Phi Thường Quan Hệ - Minh Dã

Chương 56
« Trước Sau »

"Dựa vào số lượng mạng lưới giao thiệp cùng khách hàng mà chị tích lũy hơn mười năm qua, muốn bắt đầu lại từ đầu cũng không phải việc khó, nhưng mà chị cũng không muốn buông tha quyền thừa kế công ty, chị không phủ nhận chị rất yêu tiền, dù sao cũng là tài sản mấy trăm triệu, trong mấy năm ngắn ngủi chị cũng không thể kiếm được, quan trọng hơn là chị không muốn tiện nghi cho đứa em trai kia, càng không muốn lót đường mười mấy năm cho người khác, hơn mười năm tình cảm cùng tinh lực bỏ ra, giống như nuôi một đứa trẻ vậy, bị người khác cướp đi, chị không thể nào buông tay, rõ ràng đồ thuộc về mình chỉ kém một bước là có thể có được, Lương Hiểu em có thể hiểu cái cảm giác này không?" An Thanh nắm tay Lương Hiểu hỏi, tay Lương Hiểu nằm trong lòng bàn tay cô có chút lạnh băng.

Lương Hiểu biết cô vốn không có quyền lên tiếng, tài sản mấy trăm triệu hay là giá trị cổ phần công ty, còn có cổ phần của những công ty khác, tài sản cố định, phỏng chừng An Thanh cũng có thể nhận được bảy tám trăm triệu, bảy tám trăm triệu đối với người bình thường là cái khái niệm gì, tám trăm vạn có thể mua được một cái nhà ở Thượng Hải, vậy có thể mua được một trăm căn.

Cả đời An Thanh không cần phải lao động, cũng sẽ không cần rầu rĩ về vấn đề tiền bạc, gia sản như vậy, ai mà không động tâm. Kết hôn, sinh con thì sao? Cô dựa vào cái gì không cho An Thanh kết hôn, chẳng lẽ tình cảm của cô có giá trị bằng một trăm căn nhà ở Thượng Hải sao? Nếu như một ngày nào đó An Thanh hối hận, cô bồi thường nổi sao? Cô một căn cũng không bồi thường được, sau khi cô thăng chức lương một tháng cũng chỉ có bảy tám vạn thôi.

"Em có thể hiểu được, dù chị quyết định thế nào, đều hợp lý." Lương Hiểu rút tay cô từ trong lòng bàn tay An Thanh về, cô thích An Thanh thì thế nào, giống như một người bình thường không quyền không thế lại có vật quý báu, sau cùng cũng sẽ vô lực bảo vệ, bị người khác cướp đi, vật quý báu kia cũng chỉ có thể đặt ở nơi nhà cao cửa rộng, mới không có người cướp đi, món đồ gì, hạng người gì, cần cái gì phối hợp mới xứng đôi, cũng là điều khiến Lương Hiểu vô lực nhất.

"Lương Hiểu, chị muốn tìm một người đàn ông kí hiệp nghị kết hôn, thụ tinh ống nghiệm để sinh con, khi có được cổ phần công ty, chị sẽ lập tức ly dị, nhanh nhất thì một năm, chậm nhất thì hai ba năm, chị sẽ trong thời gian nhanh nhất giải quyết tất cả vấn đề, em chờ chị một thời gian có được không?" Cô muốn công ty thì nhất định phải kết hôn, lão cha nhà cô cũng không phải dễ lừa gạt như vậy, nếu không cũng sẽ không có thành tựu như bây giờ, nhưng cô kết hôn, cô sợ Lương Hiểu sẽ rời xa cô, cho nên cô hy vọng Lương Hiểu có thể ở đây chờ cô.

Lương Hiểu nhìn An Thanh không biết phải trả lời thế nào, vừa nghĩ đến An Thanh sẽ kết hôn, dù là giả, trong lòng cô cũng đã vô cùng khó chịu. An Thanh bảo cô chờ, cô không biết chờ đợi sẽ khó chịu đựng đến bao nhiêu, lần này chỉ xa cách mười mấy ngày, cô đã cảm thấy rất khó chịu đựng, một hai năm, trong thời gian này cô phải sống làm sao, huống chi thời gian là thứ không mang tính xác định nhất.

Nhưng cô thích An Thanh như vậy, thích đến mức vừa nghĩa xa nhau, trong lòng đã vô cùng khó chịu, bây giờ căn bản là không có cách nào lựa chọn, Lương Hiểu khoanh hai tay đặt bên môi, răng bất tri bất giác cắn ngón trỏ, cô cảm giác trong lòng cô thật khó chịu, nhưng lại không có biện pháp giải quyết.

An Thanh thấy Lương Hiểu như vậy, không khỏi nhớ đến lúc trước Lương Hiểu ở ven đường khóc lóc, liền có chút đau lòng, cô biết Lương Hiểu rất xem trọng tình cảm, cô cùng Dương Văn Kỳ lúc trước thật ra không có gì khác biệt, đối với cảm tình cũng không có thuần túy như vậy.

An Thanh không khỏi ôm chặt lấy Lương Hiểu, "Thật xin lỗi.". Lúc này trừ nói xin lỗi, An Thanh không biết phải nói gì mới tốt.

Vốn đang cố gắng nhịn khóc, Lương Hiểu bị An Thanh ôm chặt lấy, nghe An Thanh nói ba chữ này, Lương Hiểu nhắm mắt lại, nước mắt không tiếng động rơi xuống.

An Thanh cảm thấy đầu vai có chút ướt, cô biết đó là nước mắt Lương Hiểu, điều này khiến trong lòng An Thanh vô cùng khó chịu, có lẽ ban đầu cô không nên vì sự ích kỷ của bản thân đi trêu chọc Lương Hiểu, cô biết ban đầu Lương Hiểu đối với đoạn tình cảm này là kháng cự, là cô dụ dỗ em ấy, cô không phải là người đặt tình cảm lên trên hết, có lẽ còn có thể rút chân rời đi, nhưng người xem trong tình cảm như Lương Hiểu thì phải làm thế nào, quen nhau cũng đã mấy tháng, An Thanh làm sao không biết Lương Hiểu đối với cô càng lúc càng sâu đậm, mặc dù An Thanh càng lúc càng thích Lương Hiểu, nhưng từ đầu đến cuối An Thanh đều cho rằng cô không phải là người đem tình cảm đặt ở vị trí thứ nhất. Cô biết cô là một người ích kỷ, ích kỷ đến ngay cả cô cũng cảm thấy có chút đáng ghét, giống như lúc này, cô có chút ghét bản thân.

" Lương Hiểu, em có thể lựa chọn chia tay hoặc chờ chị, đều được." An Thanh nói đến chữ chia tay, trong lòng cô cảm giác hơi nhói một cái, cảm giác trong lòng không hề dễ chịu, cô vẫn ích kỷ hy vọng Lương Hiểu có thể chờ cô, nếu như Lương Hiểu thật muốn chia tay, cô cũng chỉ có thể để Lương Hiểu rời đi.

"Em sợ em không chờ được lâu như vậy..." Nếu như cô chỉ hai mươi, cô khẳng định sẽ không chùn bước chờ An Thanh, bởi vì lúc đó cô còn có rất nhiều thanh xuân cùng thời gian có thể hao phí, nhưng bây giờ cô có chút không hao phí nổi nữa. Sợ nhất là chờ đợi mà không biết có thể thay đổi hay không, An Thanh có thể thích người khác hay không, An Thanh vốn không phải người nhiệt tình có thể vì thời gian mà dần nguội lạnh, hơn nữa cô vừa nghĩ đến, trên danh nghĩa An Thanh thuộc về người khác, mà cô lại trở thành tình nhân trong tối, cô cũng không biết cô có thể tiếp nhận được không.

Lý trí thì nghĩ như vậy, nhưng về tình cảm, cô vô cùng không thể bỏ được An Thanh, vừa nghĩa đến An Thanh rời đi, cảm thấy trái tim đau buốt, Lương Hiểu cảm thấy cô cơ bản là không bỏ được An Thanh, rõ ràng cô khắc chế tình cảm, không nên bỏ quá nhiều tình cảm cho An Thanh, nhưng vẫn như cũ bất tri bất giác chìm sâu hơn.

"Vậy thì tìm một người khác, Lương Hiểu em rất tốt, xứng đáng có người tốt hơn." An Thanh đưa tay vuốt lấy tóc Lương Hiểu, lời vừa nói ngay cả cô cũng khó chịu, cô không nỡ đem Lương Hiểu nhường cho người khác, nhưng để Lương Hiểu chờ cô thì thật quá ích kỷ, cô hẳn nên để Lương Hiểu tự do.

"An Thanh, chị nghĩ sau chị, em còn có thể yêu người khác sao?" Lương Hiểu có chút tuyệt vọng hỏi, sau An Thanh, cô còn tâm lực để bắt đầu một đoạn tình cảm nữa sao?

"Vậy thì chờ chị một, hai năm có được không?" Tâm tư của An Thanh vẫn chiếm nhiều hơn.

« Trước Sau »