Phi Thường Quan Hệ - Minh Dã

Chương 54
« Trước Sau »

An Thanh ngủ ba tiếng liền rời giường, chuẩn bị xong rồi gửi cho Lương Hiểu một tin nhắn, hiện giờ cô mới cảm giác được cô đối với Lương Hiểu khác biệt, trước kia dù có cùng người khác kết giao, An Thanh vẫn cảm thấy bản thân là một người độc lập, dù có chuyện gì cũng sẽ không cùng bạn gái gửi tin nhắn, nhưng cô đều sẽ đem hết thảy hành trình nói cho Lương Hiểu.

"Cha chị mười giờ phẫu thuật, bây giờ chị đến bệnh viện, em ngủ thêm một lát, chờ phẫu thuật xong, chị sẽ gửi tin nhắn cho em." An Thanh gửi tin nhắn xong liền ra ngoài.

Lương Hiểu ngủ cũng rất cạn, nghe tiếng tin nhắn, liền tỉnh, nhìn tin nhắn, rồi không ngủ tiếp được, cô hy vọng bây giờ cô có thể ở bên cạnh An Thanh, dù không giúp được gì, cũng có thể ở bên chị ấy.

An Thanh đến bệnh viện mới hơn bảy giờ, em trai tiện nghi của cô cũng đã đến.

"Chị, chị tới." Em trai tiện nghi đối với An Thanh coi như cung kính.

An Thanh vuốt càm nhìn hắn, mặc dù cô không có tình cảm gì với em trai tiện nghi này, nhưng bề ngoài vẫn đều là tư thái lãnh đạm khách khí.

Trước đó An Thanh vẫn cảm thấy ổn, nhưng đến mười giờ sáng, An Thanh nhìn cha cô mặc đồng phục giải phẫu, đã tiêm thuốc mê bị đẩy vào phòng phẫu thuật, An Thanh mới phát hiện tâm tình cô vô cùng ngưng trọng, lúc đó cô biết, dù ngày thường quan hệ cha con có lãnh đạm nhưng huyết mạch vẫn không cách nào cắt đứt.

Thời gian qua chậm rãi, dài đằng đẵng khiến người khác cảm thấy giày vò, An Thanh có thể cảm giác được mẹ cô lo lắng, cô nghĩ mẹ cô vẫn rất yêu ba, nếu không cũng sẽ không bao dung ông ấy. An Thanh nghĩ thật ra phần lớn tính cách của cô đều thừa hưởng từ cha, lạnh lùng, ích kỷ, không có tình người, cường thế độc đoán, không có chút hy sinh, dâng hiến, bao dung, mềm mại nào của mẹ cô, cô phải thừa nhận, ba đối với cô có ảnh hưởng lớn hơn.

Mười một giờ, mười hai giờ, từng chút trôi qua, hai giờ dài đằng đẵng khiến ai cũng đều phải lo lắng, ngay cả em trai tiện nghi lo lắng cũng muốn bốc khói, ý thức được mới thu về, An Thanh cũng đứng lên ngồi xuống nhiều lần.

Đến hơn ba giờ chiều, đèn phòng phẫu thuật mới tắt, An Thanh có thể cảm giác được khẩn trương lúc đó, đây là tâm tình rất lâu rồi cô không trải qua.

"Bác sĩ, chồng tôi thế nào?" An mẹ đầu tiên lo lắng hỏi.

"Phẫu thuật rất thành công, còn phải quan sát mấy ngày, nếu như không có di chứng khác, thì không có gì đáng ngại." Bác sĩ nói xong rồi đi.

Ba người đứng đó cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng An Thanh cũng nhẹ nhõm, lúc này cô mới phát hiện thần kinh của cô luôn căng thẳng.

An Thanh thở phào nhẹ nhõm rời khỏi bệnh viện, đi đến gần đó, mới nhớ phải báo tin cho Lương Hiểu.

Thật ra lúc phẫu thuật, đừng nói An Thanh không tốt, Lương Hiểu cũng không khá hơn, đi làm cũng có chút tâm sự không yên, thỉnh thoảng nhìn điện thoại di động, cô cũng rất khẩn trương, thật giống như người làm phẫu thuật là cha cô, gần như ở giây đầu tiên cô đã nhận điện thoại của An Thanh, nhưng chưa xác định được tin tức tốt, trong lòng cô cũng không dám buông lỏng.

"Thế nào?" Lương Hiểu có chút khẩn trương hỏi.

Lương Hiểu bắt máy ngay, khiến An Thanh biết Lương Hiểu luôn một mực trông ngóng điện thoại chờ tin của cô, trong lòng An Thanh có chút xúc động.

"Phẫu thuật thành công, lão cha mạng cứng như vậy, sẽ không tùy tiện chết." An Thanh trả lời.

"Vậy thì tốt, chị sao rồi thanh âm có chút mệt mỏi, có phải rất mệt không?" Lương Hiểu quan tâm hỏi.

"Thân thể chị nào có yếu như vậy, chẳng qua có chút ngoài ý muốn. Chị cho là chị không quá để ý đến sống chết của ông ấy, nhưng hôm nay lúc ông ấy ở trong phòng phẫu thuật, quả thật có chút lo lắng." An Thanh thản nhiên nói.

"Có phải chị thường xuyên cảm thấy mình lạnh lùng vô tình không, thật ra thì em cảm thấy chị so với em nghĩ còn ấm áp hơn nhiều." Lương Hiểu nói, mặc dù có lúc vẫn sẽ cảm thấy khoảng cách, nhưng cô cảm thấy An Thanh vẫn rất ấm áp, ít nhất so với An Thanh tự nghĩ thì ấm áp hơn nhiều.

"Em làm sao biết chị nghĩ thế?" An Thanh có chút kinh ngạc hỏi, bị Lương Hiểu đoán trúng tâm tư, cô có chút bất ngờ.

"Có thể quan sát được, chỉ cần có lòng." Lương Hiểu trả lời.

"Tâm tư em tinh tế như vậy, trong lòng chị không khỏi có chút sợ hãi." Lúc này An Thanh cảm thấy có chút kỳ lạ, có chút vui sướng, cũng có chút bối rối, cô cho rằng cô không thích ở trước mặt người khác bị phơi bày trần trụi, dù đối phương là người thân cận nhất ở bên cạnh cô, nhưng cũng lại khát vọng được người khác hiểu.

"Tại sao?" Lương Hiểu cho rằng An Thanh không thích bị quan sát.

"Bởi vì sẽ có cảm giác không còn bí mật, giống như một tờ giấy trắng không phải rất kinh khủng sao?" An Thanh nửa nói đùa, nửa nghiêm túc nói.

"Sẽ không, con người vĩnh viễn không có cách nào trong suốt thật sự, bởi vì con người là một loại sinh vật phức tạp." Lương Hiểu nghiêm túc nói.

"Cũng phải, con người thật sự là loài động vật phức tạp." An Thanh cũng rất đồng ý, bản thân có đôi khi cũng không biết rõ mình, huống chi là người khác.

« Trước Sau »