Vợ Quỷ
Chương 13: Mộng - Đêm cuối cùng
Tiếng 'lắc rắc' vang lên trầm đục.
Anh Miến đặt tay lên thân cây hoa sữa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Ngọc Út. Cơ thể nàng như tựa vào khối băng lạnh, nước mắt chảy dài trên gương mặt xinh đẹp.
Anh ấy đã nhìn thấy nàng rồi sao?
Giống như một loài thú hoang dã đang rình rập con mồi, chờ đợi nó kiệt sức rồi lao vào cắn sé, anh chỉ lẳng lặng đứng đó, không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào. Trái tim Ngọc Út run lên, bàn tay bịt chặt lấy miệng ngăn lại tiếng khóc nghẹn ngào.
Đoàng —–
Tiếng sấm vang dội bốn bề, theo sau một vạch sáng rạch ngang vùng trời tăm tối.
Là chính trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Ngọc Út kinh hoàng phát hiện ra, nụ cười nhếch miệng quỷ dị trên gương mặt dính đầy máu của anh Miến. Nhưng không hiểu vì lý do gì mà nàng lại cảm nhận được, từ ánh mắt kia lại đầy trìu mến dịu dàng, tựa như trong con người anh là hai linh hồn cùng tồn tại song song.
Ánh sáng vụt tắt, bóng tối lại bao phủ.
Tiếng mèo chu chéo mà thê lương vang vọng khắp cánh đồng. Trong bóng đêm sâu thẳm, những cặp mắt vàng khè sáng quắc thoắt ẩn thoắt hiện. Chúng như vừa do dự, vừa quả quyết tiến về phía căn nhà u ám nằm cô độc ở phía trước.
Gương mặt anh dưới ánh trăng mờ nhạt thoáng vài nét kinh hỷ. Anh thôi không ngước nhìn lên tán cây, khóe miệng cong lên đầy quỷ dị. Tiếng 'lắc rắc' lại vang lên, bàn tay anh trượt khỏi thân cây. Anh xoay người, chầm chậm bước vào trong nhà.
Lòng bàn tay nàng rịn mồ hôi lạnh, đầu óc căng lên đầy cảnh giác. Ánh mắt nàng không rời khỏi căn nhà lạnh lẽo phía dưới, chỉ sợ một chút lơ là sẽ khiến bản thân rơi vào hiểm nguy.
Từng giây phút trôi qua lặng lẽ, tiếng mèo kêu mỗi lúc một thê lương.
Ngọc Út không biết vì sao bản thân lại bình tĩnh đến như vậy. Nàng thận trọng trèo xuống khỏi cây hoa sữa, cố gắng không để phát ra bất kỳ tiếng động gì. Chân vừa chạm xuống mặt đất đã mềm nhũn muốn ngã nhào, thế nhưng thời điểm này không có chỗ cho sự yếu đuối.
Căn nhà vẫn im lìm không chút ánh sáng, nhưng nàng biết người đàn ông kia vẫn đang ở bên trong.
Nàng không có đủ can đảm đối diện với anh trong bộ dáng như vậy để chất vấn. Cứ nghĩ đến cảnh tượng anh một lực vô tình bẻ gãy đầu con mèo hoang tội nghiệp, trái tim nàng không nén được mà phát run. Nàng xoay người, hướng về phía con đường đất đỏ mà chạy.
Phải rời khỏi nơi này, trước khi anh ấy phát hiện ra.
Gió thổi vù vù tạt vào mặt lạnh cóng, có mấy lần hất ngã cơ thể mảnh mai của Ngọc Út xuống mặt đất bẩn thỉu. Nhưng nàng không còn cảm thấy đau đớn, chỉ biết cắm mặt về phía trước mà chạy.
Thoáng nhìn thấy ánh đèn dầu le lói hắt ra trong những ngôi nhà phía trước, không hiểu vì sao nàng lại bật khóc. Chưa bao giờ bản thân cảm thấy sợ hãi bóng đêm như lúc này, cũng chẳng thể ngờ được, người đàn ông mà nàng đã tin tưởng gửi gắm yêu thương, lại có thể tàn nhẫn độc ác đến thế.
Người đàn ông vừa rồi, có thật là anh Miến mà nàng đã quen suốt bao nhiêu năm qua hay không, đến giờ phút này, nàng đã không còn rõ nổi. Nàng khóc vì bản thân cuối cùng chẳng hiểu chút gì về con người của anh, nhưng phần nhiều chính là vì sợ hãi.
Đúng, nàng thấy sợ, sợ phải gặp lại anh.
Bước chân vô thức hướng ra khỏi cổng làng, Ngọc Út gạt nước mắt quay lại phía sau. Cánh cổng làng sừng sững phủ một lớp rêu phong, qua bao nhiêu năm tháng vẫn lạnh lùng đứng bên cây đa già rợp bóng.
Là ai đã tiễn đưa ai, là ai đã mang bước chân ai trở lại?
Câu hát cải lương bỗng nhiên văng vẳng trong tâm trí, lại khiến lòng nàng trỗi dậy một dự cảm chẳng lành. Mồ hôi nhễu xuống trán, Ngọc Út quay lưng, chạy thẳng vào bóng đêm.
Căn nhà vách đất quen thuộc nằm chơ chọi giữa cánh đồng vẫn lập lòe ánh đèn dầu. Ngọc Út cứ ngỡ rằng bản thân đã mau chóng bình tĩnh trở lại, thế nhưng rốt cuộc khi đứng trước cánh cửa gỗ kia, nàng lại nén không được mà bật khóc.
Tiếng dép loẹt quẹt trên mặt đất vang lên, chỉ vài giây sau cánh cửa bật mở. Ánh mắt người kia vừa ngỡ ngàng lại ân ẩn tia hoang mang, "Chị Út, sao lại..."
Lời chưa dứt, Ngọc Út đã nhào vào trong lòng của người kia. Mùi hương thoang thoảng của thuốc đông y đặc trưng quen thuộc sộc vào cánh mũi, nỗi sợ hãi như cơn sóng thủy triều dường như trong chốc lát đã bị đẩy lùi.
Nàng bật khóc, thanh âm nghẹn ngào yếu mềm, "Na ơi, chị sợ lắm."
Người con gái kia cũng vì cái ôm bất ngờ của Ngọc Út mà cơ thể chao đảo, phải vịn vào vách tường bên cạnh mới vững vàng vòng tay đỡ lấy nàng. "Ngoan, đừng khóc."
Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, như mềm mại vuốt lấy trái tim của Ngọc Út. Nàng ngước nhìn cái Na, mặc dù chỉ thấy được ánh mắt đầy kiên định trên gương mặt ấy, cũng đủ khiến bộn bề trong lòng lắng đi.
"Vào nhà đã, bên ngoài trời lạnh."
Cái Na thuận tay đóng cửa, đỡ thân thể liêu xiêu của Ngọc Út ngồi xuống ghế. Ánh đèn dầu chợp chờn hắt hai chiếc bóng lên tấm vách, nàng mơ màng tựa vào lồng ngực của người kế bên. Hơi thở dịu nhẹ phả xuống má, từng nhịp đập ấm áp chậm rãi vang lên bên tai, từ sâu thẳm nơi đáy lòng bỗng dâng lên cảm giác bình yên đến lạ.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Ngón tay thon dài nhè nhẹ luồn vào từng lọn tóc của nàng vuốt ve, cái Na dịu giọng lên tiếng, "Kể em nghe đi chị Út."
Ngọt Út 'khịt' một cái, chiếc mũi ửng hồng dưới ánh đèn dầu càng thêm đáng yêu. "Na hứa với chị là đừng kể chuyện này cho ai biết, kể cả thầy của em nhé."
Cái Na gật đầu kiên định.
"Chị vừa mới tới nhà anh Miến..."
Khoảng thời gian sau đó, Na ngồi trầm lặng lắng nghe từng lời Ngọc Út kể. Thi thoảng vỗ về bả vai đang run lên bần bật của nàng, lúc thì nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt kiều diễm.
"Chị đã nghĩ rằng nếu bị phát hiện, anh ấy sẽ giết luôn chị mất." Ngọc Út lại bật khóc, nhớ đến ánh mắt cùng nụ cười quỷ dị của anh lúc đó mà trong lòng không khỏi phát run.
Cái Na không đáp lời, nó đứng dậy nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Ngọc Út, "Đi, theo em."
Trong chốc lát, Ngọc Út quên mất rằng bên trong tấm vách vẫn còn bà Sáu đang nằm. Dù rằng vẫn chỉ nằm im không thể di chuyển, nhưng thần trí cũng đã tỉnh táo lên ít nhiều. Nàng mím môi, siết lấy bàn tay người kia, theo dáng người mảnh khảnh phía trước đi ra gian bếp sau nhà.
Nồi thuốc đông y sôi lục bục trên bếp, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng dễ chịu. Ngọc Út ngồi xuống bên bếp lửa, cũng không có ý muốn thu tay lại. Nhìn nơi mười ngón tay đan xen, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác ngọt ngào khó tả.
"Chị Út sau này nếu không có việc gì thì tốt nhất tránh đến căn nhà ấy, nhất là lại vào ban đêm." Thật lâu sau cái Na mới trầm mặc lên tiếng, dù tấm mạng che khuất nửa gương mặt không rõ loại cảm xúc, nhưng Ngọc Út vẫn hiểu được con bé đang cực kỳ nghiêm túc. "Bởi vì mảnh đất ấy bây giờ đã không còn được bình thường nữa rồi."
Đêm khuya tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng gió lùa qua cửa cùng âm thanh củi khô cháy tanh tách.
"Vì... vì sao vậy? Có phải do anh Miến đã giết con mèo đen đó hay không?"
Cái Na lắc lắc đầu, "Là loại ngải đã thất truyền từ hàng trăm năm trước của một bộc tộc ít người vùng cao."
Trước ánh mắt đầy sửng sốt xen lẫn kinh sợ của Ngọc Út, con bé chậm rãi nói tiếp, "Trong quan điểm của họ, mèo luôn là một loài động vật tâm linh, có khả năng thông giao giữa hai thế giới âm dương. Tương truyền, nếu dùng máu của loài mèo đen, có thể nuôi dưỡng vật dẫn trở nên ngày một lớn mạnh. Vật dẫn này chính là thứ được người sử dụng ngải làm công dụng cầu tiến công danh, tiền bạc, địa vị..."
Ngọc Út tuy không hiểu hết những lời mà cái Na vừa nói, song trong thâm tâm đã dâng lên một dự cảm chẳng lành, "Vậy anh Miến đúng là đang dùng máu mèo để nuôi dưỡng vật dẫn hay sao? Có thể dừng lại được không, làm như vậy ác độc quá, sẽ gặp quả báo mất."
"Ngải chính là con dao hai đầu, có thể mang lại quyền lực và công danh, mặt khác cũng khiến người chơi ngải dễ dàng lún sâu vào con đường tội lỗi tà đạo, không còn hướng quay lại."
Ánh mắt của cái Na ảm đạm, nó bắc nồi thuốc xuống, mở nắp vung, khuấy nhẹ. Chất lỏng sền sệt đặc quánh màu đen tạo một tầng khói trắng bủa vây xung quanh thân hình gầy gò của con bé. Ngọc Út ngẩn người, nàng đưa tay chạm vào bàn tay đầy vết chai sạn của nó.
"Làm sao mà em biết những điều này vậy?"
Cái Na ngừng khuấy thuốc, nó siết nhẹ nắm tay, "Theo thầy đi nhiều nơi, nên được nghe người ta kể lại những chuyện chẳng ngờ đến."
"Thật sự không còn biện pháp để anh Miến ngừng lại hay sao?"
"Trừ khi anh ấy tự mình phong ấn thứ kia lại."
"Rốt cuộc vật dẫn ấy là cái gì chứ?! Sao nó lại đáng sợ đến như vậy?"
Là vì công danh, là vì tiền bạc nên mới bị mê hoặc ư.
Có lẽ hiểu rằng Ngọc Út đang hoảng sợ, thế nên cái Na siết nhẹ lấy bàn tay nàng, thận trọng ôm nàng vào trong lòng. "Chị có muốn nghe nữa không Út? Chị có tin em không?"
"Chị tin mà, chị chỉ tin mình Na thôi."
Trong một khoảnh khắc, Ngọc Út đã có suy nghĩ thật kỳ lạ, rằng nếu cứ mãi có người con gái này bên cạnh, thì thật tốt biết bao.
Lại nghe tiếng cái Na thở dài, thanh âm khàn khàn nhẹ nhàng vang lên, "Người ta nói rằng, để ngải phát huy tác dụng mạnh nhất, vật dẫn cần thiết chính là cơ thể một bé gái chưa dậy thì."
Trong đầu Ngọc Út như có một tiếng choang đổ vỡ, tảng đá trong lòng đè nặng như ngày càng nhấn nàng xuống vực sâu. Gương mặt xinh đẹp tái nhợt, khóe môi run rẩy mãi mà chẳng phát ra âm thanh.
Cơ thể nàng vô lực tựa vào lòng cái Na, đôi mắt mờ mịt ngước nhìn gương mặt bị che khuất chẳng rõ tia cảm xúc. Sống lưng lạnh toát, nàng sợ hãi ôm chặt lấy người kia.
"Bé gái này sẽ bị đoạt đi đôi mắt, bị giam cầm và buộc phải sống bằng máu và thịt mèo." Cái Na xoa nhẹ sống lưng Ngọc Út, giọng nó ngày một nặng nề, "Cho đến khi đứa bé ấy chỉ còn lại phần 'con' mà mất đi tính 'người', kẻ dùng ngải sẽ chặt đầu đoạt mạng của nó. Linh hồn của nó mới chính là vật dẫn thông qua âm gian, luôn phải phục tùng yêu cầu của kẻ kia, giúp hắn đạt được ước nguyện, trở nên giàu sang, phú quý."
Ngọc Út bật khóc nức nở, nàng không muốn nghĩ rằng, người đàn ông quen thuộc suốt bao nhiêu năm qua lại có thể là kẻ sát nhân tàn độc.
"Trên thực tế, đứa bé đã chết rồi, nhưng kẻ chơi ngải vẫn phải tiếp tục nuôi dưỡngnó. Bởi vì khi ấy, nó cùng chủ nhân không thể tách rời, dương khí của người này đối nghịch với âm khí của đứa bé. Âm dương tuy khắc nhưng lại hút nhau, thế nên phải tiếp tục nuôi dưỡng để dung hòa cả hai."
Ngồi bên bếp lửa ấm áp, nhưng nàng vẫn run lên bần bật. Hai bàn tay lạnh buốt siết lấy bả vai cái Na, đôi môi tái nhợt bật ra từng tiếng nghẹn ngào, "Anh ấy giết người rồi, làm sao đây Na? Chúng ta phải đi ngăn anh ấy lại, phải dừng lại ngay thôi. Anh ấy giết ai, đã giết ai rồi..."
Cái Na đưa tay, chạm vào gò má ướt đẫm nước mắt của Ngọc Út. Ánh mắt nó ân ẩn tia đau lòng, hàng mi dài đậm cụp xuống. "Bình tĩnh lại nào, tất cả chỉ là lời đồn đại. Có thể anh Miến không làm như vậy, đúng không? Mặc kệ đi, coi như không biết gì, được chứ?"
"Không đâu, chính mắt chị thấy anh ấy đã giết con mèo đó mà, rồi một đàn mèo khác tìm đến căn nhà đó..."
"Út à!"
Đột ngột cái Na gắt lên khiến Ngọc Út giật mình. Nàng nhìn vào trong con ngươi sâu thẳm đầy kiên định ấy, tâm trạng rối bời dần trở nên ổn định hơn. "Dạ, chị đây."
"Chị và em đều không biết anh ấy đã làm những gì, chúng ta đừng nên mạo hiểm vì một việc nào đó chưa rõ ràng." Mái tóc dài xõa tung của cái Na lất phất bay theo làn gió lùa, đôi tay đầy vết chai sạn nâng nhẹ hai gò má của Ngọc Út. Nó khe khẽ thì thầm, "Từ bây giờ chị không được quay lại căn nhà đó nữa, nhưng gặp anh Miến thì vẫn phải tỏ ra thật bình thường, chị biết không? Út, nghe em, chị không hiểu được con người anh ấy đâu, nên đừng để bản thân gặp nguy hiểm."
Ấm áp từ đôi bàn tay đầy vết chai sạn như xoa dịu trái tim lạnh buốt trong lồng ngực, nỗi sợ hãi trong phút chốc bị đẩy lùi ra xa. Nàng chớp khóe mi, một giọt nước mắt rơi xuống lăn nhẹ trên những ngón tay thon gầy ấy, "Chị hiểu rồi, chị sẽ không nói với ai cả. Na ơi, nhưng chị sợ lắm."
"Đừng sợ, có em ở đây rồi."
Đó là lời nói của một cô gái mười lăm tuổi, nhưng lại khiến nàng dựa dẫm, an tâm.
Chẳng biết đã qua bao lâu, đến khi mà nồi thuốc đã nguội hẳn, Ngọc Út mới ôm lấy cánh tay của cái Na, ngẩn ngơ hỏi, "Nếu cái thứ đó cứ đeo bám như vậy, thì làm sao mà phong ấn nó?"
"Em cũng không rõ, chỉ biết là người chơi ngải phải tự mình ra tay, phong ấn nó ở lại mảnh đất đó, không được thoát ra." Buổi tối gió lạnh thổi vào, mà cái Na chỉ mặc độc một chiếc áo nâu sồng, Ngọc Út nhíu mày, cố gắng đem hơi ấm từ cơ thể mình giáp lại gần nó hơn. Cái Na dường như không để ý, nó vẫn tiếp tục nói, "Nhưng bản thân kẻ đó không thể ra tay giết chết vật dẫn được, bởi vì như vậy thì con đường công danh, địa vị, thậm chí là sức khỏe cũng sẽ trở nên lụi tàn."
Ngọc Út không đáp, nàng tựa đầu lên vai cái Na, ánh mắt nhìn ngọn lửa trong bếp dần dần lụi tàn.
"Một linh hồn lạc lối sợ nhất là ngọn lửa, nhưng cách giải thoát duy nhất cho chúng thì chỉ có thể dùng lửa mà thôi." Giọng nói của cái Na không dễ nghe, nhưng ở bên vành tai lại vô cùng dịu dàng, "Người ta nói một khi đã đốt vật dẫn bị phong ấn, thì chủ nhân của nó không sớm thì muộn cũng sẽ chết theo. Nếu ngọn lửa cháy bình thường, tức là kẻ sử dụng ngải đã chết từ lâu. Nhưng còn nếu ngọn lửa bùng lên có màu xanh lam, thì có nghĩa là kẻ đó vẫn còn sống."
Cái Na vừa múc thứ thuốc bổ đen ngòm cho vào bát, vừa lẩm bẩm, "Đương nhiên, tất cả đều chỉ do người của bộ tộc kia truyền lại. Còn đến hiện tại, vẫn chưa một ai chứng kiến."
Trong lòng của Ngọc Út đột nhiên cảm thấy có điểm kỳ lạ, nhưng càng nghĩ càng mơ hồ chẳng thể nào nhận ra.
Tối đó, cái Na đưa nàng về tận trước cổng nhà.
Con Hến lạch bạch chạy từ bếp ra, gương mặt đang nhăn nhó đột ngột trở nên vui vẻ, ánh mắt nó rạng ngời, "Cô Út sao đi lâu vậy, cô làm em lo muốn chết, đang định qua nhà anh Miến tìm cô đây? Ơ... Na đó hả?"
Dứt lời liền nhận lấy cái 'suỵt' vô cùng rõ ràng của Ngọc Út. Nàng trỏ tay lên miệng mắng nhẹ, "Bé bé mồm không thầy u nghe thấy, mở cửa cho cô đi."
Lúc này con Hến mới như sực nhớ ra ông bà trên nhà đều không thích cái Na, thế nên nó ngậm chặt miệng, rón ra rón rén mở khóa cổng.
"Vậy thôi em về đây, chị Út ngủ sớm nhé. Tôi đi luôn đây Hến, khóa cổng cho cẩn thận."
"Na về luôn sao?" Con Hến trợn mắt, sau đó lại xịu mặt, "Mấy nay chăm bà Sáu cực quá hả, không thấy đi ra khỏi nhà luôn."
Cái Na lắc đầu, ánh mắt tần ngần nhìn Ngọc Út một hồi, dường như có điều gì đó muốn nói nhưng lại thôi. Cuối cùng nó vẫy vẫy tay, xoay người bước xa dần trên con đường đất đỏ.
Cho tới khi chấm đèn dầu cùng dáng người mảnh khảnh ấy đã khuất dần sau rặng tre, Ngọc Út mới cảm thấy trong lòng vô cùng trống vắng. Nàng xoa nhẹ gò má ửng đỏ của mình, giống như lưu luyến bàn tay chai sạn mà ấm áp ấy...
"Ủa mà sao cô Út lại đi cùng cái Na vậy? Không phải cô sang nhà anh Miến sao ạ?"
Nhắc lại chuyện này, sống lưng của Ngọc Út lại run lên. Nàng quay ngoắt lại nhìn sau lưng, gương mặt tái xanh sợ hãi nhìn về phía bóng tối âm u ngoài cánh cổng.
"Đi nghỉ thôi, cô mệt rồi. Bài tập để đó mai cô kiểm tra."
Nói rồi chẳng đợi con Hến phản ứng lại, Ngọc Út đã rảo bước nhanh chân vào trong nhà. Phải làm thế nào đây, làm thế nào để thoát ra khỏi bóng đen ám ảnh của chuyện xảy ra ban nãy?
Một đêm dài lặng lẽ trôi qua.
Sáng sớm, con Hến xách làn, đội nón chuẩn bị mở cổng đi chợ, thế nhưng lại bắt gặp ai đó đang ngồi thất thần trên bậc thềm. Nó giật mình, nheo mắt nhìn một hồi, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. "Cô Út sao bữa nay dậy sớm vậy ạ?"
Ngọc Út gượng gạo mỉm cười, "Em đi chợ à? Để cô đi cùng, định làm mấy món mang sang cho cái Na. Thầy nó lên tỉnh mãi không về, có mình nó tội quá."
Vừa thấy nhắc đến cái Na là ánh mắt con Hến rạng ngời, nó lon ton theo sau Ngọc Út. "Cô Út ơi, lúc nào cô đi thì dẫn em theo với nhé."
Thật ra không chỉ một mình con Hến cảm thấy vui vẻ, mà đến ngay cả Ngọc Út khi nghĩ về cái Na khóe môi cũng bất giác cong lên. Cảm xúc kỳ lạ bỗng nhiên nảy sinh, khiến nàng vô cùng bối rối, tự chính mình che đậy bằng cách hắng giọng, rảo bước nhanh hơn con Hến một chút.
Phiên chợ buổi sáng đồ ăn lúc nào cũng tươi ngon và rẻ hơn nhiều, thế nên các bà các chị đi qua đi lại tấp nập, kỳ kèo trả giá ầm ĩ.
Ngọc Út cúi người, tự tay vạch chọn từng con gà trong lồng, mỉm cười với bà chủ, "Cháu lấy con này ạ."
"Cô chọn khéo quá, toàn gà nhà tôi nuôi, nhưng con này là gà mái vừa mới đẻ một lứa thôi, thịt chắc mà lại không bị dai..."
Không biết là Na thích ăn gà nướng hay gà luộc nhỉ, nếu mà hầm lên thì cũng có vị thuốc rồi, con bé chắc chẳng thích bằng cứ làm đơn giản bình thường đâu.
Đang miên man suy nghĩ, thì bỗng nhiên con Hến ở đằng sau reo lên: "A, anh Miến cũng đi chợ đó hả?"
Nụ cười trên môi tắt lịm, cả cơ thể của Ngọc Út cứng ngắc.
Là anh ấy.
"Ừ, anh đi mua ít thịt lợn." Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, hơi thở nam tính phả xuống sau gáy. Anh khe khẽ gọi nàng, "Út ơi."
Ngọc Út siết chặt nắm tay, nàng thực sự rất muốn bỏ chạy. Thế nhưng trong đầu lại văng vẳng lời dặn của cái Na tối hôm qua, nên cho dù không muốn, nàng vẫn gượng gạo đáp lại. "Dạ?"
"Sao hôm nay em lạ vậy? Sao không ngẩng mặt nhìn anh?"
Thân hình rắn rỏi của người đàn ông trẻ đứng chắn trước mặt, bả vai Ngọc Út khẽ run lên. Nàng chậm rãi ngẩng đầu, khóe miệng cong lên chắc chắn rất khó nhìn, "Em... hôm nay em hơi mệt ý mà."
Ánh mắt anh vẫn như cũ – dịu dàng lại âu yếm chiếu lên gương mặt nàng. Thế nhưng nhớ lại gương mặt đầy máu cùng nụ cười quỷ dị của anh tối hôm qua, trái tim nàng bất giác run lên một cái, không nhịn được mà né tránh ánh mắt của anh.
"Em mệt mà sao lại dậy sớm đi ra ngoài thế này, nghe anh về nghỉ ngơi đi. Việc này để Hến cùng người nhà làm là được rồi mà."
Anh vẫn giống như mọi khi, ân cần mà chu đáo, khác xa hoàn toàn với hình ảnh nhảy múa điên loạn quanh chiếc giếng trong trí nhớ của Ngọc Út. Nàng rất muốn đối chất anh, rằng rốt cuộc anh có phải là kẻ điên tâm thần giết người hay không, thế nhưng nàng lại không dám.
Vì Na đã nói, người đàn ông này, nàng không thể hiểu nổi đâu.
"Dạ, vậy em xin phép, em về trước nhé."
Mặc dù lưng áo đã ướt sũng mồ hôi lạnh, thế nhưng Ngọc Út vẫn mỉm cười hoàn hảo để che giấu. Nàng bước qua anh, như mọi lần cúi đầu chào lễ phép. Nhưng hôm nay, cánh tay rắn rỏi của anh đã giữ nàng lại, khóe môi cong lên đầy vui vẻ. "Hôm qua cám ơn em nhé. Món gà hầm thật sự rất ngon."
Cõi lòng nàng trong giây lát tựa như hóa đá. Nàng cứng người, nhìn gương mặt quen thuộc sát gần bên mà tâm không khỏi hoảng loạn.
Anh ấy đã nhận ra, quá rõ ràng để hiểu được điều đó.
"Em sẽ làm vợ của anh, Út à."
Giọng nói kia như âm thanh của ma quỷ, dịu dàng nhưng lạnh lẽo, kiên định nhưng lại đầy cao ngạo ép buộc. Nàng đủ thông minh để hiểu được, đây không phải một lời thỉnh cầu, mà chính là một lời nhắc nhở đầy ẩn ý: Nàng nhất định phải trở thành vợ của anh.
***
Trương Mỹ Linh giật mình tỉnh giấc.
Hàng mi vừa nâng lên, cô đã nghe thấy giọng mình gào rống. "Ai làm vợ của mày, thằng chó!"
Nhịp tim vẫn còn hỗn loạn, cảm giác phẫn nộ không hề nguôi ngoai đi, Trương Mỹ Linh thở hổn hển khó nhọc. Còn chưa kịp đảo mắt nhìn quanh, thì vật nhỏ trong lòng đã cựa quậy tỉnh giấc. Trương Mỹ Linh trân trối nhìn bé gái ở trong lòng, ánh mắt mờ mịt không phân rõ thực hư, "Mộc Trà?"
Bé gái dụi dụi mắt, ngơ ngác nhỏm người dậy. "Chồng bà Út dậy rồi hả?"
Thế này là sao chứ?!
Trương Mỹ Linh bật dậy, bởi vì có lẽ tư thế dựa vào tường đã duy trì suốt cả một đêm, thế nên sống lưng lúc này như muốn gãy làm đôi, đầu óc cũng chao đảo quay cuồng. Mất vài giây cảm giác chóng mặt mới bị đẩy lùi, Trương Mỹ Linh đứng thẳng người, trợn mắt há miệng nhìn nơi mình đang đứng.
Trước mặt là ao sen đã bỏ hoang nhiều năm, dòng nước phẳng lặng phủ một màu xanh nhờ nhờ. Sau lưng chính là bức tường quây cao sừng sững của nhà bà Dung, hai con kỳ lân vẫn ở đó lặng lẽ sau bao nhiêu năm tháng.
Nơi này chính là chỗ đêm qua đã cùng Mộc Trà ngồi đọc cuốn nhật ký kia.
"Nhưng mà... nhưng rõ ràng cô đã... đã ở căn nhà hoang kia mà, còn đang chuẩn bị đẩy nắp cái giếng ra nữa. Sao lại tỉnh dậy vẫn ở nơi này?" Trương Mỹ Linh lắp ba lắp bắp cả kinh, dòng ký ức hỗn độn cứ vậy mập mờ ẩn hiện trong tâm trí, "Chẳng lẽ là mơ? Nhưng cảm giác rất chân thật mà."
Cô sờ lên má, chẳng hề có lấy một vết thương nào, nhìn xuống bàn tay lại càng không.
Tất cả rốt cuộc