Đô Thị Kỳ Tình Truyện
Chương 22
Nữ nhân thông minh bất an nghi ngờ, bầy yêu tranh ăn đến sập cả nhà.
Nhìn thấy Quan Tam, Mao Thuận tức cành hông. "Mười rưỡi cô mới đến. Cô nghĩ có thể kiếm được tiền mà không phải đi làm à? Không có cửa đâu."
"Coi kìa... Nhỏ mọn thế nhỉ? Không phải tôi nhờ cô thay tôi trông ca sáng sao? Còn nổi giận chi nữa?" Quan Tam bất mãn nói.
Mao Thuận lạnh mặt, cầm tạp dề ném vào Quan Tam, xoay người định vào phòng. Quan Tam kéo cô lại, cười lấy lòng: "Giận thật à? Bằng hữu với nhau cả mà..."
Cô kéo Mao Thuận ngồi trên băng ghế, nói: "Tôi muốn hỏi cô một việc. Cô và Linh Ngọc sinh con như thế nào vậy?"
Mao Thuận quệt miệng, liếc nhìn Quan Tam cùng Hứa Già: "Sao nào? Các cô cũng muốn có em bé sao?"
"Không phải chúng tôi." Quan Tam kể lại chuyện tối qua. "Bao Viên bảo chúng tôi hỏi cô."
"Sao cô đi tin lời cái tên Bao Viên chứ?" Giọng điệu Mao Thuận đầy vẻ khinh miệt.
"Sao lại không tin? Cô ta cứu cô và vợ cô đấy." Quan Tam hơi mất hứng, cô không thích loại người vong ân phụ nghĩa.
Mao Thuận không để tâm suy nghĩ đến Quan Tam, trừng mắt nói: "Cô ta á? Cô ta cứu cái gì chứ?"
Hứa Già thấy hai người hơi căng thẳng, vội vàng cười nói với Mao Thuận: "Bao Viên thật ra không tệ đâu, cô ấy xem các cô là bằng hữu, chủ động cùng Quan Tam đi cứu cô mà. Hơn nữa nhờ có cô ấy cảnh báo Linh Ngọc tỷ tu Thiên Đạo không được biến hóa về nguyên hình, nên chúng tôi mới kịp thời gọi Lang Băng cứu Linh Ngọc tỷ."
"Không phải tôi nói Bao Viên là người xấu, ý tôi là đạo pháp của cô ta rất tệ. Trong mắt yêu quái chúng tôi, phàm là thuật sĩ cao cường, bản thân họ sẽ hiện lên ánh hào quang. Nhìn lại đức hạnh của Bao VIên xem..." Mao Thuận cảm thấy oan ức, cô giải thích: "Hóa thành nguyên hình và bị đánh đến hiện nguyên hình là hai khái niệm khác nhau. Tu Thiên Đạo rất gian nan khổ cực, vì phải rút bỏ yêu mạch. Yêu mạch bị đứt, thì tu luyện sẽ tiến triển cực nhanh. Phiền phức duy nhất chính là không chỉ đứt yêu mạch lại còn mất cả nội đan. Còn sau khi bị đánh về lại nguyên hình, thì sẽ chỉ mất khả năng thành yêu quái thôi. Đó chính là lý do rất ít yêu quái tu Thiên Đạo. Nói cách khác, là sẽ mất đi nội đan. Mặc dù không thể biến hình được nhưng vẫn có thể tu luyện lại từ đầu. Lang Băng tu Thiên Đạo là vì muốn kết đôi với Hoa Nam. Vợ tôi tu Thiên Đạo là vì bị hòa thượng rút yêu mạch của cô ấy. Những tọa kỵ* của thần tiên cũng là vì bị bức ép rút đi yêu mạch, nội đan bị khống chế nên mới ngoan ngoãn làm tọa kỵ. Bằng không ai nguyện ý để người khác cưỡi chứ? Cái gọi là nội đan cũng giống như nội công của con người vậy. Cho nên không nên tin hoàn toàn những lời Bao Viên nói." Mao Thuận xả một hồi, châm biếm Quan Tam. "Trước đây không phải cô nói khoác với chúng tôi, rằng có học qua pháp thuật từ sư phụ cô sao? Sao cái gì cũng không biết vậy?"
*Thú cưỡi.
Quan Tam xấu hổ, cười gượng nói: "Đó là vì sư phụ tôi chết sớm, cơ bản là quên sạch rồi. Giờ cô nói cho tôi nghe làm thế nào cô và Linh Ngọc có con đi, không phải cô nói là bày trận pháp gì đó sao?"
Mao Thuận đôi khi rất coi thường chỉ số thông minh của Quan Tam, nói: "Cái này thì khác. Tôi và Linh Ngọc có đạo hạnh, nên chịu được phản phệ từ trận pháp nghịch thiên. Nhưng dù vậy chúng tôi vẫn bị tiêu thất đến ba trăm năm đạo hạnh. Cô nghĩ hai người kia có khả năng sao?"
Quan Tam ngẫm thấy cũng đúng, nói: "Cô trông tiệm dùm tôi nhé. Chiều tôi còn phải đưa Hứa Già đi học. Bây giờ tôi đưa em ấy về nhà ngủ một lát, chúng tôi đã không ngủ suốt một đêm rồi."
"Quan Tam! Cô đừng có được voi đòi tiên!!" Mao Thuận không vui, Quan Tam dỗ mãi, cuối cùng cũng vuốt xuôi được Mao Thuận.
Về đến nhà, Quan Tam ngửa đầu lăn ra giường ngủ, Hứa Già kéo cô ngồi dậy, nói: "Chị phải đề phòng cái người tên Vinh Chi Nghi đấy."
Quan Tam không hiểu, hỏi: "Sao vậy?"
"Sáng nay cô ta kể chuyện, chị có nghe kỹ lưỡng không đó?" Hứa Già hỏi ngược lại.
"Chẳng phải là kể về thảm kịch giữa cô ta và người yêu cô ta sao?" Quan Tam định nằm xuống ngủ.
Hứa Già chọc chọc đầu cô, nói: "Chị đúng là đần độn. Em nói chị nghe, Vinh Chi Nghi rất nham hiểm."
"Sao em biết? Em có quen cô ta sao? Nhìn bề ngoài thấy cô ta đâu có nham hiểm gì đâu?" Quan Tam không tin nói.
"Nhìn bề ngoài sao đoán được lòng dạ chứ? Em không quen cô ta, nhưng trước đây đã từng nghe vài sự tích của cô ta rồi. Chị phải suy nghĩ kỹ." Hứa Già phân tích từng chút một cho Quan Tam hiểu. "Trong câu chuyện cô ta tự thuật, chúng ta chỉ nghe được người nhà đối xử với cô ta như thế nào. Sau khi chiếm được Vinh thị cũng không nghe thấy cô ta kể mình đối xử với người nhà ra sao. Chị nghĩ lại xem, trong vòng hai năm đã đoạt được Vinh thị, thủ đoạn như vậy người thường không thể sánh được. Hơn nữa cái vụ bí mật sau tấm màn đen kia, tại sao cô ta có được nó? Cô ta mang Vu Hiểu trốn tránh khắp nơi, vậy gia nghiệp thì để đâu? Có quyền lực to lớn như thế, sao lại không xử được cái tên Trịnh Khôn kia chứ? Hơn nữa cô ta nói Trịnh Khôn lừa vào sơn động, sau đó cắn chết cương thi rồi vô tình ăn được thi đan, chị không cảm thấy kỳ lạ sao? Đấy là cương thi đấy. Dù gì Trịnh Khôn cùng đồ đệ ông ta chết rồi, về phương diện này ngoại trừ cô ta, không ai hiểu rõ được."
"Tôi thấy cũng bình thường mà. Trước đây có xem tin tức, có người đánh nhau với chó rồi cắn chết nó. Không chừng cô ta cũng là bị ép vào đường cùng, cắn cương thi thật. Số cô ta đỏ nên mới tình cờ cắn trúng thi đan." Quan Tam không đồng ý nói.
Hứa Già lập tức phản bác: "Cứ cho là thế đi, nhưng mà cô ta có bệnh sạch sẽ. Nhóm Điêu Vô Thủ vào nhà cô ta không cởi giày, chị nhớ lại biểu hiện của cô ta đi. Cương thi là sinh vật rất ghê tởm, vậy mà cô ta có thể dùng miệng được sao? Điều này nói lên cái gì? Cô ta là người biết cách ép buộc, nghiêm khắc đối với bản thân. Là người có lòng dạ cực kỳ thâm hiểm. Vậy nếu đối với kẻ thù... chị thử nghĩ xem?"
Quan Tam mơ hồ nói: "Rốt cục là em muốn nói gì chứ?"
Hứa Già tiếc rèn sắt không thành thép, cấu véo Quan Tam một cái, nói: "Tựa như cô ta là người rất thích nắm giữ cục diện, có tham vọng chiếm hữu rất mạnh. Vu Hiểu chính là cấm địa. Hôm nay bọn chị khiến cô ta có hi vọng lớn, Bao Viên không đáng tin cậy, lại nghe Mao Thuận nói như thế, em cảm thấy lo lắng. Nếu không cứu được Vu Hiểu, cô ta mà nổi giận, cắn ngược lại chúng ta thì chị và bằng hữu chị, toàn bộ yêu quái cả thành phố này sẽ không đánh lại cô ta được đâu."
Quan Tam bướng bỉnh nói: "Cô ta dám sao? Đây là địa bàn của tôi. So sánh khả năng đánh lộn, yêu quái cả thành phố này mà không đánh nổi cô ta ư? Quá vô lý!"
"Em nói chính là trí óc cơ mà!!!" Hứa Già thật sự không thể thông não được Quan Tam, nàng giận dỗi ngủ luôn.
Qua hai ngày, chưa nghe thấy tin tức tốt gì từ Bao Viên thì lại biết chuyện cô bị thương. Quan Tam cùng Hứa Già đến nhà Tống Nhã thăm cô. Vị đạo cô này ngồi ở trên giường, ăn nhiều kinh khủng. Hai người nhìn thấy mặt mũi cô tuy bầm dập, nhưng dạ dày lại cực kỳ khỏe, nên hiểu cô không có gì đáng ngại.
"Đừng ăn nữa. Nói xem có chuyện gì xảy ra với cô vậy?" Quan Tam giật lấy đồ ăn trong tay Bao Viên.
Bao Viên hai lần đoạt lại, nhưng không giành được, chép miệng nói: "Tối qua bọn Lý Thiếu Dị muốn điều tra Huyết Sát, tôi cũng đi theo. Tìm được cỏ Âm thi ở trong trường nhưng không tìm được hình bóng Huyết Sát. Lại gặp phải một nhóm người vũ khí đầy mình muốn chém giết chúng tôi. Tôi bị trúng vài vết thương nên mới thành ra như vậy. May mà có đạo bào bảo vệ."
Hóa ra là bị người đánh. Quan Tam nghi hoặc nói: "Bao Viên nè, không phải cô có pháp thuật sao?"
"Bọn họ quá đông, tôi phải bảo vệ Tống Nhã nên..." Bao Viên thừa dịp Quan Tam mất cảnh giác, đoạt lại đồ ăn bỏ vào miệng.
"Huyết Sát là gì vậy? Sao lại có dính líu quan hệ với con người?" Câu hỏi của Hứa Già là dành cho Tống Nhã đang vô cùng ai oán đứng ở một bên. Bao Viên vì nàng mà bị "thụ thương". Chung quy nàng cần phải có biểu hiện biết ơn, chỉ là phải hầu hạ sức ăn của Bao Viên như thế... cứ cách hai tiếng phải nấu cơm, thật sự rất đau khổ.
Bao Viên úp úp mở mở, giành nói trước: "Huyết Sát đương nhiên có mối liên hệ với con người rồi. Huyết Sát là do con người nuôi dưỡng mà ra. Một con Sát Quỷ, hay còn gọi là Hung Quỷ - lúc sinh tiền bị gánh trọng tội. Cứ cách bốn mươi chín ngày phải cho nó hấp thụ một sinh hồn, nói thẳng ra là phải bắt người sống để làm mồi cho quỷ. Cái con Huyết Sát mà chúng ta thấy đêm hôm đó... chí ít cũng đã nuôi được hai mươi ba mươi năm rồi."
"Người nuôi quỷ ư? Tại sao vậy?" Hứa Già lại hỏi.
Lần này đến lượt Tống Nhã trả lời: "Chắc chắn vì mục đích nào đó, không thể để người khác biết được. Tôi từng nghe thủ lĩnh nói, ba năm trước cha anh ấy đã từng đến đại học N điều tra Huyết Sát rồi mất tích. Hứa Già tỷ à, chị có thể dành thời gian rảnh để đàm luận với thủ lĩnh chúng tôi được không? Chúng tôi nghi ngờ có người nuôi Huyết Sát ở trong trường."
Nếu thảo luận về chuyện ba năm trước, đồng nghĩa với việc bại lộ thân phận. Hứa Già đắn đo, lấp lửng nói: "Mặc dù mỗi năm đều có người chết trong trường đại học, nhưng cũng chỉ có một hay hai người thôi. Chuyện của ba năm trước chị chỉ biết được rằng có bảy người chết trong vòng một tháng, cảnh sát kết luận tự sát vì tín ngưỡng tà giáo. Vụ án đó cùng vụ Bao Viên nói hấp thụ một người sau bốn mươi chín ngày có lẽ không có liên quan gì." Trừ phi những lời Bao Viên nói không đáng tin cậy, những lời này chỉ có thể nói trong lòng. Hứa Già thấy Tống Nhã lại muốn thắc mắc, vội lên tiếng trước, hỏi Bao Viên: "Không phải cô đang nghiên cứu cách giúp người yêu Vinh Chi Nghi sống lại sao? Có manh mối gì không?"
Bao Viên đã ăn no, cô tựa lưng trên giường vuốt ve cái bụng tròn của mình, thoải mái ngáp một tiếng rồi nói: "Cái này... ừ... tôi đang nghiên cứu..." Cô lại lôi ra cuốn Vô Tự Thiên Thư, nhép nước bọt chăm chú đọc nghiền ngẫm.
"Bao Viên à, sao cô cứ hở chút là đọc sách vậy? Xong chưa vậy hả?" Quan Tam hoài nghi nhìn hành động của Bao Viên. "Nếu không thì cứ để cho Vinh Chi Nghi trực tiếp biến vợ cô ta thành cương thi đi?"
"Không thể được. Theo một góc độ nào đó thì cương thi cũng giống như ma vậy. Ma là rời khỏi thân thể, giữ lại hồn phách để tu luyện. Cương thi là thân thể cùng hồn phách nhập làm một, thân thể chính là hồn phách. Cho nên hai loại này mà chết thì cũng sẽ tan biến ngay. Người sống bị cắn thì mới thành cương thi được, vợ cô ta đã chết, hồn phách đáng lẽ phải ly thể thì lại bị giam ở trong người, không có khả năng thành cương thi. Cô xem đi, trong sách có viết đoạn này." Điều kỳ diệu đã xuất hiện, lúc ngón tay Bao Viên thấm nước bọt miết qua trang giấy, văn tự trên tờ giấy trắng liền hiện ra.
Quan Tam vẫn cảm thấy nghi hoặc, nói: "Phương pháp mang thai mà cô đề cập vẫn rất khó tin. Nếu không thì tôi gọi Mãng Sơn Lạc Thiết Đầu đến giải độc, đồng thời cô giải khai cấm chú, để cho hồn phách phụ thể là được mà?"
"Không thể! Nếu cô ấy mà còn sót lại hơi thở thì còn được, nhưng đây là chết hẳn rồi. Người chết thì sẽ ly hồn, cô ấy không có dị năng như Tống Nhã. Nếu để cô ấy mang thai thì sẽ có sự kết nối linh thức với thai nhi trong bụng, hơn nữa còn cùng huyết thống. Một khi thai nhi ly thể thì hồn phách sẽ nhận thức được thai nhi có liên kết với nó, lập tức hồi thể. Tôi nói cô nghe, Vinh Chi Nghi là cương thi nên tôi mới nghĩ ra biện pháp này. Chỉ có cương thi mới có khả năng khiến cho thi thể nhiễm độc mang thai được thôi." Bao Viên khẳng định.
Quan Tam rất không tin: "Vậy em bé sinh ra bằng cách nào?"
Bao Viên ngẩn người, nói: "Thì... mổ đẻ... lôi em bé ra ngoài. Dù sao thì nó là cương thi nên không sợ bị chấn thương."
Ba người nghe xong, trợn mắt há hốc mồm. Hứa Già nháy mắt với Quan Tam, nói thầm trong lòng: Thấy chưa? Quả nhiên cực kỳ không đáng tin!
Quan Tam cười giượng, nói: "Cô cứ nghiên cứu kỹ đi... chúng tôi về trước đây!"
Gần sát đến kỳ thi tuyển nghiên cứu sinh, Hứa Già chuyên tâm vùi đầu học hành. Thỉnh thoảng nàng bực dọc vì bị Đoạn Thanh Ba quấy rầy. Đương nhiên Hứa Già không thừa nhận mình là Lam Hinh, nên nàng không chút ngại ngùng, ba lần bốn lượt từ chối lời mời của anh. Đoạn Thanh Ba không cảm thấy xấu hổ, cũng không lúng túng, anh vẫn tự tin vào bản thân hơn hẳn Ngụy Tử Kiệt. Mỗi ngày cứ có dịp lại gửi một tin nhắn ân cần hỏi thăm Hứa Già, cũng không dùng từ ngữ gì quá lố. Hành động của anh khiến Hứa Già có phần không biết phải nổi cáu ở đâu. Có điều nàng vẫn giữ thái độ hờ hững, không quan tâm đến anh. Hết thảy những chuyện này hiển nhiên không thể nói cho Quan Tam biết, nàng rất sợ Quan Tam lại đánh người sưng thành đầu heo. Hơn nữa nếu chọc phải Đoạn Thanh Ba, không thể chỉ dùng tiền bồi thường thuốc men là xong chuyện được.
Gần đây Quan Tam vô tâm, không để ý đến Hứa Già khiến nàng rất phiền muộn. Chính phủ đột nhiên thông báo, nói rằng hang ổ bần yêu đều là khu nhập cư bất hợp pháp nên muốn giải tỏa. Đám yêu quái khẩn cấp tìm Quan Tam để thương lượng, cuối cùng quyết định mang theo biểu ngữ, băng rôn đến biểu tình trước cổng chính phủ.
Vào một buổi sáng ngày cuối tuần, không khí rất trong lành, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi. Vì là cuối năm nên từng nhà bắt đầu ra phố mua thức ăn. Đường phố tràn ngập người đi bộ, xe cộ tới lui, người người qua lại không ngớt. Một đoàn yêu ồn ào ầm ĩ đi đến trước cổng chính phủ, yêu cầu được giải thích. Nhân viên bảo vệ rất có trách nhiệm với công việc, kiên quyết ngăn cản ở bên ngoài. Song phương bắt đầu xô đẩy. Ngoại trừ trí lực, con người không thể sánh bằng động vật. Bảo vệ không cản được, liền gọi điện nhờ hỗ trợ. Vì thế trong vòng một phút đồng hồ, rất nhiều xe cảnh sát dùng tốc độ ánh sáng xuất hiện trước mặt đám động vật. Xã hội khuyến khích áp dụng phương pháp hòa bình, nên cảnh sát chấp pháp rất văn minh, không cho động vật vào cửa nhưng cũng không đuổi đi. Đoán chừng là họ không đuổi được.
Đám yêu quái không nản lòng, lại cùng thương lượng với Quan Tam. Chẳng rõ là ai đưa ra chủ ý trực tiếp gây tắc nghẽn giao thông, khiến người dân chú ý, làm cho truyền thông phát tán rộng rãi. Mọi người nhất trí, quyết định để nhóm Voi nữ đi hoàn thành nhiệm vụ, chủ yếu là vì thể tích bọn họ rất khổng lồ. Trước khi lâm trận, Quan Tam dặn dò thủ lĩnh Tượng yêu có tên Hướng Tiểu Xảo rằng: "Voi tỷ à, nhất định phải ra lệnh chị em của chị ra vẻ thống khổ bi thương đấy, khóc được thì càng tốt."
Hướng Tiểu Xảo run run, vỗ tay cái đét vào lưng Quan Tam, nói: "Yên tâm đi, chúng tôi biết rồi."
Mấy chục con voi cái ngồi bệt xuống đường, đồng loạt gào thét. Đám yêu quái đứng tại chỗ run rẩy. Bầy trẻ con thì oa oa khóc lớn vì bị dọa. Những người đi đường thì ồn ào lùi bước vì kinh hãi.
Hướng Tiểu Xảo dùng hai tay vỗ mặt, thịt trên mặt bị nặn thành một đống, không ngừng lắc đầu, cố gắng nặn ra âm thanh bi thương nói: "Ngoại ơi.... Hu oa... Sao lại chết sớm như vậy? Sao ngoại nỡ bỏ con cháu mà đi?"
Da gà nổi lên rơi đầy đất, Quan Tam suýt nữa ngã chổng vó. Cô rảo bước đến gần, nói: "Voi tỷ à, chị phải khóc lóc đau khổ vì mất nhà, chứ không phải mất bà ngoại..."
"Tôi biết rồi... chỉ cần có tâm trạng bi thương..." Hướng Tiểu Xảo ra vẻ tự đắc. "Lập tức là có thể khóc ngay đó." Động vật có thể khóc được sao? Quan Tam thở dài, đành phải quay đầu đi, không dám nhìn đám voi nữ đang gào khóc nữa.
Hiện giờ đường phố đang hỗn loạn. Những người thích hóng hớt tường thuật sự tình rồi post lên mạng. Ba ngày sau, trước áp lực quá lớn từ dư luận, cuối cùng cũng có người trong chính phủ đi ra tiếp đón đoàn đại biểu động vật. Mọi người lại thảo luận, đề cử ra năm "người" đàm phán là Quan Tam, Cẩu Đắc Thắng, Hùng Đại Phát, Cơ Minh và Hướng Tiểu Xảo.
"Các ông nói chúng tôi nhập cư bất hợp pháp, đòi giải tỏa. Nhưng chúng tôi đã sống ở đó lâu lắm rồi."
"Đúng vậy. Các ông mà động mồm động mép, thì chúng tôi sẽ phải lang thang ngoài đường mất."
"Không sai. Nếu là bình thường thì các ông đã mặc kệ chúng tôi rồi. Chẳng qua thấy mảnh đất đó hữu dụng, nên mới đòi đuổi chúng tôi đi, nói chúng tôi xây nhà bất hợp pháp, không có đạo lý gì hết."
"Đúng...đúng...đúng... Chúng tôi sống ở đó được mười năm rồi, hơn nữa còn ở đấy khi đất nước giải phóng, còn ở đến tận mấy trăm năm nữa cơ..."
Hùng Đại Phát lỡ miệng, Quan Tam đá ông qua một bên, vỗ vỗ bả vai quan chức tiếp khách, nói: "Các ông muốn giải tỏa thì cũng phải bố trí ổn thỏa cho người dân chứ... Không thể nói là làm ngay đâu..." Năm "người" lại lớn giọng kể khổ.
Quan viên tiếp khách quả nhiên rất có kinh nghiệm trên quan trường, bất kể nhóm Quan Tam nói bao nhiêu lần, ông đều giữ khuôn mặt như mộc xuân phong*, luôn duy trì nụ cười, không ngừng gật đầu nói phải. Đến tận trưa, quan viên tiếp khách vung tay lên, mời mấy vị khách đến nhà ăn. Kinh nghiệm của ông cho thấy chỉ cần dùng thủ đoạn tiệc tùng ăn uống là có thể giải quyết được tất cả vấn đề. Có điều đẳng cấp mấy vị khách này quá thấp, mời vào nhà ăn là đã tôn trọng họ lắm rồi.
*Tâm tình vui sướng thoải mái.
Những vị khách này đều là kẻ phàm ăn. Mặc dù trong lòng Quan Tam rất ngứa ngáy, nhưng lúc quay đầu nhìn thấy những ánh mắt chằm chằm đầy trông chờ của bầy yêu, lại không đành lòng ăn một mình. Quan Tam ngẫm lại, nói: "Muốn ăn thì cũng được, mời mọi người đến cùng ăn đi."
Quan viên tiếp khách không ngờ cô nói vậy, hơi sửng sốt rồi lại cười: "Để tôi xin phép lãnh đạo đã."
Vị lãnh đạo nghe báo cáo xong, lại nhẩm tính. Khoảng hơn 180 người, không nhà hàng nào chứa nổi. Mà nhà ăn ở đây cũng không thiếu đồ ăn, hơn nữa lại còn tạo dựng được hình tượng gần gũi với người dân. Vì vậy liền gõ thước, tán thành!
Quan viên tiếp khách đưa bầy yêu đến một khu nhà ăn rộng lớn sáng sủa, sạch sẽ xa hoa. Nhà ăn được thiết kế theo phong cách buffet, đồ ăn thơm phức được xếp thành một hàng dài. Thực khách ăn uống rất tao nhã, nhỏ giọng thủ thỉ, không một ai lại không biểu hiện ra mình là một quan chức có văn hóa, cư xử đúng mực. Còn đám yêu quê mùa thì trừng mắt, nét mặt rạng rỡ mà nuốt nước miếng, nóng lòng muốn nhào lên. Quan viên tiếp khách ngăn họ lại, vô cùng nghiêm túc mà nói: "Bất cứ ai ở đây đều phải tuân thủ theo quy định, chúng ta không thể vì đặc thù thân phận mà hạ thấp bản thân được. Muốn ăn ở đây là phải bỏ tiền ra, không có ngoại lệ!"
Nháy mắt bầy yêu uể oải lùi xuống, Quan Tam sợ hãi hỏi: "Phải trả tiền sao? Bao nhiêu?"
Quan viên tiếp khách thập phần trang nghiêm, dựng thẳng ngón trỏ, nói: "Mỗi người một đồng."
Bầy yêu vui mừng quá đỗi, Quan Tam vung lên một tờ tiền trị giá một trăm đồng, hét lớn: "Tôi mời!!"
Bầy yêu như con sóng lớn, âm thanh "rào rào" vang lên dồn dập, lập tức bao vây lấy đồ ăn. "Các người... thật là..." Quan Tam muốn giữ chút hình ảnh lịch sự trước mặt quan viên chính phủ, nhưng vừa nhìn thấy tốc độ ăn nhanh như vậy, cô cảm thấy sốt ruột, liền chạy vọt vào, gia nhập đại quân cùng tranh giành.
Quần chúng con người nhìn mà choáng váng. Nhà ăn biến thành bãi chiến trường, người đẩy kẻ mắng. Bầy yêu cứ như hoàng trùng quá cảnh* vậy, ăn đến không sót lại chút cặn mỡ nào, những cái mâm sạch sẽ đến mức không cần phải rửa. Đầu bếp khổ không tả được, mồ hôi chảy đầy đầu, mệt đến mức sắp kiệt sức. Lượng công việc nấu bữa trưa hôm nay ngang bằng lượng công việc làm trong một tháng. Lần đầu tiên các đầu bếp cảm thấy bất mãn với quy chế này, ai đưa ra quy định bắt họ nấu ăn đến khi nào thực khách no bụng thì thôi hả?
*Châu chấu đi qua: châu chấu là loài côn trùng gây thiệt hại nặng nề cho mùa màng. Câu này dùng để ví von nhà ăn bị tàn phá bởi lũ yêu quái.
Buổi tối về đến nhà, Quan Tam đối mặt với một bàn đủ bốn món mặn một món canh, lần đầu tiên cô khoát tay, nói: "Tôi no rồi, không ăn tối đâu."
Hứa Già kinh ngạc đến suýt cắn phải đũa. "Mặt trời mọc hướng Tây sao? Thần kinh chị vẫn ổn chứ?"
Quan Tam xoa xoa bụng, ợ mấy tiếng rồi kể lại chuyện ăn trưa ở nhà ăn. Sau đó cô chép miệng, hồi tưởng nói: "Ăn ngon thật. Bảo sao người ta nói công chức viên là những người hạnh phúc nhất Trung Quốc, đúng thật! Hèn gì cái con hổ đực kia đều luôn muốn bon chen vào làm công chức viên. Vào được rồi thì có thể thoải mái ăn thịt!" Cô vỗ đùi, hưng phấn nói: "Ngày mai tôi sẽ lại đến nữa."
Bầy yêu quái ngụ trong khu ổ chuột biết được sự kiện hay như vậy, ồn ào đòi đi cùng. Kết quả là, yêu quái đến nhà ăn càng ngày càng nhiều. Cứ như vậy qua mười ngày, đám đầu bếp bỏ cuộc không làm nữa, số lượng công việc như thế không dành cho con người. Sau đó công chức viên cũng nghỉ việc, căn bản là không giành được đồ ăn. Lãnh đạo nhìn hóa đơn từ phòng kế toán mang ra, đau lòng muốn chết. Ông đã tạo nghiệt gì vậy, sao chuyện này lại rơi vào đầu ông chứ? Tay ông run run, gọi điện thoại cho cấp trên, nói: "Thưa phó thị trưởng Toàn, tôi không trụ được nữa rồi."
Khuôn mặt phó thị trưởng Toàn thâm trầm, đi qua đi lại. Vấn đề này đang được mọi người rất quan tâm, bị đồn đại cực kỳ ác liệt, trực tiếp ảnh hưởng đến quyền lực của ông. Bây giờ lại đang trong thời điểm mấu chốt để lên chức, bao nhiêu con mắt đang dòm ngó ông, bao nhiêu âm mưu tính kế ông, bao nhiêu cái tay muốn dìm ông xuống, những cấp trên thì lại âm thầm điều tra ông. Ông nhất định phải dẹp bỏ cuộc phân tranh này. Chẳng qua là nhận tiền từ bất động sản Vĩnh Hằng thôi, không đáng để ông bị liên lụy vì bọn họ. Trước khi gọi điện thoại cho Đoạn Cẩm Vinh, ông gọi vào một số điện thoại khác, người này mới là nhân vật quan trọng nhất.
"Lão Sài, chuyện này tính thế nào đây?"
Một giọng nói trầm thấp từ trong điện thoại truyền ra: "Ông yên tâm đi. Tôi đã di chuyển nó đi rồi, cảnh sát sẽ không tìm được manh mối gì đâu."
"Vẫn nên cẩn thận chút, gần đây tôi đang trong thời điểm đề bạt. Không được phép có bất kỳ sơ suất nào."
"Lão Toàn à, ông là phó thị trưởng rồi còn muốn lên cao hơn nữa sao? Đúng là lòng tham không đáy mà!"
"Cũng như nhau thôi, chẳng phải lão Sài các ông đã trở thành nhà giàu số một thành phố N rồi? Buôn người cũng thu được vài tỷ, vậy mà vẫn còn muốn vơ vét thêm của cải đấy sao?" Đột nhiên thị trưởng Toàn hạ giọng, nói: "Tôi nghe Lưu Minh nói Huyết Sát hình như không khống chế được?"
"Không cần lo. Cùng lắm thì lại giống như ba năm trước, tìm một hội pháp thuật đè ép nó xuống."
"Nếu như không giải quyết được thì xử lý cái tên Lưu Minh đó đi. Mấy năm nay gã chỉ việc tìm địa điểm nuôi dưỡng Huyết Sát giúp chúng ta thôi. Chúng ta để gã làm hiệu trưởng đại học N, giúp gã có được cả danh lẫn lợi, như vậy là đã xứng đáng với gã rồi."
"Tôi sẽ cân nhắc." Sau đó cúp điện thoại.
Phó thị trưởng Toàn hớp một tách trà, từ tốn gọi điện thoại cho Đoạn Cẩm Vinh. Đoạn Cẩm Vinh trầm mặt lại, tức giận đến mức suýt nữa quăng điện thoại đi. Cùng lúc Đoạn Thanh Ba đi vào, hỏi: "Ba à, sao vậy?"
"Có cái loại người thấp hèn đến vậy sao? Đã cầm tiền rồi còn bỏ chạy." Đoạn Cẩm Vinh mắng chửi dữ dội, nói: "Đại sư Trịnh chết không rõ nguyên do, hiện giờ đành phải dựa vào bản thân thôi. Ba không tin không xử lý được cái xóm nghèo kia. Con đi chuẩn bị tốt cho ba, ba để con đến thành phố N là để mở rộng sản nghiệp Đoạn gia nhà chúng ta, chứ không phải để con theo đuổi đứa con gái kia. Ba nói cho con biết, trừ phi Lam gia chấp nhận Lam Hinh về nhà, nếu không thì con và con bé đó không có tương lai đâu."
"Ba...đã biết rồi sao?" Đoạn Thanh Ba kinh ngạc nói, nhưng lại nghĩ. Anh nhờ thám tử tư điều tra Hứa Già, sao có thể giấu được cha mình. Uể oải nói: "Liệu con đúng là kẻ thảm bại không? Cô ấy không thèm để ý đến con."
Đoạn Cẩm Vinh không nỡ làm con trai mình tổn thương, nói: "Thanh Ba à, nếu không đi được đường này, thì con vẫn có thể đi đường khác mà. Cũng lâu rồi con không đến thăm nhà Lam gia rồi."
"Ba à, ba không phản đối sao?" Đoạn Thanh Ba kỳ quái hỏi. Từ khi biết chuyện Lam Hinh bị điên, ba đã cấm mình không đi gặp cô ấy mà?
"Quyền lực nhà Lam gia hùng hậu hơn hẳn Triệu gia, hiện giờ chúng ta đang trong thời điểm căng thẳng, nên phải lợi dụng điểm này. Có điều con nên xử lý cho xong chuyện giữa con và Triệu Mỹ Nhi đi." Đoạn Cẩm Vinh đắc ý nói: "Theo đuổi một đứa con gái không thể gấp gáp được. Cuối năm chúng ta sẽ về tổng bộ thành phố A trước. Đợi sang năm quay lại đây, cha con chúng ta sẽ cùng nhau hành động." Bị cha mình cảm hóa, Đoạn Thanh Ba cũng tự tin nở nụ cười, trong lòng không ngừng nói với chính mình. Mặc kệ em là Lam Hinh hay Hứa Già, anh sẽ khiến em yêu anh lần nữa. Anh nhìn những ánh đèn đường vừa lên trong đêm tối, suy nghĩ, không biết cô ấy đang làm gì.
Hiện giờ Hứa Già cùng Quan Tam đang ở trên giường vận động mạnh. Không thể không nói, trăm hay không bằng tay quen đúng là chân lý. Có được kinh nghiệm phong phú, hai người dần dần hưởng thụ sung sướng trong khi vận động, càng ngày càng ăn ý trong chuyện giường chiếu. Chỉ có một điểm không đồng nhất là thời gian và số lần muốn làm tình. Quan Tam muốn tiếp tục, Hứa Già kiên quyết không đồng ý, nàng sắp phải thi nên muốn giữ gìn thể lực ở trạng thái sung mãn nhất. Nàng đẩy Quan Tam ra, vào trong phòng tắm rửa. Lúc đi ra đã thấy Quan Tam đang tựa lưng xem TV.
Khuôn mặt quang minh chính đại của lãnh đạo chính phủ hiện lên trong TV, nói: "...Chính phủ không hề biết đến vấn đề an ninh đô thị đó, chúng tôi đã yêu cầu ban ngành liên quan điều tra cho rõ vụ này..."
Sau đó màn hình xuất hiện ảnh người phụ trách an ninh đô thị, ra vẻ trung thực nói: "...Những chuyện này hoàn toàn là do trình độ kém cỏi của nhân viên chấp pháp, chúng tôi đã đuổi việc những người có liên quan trong vụ này. Đồng thời kiểm điểm những nhân viên khác..."
Hứa Già chui vào lòng Quan Tam, nói: "Chị đã giải quyết xong rồi sao?"
"Dĩ nhiên, chính phủ đã nói nơi đó không còn là khu bất hợp pháp nữa."
"Rõ ràng là có thể dùng phép thuật là xong, cần gì phải làm lớn chuyện như vậy?"
"Nếu dùng đến phép thuật thì sẽ lôi kéo đám thuật sĩ, tạo cớ để bọn chúng thu phục yêu quái. Nếu đánh nhau với người thì không sợ, nhưng đánh xong thì biết đi đâu bây giờ? Thế giới này đâu đâu cũng có người."
"Chị chỉ là người bán mỳ, không có tài cán gì. Sao đám yêu quái lại tìm chị?" Hứa Già nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi.
"So với bọn họ thì tôi thông minh nhất, bọn họ đương nhiên là trông cậy vào tôi rồi." Quan Tam cực kỳ đắc ý nói.
Tự cho là mình thông minh sao? Ai dà, dù sao thì trí khôn của yêu quái như thế... Hứa Già cười thầm, nàng vùi đầu vào lòng Quan Tam, từ từ thiếp đi.