Em Ấy Thuộc Về Tôi
Chương 43: Đừng khóc
Xe chạy trong đêm, chậm rãi rẽ vào Ngự Thuỷ Nam Uyển.
"Là phải về nhà sao?" Khương Từ trong đầu đầy mờ mịt.
Ôn Niệm: "Ừm, về nhà."
"Dì Ninh vẫn khoẻ chứ?" Khương Từ xuống xe, Ôn Niệm đưa cô đến đây muộn như vậy, cô không khỏi lo lắng cho Ninh Thư Duyệt.
Ôn Niệm mở gác cổng ở dưới lầu: "Buổi trưa chị có tranh thủ thời gian trở về thăm bà ấy, đã ăn cơm nhiều hơn mấy ngày trước, còn có sức lực lải nhải với chị nữa."
Khương Từ cảm thấy an tâm: "Dì ấy nào có lải nhải với chị, dì ấy thương yêu chị nhất."
Hai người lần lượt bước vào trong thang máy, Ôn Niệm bấm tầng năm.
"Vậy có chuyện gì? Mà nhất định phải đến đây gấp như vậy?" Khương Từ vẫn như cũ, không có manh mối gì.
Ôn Niệm: "Đợi chút nữa em sẽ biết."
Rời khỏi party, từ nhà mang cô đến Ngự Thuỷ Nam Uyển, lại vẫn luôn úp úp mở mở, Khương Từ thật sự không hiểu trong hồ lô của Ôn Niệm có bán thứ thuốc gì, nhưng cũng không hỏi thêm.
Khi thang máy lên đến tầng năm, Khương Từ đi qua bên trái đến nhà của Ninh Thư Duyệt, nhưng Ôn Niệm vẫn đứng bên phải gọi cô:
"A Từ, nơi này."
Khương Từ quay người lại, Ôn Niệm từ từ mở cửa căn nhà mà Khương Từ đã ở hơn mười mấy năm, sau đó đã bán đi. Cửa nhà chậm rãi mở ra.
Khương Từ đứng tại chỗ: "Nơi này đã bán đi rồi mà? Bán cho một vị giáo thụ họ Lâm..."
Ôn Niệm: "Sau khi kiếm được tiền, chị đã mua lại từ trong tay của anh ta."
Khương Từ nhìn Ôn Niệm đang đi về phía mình, sau đó nắm tay dẫn cô, dẫn cô vào nhà.
"Lâm giáo thụ đã sửa đổi nó, chị đã tận lực khôi phục lại, nhưng nhiều nét vẽ bậy của em ở trên tường, trên đồ đạc, đều không thể khôi phục được." Ôn Niệm mở lòng bàn tay của Khương Từ và trịnh trọng đặt chìa khóa cửa vào lòng bàn tay cô:
"Chị đã mua lại lâu rồi, chỉ là chị không mở miệng được,... Chị biết chị không có tư cách, cũng không có tự tin."
Trước đó Ôn Niệm vẫn luôn nắm chặt chìa khóa, nhiệt độ cơ thể cũng đã bao trùm lên nó, thâm tâm của Khương Từ như bị hung hăng nắm chặt, cô nhận ra điều gì đó, chỉ là không thể tin được.
Ôn Niệm: " Chị... A Từ, chúng ta là cùng một loại người. Cái mác 'con ngoài giá thú ' đã mang đến bóng ma cho em, mang đến thương tổn cho chị, xuyên suốt cả cuộc đời kể từ khi sinh ra. Trước nay đều bị ràng buộc không thể tuỳ hứng, không thể chọc cho ba không vui, phải học rất nhiều thứ để làm hài lòng ông ấy, đều phải là người ưu tú nhất về mọi phương diện, mặc kệ em nghe có thể hiểu được điều đó hay không, mặc kệ em có thể tiêu hoá được áp lực đó hay không. Chúng ta vẫn luôn bị mắc kẹt trong một lồng giam mang tên 'người nhà', nhưng chúng ta cũng không thể oán hận ai, phải biết ơn ba đã cho sinh mệnh, càng phải biết ơn mẹ đã vất vả nuôi nấng. "
Ôn Niệm nghẹn ngào nói, hốc mắt của Khương Từ đã dần dần ẩm ướt. Những gì Ôn Niệm nói đều là những gì cô đã trải qua từ khi còn nhỏ, hai người có quá nhiều điểm cộng hưởng và giống nhau.
"Năm ấy, chị tám tuổi, có thể em không nhớ rõ. Mẹ chị bị sẩy thai phải nhập viện. Lúc đó bà ấy đang trong tình trạng nguy kịch. Bà ấy suýt chút nữa mất mạng." Ôn Niệm cố nén nước mắt:
"Bà ấy là bị người khác cố tình đẩy xuống cầu thang, chị nhớ rất rõ gương mặt kia, bộ dáng dữ tợn của hắn luôn xuất hiện trong giấc mộng của chị trong suốt 5 năm. Chị muốn tìm ra hắn ta, muốn chất vấn hắn tại sao lại đối xử với mẹ chị như vậy, tại sao hắn lại đối xử với đứa em trai chưa được sinh ra của chị như vậy, hắn có thù hận như thế nào đối với bọn chị? Sau này trưởng thành một chút, chị mới hiểu được trên đời này đâu ra nhiều thù hận vô duyên vô cớ như vậy, chỉ có tiền mới có thể xúi ma khiến quỷ như vậy. "
Khương Từ sao mà không nhớ rõ, năm đó tiểu Ôn Niệm gắt gao ôm chặt cô, không ngừng khóc, đến lúc ngủ vẫn còn khóc.
Ôn Niệm: "A Từ, em thật may mắn, ba của em cũng không vô tình như vậy. Dì Khương gả vào Đồng gia. Lúc Hạo Hạo được sinh ra, chị thật lòng vui mừng cho bọn em....... Nhưng em trai của chị, nó không vô tội sao? Đứa con ngoài giá thú đáng làm chuột trong rãnh nước, thấy người liền trốn sao? Dựa vào cái gì? Rõ ràng so về mọi mặt cũng không kém hơn ai! Vốn dĩ tất cả mọi thứ đều thuộc về chị, mọi thứ đều thuộc về em trai của chị, chị đều phải đoạt lại tất cả."
"Chị phải làm rất nhiều thứ bằng mọi giá. A Từ, chị..chị có thể cảm nhận được tâm ý của em dành cho chị, chị đối với em là động tâm thật lòng, mỗi một lần đáp lại đều là thật sự, nhưng từng bước buộc chính mình phải rời xa em, cũng là thật sự. "
"Không có người nào hiểu em hơn chị, không có người nào hiểu rõ em muốn cái gì hơn chị. Chị có thể cho em một tình yêu trung thành, nhưng chỉ là chị chưa có một chỗ đứng vững chắc, chị không thể cho em một thân phận quang minh chính đại."
"Chị không thể ích kỷ để em chờ chị, càng không thể để em chịu uỷ khuất dẫm vào vết xe đổ của dì Khương. Từ trước đến nay em luôn kiêu ngạo như vậy, chị không thể hại em rơi vào vũng lầy."
Ôn Niệm ngẩng đầu nhìn lên trên, dòng nước mắt ấm áp lăn dài trên má:
"Chị vẫn luôn không dám nghĩ tới, đến một ngày...,, đến một ngày chị có thể nói những lời này với em, liệu em còn có khả năng hay không? Sẽ thuộc về chị? "
Khương Từ quay lưng lại.
Cô dành cả thanh xuân của mình để yêu một người, đã muộn nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng được người ấy đáp lại.
Chua xót cùng sự đau lòng chiếm cứ hết toàn bộ đại não, suy nghĩ hoàn toàn rối loạn. Đã từng yêu năm này qua năm khác, ngày này qua ngày khác, cùng với nỗi thống khổ cầu mà không thể được, như nước biển nhấn chìm cô.
Giọng nói của Khương Từ khàn khàn:
"Chị nói với em điều này... hiện tại chị nói với em điều này."
"A Từ, Ôn Niệm nắm lấy tay Khương Từ, kéo cô vào người, giọng nói run rẩy:
"Có phải chị quá tham lam không?... Chị vẫn còn ở trong lòng em sao?"
Căn nhà yên tĩnh, bài trí quen thuộc, trước mặt là người đã từng yêu rất nhiêu năm qua.
"Hiện tại em không thể trả lời chị." Khương Từ rơi nước mắt nói:
"Cho em một chút thời gian."
Khi đêm càng tối, Khương Từ phải quay trở về, Ôn Niệm định đưa cô đi, nhưng Khương Từ từ chối.
Cô bước ra khỏi Ngự Thuỷ Nam Uyển, ở bên đường lau nước mắt, đi một lúc lâu, cô mới phản ứng lại muốn bắt taxi.
Tài xế taxi thấy cô vẫn luôn khóc, cũng không dám nói gì, lẳng lặng đưa cho cô một gói khăn giấy.
Khương Từ ở ngoài nhà, đợi cho nước mắt khô hết rồi mới mở cửa bước vào.
Lộc Hành Tuyết đang ở trong phòng khách, Khương Từ vừa xuất hiện nàng liền chào đón:
"Tôi có mua táo, bây giờ em có muốn ăn không?"
Đôi mắt đang khóc của Khương Từ lại sưng hồng lên, tránh né ánh mắt nhìn chăm chú của Lộc Hành Tuyết:
"Cảm ơn, tôi không ăn, hiện tại muốn nghỉ ngơi."
Lộc Hành Tuyết lo lắng nhìn cô: "Khương Từ?"
Khương Từ: "Hửm."
Lộc Hành Tuyết: "Em không sao chứ?"
Khương Từ lắc đầu: "Tôi về phòng trước."
Lộc Hành Tuyết nhìn bóng lưng cô khuất dần sau góc cầu thang.
Khương Từ ngã ở trên giường, mơ màng ngủ đến lúc rạng sáng. Nằm mơ, khung cảnh trong mơ trở lại lúc thời còn trung học, cùng Ôn Niệm đến trường, cùng nhau chia sẻ bữa ăn trưa trên sân thể dục, nhiệt độ ánh nắng đầu hạ phơi trên sân, Ôn Niệm nhăn mày bất mãn nói rằng nàng nhận được thư tình.....Chân thật giống như đã xảy ra một lần nữa.
Khương Từ tỉnh dậy, trên áo gối đều là nước mắt. Đôi mắt vẫn sưng như vậy, đành phải vắt lông khăn ướt chườm lạnh.
Chiều nay cô còn phải đi làm.
Trang điểm một hồi lâu, cuối cùng đôi mắt cũng có thể gặp người, Khương Từ thay quần áo đi xuống lầu. Vốn dĩ cô không định ăn trưa ở nhà thì ngửi thấy mùi thức ăn bay lơ lửng ở cầu thang.
Cửa sổ tầng một sáng sủa và sạch sẽ, hôm nay là một ngày mùa đông đầy nắng.
Lộc Hành Tuyết ngồi một mình ở bàn ăn, khi Khương Từ xuất hiện, nàng liền đứng dậy:
"Khương Từ."
Khương Từ điều chỉnh cảm xúc, kéo khóe môi cười với nàng:
"Món nhiều quá, dì Trang đã đi rồi?"
Lộc Hành Tuyết: "Đi rồi. Em muốn đi làm sao? Ăn xong rồi đi."
"Được." Khương Từ đặt hộp dụng cụ xuống, đi tới kéo ghế ra, vừa ngồi xuống vừa hỏi:
"Đến giờ này rồi sao cô vẫn còn ở nhà? Công ty không bận sao?"
Lộc Hành Tuyết: "Hôm nay là cuối tuần."
Khương Từ: "...... A... tôi không để ý đến thời gian."
Lộc Hành Tuyết: "Không sao, ăn cơm trước đi."
Trên bàn ăn không có một tiếng động, Khương Từ nhìn Lộc Hành Tuyết, Lộc Hành Tuyết yên lặng ăn, nhưng không ăn nhiều, không gắp nhiều món, cơm trong bát cũng không thấy hết.
Nhìn nàng tâm sự rất nặng nề, rõ ràng tối hôm quá, các nàng vẫn còn cười nói vui vẻ.... Khương Từ cảm thấy tê nhói trong lòng.
Ngay sau đó, Lộc Hành Tuyết đặt bát đũa xuống, lau nhẹ môi.
"... Cô ăn ít quá. Thịt bò hôm nay do dì Trang làm ăn rất ngon, cô nếm thử xem." Khương Từ dùng đũa sạch gắp một đũa thịt bò cho Lộc Hành Tuyết, đưa vào trong bát của nàng.
Lộc Hành Tuyết nhìn cô, một lần nữa nhấc đũa lên.
"Ăn thêm chút nữa." Khương Từ lại cho nàng gắp một đũa.
"Tôi đủ rồi. Thịt bò là làm cho em, em ăn nhiều một chút." Lộc Hành Tuyết nhẹ giọng nói nhỏ, chậm rãi đưa thịt bò trong bát vào miệng.
Lộc Hành Tuyết lập tức đi thẳng lên lầu mà không đợi Khương Từ ăn xong. Khương Từ đã ngừng ăn ngay sau khi nàng rời đi, đơn giản đem bát bẩn, nhét vào máy rửa bát.
Lau bàn ăn xong, Khương Từ nhấc hộp đồ nghề lên, đi tới cạnh cửa, lại quay trở về.
"Lộc Hành Tuyết" Cửa phòng Lộc Hành Tuyết đang mở, Khương Từ gõ cửa:
"Tôi đi làm."
Không có trả lời, Khương Từ đứng ở cạnh cửa, nghe thấy bên trong có tiếng nôn mửa truyền ra. Cô sửng sốt, vội vàng bước vào phòng, đẩy cửa phòng vệ sinh ra.
Lộc Hành Tuyết chóng tay ở bồn rửa mặt, nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn sang.
Khương Từ kinh hô: "Lộc Hành Tuyết! Cô làm sao vậy!?"
Chỉ thấy mắt của Lộc Hành Tuyết đỏ bừng, làn da vốn dĩ trắng nõn, bây giờ tất cả đều nổi đầy những vết đỏ.
"... Tôi không sao." Giọng của nàng trở nên khàn khàn, Lộc Hành Tuyết lại nôn ra một tiếng, vặn vòi nước, rửa mặt, súc miệng, cầm hộp thuốc trên tay lên, mở ra rồi uống một viên.
Khương Từ bước tới xem tên thuốc: "Thuốc dị ứng? Cô bị dị ứng với cái gì?"
Lộc Hành Tuyết trốn tránh nói: "Tôi không có việc gì. Tôi đã nôn ra rồi, cũng đã uống thuốc. Không phải em muốn đi làm sao? Đi nhanh đi."
Khương Từ chưa từng thấy bộ dạng của Lộc Hành Tuyết như thế này, có chút choáng váng, nắm chặt tay nàng:
"Tôi đưa cô đi bệnh viện!"
"Không cần." Lộc Hành Tuyết an ủi cô:
"Thật sự không có việc gì, tôi biết rất rõ thân thể của mình."
"Cô ăn cái gì?" Khương Từ vẫn còn truy vấn:
"...... Thịt bò? Thịt bò phải không?"
Lúc này mới nhớ rằng quen biết nhau nhiều năm như vậy, cùng ăn cơm nhiều lần như vậy, Lộc Hành Tuyết chưa từng đụng đến món thịt bò nào! Lần trước ăn cơm ở nhà Ninh Thư Duyệt, thịt bò mà Ninh Thư Duyệt đã đưa cho nàng, toàn bộ đều bị nàng để lại.
Khương Từ ngực phập phồng: "Cô dị ứng với thịt bò, vậy tại sao còn muốn ăn?"
Lộc Hành Tuyết thấy không giấu được:
"... Tôi thấy em không vui, không muốn lại làm em thất vọng nữa.... Tôi nghĩ ăn một lượng nhỏ cũng sẽ không có việc gì."
Khương Từ không nhịn được nâng âm lượng lên:
"Lộc Hành Tuyết, cô có thể đừng đùa giỡn với thân thể của mình hay không!"
Lộc Hành Tuyết: "Khương Từ... Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là do tôi nghĩ sự việc quá đơn giản, không có suy xét đến cảm nhận của em."
Dị ứng cùng khó chịu chính là Lộc Hành Tuyết, người cẩn thận xin lỗi cũng là Lộc Hành Tuyết. Tình cảm vi diệu như vậy, sự thiếu quyết đoán của cô, đã làm cho Lộc Hành Tuyết cũng bị ảnh hưởng, trở nên mẫn cảm như vậy.
Khương Từ hai mắt mờ mịt, cảm xúc căng thẳng từ tối hôm qua, giờ phút này đã hoàn toàn bị đánh tan:
"Cô như vậy tôi làm sao bây giời? Cô như vậy tôi làm sao bây giờ?... Đều lỗi của tôi, tôi rất đáng trách! Tôi không quan tâm đến cô, tôi thậm chí còn không biết cô bị dị ứng với thứ gì! Cô bảo tôi phải làm sao bây giờ!? "
Lộc Hành Tuyết cố gắng tiến đến ôm Khương Từ cảm xúc đang kích động vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng cô:
"Là tôi không đúng, tôi nên nói trước cho em biết."
Khương Từ biết trán của mình đang tựa vào, nước mắt cứ trào ra không dừng lại được:
"Tôi rất đáng trách, tôi quá kém cỏi."
Lộc Hành Tuyết nhìn ra cửa sổ trong phòng đang mở, ánh sáng mặt trời bên ngoài vừa lúc chiếu vào.
Nàng dỗ dành bên tai Khương Từ: "Đừng khóc."
Editor: Muốn rớt nước mắt T_T
Chương này đủ 70 bình chọn ngày tiếp theo em sẽ up chương kế tiếp.