Em Ấy Thuộc Về Tôi
Chương 23: Ánh mắt dưới hoàng hôn
"Tâm trạng của Lộc Hành Tuyết sau khi trở về tối hôm qua như thế nào? Có tức giận không?" Khương Lâm ấn Khương Từ lên ghế của quán cà phê ngoài trời, giọng nói rất là vội vàng.
Đây là vào buổi chiều ngày hôm sau, Khương Lâm nói rằng có việc gấp, lừa Khương Từ đang làm việc phải đi ra đây.
Khương Từ trầm mặc một hồi, lắc đầu nói:
"Tâm tình cô ấy tốt, không có tức giận."
Đây không phải là trả lời cho có lệ, nhưng câu trả lời này hiển nhiên không thuyết phục được Khương Lâm:
"Ngày hôm qua các con đi vội vàng, không kịp nói với các con rằng từ đường của tổ tiên ở quê đã hoàn thành, thời gian cúng tổ tiên cũng đã định rồi, mẹ đã gọi điện thoại Lộc Hành Tuyết, thứ nhất là nói với con bé về chuyện này, thứ hai là muốn xem thái độ của con bé......con bé chưa cho mẹ câu trả lời chắc chắn, chỉ nói rằng có lẽ thời gian không thể hoãn lại được, đến lúc đó rồi nói tiếp, càng nghĩ càng thấy không thích hợp. A Từ, Lộc Hành Tuyết chưa bao giờ từ chối yêu cầu của mẹ, huống chi là thờ cúng tổ tiên, một việc quan trọng như vậy!... Mẹ tự hỏi có phải trong lòng con bé có suy nghĩ gì về chúng ta không? "
Khương Từ nghe được nửa chừng đã bắt đầu cảm thấy nhàm chán, kiên nhẫn mà nghe Khương Lâm nói xong, chân thành mà đưa ra kiến nghị:
"Mẹ, Lộc Hành Tuyết chỉ là một hậu bối. Mẹ cứ lăn qua lộn lại mà cân nhắc về cô ấy, con thấy không quá thích hợp."
"Chỉ là một hậu bối!? Khẩu khí này của con còn có thể lớn hơn cả ba con đấy! Ai dám đối xử với con bé là hậu bối?" Khương Lâm chỉ tay về phía chính mình:
"Mẹ sao? Chẳng lẽ mẹ còn có thể ra dáng trưởng bối trước mặt con bé sao? Con cho rằng điều này là thích hợp? "
......... Thôi bỏ đi.
Khương Từ nhượng bộ: "Lộc Hành Tuyết là người lòng dạ rộng rãi, cô ấy sẽ không để tâm đến chuyện tối hôm qua. Về phần thờ cúng tổ tiên... Con sẽ thử nói với cô ấy xem sao, cô ấy thật sự rất bận, nếu lịch trình không hoãn lại được, anh. Mẹ cũng đừng nghĩ nhiều làm gì nữa. "
"... Quên đi, việc này trước hết đừng đề cập đến." Khương Lâm xua tay, thân thể hướng về phía trước, ánh mắt sắc bén nói:
"Lộc Hành Tuyết nói là đang suy xét đến chuyện đứa nhỏ. Rốt cuộc các con dự định như thế nào? Sao trước đây mẹ không nghe thấy con nói qua? "
Bà ấy không nhắc đến thì thôi, nhưng vừa nhắc đến Khương Từ xấu hổ nói:
"Hôm qua mẹ đưa cô ấy đi khám bác sĩ Trung y sao? Mấy ngày sau còn phải đi nữa?"
Khương Lâm: "Biểu hiện của con như vậy là sao? Bác sĩ mà mẹ tìm cho con bé rất có quyền uy, lấy quan hệ mới được vào trước tiên đấy."
Khương Từ: "Về sau mẹ muốn làm loại chuyện như thế này, ít nhất phải thương lượng cùng con trước được không?"
Khương Lâm nhướng mày: "Thế thì làm sao, mẹ dẫn con bé đi điều trị thân thể mà con cũng khó chịu nữa sao? Chờ khi con bé điều dưỡng tốt thì người được lợi không phải là con sao? Đúng là không biết tốt xấu gì."
Khương Từ đầu hàng, cô gọi một người phục vụ đến và thanh toán hóa đơn, cô đứng dậy nói với Khương Lâm:
"Con không thể ngồi với mẹ nữa, con còn có rất nhiều việc phải làm."
Khương Lâm bình tĩnh lại, giữ cô lại: "Đến thì cũng đến rồi, cũng chưa đến ba giờ, cũng đâu cần vội vàng, cùng mẹ uống xong cà phê đi."
Khương Từ lại phải ngồi xuống lần nữa, Khương Từ cũng phát hiện ra Lộc Hành Tuyết là rào cản giao tiếp giữa mình và con gái, nên quay lại nói về Đồng Chân Ni:
"Con bé tìm được một người bạn trai chuyên câu cá trong quán bar. Bố của con đã bí mật điều tra và phát hiện ra, đã nói chuyện với con bé một lần và yêu cầu con bé vạch ra ranh giới rõ ràng giữa mình với đối phương. Nhưng là Đồng Chân Ni bị ma quỷ ám ảnh, không chịu nghe lời. Bố con đã sắp đặt trước mọi chuyện và để con bé bắt gian tại giường. Cho nên, đêm qua con bé mới có thể nháo đến như vậy.
Khương Từ uống một hớp lớn cà phê, nhớ đến hơn hai tháng trước.... Đồng Chân Ni uống say, người kia nhặt được nàng? Gọi là gì nhỉ? Romeo?
Khương Lâm: "Nhưng đối với chuyện này, ba của con không nói trước với mẹ một lời. Nhiều năm qua, mẹ cũng không bạc đãi với Đồng Chân Ni đúng không? Con bé đã vô số lần làm những chuyện xấu với mẹ, mẹ cũng không so đo với nó. Ba con làm như vậy, là sợ mẹ chê cười con gái bảo bối của ông ấy hay là sợ mẹ phá hỏng kế hoạch của ông ấy? "
Khương Lâm bình tĩnh nói, Khương Từ di chuyển tay cầm ly cà phê, phản ứng đáp lại cũng đặc biệt bình tĩnh:
"Ba không nói với mẹ, có lẽ là muốn mẹ nhẹ nhàng một chút."
Khương Lâm không tỏ ra ý kiến, hai mẹ con đang uống cà phê trong im lặng, chợt nghe thấy một tiếng kinh ngạc:
"A Từ! Này, nhìn từ xa liền cảm thấy giống cô, ta liền nói là cô! Đã lâu không gặp!"
Khương Từ nghe giọng quen tai, không khỏi theo tiếng nói quay đầu nhìn lại.
Thành phố G tuy nói lớn cũng không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, Khương Từ không ngờ lại gặp Uông đại thẩm ở đây.
.........Lần trước gặp mặt, thái độ của Uông đại thẩm đối với cô cũng không tốt, cho nên lần này bà ấy chủ động đi lên, không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Khương Từ trong lòng có điều chuẩn bị, đứng dậy nghênh đón: "Đại thẩm thẩm."
Uông đại thẩm: "Ai nha, ngồi, chúng ta ngồi nói chuyện."
Không đợi mời, Uông đại thẩm tự kéo ghế ra ngồi xuống bàn của họ, đồng thời giới thiệu cô gái trẻ đang đi cùng với Khương Từ:
"A Từ, đây là Viện Viện, con gái anh cả của thẩm thẩm. "
"Em là Viện Viện, cứ gọi em là Viện Viện là được rồi." Uông Viện Viện tự nhiên hào phóng đưa tay ra, nàng đang mặc một chiếc váy mùa xuân duyên dáng với mái tóc đen dài, đôi mắt sáng và hàm răng trắng, cười hiện lên má lúm đồng tiền sâu trên má.
Diện mạo ngọt ngào, điềm mỹ.
"Trong những năm cô cùng Tiểu Bạch kết hôn. Viện Viện đều đã đi du học ở nước ngoài, sau khi nhận được lời đề nghị từ công ty, mới trở về, cho nên hai người chưa từng có cơ hội gặp mặt.... Con bé cùng với Tiểu Bạch chơi với nhau từ nhỏ, tình cảm rất tốt." Uông đại thẩm cười nói với Khương Từ.
"Xin chào." Khương Từ giơ tay lên, chạm nhẹ vào Uông Viện Viện một chút, sau đó giới thiệu Khươg Lâm với bọn họ:
"Vị này chính là mẹ tôi."
Theo lời Khương Từ nói, Uông Viện Viện nhanh chóng đáp lại: " Chào dì."
Khương Lâm mỉm cười ra hiệu.
"Ôi, không biết trời xui đất khiến thế nào, lúc lạnh lúc nóng." Uông Đại thẩm cởi bỏ khăn lụa trên cổ, lúc này mới quay sang Khương Lâm:
"Bà thông gia, tôi thường tự hỏi không biết mẫu thân như thế nào mới có thể bồi dưỡng ra A Từ tốt như thế này, còn rất ngoan. Thật là trùng hợp, hôm nay cuối cùng cũng được nhìn thấy được! "
"Này đó hôn lễ của Tiểu Bạch cùng với A Từ, chúng ta đã gặp qua. Có lẽ bà đang bận nhiều việc nên quên mất" Khương Lâm cười nói.
Uông đại thẩm khựng lại một chút, rồi lại cười lần nữa:
"Vốn dĩ mắt của tôi nhìn không tốt, trí nhớ cũng kém, khiến bà thông gia chê cười rồi".
Khương Lâm nhìn Khương Từ một cái nhìn đầy ẩn ý, hai mẹ con rất ăn ý mà đồng thời cầm tách cà phê lên uống một ngụm.
Người phục vụ đến gọi món, Uông đại thẩm đưa thực đơn cho Uông Viện Viện, rất có hứng thù mà nói chuyện cùng với Khương Lâm:
"Bà thông gia, đừng chê tôi dong dài. Tôi còn phải nói thêm một câu nữa. Bà thật sự là biết cách dạy dỗ, bồi dưỡng A Từ ưu tú như vậy, cho dù không có hôn ước đi nữa, Tiểu Bạch chúng tôi cũng không được cho là mù quáng kết hôn. "
Khương Lâm phụ hoạ nói: "Ai nói không phải đâu? Cũng không phải là do tôi dạy dỗ quá tốt, mà là vì A Từ chúng tôi, vừa vặn lọt vào mắt xanh của Tiểu Bạch. Tiểu Bạch là một người rất có tầm nhìn, rất có kiến thức. Những thứ như thích lên giọng, khẩu phật tâm xà, đều nhìn ra được A Từ chúng tôi đều không có, chỉ có một tâm địa hiền lành. "
"......" Uông đại thẩm nhếch miệng, lại nhanh chóng ngẩng cổ lên:
"Đúng rồi, tôi nghe A Từ nói, con bé đang làm điều luật sư? Tôi có biết một chút về nghề này, rất mệt mỏi và nhàm chán. Lần trước tôi đã nói đùa với con bé, tại sao con bé không làm việc trong công ty của gia đình mình? Trưởng bối tuổi lớn, dù sao cũng phải bồi dưỡng người nối nghiệp, A Từ lại là trưởng nữ, theo lý nên chia sẻ gánh nặng. Bà thông gia, bà nói xem có phải không? "
Trên mặt Khương Lâm hiện lên không vui, bà cúi đầu nhìn lên rồi khôi phục lại như thường:
"Chỉ là một công ty nhỏ, thì nói đến chuyện kế thừa làm gì. Trưởng bối nên tạo điều kiện cho bọn nhỏ sáng tạo, thay vì để bọn nhỏ làm trong lĩnh vực không có hứng thú này, tốt hơn hết là nên để con bé tự do, sống theo giá trị bản thân và niềm vui của riêng mình trong cuộc sống. Thẩm thẩm chỉ là không hiểu, tôi cùng ba của A Từ luôn tôn trọng ý nguyện của các con. Ngoài ra, A Từ thật sự có thiên phú, con bé ở tuổi này có thể trở thành giám đốc điều luật. Ở trên thế giới thì khó mà nói. Dù sao thì ở trong nước cũng không có người thứ hai. "
Nhìn miệng lưỡi bọn họ nói chuyện, Khương Từ có chút buồn cười. Nếu không phải vì muốn chiến thắng trận không có thuốc súng này, Khương Lâm tuyệt đối sẽ không bao giờ tán thành cô.
Sau trận chiến này, thần sắc Uông đại thẩm cứng đờ. Uông Viện Viện cũng nhận thấy được bầu không khí xấu hổ, kéo bà ấy về phía mình, chỉ vào thực đơn hỏi:
"Cô mẫu, dì muốn uống cái gì?"
Khương Lâm uống thêm một ngụm cà phê, đặt cốc xuống, nhìn đồng hồ, chậm rãi đứng dậy nói:
"Hai người cứ từ từ ngồi uống. Hôm nay không khéo, tôi có hẹn với một người bạn. A Từ cũng còn có việc. Chúng tôi phải đi trước, xin lỗi không tiếp được."
Uông Viện Viện đứng dậy theo sau đi vài bước:
"Tạm biệt dì. A Từ tỷ, sau này có cơ hội chúng ta cùng nhau gặp mặt."
Khương Từ cũng không có để ở trong lòng, thuận miệng nói: "Sẽ có cơ hội."
Rời khỏi quán cà phê, Khương Lâm cười lạnh:
"Bà thông gia cái gì, ai là thông gia với bà ta, thật đúng là rất coi trọng bản thân. Nhìn sơ qua cũng không đến nỗi nào, mà sao lại không nói một câu tiếng người nào, là có ý gì!?"
Khương Lâm càng nói càng tức giận:
"Trước đây bà ta cũng đã mỉa mai con như vậy sao? Con nghe mẹ nói, trong xã hội không thiếu một nhân vật cố ý oái oăm như vậy. Nếu con không gặp may, gặp phải bà ta! Con cứ xem như là chó điên đang sủa, đừng để ý tới bà ta! "
Hai mẹ con lên xe dừng ở bên đường, Khương Lâm đưa Khương Từ đi làm.
Cho đến khi đuôi xe của bọn họ biến mất khỏi tầm mắt, Uông đại thẩm vẫn còn phẫn uất:
"Không hổ xuất thân là tiểu tam, mặt dày vô sỉ, miệng lưỡi sắc bén, không biết bà ta cùng con gái của mình chính là một trò chê cười sao?"
Uông Viện Viện vuốt lưng bà ấy:
"Cô mẫu, đều là do con, dì nói đây là Khương Từ, nên con chỉ muốn đến xem thử, ai biết đã khiến cô tức giận. Ô... đừng tức giận, con mời dì uống cà phê nha..."
..............
Hôm nay Khương Từ cũng đang điều chỉnh âm đàn piano cho một vị giáo sư, nhưng bị Khương Lâm trì hoãn thời gian, đến lúc kết thúc công việc, giáo sư cũng đã đón cháu ngoại gái từ nhà trẻ trở lại.
Nhìn thấy Khương Từ, con bé chui đầu vào trong lòng ngực của mẹ, mẹ của con bé buồn cười nói:
"Lúc nãy mẹ nói với con là có tỷ tỷ xinh đẹp đến nhà xem bệnh cho đàn piano của bà ngoại, con còn nói muốn tặng quà cho tỷ tỷ. Tại sao bây giờ lại thẹn thùng?"
Tiểu cô nương mũm mĩm, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn nhéo một cái, Khương Từ cố tình trêu chọc con bé:
"Thì ra là còn có quà sao? Tỷ tỷ rất mong chờ, sẽ là cái gì đây?"
Tiểu cô nương mắc cỡ đỏ mặt, lấy từ trong ba lô nhỏ ra một xấp hình dán bong bóng ba chiều, giọng nói nhỏ nhẹ:
"Tỷ tỷ ơi, tỷ chọn đi".
Có khoảng mười nhãn dán bong bóng với nhiều hình dạng khác nhau.
Trong ánh mắt mong đợi của tiểu cô nương, Khương Từ nói cảm ơn rồi chọn một hình dán con mèo.
Rời khỏi nhà của giáo sư, Khương Từ nhẹ nhàng đi dọc theo sườn núi đến ga tàu điện ngầm. Một chiếc ô tô màu đen đang lái bên cạnh cô với tốc độ nhanh như rùa, Khương Từ đang đi thì nhận ra sự bất thường, không khỏi ghé mắt nhìn sang bên cạnh.
Cửa sổ xe mở ra, Lộc Hành Tuyết ngồi trên ghế điều khiển, đang vẫy tay với cô.
"Sao cô lại ở chỗ này?" Khương Từ với vẻ mặt kinh ngạc mà kéo cửa xe ghế phụ ra và lên xe.
"Đón em tan làm." Lộc Hành Tuyết nhắc nhở cô:
"Thắt dây an toàn."
"Ồ." Khương Từ thắt dây an toàn:
"Ý tôi là, làm sao cô biết tôi ở chỗ này?
Sau khi hỏi xong, cô liền nghĩ đến Khương Lâm, quả nhiên Lộc Hành Tuyết nói:
"Mẹ đã gọi điện thoại cho tôi."
Khương Từ: "... Bà ấy nói với cô về chuyện của đại thẩm thẩm? Hay là..."
Lộc Hành Tuyết: "Ừm, đại thẩm thẩm người này... Thật sự xin lỗi."
Uông đại thẩm lăn qua lộn lại cũng là những lời nói đó, Khương Từ đã từng trải qua nên cũng đã miễn dịch, chưa kể đến lời thật xin rất chân thành của Lộc Hành Tuyết.
Khương Từ: "Không cần xin lỗi, tôi không có để trong lòng. Bà ấy là bà ấy, cô là cô. Bà ấy không quan trọng."
Lộc Hành Tuyết nhìn cô thật sâu và mỉm cười.
Vào lúc hoàng hôn ở phía tây, đôi mắt trong veo của Lộc Hành Tuyết đang nhảy lên theo ánh hoàng hôn của mặt trời là một vẻ đẹp ôn nhu khó có thể gặp được trên thế gian.
Lúc nói chuyện Khương Từ không cảm thấy có cái gì, khi nói xong đối mặt với một Lộc Hành Tuyết như vậy, trên mặt nóng lên không thể giải thích được. Đùa nghịch với những miếng dán mà tiểu cô nương tặng, trên mặt là chú mèo ngây thơ chất phác, từng con có tư thế đứng hoặc bò nhìn rất thú vị.
Cô đã tìm một việc để cho mình làm, cẩn thận xé một cái ra và dán nó vào hộp công cụ điều luật âm
Lộc Hành Tuyết đang lái xe hỏi cô: "Bây giờ vẫn còn sớm, có nơi nào muốn đi không?"
"Không có." Khương Từ dán một cái xong, liền xé cái thứ hai.
Lộc Hành Tuyết: "Vậy về nhà?"
Khương Từ vùi đầu: "Được."
Lộc Hành Tuyết: "À... Đúng rồi, còn chuyện đi thờ cúng tổ tiên. Vào ngày cúng tổ tiên, tôi có một công việc thu mua ở thành phố B. Tôi sẽ cố gắng hết sức để đến đó."
Khương Từ dừng lại một chút: "Ở quê không có máy bay. Từ thành phố B đi đến sẽ không ít vất vả. Nếu cô không có thời gian, không đi cúng tổ tiên cũng không sao cả."
Lộc Hành TUYẾT dùng đầu ngón tay gõ vào vô lăng, cười liếc mắt nhìn Khương Từ:
"Em thông cảm cho tôi vất vả, hay là không muốn tôi đi?"
"?" Khương Từ ghé mắt:
"Giọng điệu của tôi rất kỳ quái sao? Làm cho cô sinh ra nghi ngờ?"
"A ~" Lộc Hành Tuyết gật đầu:
"Hóa ra là quan tâm lo lắng cho tôi."
Khương Từ: "......"
Có lẽ là tôi không muốn cô đi đấy, Khương Từ thầm mắng.
Lộc Hành Tuyết không biết trong lòng cô đang thầm mắng, hứng thú nhiệt tình hỏi cô:
"Em đang chơi với cái gì vậy? Miếng dán?"
Khương Từ: "Ừm."
Lộc Hành Tuyết: "Lần đầu tiên thấy loại miếng dán thế này."
Khương Từ đưa miếng dán bong bóng đến trước mắt Lộc Hành Tuyết để nàng có thể nhìn rõ. Lộc Hành Tuyết nói:
"Tôi muốn một miếng."
Khương Từ: "Muốn cái nào?"
Lộc Hành Tuyết: "Cái nào cũng có thể, em chọn lựa đi."
Khương Từ do dự trước miếng dán hình con mèo, sau đó xé một con mèo có đôi mắt hung dữ đang nhìn trừng trừng, để dính vào đầu ngón tay của mình và hỏi Lộc Hành Tuyết:
"Dán ở đâu?"
Phía trước có đèn đỏ, Lộc Hành Tuyết đạp phanh lại, thân thể hướng sang một bên ra hiệu cho Khương Từ dán vào trên tay lái:
"Nơi này đi."
Khương Từ dán lên cho nàng, Lộc Hành Tuyết cụp mắt xuống, chỉ trong nháy mắt đã bắt đầu cười.
Khương Từ: "Cô cười cái gì?"
Lộc Hành Tuyết: "Cái này trông rất giống em. Về sau khi tôi lái xe, đều sẽ nhớ đến em."
Khương Từ: "......"
Khương Từ: "Tôi hung dữ... Tôi có hung dữ với cô sao?... Trả lại đây, trả lại cho tôi."
Cô vừa nói xong liền động thủ đi bóc con mèo vừa mới dán xong, Lộc Hành Tuyết lập tức che tay lái xe, thời điểm hai ngón tay của hai người chạm vào, trong đầu Khương Từ hiện lên khung cảnh buổi chiều hôm ấy, vì muốn tranh giành khoai tây chiên, cô bị Lộc Hành Tuyết nắm tay đè lên ghế sô pha.
"............" Khương Từ lùi về dựa vào trên ghế, không làm ầm ĩ nữa.
Editor: Vẫn như cũ chương này đủ 30 bình chọn, ngày tiếp theo em sẽ đăng chương kế tiếp ^^