Đô Thị Kỳ Tình Truyện
Chương 39: Phiên ngoại 3
Một nhà miêu yêu.
Trong công viên, hai người phụ nữ trẻ đang ôm em bé cùng ngồi trên băng ghế dưới tán cây, thoải mái tán gẫu trò chuyện, bọn nhóc thì thích thú chơi đùa. Cách đó không xa, một người đàn ông nhỏ thó với bộ dạng lấm la lấm lét kéo chiếc xe đẩy nhỏ, cợt nhả đến gần.
Tình huống đột ngột khiến Hứa Già hốt hoảng, gã này muốn gì đây? Vẻ mặt xấu xa như thế là muốn cướp tiền hay cướp sắc? Nhưng lúc nàng ngẩng đầu lên nhìn ánh mặt trời chói chang, kẻ nào mà có gan cướp tiền cướp sắc ngay giữa trưa tại nơi đông người qua lại trong công viên được chứ? Lại nhìn sang bên cạnh, vẻ mặt Linh Ngọc vẫn bình tĩnh, ngẫm lại có Quan Tam và Mao Thuận ở gần đây, lập tức Hứa Già an tâm lại, ánh mắt bất thiện đánh giá người đi đến.
Cái gã này có vẻ mặt rất gợi đòn, cười nịnh nọt: "Hai vị đại tỷ à, có muốn mua bả chuột không?"
Khóe miệng Hứa Già co quắp liên tục, người ngồi bên cạnh nàng là mèo, cần gì đến bả chuột chứ?
"Không mua, không mua." Hứa Già bực mình đuổi người.
"Mua một cái đi, thuốc của tôi tuyệt đối linh nghiệm, được xưng là diệt chuột chỉ trong ba bước đấy. Thật ra là..." Gã thao thao bất tuyệt, nhất quyết không buông tha. Xem ra nếu Hứa Già không chịu mua, gã tuyệt đối không ngậm miệng.
"Anh có biết hành vi này gọi là quấy rối không? Không biến đi thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy." Hứa Già khó chịu vô cùng, uy hiếp nói.
"Đừng mà, đại..." chữ tỷ còn chưa nói ra, sắc mặt gã đột nhiên thay đổi, toàn thân run lẩy bẩy. Lại mắc bệnh gì vậy? Hứa Già đang buồn bực, chợt âm thanh lạnh lẽo của Mao Thuận vang lên từ phía sau. "Dám chọc ghẹo vợ ta à?"
"Không... không... không...có, tôi chỉ... chỉ muốn bán... thuốc... chuột thôi..." Gã đàn ông này đâu còn dáng vẻ hùng biện nữa, hiện giờ chỉ biết lắp ba lắp bắp, hoảng sợ nhìn Mao Thuận.
"Nói xạo. Chuột thành tinh như mi mà bán thuốc chuột? Dám lừa gạt mèo à?" Mao Thuận mài răng, trừng mắt nhìn Chuột yêu đáng thương kia.
Chuột yêu rưng rưng nước mắt, khom cái lưng còng, bi thương nói: "Tôi... tôi... tôi...giả... là thuốc giả thôi...Tôi chỉ mới tới nơi này, không có khả năng tìm việc làm. Chú tôi nói người thành phố này từ ăn đến mặc, từ dùng đến ở đều là hàng giả. Cho nên tôi mới nghĩ quẩn bán thuốc giả kiếm chút lời. Bản thân tôi là chuột, sao có thể độc ác đến mức hãm hại đồng loại được chứ? Cái này chỉ là cám heo trộn thức ăn gia súc thôi, tôi ăn cho cô xem." Nói xong liền vốc một nắm thuốc giả nhét vào miệng.
Mao Thuận càng thêm giận dữ: "Biết rõ vợ ta là mèo mà còn bán bả chuột đểu, rõ ràng là chọc ghẹo."
Chuột yêu vội quỳ xuống: "Tổ tông à, oan cho tôi quá. Đạo hạnh của tôi đã cạn, hai vị đại tỷ này cũng không có yêu khí, tôi không nhìn ra được. Nếu không thì có cho mười lá gan tôi cũng không dám đẩy mạnh tiêu thụ bả chuột cho mèo đâu..."
"Không nhìn ra được mà vẫn dám trêu chọc à?" Mao Thuận hung hăng tiến sát chuột yêu, đến gần rừng cây nhỏ che khuất bóng hai người. Hứa Già khó hiểu nhìn Linh Ngọc chẳng nói câu nào, hỏi: "Cái tên Mao Thuận kia cũng quá vô lý rồi. Linh Ngọc tỷ à, sao chị không can ngăn?"
"Tôi mà mở miệng ra thì số phận chuột yêu còn thảm hại hơn." Linh Ngọc cực kỳ bất đắc dĩ thở dài. "Thôi bỏ đi, yêu quái kia chắc chắn có chút quan hệ với Sở Bất Cụ. Lão là bằng hữu của Quan Tam, Mao Thuận biết giữ mặt mũi nên sẽ không làm gì quá đáng đâu."
"Không thể nào. Không phải Mao Thuận rất quan tâm chị sao?" Hứa Già nghi hoặc. "Cô ấy chắc phải biết nghe lời chị chứ?"
Linh Ngọc lắc đầu, cười khổ: "Chuyện khác thì có thể nghe lời được, nhưng nếu gặp chuyện có dính dáng đến tôi, nhất là "người" nào muốn lấy lòng tôi thì tuyệt đối không tha thứ. Nguyên nhân là... cô ấy suýt nữa gây đại họa rồi."
"Tại sao?"
"Kể ra thì dài dòng lắm."
Hứa Già nghe vậy càng thêm tò mò: "Linh Ngọc tỷ à, chị nói em nghe chút đi."
Linh Ngọc bị Hứa già quấn quýt liên tục, không chống đỡ nổi. Nàng đỏ mặt cười mỉm, chậm rãi nói: "Chuyện này phải kể từ hơn một ngàn năm trước. Sư phụ tôi vốn là người đức cao trọng vọng mà bị cô ấy giết chết, Tu Chân Giới làm sao bỏ qua được. Cô ấy dắt tôi cùng trốn đông núp tây, gây ra không ít sát nghiệt, ma tính cũng càng ngày càng nặng. Con người à... là sinh vật dễ mang thù nhất nhưng cũng dễ quên lãng nhất. Qua thời gian, Tu Chân Giới cũng dần dần không truy đuổi chúng tôi nữa, lúc đó đã qua năm mươi năm kể từ ngày cô ấy quyết đấu với sư phụ tôi rồi. Chúng tôi ẩn cư trên núi gần trấn Du Lâm. Trải qua cuộc sống bình đạm, ma tính trong cô ấy cũng giảm đi nhiều, không còn động tý là dày vò tôi nữa. Vốn tưởng sau này sẽ sống an ổn, vậy mà lại mọc đâu ra một tên người phàm."
Hứa Già hưng phấn, dựa theo trí óc con người, tình huống này khẳng định là kịch bản cẩu huyết tay ba. "Sau đó thì sao?"
"Người này tên Hà Tồn Hiếu, là con em trong một gia đình quyền quý nhất trấn Du Lâm. Trong một lần đạp thanh lên núi thì vô tình gặp được tôi, thế là động tâm không nên có, cứ cách một ngày lại dẫn theo rất nhiều người cầm sính lễ mà vọng tưởng cưới tôi. Điều này chọc Mao Thuận nổi giận, cô ấy sử dụng phép thuật khiến cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy khiến đám người đó sợ đến mức bỏ chạy hết." Xem ra đêm đó chắc hai người "động phòng hoa chúc" rồi. Nhớ lại ánh mắt Mao Thuận nhìn mình khi đó, ngẫm lại hành vi của chị ấy đối với mình, Linh Ngọc cảm thấy toàn thân khô nóng, hai gò má nóng hổi.
Hứa Già rất thông minh, nhìn bộ dạng Linh Ngọc như vậy đã sớm đoán ra. "Quan Tam từng nghe Mao Thuận nói, lần đầu tiên giữa hai người, Mao Thuận cưỡng bức chị, lần này thì khác chứ?" Thấy Linh Ngọc ngượng ngùng không ngớt, trong lòng Hứa Già buồn cười, nàng tiếp tục trêu ghẹo: "Người con gái... lần đầu tiên không có ấn tượng tốt thì cả đời bị ám ảnh..." Bỗng nàng ngừng nói, dường như lần đầu tiên của nàng cũng không tốt đẹp gì, thế nhưng sau đó chẳng phải nàng cũng đã lên đỉnh gì đó rồi sao? Lúng túng ho khan hai tiếng, Hứa Già lại hỏi: "Các chị... ờ... sau đó thì sao?"
Qua một lúc, Linh Ngọc dùng âm thanh nhỏ như muỗi nói: "Sau đó cô ấy... cô ấy đối xử với tôi vô cùng tốt. Chỉ là Hà Tồn Hiếu thì... ai dà, nói cho cùng thì cũng là lỗi của tôi. Lúc đó tôi thấy những người đó hoảng sợ quá nên không đành lòng, liền khuyên nhủ vài câu. Vậy mà, ai..."
Hứa Già bĩu môi, với tính cách của Mao Thuận, có thể buông tha cho cái tên đen đủi kia mới là lạ. "Cái tên họ Hà kia bị sao?"
"Lần cầu hôn đó bị dọa đến khiếp sợ, Hà Tồn Hiếu về nhà liền mắc bệnh. Thế nhưng Mao Thuận vẫn không chịu bỏ qua cho anh ta, cô ấy đến trấn Du Lâm nghe được tin tức, sau đó hóa thân thành một đạo sĩ đến Hà phủ, lừa bịp cha mẹ Hà gia nói: Quý công tử có một mạng định nhân duyên, nhưng vì chậm chạp không đón dâu, khiến người nọ sinh lòng bất mãn, oán khí cao ngút trời. Công tử sinh bệnh chính là hậu quả bị trời phạt, nếu mà không thành thân với nữ tử được trời định thì e rằng sinh mệnh sẽ càng thêm đáng ngại. Nhị lão Hà gia cực kỳ tin tưởng, không nghi ngờ gì. Bọn họ làm sao mà không biết tính con trai họ chứ, cái tên Hà Tồn Hiếu tự cao tự đại, chỉ toàn mơ tưởng về mỹ kiều nương cử án tề mi, cho nên hôn nhân đại sự vẫn bị trì hoãn. Mao Thuận xúi giục, nhị lão liền quyết định thay con trai mà thành hôn, lại còn cầu xin Mao Thuận tìm người định mệnh giúp họ nữa chứ. Cô ấy... ôi... giả mạo cầm quyền, thế là tìm một nữ tử xấu nhất mà kín đáo đưa cho Hà Tồn Hiếu, còn cảnh báo không được phép có người con gái khác trong vòng mười năm, nếu không Thiên Tướng đại họa, tính mệnh chấm dứt. Sau đó cô ấy mới thi triển pháp thuận giúp Hà Tồn Hiếu khỏe lại. Có thể tưởng tượng được, Hà Tồn Hiếu vốn cực kỳ chú trọng vẻ ngoài, vậy mà phải đối mặt với nữ tử có dung nhan không như ý thì sao bình tâm nổi. Anh ta uất ức, sầu não không lối thoát, chưa đến ba năm đã quy hồn rồi." Linh Ngọc thở dài rồi ca thán: "Đúng là gieo nhân nào gặt quả nấy, nếu Mao Thuận mà bằng lòng buông tha Hà Tồn Hiếu thì sau này sẽ không gặp họa."
Thật độc ác! Nghĩ đến nam nhân kia đã chứng kiến dung nhan tuyệt sắc của Linh Ngọc, kết quả đột nhiên mang đến một cô gái xấu xí, ai mà chấp nhận được. Nội tâm Hứa già phê phán, sau đó lại hỏi: "Sao vậy? Cái tên họ Hà kia cải tử hoàn sinh, quay lại trả thù hai chị à?"
"Cũng không phải. Hà gia là nhà giàu, dĩ nhiên sẽ đốt cực nhiều tiền giấy cho con trai họ. Hà Tồn Hiếu xuống Địa phủ nghiễm nhiên lại thành kẻ giàu có. Em cũng biết tiền có khả năng ma xui quỷ khiến. Đám quỷ sai hiển nhiên sẽ phải nịnh bợ anh ta, cũng từ miệng đám quỷ sai đó mà anh ta biết đến Tam Sinh Thạch [1]. Chỉ cần khắc tên hai người lên Tam Sinh Thạch là có thể nối tiếp nhân duyên tam kiếp." Linh Ngọc thở dài thương xót. "Lòng người chỉ cần nổi lên dục niệm là rất khó khống chế. Kiếp trước Hà Tồn Hiếu không cam lòng, muốn có cả hậu thế. Vậy là anh ta mua chuộc một tên quỷ sai, lấy tên tôi cùng tên anh ta khắc lên Tam Sinh Thạch. Nhưng anh ta nào biết, Tam Sinh Thạch chỉ hữu hiệu với cặp tình nhân chân chính cùng khắc lên thôi. Đám quỷ sai kia chỉ vì tiền mới lừa gạt anh ta, không nói ra điều ấy. Có điều cũng vì thế mà gây ra sự cố cho hai đời sau."
"Cái tên họ Hà kia sao biết được tên chị vậy?" Hứa Già lại hỏi. "Anh ta vẫn còn quấy rầy thế giới hai người sao?"
Linh Ngọc cười tự giễu: "Từ nhỏ tôi vốn sống trong chùa miếu mà lớn lên, sau đó bị Mao Thuận bắt đi, cho nên đạo lí đối nhân xử thế quả thực không biết, mà thời đó vẫn còn là triều đại nhà Đường, phong tục cởi mở, nam tử hỏi khuê danh nữ tử không kiêng kỵ như đời sau. Lúc đó Hà Tồn Hiếu lấy cớ lạc đường mà bắt chuyện với tôi, tôi không suy nghĩ đã nói ra tên họ. Có điều lúc chúng tôi gặp lại anh ta là đã qua tám trăm năm sau rồi. Khi đó là thời kỳ giữa triều đại nhà Minh, chúng tôi cứ cách vài chục năm lại chuyển đi chỗ khác, kỳ thực Mao Thuận rất thích náo nhiệt, không như tôi chỉ biết ẩn cư trong núi rừng. Đến giờ tôi mới biết được hóa ra Mao Thuận giả thành thân chẳng qua là vì muốn thoát khỏi ràng buộc, muốn được du lịch tứ phương thôi. Lúc đó hai chúng tôi vừa mới chuyển tới thành Ly Quảng Đức, cách làng mạc không xa. Nơi đó sông hồ giao thoa, tôm cá đầy đủ. Mỗi ngày cô ấy bắt chút tôm cá, lúc thì mang về để ăn, lúc thì đem vào thành bán lấy tiền, mua chút đồ chay cho tôi. Còn tôi thì ở nhà thêu thùa kiếm thêm chút phụ cấp. Cô ấy không muốn cải nam trang, cho nên ở ngoài chúng tôi được xem như là hai chị em. Kỳ thực chúng tôi cũng không tiếp xúc với ngoại nhân, hơn nữa nơi đó cũng khá hẻo lánh, không người nào để ý đến chúng tôi."
Hứa Già cười ranh mãnh, trêu ghẹo: "Thế giới hai người... có vẻ sống thoải mái quá ha."
Khuôn mặt Linh Ngọc lại đỏ lên: "Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tày gang. Đối diện nhà tranh là nơi ở của một vị thư sinh nghèo, người này tên Triệu Liên Thắng, chính là kiếp sau mấy đời của Hà Tồn Hiếu. Ban đầu chúng tôi cũng không để ý, Minh triều rất chú trọng khoa cử, trước kỳ thi, rất nhiều học tử sẽ tìm đến những nơi vắng vẻ để tập trung ôn thi, chúng tôi chứng kiến nhiều rồi nên cũng không cảm thấy lạ. Nhưng cái tên thư sinh nghèo đó không có tiền, ăn mặc chi phí đều là tự túc, hơn nữa lại tự cho mình thanh cao, giữ vững nguyên tắc "Quân tử viễn bào trù"*, coi thường việc của đàn bà, nhưng vẫn muốn được ăn cơm nên đành phải nhờ trợ giúp từ những người hàng xóm. Phiền phức bắt đầu từ đây, mặc dù tôi chỉ cần liếc mắt, nhận ra anh ta là chuyển thế của Hà Tồn Hiếu, nhưng hành động của Mao Thuận khi đó khiến tôi có chút hổ thẹn. Hơn nữa kiếp này anh ta phải sống nghèo túng, tôi hơi đồng cảm nên đã cung cấp cơm nước cho anh ta vài lần sau lưng Mao Thuận. Ba tháng sau, Triệu Liên Thắng muốn lên kinh ứng thi, tôi cứ nghĩ như vậy thì sẽ không có mối quan hệ gì với anh ta nữa, ai ngờ anh ta chạy thẳng đến nhà tôi, kể chuyện tôi trợ giúp anh ta ngay trước mặt Mao Thuận, còn nói tôi và anh ta là lưỡng tình tương duyệt, sau này công thành danh toại thì nhất định quay về cưới tôi. Có thể tưởng tượng được Mao Thuận tức giận đến mức nào, tôi không muốn Mao Thuận lại gây sát nghiệt nên liều mạng khuyên can, cô ấy đành phải nhịn cơn tức này." Thần sắc Linh Ngọc lại lung lay. Tính khí Mao Thuận không dễ dàng quên nhanh được, mỗi đêm nàng đều bị cô làm đi làm lại nhiều lần đến mức phải liên tục xin tha, cô mới bằng lòng bỏ qua. Nghĩ đến Mao Thuận đòi làm nhiều lần, Linh Ngọc cảm thấy toàn thân như bị lửa thiêu nóng hầm hập, nàng cố gắng bình tĩnh lại rồi tiếp tục nói: "Giá mà lúc đó chuyển đi luôn thì chắc là... ai dà... thật sự là số mệnh đã định, ai mà ngờ được một tú tài nghèo lại có thể đỗ Thám Hoa sau nửa năm, khoác áo gấm hoàn hương chứ? Những kẻ nịnh bợ anh ta không chỉ có gia đình nhà hàng xóm mà còn có cả quan viên địa phương nữa, cứ luân phiên đến nhà chúng tôi để cầu hôn giúp anh ta. Tôi không chịu nổi quấy nhiễu, định khuyên Mao Thuận rời đi, vậy mà cô ấy đáp ứng chuyện hôn nhân, lại còn tích cực thu xếp như thể gả muội muội thật vậy, nhưng ánh mắt cô ấy thì lạnh lẽo như dao. Quả nhiên buổi tối trước ngày đón dâu, cô ấy thừa dịp thôi miên một người làm thuê, dùng chiêu Chướng Nhãn Pháp để biến hình thành tôi, hôm sau đưa vào trong kiệu hoa. Sau đó cô ấy xúi giục cha mẹ người làm thuê kia đến Nha môn Phủ cáo trạng, tố cáo cái tên tân Thám Hoa cưỡng bức nam đồng. Cha mẹ người làm thuê đó cũng không hỏi tại sao con trai họ xuất hiện ở Triệu gia, chỉ chuyên tâm hi vọng moi được chút tiền từ Triệu gia kia rồi lập tức rời đi. Triều Minh thời đó rất thoải mái trong chuyện nam phong*, nhiều cha mẹ nghèo, vô lương tâm đem con trai mình đi làm thuê cho quan chức nuôi dưỡng. Thế nhưng triều đình tuyệt đối không cho phép quan viên trắng trợn bức hôn, sẽ gây ảnh hưởng xấu vô cùng, vì vậy mà Triệu Thám hoa kia bị trục xuất, quan lại bị trục xuất thì vĩnh viễn sẽ không được tuyển dụng. Ngắn ngủi hơn một tháng, Triệu Liên Thắng từ cuộc sống đỉnh cao rơi xuống đáy vực, sự thay đổi đột ngột khiến anh ta không chịu nổi, chưa hết một năm lại quy hồn về Địa phủ. Mao Thuận cũng vì thôi miên nam đồng kia mà để lộ yêu khí, dẫn dắt Tu Chân Giả tới truy đuổi. Chúng tôi muốn tránh đầu sóng ngọn gió nên ẩn núp trong rừng, về sau thì ẩn cư."
*Đàn ông tránh xa nhà bếp.
*Còn gọi là Kê Gian [雞姦] ~ đồng tính nam.
Cái tên Mao Thuận kia hiển nhiên là nổi máu ghen. Vợ cô trưởng thành thuộc kiểu phụ nữ khiến đàn ông đều phải động tâm, cô dạy dỗ một chút là được rồi, cần gì phải chỉnh chết người ta như thế. Hứa Già âm thầm lè lưỡi, ngoài miệng cười nhạo: "Linh Ngọc tỷ luôn luôn thích yên tĩnh, khoảng thời gian ẩn cư chắc hẳn rất sung sướng?"
Linh Ngọc hơi thẹn thùng, thấp mi cười yếu ớt: "Một ngày trong núi bằng hơn nghìn năm ở ngoài đời, thời gian tốt đẹp như vậy chỉ được bốn trăm năm thôi, dường như trong nháy mắt là đã đến thế kỷ hai mươi, thập niên tám mươi rồi. Thời đó toàn bộ mọi người bắt đầu chỉ nghĩ đến tiền, vì muốn kiếm lời mà mấy khu rừng rộng lớn bị chặt vô tội vạ. Ban đầu chúng tôi ẩn cư tại thâm sơn cùng cốc, cơ bản không có dấu vết của con người. Nhưng chẳng cái gì có thể đọ được lòng tham của con người cả, hơn nữa có cả cơ giới hóa. Ai dà, đúng là Thiên sơn điểu phi tuyệt, vạn lý vô thú minh [2]. Hai người chúng tôi không thể làm gì khác ngoài việc xuống núi lần nữa. Không thể không nói, qua mấy thập niên mà đã có sự biến hóa vượt xa cả quá khứ mấy nghìn năm trước. Chúng tôi vô cùng khó thích ứng, cứ ba ngày Mao Thuận lại đánh lộn gây rối với con người từ hai phía. Mãi đến một năm sau, cô ấy tìm được công việc tạp vụ hậu cần trong công ty đầu tư của Hoa thương, chúng tôi mới từ từ ổn định lại." Linh Ngọc nhớ lại thời điểm đó, vừa cảm thấy ngọt ngào nhưng cũng chua xót. Thời đó quan hệ nam nữ không thoải mái như bây giờ, so với cổ đại bảo thủ thật sự là cách biệt một trời một vực. Nàng bị một người đàn ông tiếp cận đột ngột, Mao Thuận lập tức xù lông. Bản thân nàng sao lại đần độn như vậy, không nhận ra Mao Thuận đang ghen? Hại nàng suýt nữa trúng mưu kế của Viêm Cát. Từ nhỏ nàng chỉ biết ăn chay, ngẫm lại mới thấy Mao Thuận vì nàng mà kiếm đồ ăn ngon, ở xã hội xa lạ mà chịu hết uất ức trong công việc, không phải yêu thì là gì đây? Lúc ấy nàng lại không nhận ra, thực ngốc!
"Sau đó thì sao?" Hứa Già thấy Linh Ngọc ngẩn người, thúc giục.
"Có hôm chúng tôi đi trên đường, vô tình gặp được Hà Tồn Hiếu chuyển thế, hiện tại lấy tên Chu Vĩ Kiệt. Ban đầu chúng tôi cũng không để tâm, dù cho tình cờ gặp gỡ trong biển người mênh mông thì cũng không dễ dàng phát hiện ra chúng tôi được. Nhưng cái tên Chu Vĩ Kiệt kia là con trai của Hoa thương tập đoàn Thiên thị, anh ta lại đến tận cửa tìm tôi, quấy rầy không ngớt. Như vậy cũng chưa tính là gì, anh ta còn tuyên bố thẳng thừng khiến mọi người xung quanh cho rằng tôi và anh ta có mờ ám với nhau. Đáng giận hơn, anh ta thấy tôi không có động tĩnh gì, thế là tìm Mao Thuận mà khiêu khích cô ấy. " Giọng điệu nhẹ nhàng của Linh Ngọc lộ ra tia oán hận. "Thời đó đồng tính luyến ái bị xem là một dạng bệnh tâm thần, anh ta lấy cớ này đả kích Mao Thuận, nói cô ấy bị điên, liên lụy cả tôi. Còn nói cô ấy không thể cho tôi có một đứa con, không làm tôi hạnh phúc được, để tôi bị người đời thóa mạ. Chắc chắn rằng không phải là tôi tự nguyện mà là bị cô ấy ép buộc. Tôi không ngờ câu cuối cùng nói trúng điểm yếu của Mao Thuận, cô ấy sao chịu đựng được, suýt chút nữa phát cuồng nhập ma. Nếu tôi không ôm chặt cô ấy, hậu quả khó mà lường được. Nhưng cũng nhờ câu nói kia tôi mới có Bảo Bảo. Lúc đó đôi mắt đỏ ngầu của cô ấy nhìn tôi trừng trừng, nói: Cả gia tộc chỉ còn mình tôi, tôi phải có một đứa con để duy trì chủng tộc. Cô ấy không biết rằng tôi rất mong chờ câu nói kia, thật sự là cầu còn không được. Có con rồi thì tôi và cô ấy sẽ không bao giờ phải chia lìa."
Nghe vậy, Hứa Già thầm nghĩ, thì ra Mao Thuận mới là người sợ cô độc nhất. Nam nhân đời sau còn ghê gớm hơn đời trước, vừa lợi dụng dư luận vừa đả kích Mao Thuận, nếu hai người này không phải là yêu quái, e rằng hậu quả rất thê thảm. Có điều không ngờ đứa bé là kết quả của cơn ghen tuông kia. Nàng lại hỏi: "Tiếp... Mao Thuận lại phải đối phó với Chu Vĩ Kiệt chứ?"
"Lần này không thể trách Mao Thuận được. Sau khi tôi có con, cô ấy rất nghe lời tôi, tôi khuyên chuyển nhà đi, cô ấy cũng đồng ý. Lúc này Chu Vĩ Kiệt cùng cha mẹ anh ta đột nhiên đến tận nhà xin lỗi, nói anh ta hiểu rằng miễn cưỡng thì không hạnh phúc, thời gian qua đã gây phiền phức cho chúng tôi, về sau sẽ không làm như vậy nữa. Cả nhà anh ta đều ra vẻ rất thành khẩn, chúng tôi cũng không nghi ngờ, bỏ qua không nhắc lại nữa. Từ đó về sau, nhị lão Chu gia lấy cớ này mà rất quý mến chúng tôi, thường xuyên đến nhà chúng tôi để lấy lòng, dần dần chúng tôi xem họ là bằng hữu. Nhưng mà không lâu sau, thừa dịp Mao Thuận đi làm thì nhị lão Chu gia lại đến nhà, lúc đó tôi còn nhiệt tình tiếp đón họ. Một lúc sau Chu Vĩ Kiệt cũng tới, viện cớ đến đón cha mẹ. Tôi cũng không nghi ngờ nên cho anh ta vào nhà. Vừa vào cổng thì anh ta liền dùng khăn tay tẩm thuốc mê bịt miệng tôi, muốn làm tôi hôn mê. May mà tôi là yêu quái, lại có cấm chú của Mao Thuận phù phép lên người nên bọn họ không thực hiện được hành vi đó." Linh Ngọc thở dài. "Nháy mắt Mao Thuận xuất hiện, trong cơn thịnh nộ đã giết chết toàn bộ ba người nhà Chu gia. Từ miệng ba hồn ma đó mà chúng tôi mới biết hóa ra tất cả đều là âm mưu. Chu Vĩ Kiệt toàn tâm muốn chiếm đoạt tôi, vô kế khả thi nên đành cầu xin cha mẹ, nhiều lần cam đoan có được tôi thì sẽ ngoan ngoãn kế thừa gia nghiệp. Nhị lão đau lòng cho con trai họ mới miễn cưỡng đồng ý. Bọn họ dự định mang tôi ra nước ngoài, tưởng rằng sống ở một nơi xa lạ thì tôi sẽ từ từ chịu khuất phục. Không chỉ Mao Thuận, đến tôi cũng rất tức giận. Mao Thuận muốn tiêu diệt bọn họ đến hồn phi phách tán, nhưng làm vậy thì thiên đức sẽ gặp báo ứng, tôi khuyên nhủ thế nào cũng không đồng ý. Mao Thuận thấy tôi cứ khăng khăng, đành phải thả họ đi. Vẫn chưa hết, cái tên Chu Vĩ Kiệt qua ba đời nhưng vẫn không chiếm được tôi, oán khí rất đậm, anh ta nói thẳng rằng đã khắc tên mình và tên tôi vào Tam Sinh Thạch, nhất định hai chúng tôi sẽ có nhân duyên. Mao Thuận càng thêm nổi giận, cô ấy xông thẳng vào Địa phủ, tàn nhẫn đập nát Tam Sinh Thạch. Lúc đó tôi lo lắng vô cùng, làm vậy chính là phạm giới luật nghiêm trọng." Đôi mi thanh tú của Linh Ngọc nhíu chặt, dường như vì chuyện đó mà bất an. "Có lẽ nhờ có gia tộc phù hộ, Diêm Vương cũng không xử phạt gì Mao Thuận, ngược lại còn mật đàm với cô ấy. Về sau tôi mới biết, thì ra sứ thần sắp xuống thị sát, mà đạo đức nhân loại mấy năm nay thối nát quá nhanh, oan hồn xuống tầng mười tám địa ngục rất nhiều. Địa Tạng Vương muốn tìm sứ thần khiếu nại, điều này sẽ ảnh hưởng đến thành tích của Diêm Vương nên mới ra thỏa thuận. Diêm Vương sẽ không truy cứu Mao Thuận, còn xử phạt hành vi của tên Hà Tồn Hiếu và tên quỷ sai nhận hối lộ kia giúp cô ấy, cam đoan không để bất cứ kẻ nào dính líu quan hệ gì với tôi nữa. Đổi lại trong vòng bảy ngày Mao Thuận phải ngăn chặn Địa Tạng Vương trước khi sứ thần tới. Vừa vặn trên người Mao Thuận vẫn còn dư lại chút "Thiên Nhật Túy", từng dùng để gây mê toàn tộc trong ngày thành thân đó, vì thế đáp ứng. Kể ra cũng thật trùng hợp, khi đó Địa Tạng Vương vừa mới tách nửa hồn phách, chính thể yếu đi, cho nên mới mắc bẫy."
"Quan lại toàn như vậy, không có chuyện gì thì đều vui vẻ, nhưng khi gặp chuyện thì đùn đẩy cho người bên cạnh, hai chị thành người chịu tội thay rồi." Hứa Già khinh thường nói. "Linh Ngọc tỷ à, không phải đôi mắt chị có khả năng thấu nhân tâm sao? Sao không nhận ra ác tâm của họ chứ?"
"Lúc đó tôi vừa mới có thai, vô cùng khó thích ứng, cho nên không nhìn ra được ngay trong chốc lát. Hơn nữa tôi không ngờ người già cũng biết lừa gạt." Linh Ngọc bất đắc dĩ cười cười.
Ngây thơ thật! Hứa Già lại hỏi: "Sau này thì sao?"
"Mao Thuận không còn tin vào con người nữa, hóa thành mèo lưu lạc tứ xứ. Cô ấy muốn thành mèo thì tôi cũng hóa mèo giống cô ấy. Tôi chỉ biết ăn chay, chúng tôi không có thu nhập. Cô ấy kiếm toàn thức ăn tôi không ăn được, đành phải nương tựa vào trái cây rừng cho đỡ đói. Con người lại không có thiện cảm với mèo hoang, trái ngược với cuộc sống xưa kia, nói ra không hết được. Lúc đó tôi đã cực kỳ suy yếu, nếu không nhờ có Quan Tam bắt gặp và thu nhận, không biết còn cầm cự được bao lâu nữa." Linh Ngọc nhìn về phía Hứa Già, cười cảm kích.
"Linh Ngọc tỷ à, rốt cuộc chị thích cô ấy ở điểm nào vậy?" Còn có một câu nhưng bị Hứa Già chặn lại. Sao nghe nói Mao Thuận rất tồi tệ mà?
Linh Ngọc chỉ cười không nói, Hứa Già làm sao mà hiểu được những chuyện nàng đã trải qua. Sư phụ nàng vì thuở ấu thơ chứng kiến cảnh yêu quái độc ác giết hết cả nhà, trưởng thành nên tính cách nghiêm nghị, ghét ác như cừu. Nếu không nhờ vào cái lần thu phục yêu quái bị ngộ thương mà sinh ra nàng, làm sao mà ông nhận nàng làm đồ đệ chứ. Suốt năm mươi năm thanh đăng cổ Phật, trống chiều chuông sớm tụng kinh tu luyện, yêu mạch bị rút đi đầy đau đớn, con mắt bị hành hạ nhằm tu luyện thành pháp khí. Hai chữ tịch mịch không đủ để bù đắp nỗi lòng nàng. Đúng vậy! Loài mèo vốn nên hưởng thụ thoải mái sung sướng, nhưng tâm nàng cô quạnh như tro, tựa như ao tù nước đọng, không hề có chút gợn sóng. Liếc thoáng qua núi Linh Sơn, giá y lộng lẫy màu hoa đào khiến lòng người ngất ngây, thậm chí ánh mặt trời chói lòa trên đầu cũng không sánh bằng nụ cười của người ấy. Ung dung tiêu diêu tự do tự tại, thì ra trên đời này có dạng đồng loại như vậy. Lúc nào nàng cũng chăm chăm nhớ đến nụ cười đó, nhưng sau này người đó chỉ dùng khuôn mặt lạnh lùng đầy oán hận mà xuất hiện trước mặt nàng, người đó thi triển cấm chú giám sát nhất cử nhất động của nàng, không phải là không thể giải khai mà là không muốn giải khai. Vọng tưởng cũng được, ảo tưởng cũng tốt, nàng vẫn luôn hi vọng mình có thể xóa bỏ được ưu sầu của người đó, được chứng kiến nụ cười mê người kia thêm lần nữa. Yêu từ khi nào? Có lẽ là từ khoảnh khắc đầu tiên, cũng có lẽ là qua thời gian rất lâu rồi. Lúc nàng bị Viêm Cát lừa gạt, đáy lòng như bị đục khoét, đau đến mức khắc cốt minh tâm. Thì ra mất đi người đó là không còn ý chí sinh tồn nữa, hóa ra nàng đã khắc sâu hình bóng người đó đến tận xương, thấm vào trong máu từ lâu. Nhớ lại những chuyện đã qua, Linh Ngọc thong thả cười: "Có trải qua khổ cực mới có hạnh phúc như bây giờ."
Hứa Già gật đầu tán đồng: "Nghĩ cũng phải, nếu không nhờ vướng mắc ba đời của kẻ kia, chị và cô ấy cũng sẽ không gần thêm một bước. Hơn nữa cái tên đó cũng coi như là "bà mối" cho hai người rồi."
"Gần trưa rồi, chúng ta nên về nhà ăn trưa thôi." Linh Ngọc ôm con đứng dậy định đi. Hứa Già quay đầu nhìn, nói: "Không đợi Mao Thuận sao?"
"Cô ấy gây rối xong sẽ về thẳng nhà."
Quả nhiên, hai người vừa đến tiệm mì thì đã thấy Sở Bất Cụ đang dẫn đầu nhóm Chuột yêu, hùng hùng hổ hổ cãi nhau với Mao Thuận. Quan Tam thì nhàn nhã đứng cạnh, không mặn không nhạt nói đôi câu. Sở Bất Cụ kêu the thé, gào nói: "Mao Thuận! Cô quá quắt rồi đấy. Mặt chuột đẹp đẽ của cháu trai tôi bị cô đánh thành đầu heo, cô muốn gây sự hả?"
Mao Thuận nghiêng đầu. "Ông mới muốn gây sự đó. Tự đặt tên mình là Bất Cụ*, ai cũng biết mối quan hệ giữa mèo và chuột, ông đang coi thường tôi đấy."
*Không sợ hãi.
Râu mép của Sở Bất Cụ vểnh lên: "Tôi dùng cái tên này suốt mấy nghìn năm rồi, mắc mớ gì tới cô? Dù cô có là mèo hay hổ, tôi không sợ đâu. Tôi nói cô nghe, hiện giờ xã hội hòa bình rồi, trời đất sáng tỏ rõ như ban ngày, cô dám không coi pháp luật ra gì. Đánh chuột ngay giữa đường, hành vi độc ác đó sẽ khiến người ngoài phẫn nộ..."
Quan tam ngắt lời: "Lão Thử à, xã hội hài hòa có liên quan gì đến mối quan hệ giữa mèo và chuột chứ? Đánh chuột giữa phố, có khi người ta còn vui vẻ đó."
"Quan Tam!! Cô đứng về phía cô ta sao?" Sở Bất Cụ nóng nảy. Quan Tam vội xua tay: "Mọi người đều là bằng hữu, tôi chỉ là người hòa giải thôi. Thế này đi, tôi sẽ đi mua rượu, làm vài món nhậu, các người cùng ngồi uống vài chén rồi hẵng nói chuyện."
Mao Thuận đẩy Quan Tam ra, trừng mắt nhìn Sở Bất Cụ: "Xã hội hòa bình nên cháu trai ông được phép trêu ghẹo vợ tôi à? Nếu tôi trêu ghẹo vợ ông thì ông có động thủ không hả?"
Sở Bất Cụ sửng sốt, quay đầu nhìn chuột yêu bán thuốc giả, hỏi: "Mày trêu gái à?"
Vẻ mặt chuột yêu van xin: "Chú à, cháu thừa nhận mình háo sắc, nhưng cũng chỉ háo sắc với chuột cái thôi. Với mèo cái thì cháu không có chút cảm giác nào hết."
"Dám nói không có, mi sáp gần vợ ta như thế mà." Mao Thuận hung dữ nhìn chuột yêu chằm chằm. Sở Bất Cụ biến sắc, đá vào mông chuột yêu, sau đó xoay người vỗ vai Quan Tam: "Cô đi mua rượu, nấu chút đồ nhậu đi. Tôi và Mao Thuận cùng uống vài chén." Thấy lão Thử có ý hòa giải, Mao Thuận cũng thuận thế hạ hỏa.
Buổi tối, lão Thử say khướt, bước đi "miêu bộ" về nhà. Nửa đường, chuột yêu xui xẻo chui ra, khóc lóc thương tâm: "Chú à, cháu bị mèo ăn hiếp, chú lại... Cháu thật sự không có ý đồ đùa giỡn vợ cô ta mà... thật đó..."
Sở Bất Cụ thở dài, an ủi cháu trai: "Lỗi tại ta, cháu mới đến nên ta không nói rõ ràng. Yêu quái cả thành phố này đều biết, trừ phi con mèo đó nhận làm bằng hữu, nếu không thì dù là đực hay cái, chỉ cần đứng cách vợ cô ta dưới một trăm mét thì đều bị xem là trêu chọc. Đây chính là quy tắc ngầm của yêu quái trong thành phố N, năm đó hai người kia đến đây, vì cái ý nghĩ bị đùa giỡn đó mà cô ta gây náo loạn tung trời. Sau này Quan Tam lại phải đứng ra mở tiệc rượu, kể lại sự tình, mọi người mới đành chấp nhận. Cái con mèo đó... chính là bình dấm, cả vại dấm chua, hồ dấm chua, sông dấm chua, biển dấm chua..."
Chú thích:
[1] Tam Sinh Thạch: dân gian Trung Hoa lưu truyền một truyền thuyết về Tam Sinh Thạch (Đá Ba Đời) rằng, người chết trước khi được đầu thai chuyển thế nhất định phải đi qua một con đường u minh gọi là Hoàng Tuyền lộ để đến sông Vong Xuyên. Trên con sông ấy có một cây cầu Nại Hà, bên bờ sông Vong Xuyên, đầu cầu Nại Hà có một tảng đá lớn gọi là "Tam Sinh Thạch". Theo như bên Phật gia thì là tam thế chuyển sinh, tức là kiếp trước, kiếp này, kiếp sau. Kiếp trước là nhân, kiếp này là quả, kiếp sau là duyên. Nhân duyên tụ hợp, duyên diệt duyên khởi, nợ tình duyên còn phải hoàn trả, oan trái...hết thảy đều được ghi lại rõ ràng trên Tam Sinh Thạch – Đá Ba Đời. Ngoài ra, Tam Sinh Thạch cũng được dùng để ẩn dụ nhân duyên tiền định.
[2] Thiên sơn điểu phi tuyệt, vạn lý vô thú minh: Tác giả lấy hai câu này trong bài thơ 江雪 - Giang Tuyết của Liễu Tông Nguyên. Thay từ nhân tung diệt [人蹤滅] ~ không bóng người bằng từ vô thú minh [无兽鸣] ~ không tiếng thú.
Nguyên văn:
千山鳥飛絕,
萬徑人蹤滅。
孤舟簑笠翁,
獨釣寒江雪
Hán việt:
Thiên sơn điểu phi tuyệt,
Vạn kính nhân tung diệt.
Cô chu thôi lạp ông,
Độc điếu hàn giang tuyết.
Dịch:
Nghìn non, khuất bóng chim,
Muôn nẻo, không hình người.
Thuyền đơn, ông tơi nón,
Một mình câu tuyết sông.