẫn với chính mình.

"Chị biết rõ bây giờ em không có cách nào!" Thanh âm Lương Hiểu có chút nghẹn ngào, bây giờ cô không thể cứng rắn nói chia tay, trừ chờ đợi An Thanh, thì lòng cô không hề có lựa chọn khác.

"Lần này sẽ không để em khó chịu như vậy, chị đảm bảo." An Thanh ôm chặt Lương Hiểu, cô biết Lương Hiểu yêu cô, cô cũng biết Lương Hiểu sẽ vì cô thỏa hiệp, cô biết tình cảm Lương Hiểu dành cho cô khiến cô không có sợ hãi, cô biết mình để Lương Hiểu chờ là quá ích kỷ, nhưng cô không nỡ buông Lương Hiểu ra, cô đưa tay vuốt nhẹ nhàng đầu Lương Hiểu.

Trong hai ngày sau đó, hai cô điên cuồng ân ái, Lương Hiểu không chút tiết chế đòi hỏi thân thể An Thanh, Lương Hiểu cảm thấy chỉ có lúc đó, cô mới cảm thấy An Thanh là thuộc về cô, nhưng cô cũng rõ ràng An Thanh chưa bao giờ lơ là cô, chỉ là trái tim chị ấy quá lớn, một mình cô không đủ để lấp đầy, mà trái tim cô lại quá nhỏ, một mình An Thanh là đủ lấp đầy, đã định trước đời này phải khổ vì tình.

Có trong phút chốc, cô có chút hận An Thanh ích kỷ, muốn làm chị ấy đau, để chị ấy biết lòng cô cũng đau như vậy, nhưng cô biết rõ ràng cô càng hận mình hơn, đây là lựa chọn của cô, không thể trách An Thanh, cho nên sau khi thô lỗ, lại vô cùng ôn nhu.

Lương Hiểu đòi hỏi vô độ, thậm chí An Thanh cảm thấy Lương Hiểu căn bản không phải đang làm yêu mà là muốn lưu lại dấu vết, khiến cô đau đến cau mày, nhưng ngay sau đó lại vô cùng ôn nhu, An Thanh biết nội tâm Lương Hiểu vô cùng mâu thuẫn, trong phút chốc, cô cảm thấy cô không nên hành hạ Lương Hiểu như vậy, có lẽ cô nên nói chia tay thì tốt hơn, nhưng ý niệm như vậy rất nhanh bị sự ích kỷ của bản thân dập tắt.

Cô biết rõ cá tính Lương Hiểu, em ấy có thể vì người yêu mà bỏ ra không chùn bước, nhưng một khi người yêu trở thành người yêu cũ, em ấy có người yêu mới, có lẽ cô cũng sẽ giống như Dương Văn Kỳ, trở thành người yêu cũ trong trí nhớ Lương Hiểu, cho nên An Thanh không muốn bản thân trở thành quá khứ của Lương Hiểu.

Cô thích Lương Hiểu, cô cảm thấy Lương Hiểu hẳn là người cô thật sự thích, là người phụ nữ cách lòng cô gần như vậy, cô hy vọng lương Hiểu có thể một mực ở bên cạnh cô.

Hai ngày ngắn ngủi rất nhanh qua đi, An Thanh phải đi về, bây giờ cô bị điều về tổng công ty, bắt đầu tính toán chuyện đám cưới giả, thừa kế cổ phần công ty.

Lương Hiểu chỉ có thể đưa chị ấy rời đi, so với lần trước đưa An Thanh đi, cảm giác trong lòng Lương Hiểu hoàn toàn khác nhau, lần trước dù vô cùng không nỡ, nhưng lòng vẫn có mong đợi, lần này vừa nghĩ đến An Thanh trở về để kết hôn, lòng Lương Hiểu liền đau như dao cắt, cô biết cây kim cô lựa chọn cắm vào kia đã bắt đầu phát tác, mỗi một lần nghĩ, liền một lần đau.

An Thanh cũng cảm thấy Lương Hiểu lần này đưa cô rời đi, dọc đường trầm mặc rất nhiều, tinh thần cũng xuống thấp rất nhiều.

"Nếu như nhớ chị quá thì đi tìm chị, chị cũng sẽ cố gắng dành thời gian trở lại tìm em." An Thanh cũng không nỡ chia tay Lương Hiểu thời gian dài như vậy, cho nên trước lúc lên máy bay, An Thanh ôm lấy Lương Hiểu nói.

"Không cần, em sẽ ở đây chờ chị, trước khi chị xử lý tốt mọi chuyện, chúng ta đừng gặp mặt, cũng không cần liên lạc, em nghĩ cha chị sẽ giám sát cuộc sống riêng của chị, để xác định chị thật sự kết hôn hay không. Mà em chỉ chờ chị hai năm." Lương Hiểu thản nhiên nói, cô có thể chờ An Thanh, mà ranh giới cuối cùng của cô cũng chỉ là chờ An Thanh thôi, cô sẽ không đi tìm An Thanh, cũng không muốn An Thanh ở trong hôn nhân còn đi tìm cô, điều này khiến Lương Hiểu cảm thấy cô và An Thanh đang yêu đương vụng trộm, cô sẽ trở thành tiểu tam trong bóng tối, Lương Hiểu không tiếp thụ nổi bản thân như vậy.

Nếu như hoàn toàn không gặp mặt, hai năm sau nếu An Thanh vẫn thích cô, vậy thì tiếp tục cùng một chỗ, nếu như không yêu, thì cũng liền như thế. Với cô tình cảm giống như nắm cát trong lòng bàn tay, dù nắm thật chặt cũng không giữ được, lần này Lương Hiểu cũng không cưỡng cầu nữa, sau An Thanh, Lương Hiểu nghĩ cô cũng không còn yêu ai nữa, thật sự không còn tinh lực cùng dũng khí, nếu như không yêu ai nữa thì đợi An Thanh thêm hai năm có sao đâu, ôm loại tâm tình mất đi, có lẽ không có trông đợi như vậy, cũng không có thất vọng như vậy.

"Hai năm đủ rồi, chờ chị trở lại." An Thanh biết cách làm người của Lương Hiểu, chờ cô hai năm đã là nhượng bộ lớn nhất, Lương Hiểu có thể cho cô hai năm, cô cũng đã thỏa mãn, hai năm đủ để cô xử lý mọi thứ.

"Ừ." Lương Hiểu mỉm cười, mặc dù nụ cười vẫn có chút khổ sở.

"Vậy chị lên máy bay đây." Máy bay đã thông báo thúc gục lần cuối, An Thanh hôn lên trán Lương Hiểu, không thể không rời đi. Cô đẩy hành lý, đi đến chỗ kiểm tra an ninh, An Thanh quay đầu nhìn Lương Hiểu một cái, cô thấy Lương Hiểu đang lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt buồn bã như vậy, khiến trong lòng An Thanh cảm thấy căng thẳng khó hiểu, còn có chút khó chịu cùng bất an không nói rõ được.

Đột nhiên cô cảm thấy hai năm quá dài, Lương Hiểu sẽ chờ cô hai năm sao? Thật ra người sợ biến số nhất là cô, nhưng An Thanh vẫn dứt khoát xoay người, tiến vào trong phòng chờ bay.

Ở trên máy bay, An Thanh nhắm hai mắt lại, trong lòng đều là gương mặt không vui của Lương Hiểu, cô đau lòng Lương Hiểu, lại có chút hối hận cô đã làm như vậy, trong lòng không nhịn được dao động, dù cô vẫn kiên định không chùn bước đi theo lựa chọn của cô.

Lương Hiểu nhìn bóng lưng An Thanh biến mất, nước mắt rơi xuống, hai ba ngày này Lương Hiểu không biết vì An Thanh đã chảy bao nhiêu nước mắt, cô không muốn để An Thanh thấy, cho nên sau khi An Thanh ngủ, đều len lén trốn vào nhà tắm, giống như lúc này, đợi đến khi An Thanh hoàn toàn rời đi, Lương Hiểu ngã ngồi trên băng ghế lạnh băng ở sân bay, che miệng, không tiếng động khóc, cô cảm thấy lòng cô cũng theo An Thanh rời đi, bị rút sạch, nghẹn thở khó chịu như vậy.

Con người so với mình nghĩ đều kiên cường hơn, trái tim Lương Hiểu dù đã sớm long trời lỡ đất, nhưng cuộc sống của cô mọi thứ vẫn như trước, chẳng qua dành nhiều thời gian cho công việc hơn, trước kia cô đối với công việc xem như hăng hái, nhưng lúc này cô phát hiện cô có thể trở nên cuồng công việc, bởi như thế cô sẽ cảm thấy thời gian trôi qua dễ chịu hơn một chút.

Cô cảm thấy cây kim cắm ở trong lòng, sớm muộn cô cũng sẽ thích ứng với nỗi đau cây kim mang lại, trên thực tế, quả thật cũng đã từ từ tiếp nhận sự thật này, An Thanh kết hôn sinh con, chẳng qua là đám cưới giả, chị ấy sẽ trở lại, Lương Hiểu luôn thôi miên bản thân như vậy, trừ mỗi lần khi trở về, lúc mở cửa, cô không tự chủ nhìn về phía cửa đối diện, hy vọng có một ngày An Thanh mở cửa, nói cho cô, chị ấy đã trở về, chẳng qua cửa vẫn luôn đóng chặt.

Nhìn cửa đóng chặt, Lương Hiểu cười tự giễu, chỉ mới qua hai, ba tháng thôi, cô lại cảm thấy đã qua hai, ba năm, nếu không thời gian sao lại dài đằng đẵng như vậy chứ? Mỗi lần như thế hốc mắt Lương Hiểu sẽ ửng đỏ một chút, sau đó vội vàng mở cửa vào nhà.

Lúc Lương Hiểu cảm thấy có thể tiếp nhận hiện trạng này, Dương Văn Kỳ xuất hiện, trên điện thoại của cô ấy là hình ảnh An Thanh mặc áo cưới, khiến Lương Hiểu biết, cô đã đánh giá bản thân quá cao, nhìn An Thanh cùng một người đàn ông không biết tên trai tài gái sắc xứng đôi như vậy, tâm như pháo đài xây bằng bùn cát của Lương Hiểu, trong chớp mắt sụp đổ.

"Hôn lễ của bọn họ tổ chức vào cuối tháng này." An Thanh ích kỷ quả nhiên vì gia sản, không chùn bước bỏ Lương Hiểu, cô cũng biết kết quả sẽ như vậy, trong lòng Dương Văn Kỳ vô hình có chút đắc ý.

« Trước Sau »