Phi Thường Quan Hệ - Minh Dã
"Không cần, cám ơn." An Thanh khách khí nói, nếu như là vế sau, An Thanh cảm thấy không cần thiết, hơn nữa tối qua ý tứ của Lương Hiểu cũng rất rõ ràng, không có ý định phát triển thêm một bước, vậy thì đơn giản một chút, không cần thiết phải mập mờ như vậy, đương nhiên An Thanh không cho rằng hiện giờ cô có chút tức giận.
Lương Hiểu thấy An Thanh khách khí, khách khí nhiều khi đại diện cho khoảng cách, cô nghĩ An Thanh có lẽ cũng muốn cùng cô giữ khoảng cách, rõ ràng cô cũng muốn vậy, kết quả như thế không gì tốt hơn, nhưng Lương Hiểu cảm giác được bản thân không vui vẻ.
"Được rồi." Lương Hiểu nói xong liền trở vào trong, cô cảm giác cô cần cầm giữ chính mình, nếu dự cảm cho rằng sẽ thất bại, vậy thì không cần phải bắt đầu qua loa.
An Thanh thấy Lương Hiểu cũng không có kiên trì như xoa eo trước đó, không chút lưu luyến rời đi, trong lòng có chút không thoải mái, ngày hôm qua còn sờ soạng là chuyện gì? Chẳng lẽ chỉ là thuần túy bị sắc đẹp mê hoặc không thể kiềm chế, chứ không hề có bất kỳ ý nghĩa gì sao? An Thanh nghĩ có khả năng là do cô tự mình đa tình, cảm giác không thoải mái đó liền từ từ lớn dần.
An Thanh là phụ nữ thành thục, đương nhiên sẽ không đem cảm xúc của cô áp đặt cho Lương Hiểu, dù sao cũng không ai quy định người mình có cảm tình cũng sẽ có cảm tình với mình. Có điều Lương Hiểu cũng không phải hoàn toàn không có trách nhiệm, không có việc gì nhiệt tình giúp cô xoa eo làm chi, không xoa cũng sẽ lành mà? Đem cô xoa ra cảm giác còn chưa tính, còn sờ soạng, sờ xong lại bỏ chạy, bây giờ lại giả bộ coi như chưa từng xảy ra, giả bộ mất trí nhớ, giả bộ cũng được, mất trí nhớ cũng tốt, dù sao cùng cấp dưới phát sinh quan hệ cũng không phải là hành vi lý trí gì.
Ngăn chặn chuyện tình nơi công sở cũng tốt, An Thanh có chút tâm tình nhỏ thầm nghĩ, chỉ là cô không có phát hiện mình có chút tâm tình này.
Cũng như thế nên An Thanh vốn có nhiều bạn gái, mỗi đoạn tình cảm lúc bắt đầu đều có chút tùy ý. Giống như trong cửa hàng nhìn thấy một bộ đồ trong đám đồ, yêu thích thì liền mua, cảm thấy không thích thì tùy ý bỏ, có lẽ vì thế mà mỗi đoạn tình cảm của cô bắt đầu đều dễ dàng, kết thúc cũng tùy ý.
Đây là theo lời giải thích của những cô bạn gái trước của An Thanh.
An Thanh đến công ty liền mở hội nghị ngành, đây là việc đầu tiên An Thanh nói.
Lương Hiểu nhìn An Thanh trong công việc vẫn như trước cao lạnh, mạnh mẽ, cùng ở trên giường thật sự không giống. Lương Hiểu cảm thấy An Thanh làm việc nghiêm túc, hiệu suất thật rất có mị lực, khiến Lương Hiểu khó có thể dời mắt.
Sau khi An Thanh đem tầm mắt quét một vòng mọi người trong hội nghị, rơi vào Lương Hiểu, cùng Lương Hiểu bốn mắt chạm nhau, cô cảm giác được ánh mắt Lương Hiểu có chút hoảng loạn tránh đi. Em ấy đang nhìn cô, bị bắt gặp mới tránh đi, nếu như Lương Hiểu không tránh thì An Thanh không cảm thấy thế nào, nhưng tránh lại khiến An Thanh có chút hứng thú, muốn nhìn lại không dám nhìn, đây là mang tâm tình gì?
An Thanh nói một hồi rồi đến Lương Hiểu nói, so với Lương Hiểu tránh né, An Thanh trực tiếp đem tầm mắt khóa chặt vào người Lương Hiểu, trên thực tế lúc này Lương Hiểu là người duy nhất đang nói chuyện, An Thanh nhìn em ấy nói, cũng là chuyện rất bình thường.
Thế nhưng Lương Hiểu cảm giác An Thanh đang dán mắt vào cô, trong lòng có cảm giác rất vi diệu, không nói rõ được đó là gì, nhưng Lương Hiểu vẫn cố gắng khiến mình không bị tầm mắt An Thanh quấy phá, chỉ là cô cũng không dám đem tầm mắt dừng trên người An Thanh, không cẩn thận chạm phải cũng sẽ dời đi.
Hội nghị kết thúc, Lương Hiểu trở lại phòng làm việc của cô, cô uống một ly nước lớn, muốn đè xuống cảm giác nóng bỏng mơ hồ ở trong lòng, cô cố gắng tập trung vào công việc, chỉ có bận rộn làm việc mới có thể giúp Lương Hiểu đem hình ảnh An Thanh tống ra khỏi đầu.
Quan điểm về tình cảm của An Thanh không giống Lương Hiểu, đối với người mà cô có cảm tình, An Thanh rất dễ theo đuổi, nhưng cũng không thể kéo dài. Ban đầu theo đuổi được, sẽ cảm thấy vui vẻ nhưng vui vẻ cũng không kéo dài lâu bởi vì chẳng mấy chốc sẽ đau khổ phát hiện, An Thanh yêu thích cũng không được bao lâu. Đương nhiên dưới cái nhìn của An Thanh, không phải do cô yêu thích không được lâu mà là cảm thấy không thích hợp, nên cũng không có nhẫn nại mài giũa với đối phương.
An Thanh cảm giác cô có ý định muốn cùng Lương Hiểu tiến thêm một bước, theo bản năng thì cô muốn bắt đầu, còn quá trình và kết quả cô chưa bao giờ suy nghĩ tới, đối với tình cảm, An Thanh trước nay đều cho rằng đi được đến đâu hay đến đó, đương nhiên càng xa thì càng tốt, nhưng không đi được đến cuối cũng là chuyện rất bình thường. Thế nhưng nếu không thử thì vĩnh viễn cũng không biết được kết quả.
Lương Hiểu thì ngược lại, cô cảm thấy mỗi người đều có ưu khuyết điểm riêng, cô chỉ cần chọn người thích hợp, cô sẽ mài giũa cá tính của mình để thích ứng với khuyết điểm đối phương, dĩ nhiên khuyết điểm chỉ cần không đụng đến vấn đề nguyên tắc, ví dụ chân đạp hai thuyền, nhân phẩm có vấn đề, bất đắc dĩ phải kết hôn, ngoài những điều đó thì không phải vấn đề.
Lương Hiểu đối với mỗi đoạn tình cảm đều mang nguyện vọng cùng quyết tâm muốn thiên trường địa cửu, mỗi một lần đều không như ý, mỗi một lần đều tổn thương, lần sau so với trước đều thương tâm hơn. Không dám tùy ý mở một đoạn tình cảm, cô cảm thấy hiện giờ cô cũng không còn trẻ tuổi, phải cân nhắc khả năng có thể cùng nhau đi đến cuối là bao nhiêu, không muốn lại có thêm một đoạn tình thương tâm.
Trong nhìn nhận của Lương Hiểu về An Thanh, thân phận không tương xứng thì thôi đi, lại còn là play girl, không nhìn thấy một chút tương lai nào, dù có là tươi đẹp cũng không thể tùy tiện bắt đầu, miễn cho đến lúc cô càng lúc càng sâu, An Thanh quay chân bỏ đi, tổn thương vẫn là bản thân cô.
Chỉ có điều, Lương Hiểu không biết, chuyện tình cảm, nếu càng đặt ra nhiều tiêu chuẩn, đến khi người mình thích thật sự đứng trước mặt, tất cả sẽ chẳng có tác dụng gì. Tình cảm là chuyện lý trí không thể làm chủ được, người càng coi trọng tình cảm, mong ước về tình cảm càng lớn, cũng càng dễ dàng trở nên liều lĩnh.