Phi Thường Quan Hệ - Minh Dã

Chương 51
« Trước Sau »

Từ lúc Dương Văn Kỳ xuất hiện, giống như ném một viên đá nhỏ trong hồ vậy, tóe một chút nước rồi khôi phục bình tĩnh, ngọt ngào cũng không có sóng lớn, hai người đều cảm thấy đối phương vô cùng thích hợp với mình, căn bản không có cãi nhau đến đỏ mặt lần nào, An Thanh thiên về lý trí, Lương Hiểu tình thương cao, hai người đều có thể không dấu vết tránh va chạm nhỏ trong cuộc sống. Cho nên quen nhau tám chín tháng, hai người vẫn còn trong tình yêu cuồng nhiệt, như keo như sơn.

"Lương Hiểu, em đem chị nuôi thật tốt, hình như chị mập hơn một chút rồi." An Thanh tắm xong đi ra ngoài, ai oán nói với Lương Hiểu đang nằm trên giường, vừa rồi tắm soi gương, cảm thấy cô mập lên một chút. Khó trách người ta nói trai gái kết hôn rất dễ bị mập, là do cuộc sống quá quy luật, quá an nhàn, An Thanh cảm thấy cùng Lương Hiểu sống chung giống cảm giác giống như đã kết hôn nhiều năm, nhưng hai cô ở trên giường vẫn rất nhiệt tình, không giống vợ chồng già.

"Nào có mập, vóc người đẹp đến mức khiến em vừa nhìn liền động tình." Lương Hiểu đưa tay kéo một cái, An Thanh liền ngã ngồi trên giường, Lương Hiểu đưa tay ôm An Thanh vào trong lòng, môi lập tức dán lên cổ An Thanh, vừa tắm xong An Thanh vô cùng thơm, cô cảm thấy chỉ cần nhìn An Thanh thì đã nổi lên dục vọng vô cùng.

"Em thành thật nói đi, lúc đầu cầm hình của chị, có phải thầm có ý dâm không?" An Thanh nhướn mày hỏi, cô đối với điều kiện bên trong lẫn ngoài của cô tương đối hài lòng cùng tự tin, cô không tin ban đầu Lương Hiểu cầm hình của cô, không có trộm nhìn lén qua.

"Chị muốn nghe lời thật hay lời giả?" Lương Hiểu hỏi.

"Trước nói dối, sau nói thật." An Thanh nói.

"Nói dối, không có, nói thật là, người phụ nữ này tại sao so với tôi còn đẹp hơn, vóc người so với tôi còn tốt hơn, trên giường lại còn lẳng lơ như vậy, thật muốn đem cô ấy làm chết trên giường, xem cô ấy còn dám lẳng lơ không..." Lương Hiểu nói đến chữ lẳng lơ, eo cô bị An Thanh nhéo, đau đến Lương Hiểu hít một hơi.

"Ai lẳng lơ?" An Thanh uy hiếp nói, cô cũng biết lúc đầu Lương Hiểu dáng vẻ thanh cao, thật ra bên trong cũng là giả đứng đắn.

"Em..." Bị cưỡng bức bạo lực, Lương Hiểu chỉ có thể trả lời như vậy, cô cảm thấy An Thanh ở trên giường không có lẳng lơ nhất, chỉ có càng lẳng lơ hơn, đến bây giờ mỗi khi cùng An Thanh làm, đều có cảm giác muốn hung hăng phá hư chị ấy, mỗi lần đều như sói vồ mồi, An Thanh quá xinh đẹp, mỗi lần đều khiến cô không thể khống chế được.

"Này thì đúng rồi." An Thanh cảm thấy Lương Hiểu là "năm mươi bước cười một trăm bước" *, lúc công, Lương Hiểu không hề biết giới hạn, lúc thụ ban đầu còn có chút mắc cở, nhưng khi hai cô thường xuyên làm chuyện đó thì Lương Hiểu cũng đã thả lỏng, ở trên giường cũng lẳng lơ phóng túng muốn chết, còn không biết xấu hổ nói cô, hừ!

( * ) Năm mươi bước cười một trăm bước: Cười lỗi của người khác nhưng cũng mắc sai lầm tương tự, nhưng mức độ thấp hơn.

Lương Hiểu không nói lời nào, cách váy ngủ đặt lên nơi mềm mại của An Thanh, cô cảm thấy những nơi khác của An Thanh không mập nhưng ngực thì giống như đầy đặn hơn, cũng thẳng hơn, có lẽ nhờ cô thường xuyên vuốt ve xoa nắn, tay khác của cô trượt vào chân tâm rất nhanh đã ướt của An Thanh.

"Em là phụ nữ tinh lực thịnh vượng..." An Thanh đưa tay kéo dây áo Lương Hiểu xuống, cắn nhẹ một cái ở xương quai xanh Lương Hiểu.

Sau một phen mây mưa, thân thể An Thanh cùng Lương Hiểu vẫn quấn quít chặt chẽ lấy nhau. Tay Lương Hiểu vuốt ve tấm lưng bóng loáng của An Thanh, An Thanh là người đầu tiên khiến cô mê mệt ở trên giường mà vui hoan, mỗi lần đều dễ dàng quên tiết chế, cô cảm giác cô thích An Thanh còn hơn cả mối tình đầu, phát giác này khiến cô không dám tùy tiện tùy tâm sở dục yêu sâu, chỉ sợ một ngày An Thanh muốn rời đi, cô sẽ vạn kiếp bất phục, không muốn yêu nhiều như vậy, ít nhất chừa một đường sống cho bản thân.

An Thanh cũng rất khó tưởng tượng sẽ có một ngày vì dục vọng mà nghiện, bây giờ cả người đều có loại cảm giác không thể rời bỏ Lương Hiểu, cô cảm thấy Lương Hiểu khiến cô có chút nghiện. An Thanh vẫn luôn là người có khoảng cách, trước giờ đều lưu một khoảng cách an toàn không cho người khác đến quá gần, nhưng cô phát hiện, ranh giới cảnh giác an toàn ở trước mặt Lương Hiểu càng lúc càng mơ hồ.

"Lương Hiểu, cuối tuần này chị phải trở về một chuyến." An Thanh đột nhiên nói với Lương Hiểu.

"Sao đột ngột như vậy, có chuyện gì sao? Tối mai đi sao?" Bây giờ đã là thứ năm, còn một hai ngày nữa là cuối tuần, bất ngờ phải chia lìa khiến trong lòng Lương Hiểu cảm thấy căng thẳng. An Thanh đến thành phố này đã gần một năm, hai cô quen nhau cũng được tám chín tháng, An Thanh dường như chỉ trở về hai, ba lần, hơn nữa mỗi lần trở về đều là lúc cô đi công tác, cho nên lần này cô không đi công tác, An Thanh lại đột nhiên trở về, Lương Hiểu có chút không quen.

"Ừ, chị đã đặt vé tám giờ tối mai bay, có thể phải trở về một thời gian, lão cha nhà chị bị ung thư bao tử thời kỳ cuối, trước khi giải phẫu muốn làm di chúc." An Thanh thản nhiên nói, chiều hôm nay mẹ cô vừa gọi điện đến.

"Cha chị sẽ không sao đâu." Lương Hiểu an ủi.

"Chị không sao, cũng không thân thiết lắm với ông ấy, khi còn bé ông ấy bận rộn công việc, một năm cũng không gặp được mấy lần. tốt nghiệp trung học liền ra nước ngoài học phổ thông rồi đại học, tốt nghiệp đại học trở về thì phát hiện có một em trai tiện nghi, cùng cha khác mẹ. Ông ấy trọng nam khinh nữ, cảm thấy công ty nên giao cho con trai thừa kế cho nên ở bên ngoài tìm người phụ nữ sinh con trai. Khi đó chị không chịu thua kém, tuổi trẻ khí thịnh, không cam lòng, dựa vào đâu mà đem mọi thứ cho con riêng bên ngoài, rõ ràng chị cũng có thể làm rất tốt, cho nên theo ông ấy an bài đến công ty, muốn chứng minh cho ông ấy nhìn, chị cũng có thể làm được. Sự thật chứng minh dù chị làm tốt hơn cũng vô ích, ai biết đứa con riêng kia sau khi tốt nghiệp đại học, ông ấy liền đem công ty an bài vào tổng công ty, rồi đem chị đá qua công ty con, hiển nhiên là loại bỏ chướng ngại cản đường cho Thái tử lên ngôi, chị sao cam tâm chịu lót đường cho người khác chứ? Nhưng biết ông ấy bị ung thư bao tử thời kỳ cuối, chị vẫn có chút buồn lòng, hy vọng ông ấy sẽ không sao." An Thanh nhẹ giọng thuật lại.

"Ông ấy nhất định không có việc gì, cha chị nếu không chọn chị, ông ấy sẽ hối hận." Lương Hiểu thật lòng nói, An Thanh rất ưu tú, cũng rất cố gắng, chị ấy ở công ty con chưa đến một năm, bất kỳ phương diện nào của công ty cũng đều phát triển rõ rệt.

"Chị cũng nghĩ thế." An Thanh tự tin nói, cô ở tổng công ty lâu như vậy, đương nhiên cũng có tâm phúc, nghe tâm phúc nói, con riêng biểu hiện bình thường, so với cô kém hơn nhiều, đây cũng là lý do tại sao An Thanh lại chịu ở công ty con lâu như vậy, cô biết lão cha lúc thấy đứa con trai kia không thể đảm đương trách nhiệm nặng nề, sẽ không thể không điều cô trở về tổng công ty, nhận rõ được rốt cuộc ai có thể tiếp nhận, có lúc, năng lực so với giới tính quan trọng hơn.

« Trước Sau »