Đô Thị Kỳ Tình Truyện
Chương 20
Mỹ nhân ly hồn điều tra án mạng, khua môi múa mép thuyết phục lão quỷ.
Suốt một đêm, Hứa Già đều ngủ không yên. Không phải nàng sợ hãi, chỉ là nàng cảm thấy mơ hồ bất an. Sự tình cứ hết chuyện này lại đến chuyện khác, dường như không có điểm kết thúc. Chẳng phải nàng đến thành phố này là để truy tìm sự thật ba năm trước sao? Chẳng phải nàng muốn chứng minh với mọi người rằng mình không bị điên sao? Trong lòng bây giờ lại chán ghét những điều đó, rõ ràng đã bình thản chấp nhận cuộc sống thường ngày, bỏ qua những chuyện trước kia. Nhưng mà vì cớ gì phiền phức cứ luôn đeo bám nàng?
Hứa Già chán nản ngồi trên lớp học, không có tâm trí mà nghe giảng. Nàng quyết định cúp tiết, đi thẳng đến tiệm mỳ. Quan Tam đang ngồi lê dưới đất, thấy nàng tới, hỏi: "Sao em không lên lớp? Bây giờ mới có mười giờ, đến đây làm gì?"
"Giáo viên có việc nên tạm nghỉ." Hứa Già tìm đại lý do, chỉ chỉ tay vào cánh cửa nhỏ. "Em đến thăm Linh Ngọc tỷ. Từ tối qua đến giờ hai người đó đều không ra ngoài sao?"
"Bọn họ vừa mới có em bé, đương nhiên là ở yên trong nhà rồi." Quan Tam cúi đầu làm việc. Hứa Già ngồi ở một bên, nhìn mãi cũng chán, nàng lơ đãng hỏi: "Yêu quái đến thành phố này đều là mới tới sao?"
"Không hẳn, cũng có khá nhiều yêu quái ở đây được mấy chục năm rồi." Quan Tam thuận miệng nói.
Hứa Già suy nghĩ một chút, vẫn quyết định hỏi thẳng: "Ba năm trước có vụ án xảy ra ở đại học N, bọn họ chắc biết chứ?" Nói chuyện vòng vo với Quan Tam thật sự không phải là ý định sáng suốt.
Quan Tam đã nghe Hứa Già đề cập qua, hiển nhiên cô biết là chuyện gì, nói: "Sự bất quan kỷ, cao cao quải khởi*. Ai cũng vậy thôi. Hơn nữa trong thành phố này có người chết thì cũng chả ai quan tâm đâu. Tất cả mọi người đều bận rộn cốt để lấp đầy bao tử, ai mà rảnh rỗi lo chuyện bao đồng chứ? Những chuyện đó chẳng phải đã có cảnh sát, chính phủ, đám người xưng là công lý chính nghĩa lo rồi hay sao?"
*Thành ngữ ám chỉ việc không liên quan đến mình, thì cứ kệ nó đi.
"Gần đây em có cảm giác già đi, luôn cảm thấy bất an." Hứa Già chau mày ủ dột. "Sự tình cứ như dồn dập mà tới vậy..."
Quan Tam rót ly nước đưa cho nàng, nói: "Cuộc sống dân thường mạng quèn như chúng ta thì được ngày nào hay ngày đấy, không được thì tôi sẽ cố gắng. Không phải sợ, có tôi ở đây mà." Hứa Già tựa vào bên người Quan Tam, cảm thấy kiên định hơn rất nhiều.
"Ôi chao... quấy rầy hai người thân mật rồi." người nói là Lý Thiếu Dị. Hiếm khi thấy anh mặc đồng phục đàng hoàng, cười như không cười mà nhìn Quan Tam, nhưng trong mắt tràn đầy toan tính.
"Anh tới đây làm gì?" Quan Tam bất thiện hỏi. Cô biết rõ anh là kiểu người vô sự bất đăng Tam Bảo Điện*.
*Đây là một câu nói trong Phật Điện của Phật Giáo: ý chỉ không có việc gì thì sẽ không xuất hiện.
"Ngụy Tử Kiệt, cô biết chứ?" Lý Thiếu Dị không để ý sắc mặt cô, vẫn giữ dáng vẻ như đang thi hành công vụ.
Hứa Già thấy Quan Tam mờ mịt, nhắc nhở cô: "Là cái người bị chị đánh vào buổi chiều hôm nọ đấy."
"À... tên đó hả?" Quan Tam chợt ngộ ra. Cô thờ ơ liếc xéo Lý Thiếu Dị, nói: "Sao nào? Thằng đấy đến đồn cảnh sát tố cáo tôi sao?"
"Còn tồi tệ hơn nữa. Tối qua cậu ta đã chết ở đại học N. Người bị tình nghi lớn nhất chính là cô đấy." Lý Thiếu Dị tiếp xúc Quan Tam rất nhiều lần, nên biết tính tình cô. Mặc dù cô hơi ngang ngược, nhưng không phải là người không biết lý lẽ.
Trong lòng Hứa Già hoảng hốt. Nhưng Quan Tam vẫn không hề để tâm, nói: "Nó chết thì liên quan gì đến tôi?"
"Trước cổng trường có camera giám sát, hình ảnh cô đánh nạn nhân đã bị ghi lại hoàn toàn. Chúng tôi tra hỏi giáo sư lẫn bạn học của nạn nhân, mọi người đều nói nạn nhân không gây thù chuốc oán với ai. Chỉ có cô là xung đột với nạn nhân vì một cô gái thôi. " Lý Thiếu Dị cố ý liếc nhìn Hứa Già.
"Anh có chứng cứ đã rồi hẵng bắt tôi, không có thì biến mẹ đi." Quan Tam mất kiên nhẫn, đứng dậy muốn đuổi người.
"Chậm đã." Hứa Già đi trước một bước, kéo Quan Tam về. Suy nghĩ một lúc rồi hướng Lý Thiếu Dị nói: "Tối hôm qua chúng tôi ở cùng Tần Sơ Tuyết và Tống Nhã, anh có thể hỏi họ. Đại học N vốn xảy ra nhiều chuyện kỳ lạ, không biết cảnh sát Lý có thể nói rõ hơn chút được không?"
Trong lòng Lý Thiếu Dị mừng thầm, vốn định câu Quan Tam, ngược lại câu Hứa Già. Dù sao cũng như nhau thôi, Hứa Già mà mắc câu thì Quan Tam sẽ nhất quyết không bỏ mặc nàng. Anh thoải mái tiết lộ cơ mật: "Đương nhiên tôi biết tối hôm qua các cô đang làm gì, có điều lúc các cô rời khỏi tiệm mỳ vẫn chưa đến giờ Tý. Mà bọn họ bị sát hại trong khoảng thời gian đã qua giờ Tý...tức hai giờ kém, không thể chứng minh được cái gì cả."
"Bọn họ?" Hứa Già đột nhiên giật mình, hỏi: "Còn có người khác bị giết nữa sao?"
"Ngoài Ngụy Tử Kiệt ra còn có hai người nữa. Một người tên Trịnh Khôn, một người tên Thường Nhuận, bọn họ là cố vấn viên do tập đoàn bất động sản Vĩnh Hằng mời tới trên danh nghĩa, thực chất là thầy phong thủy." Lý Thiếu Dị nghiền ngẫm nhìn Hứa Già, nói: "Xem ra cô thật sự đặc biệt quan tâm đến những chuyện trong đại học N."
Hứa Già tìm cách che giấu, Quan Tam lại kêu lên: "Lý Thiếu Dị! Tính anh thế nào mọi người đều biết cả. Có gì thì nói lẹ đi."
"Rất tốt!" Lý Thiếu Dị chỉ đợi Quan Tam nói ra câu này. "Ba nạn nhân tối qua ở đại học N đều trong tình trạng bị hút máu đến chết khô. Gần đây xuất hiện cương thi trong thành phố N, tối qua người anh em Thành Đông của tôi đối mặt với nó, bị đánh trọng thương, hiện giờ đang nằm ở bệnh viện. Tôi muốn nhờ cô giúp một tay, thay chúng tôi bắt cái cương thi kia."
"Không đi." Quan Tam từ chối thẳng. Lý Thiếu Dị không tiếp tục khuyên nhủ. Anh đã thăm dò, nhìn thấy vẻ mặt Hứa Già sợ hãi, chắc mẩm. Chỉ cần cô ta không chịu nổi, Quan Tam nhất định sẽ ra tay.
"Tôi vẫn hi vọng cô giúp đỡ chúng tôi đấy." Lý Thiếu Dị quăng một câu, sau đó đi ra ngoài, đến công viên tìm thầy bói đại sư Bao Viên. Anh biết chỉ cần Tống Nhã không có tiết học, thì sẽ luôn "dính" với Bao Viên. Nghĩ đến đây, trong lòng anh cảm thấy chua chát*. Bản thân anh là đàn ông đích thực, Tống Nhã cùng Tần Sơ Tuyết đều có thiện cảm tốt với anh, anh rõ ràng rất thích thú. Có điều anh vẫn do dự, hai người con gái này đều rất tốt. Không phải anh đốn mạt, cũng không có ý định một chân đạp hai thuyền*. Anh vốn định sau khi giải quyết hết những việc bận rộn kia, có thể suy nghĩ thật kỹ để chọn ra một người làm bạn gái mình. Nhưng người tính không bằng trời tính, một người thì suốt ngày nhìn chằm chằm Điêu Vô Thủ, một người thì cả ngày đều quấn lấy Bao Viên. Anh càng hối hận hơn khi biết con "sói" Bao Viên này lại chính là kẻ đích thân anh mở rộng cửa mời vào nhà.
*[泛酸] ~ acid pantothenic. Có lẽ là từ lóng của giới trẻ Trung Quốc. Mình không rõ nên dịch là chua.
*Lăng nhăng ong bướm.
Nghĩ như vậy, nên thái độ của Lý Thiếu Dị với Bao Viên hiển nhiên là có hiềm khích, với Tống Nhã càng thêm nghiêm khắc. "Quan Tam không chịu giúp, cô nghĩ xem nên làm thế nào đây?"
Tống Nhã không biết chừng mực, nói: "Tần tỷ tỷ sẽ đến bây giờ, chúng ta đợi chị ấy đã."
Vừa dứt lời, Tần Sơ Tuyết từ xa đã tới.
Lý Thiếu Dị càng thêm cáu kỉnh: "Hai người các cô có còn là cảnh sát không đấy? Chẳng lẽ cảnh sát không cần tiền vẫn sống được à?"
Tần Sơ Tuyết tháo kính râm xuống, lạnh lùng nhìn anh. Mặc dù nàng có thiện cảm với Lý Thiếu Dị, nhưng không có nghĩa là nàng để anh bêu xấu mình. "Tôi đến thăm Thành Đông, anh ấy tiết lộ nơi ở của cương thi. Tôi dự định đến xem nên mới tới muộn."
Tống Nhã cũng bất mãn, thái độ với em thế à? "Thời gian tử vong vẫn chưa qua 12 tiếng đồng hồ. Tôi dự định đêm nay sẽ ly hồn, đến đại học N kiểm tra. Không chừng có thể tìm được hồn phách người bị hại."
Lý Thiếu Dị nhức đầu, từ khi nào mà hai người này không biết điều như thế? Anh định bộc lộ uy nghiêm đội trưởng, nhưng thấy vẻ mặt hai người bướng bỉnh nhìn mình, lại bất đắc dĩ bỏ qua. Anh càng thêm khổ sở, đến cùng là ai giúp ai vậy? Nghĩ tới nghĩ lui, anh quyết định cùng Tần Sơ Tuyết đến sào huyệt cương thi, còn Tống Nhã thì đã có Bao Viên rồi.
Tống Nhã hằm hè nhìn Lý Thiếu Dị cùng Tần Sơ Tuyết rời đi. Bao Viên không hiểu, lại còn tỏ ý khuyên nàng không nên mạo hiểm. Thế nhưng Tống Nhã đang bực bội nên không thèm nghe cô nói. Không có cách nào khác, thừa dịp cơ hội rủ đi ăn trưa, Bao Viên kéo Tống Nhã đến tiệm mỳ của Quan Tam, hi vọng Quan Tam và Hứa Già có thể khuyên giúp cô.
Nghe xong lý do, Quan Tam không nói gì. Hứa Già ra đòn phủ đầu, kiên quyết muốn cùng Tống Nhã đến đại học N điều tra. Đây là ác mộng của nàng, không khám phá được bí ẩn này, cả đời nàng khó an ổn.
Không khuyên được Tống Nhã, ngược lại còn lôi kéo cả Hứa Già. Bao Viên đành phải bàn lùi: "Cô muốn đi thì hà tất phải ly hồn? Hồn phách ly thể nguy hiểm lắm."
Nhớ lại Lý Thiếu Dị không quan tâm nàng, Tống Nhã buồn bã thở dài, nói: "Tôi là cảnh sát, đây là vụ án. Đương nhiên tôi muốn làm một tấm gương tốt, xung phong chiến đấu rồi."
Quan Tam nghe nàng giải thích, cười nhạt nói: "Cô mà ly hồn thì cái thi thể tính thế nào?"
"Cô là thi thể thì có!" Tống Nhã tức giận nói: "Bao Viên ở lại làm phép bảo hộ xác tôi."
"Không thể được. Một mình tôi vừa trông Hứa Già vừa trông cô, tôi không giúp được." Quan Tam không đồng ý. Bao Viên cũng phụ họa: "Ly hồn không phải chuyện đùa, tôi sẽ đi cùng hộ tống cô. Nếu không thì... hay là nhờ nhóm Hoa Nam trông xác cô?"
"Tôi không muốn để xác mình vào tay hổ sói đâu." Nội tâm Tống Nhã vẫn bài xích với động vật ăn thịt.
Quan Tam hơi bực, nói: "Vậy thì để xác cô lại cho nhóm Mao Thuận vậy, nếu không thì khỏi đi nữa."
Tống Nhã khó chịu gật đầu, dỗi thì vẫn dỗi, nhưng nàng không muốn mất mạng.
Quan Tam gõ cửa đi vào căn phòng nhỏ, cô giải thích nguyên do. Mao Thuận liền không vui, tối qua vừa mới sinh con, ba người một nhà đang vui vẻ hòa thuận lại có người chen vào quấy rối. Linh Ngọc dù còn yếu ớt nhưng vẫn nhiệt tình như cũ, nhận lời thay Mao Thuận. Nhóm Hứa Già muốn vào thăm em bé, nhìn thấy Linh Ngọc đồng ý mới rón rén lại gần. Rồi lại khám phá ra điều mới lạ, một đứa bé sơ sinh trắng nõn đang say giấc trong khuỷu tay Linh Ngọc.
Tống Nhã muốn hỏi em bé không phải là mèo sao? Sao lại biến thành người rồi? Hứa Già muốn hỏi giới tính, nhưng không biết phải gọi thế nào? Nếu là mèo thì sẽ hỏi là đực hay cái? Nếu là người thì sẽ hỏi là trai hay gái. Nhưng đứa bé kia lúc biến thành mèo rồi lại thành người, nên không dám mở miệng.
Đôi mắt Linh Ngọc đã sớm thấu rõ tâm tư hai người, không cảm thấy lúng túng, nàng mỉm cười nói: "Đây là con gái của chúng tôi. Tôi tu Thiên Đạo, bé là do tôi sinh, chịu ảnh hưởng linh khí từ tôi nên ngẫu nhiên biến thành người. Chờ đến khi con bé tự biết cách hóa hình cũng phải mất một khoảng thời gian rất dài." Âm thanh của mẹ khiến bé thức giấc. Em bé này không giống với em bé loài người bình thường, đôi con ngươi xinh đẹp nhỏ nhắn nhìn chằm chằm những người lạ quanh mình, chốc sau vùng vằng đòi xuống. Linh Ngọc bế bé nằm xuống giường, bé lập tức biến thành mèo đốm con, lảo đảo loạng choạng tập tễnh bước đi.
"Đáng yêu quá đi!!" Hứa Già cùng Tống Nhã đồng thời lên tiếng.
Nghe những lời khen ngợi kia, Mao Thuận lộ ra sắc mặt vui mừng, cô hóa thành mèo đốm lớn nhảy lên giường đùa giỡn với con, thỉnh thoảng chợt ngẩng đầu đắc ý nhìn mọi người. Linh Ngọc cưng chiều nhìn hai con mèo lớn nhỏ kia. Quan Tam không chịu nổi bộ dáng khoe khoang của Mao Thuận, cô cùng Bao Viên đi ra ngoài tiếp tục bán hàng. Hứa Già cùng Tống Nhã ở lại, nói chuyện với Linh Ngọc. Hai người đều rất tinh ranh, không ngừng khen ngợi em bé khiến Mao Thuận nở mày nở mặt.
Tám giờ tối, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ. Tống Nhã nằm trên ghế salon, chốc lát sau đã ngủ say. Hứa Già trừng lớn hai mắt, nhìn thấy một tầng sương mù nổi lên từ trong thân thể Tống Nhã, đám sương từ từ quy tụ lại vào một chỗ, hiện ra vóc dáng Tống Nhã. Bao Viên đã vận động pháp thuật Thiên Nhãn, nên cũng nhìn thấy. Quan Tam không mở bảo bối nên không thấy, đợi một lúc không cảm nhận động tĩnh gì, cô mất kiên nhẫn, hỏi: "Xong chưa vậy?" Hứa Già liếc Quan Tam, kéo tay cô đi ra ngoài.
Buổi tối cuối thu khá lạnh, bên trong đại học N không còn một ai. Bốn người đi hết một vòng quanh trường không thu hoạch được gì. Quan Tam cùng Bao Viên muốn về nhà, Hứa Già cùng Tống Nhã muốn ở lại tiếp tục tìm kiếm, mỗi người một ý. Đang lúc tranh cãi ỏm tỏi, một cô gái cao gầy ăn mặc rất thời trang, khí chất xuất chúng đi qua, nhìn các nàng không chớp mắt. Hứa Già còn đang kinh ngạc vì người con gái mặc đồ hàng hiệu, hình mẫu theo trào lưu kia, Quan Tam đã đưa tay ngăn lại cô gái, khinh thường nói: "Sao nào? Mi cho rằng mặc năm, sáu bộ quần áo là có thể lừa được chúng ta sao? Mùi cương thi nặng như vậy cũng không biết cách che giấu."
"Chó khôn chớ cắn càn. Cút ngay! Nếu không đừng trách ta không khách khí!" Khẩu khí nữ cương thi vô cùng cương quyết.
"Cường long bất áp địa đầu xà*. Dám đến địa bàn của ta diễu võ giương oai. Muốn đánh lộn đúng không? Được... ta tiếp mi." Quan Tam khiêu khích.
*Nghĩa là: Rồng mạnh cũng không áp chế được rắn bản địa, tương tự câu Phép vua thua lệ làng.
"Cảnh sát đây!" Tống Nhã chắn trước Quan Tam, xuất trình thẻ cảnh sát. "Tối hôm qua có án mạng, cô là người bị tình nghi lớn nhất. Mời cô theo tôi về đồn cảnh sát hỗ trợ điều tra."
"Cô nói luyên thuyên gì thế?" Quan Tam và nữ cương thi cùng quát lên, rồi lại đồng thời sửng sốt.
Ngược lại Quan Tam có chút tán thưởng tính cách nữ cương thi, nói: "Xem ra cô cũng là người thẳng thắn, dám làm dám chịu, nói đi. Tôi không thích vòng vo Tam Quốc đâu."
Nữ cương thi lạnh lùng nói: "Mặc dù tôi dám làm dám chịu. Nhưng mà tôi không làm gì cả, nên sẽ không chịu oan ức đâu."
"Máu đều bị hút đến khô quắt cả, chẳng lẽ không phải do cương thi gây ra sao? Cả thành phố N này chỉ có mình cô là cương thi thôi." Từng bước chân của Tống Nhã dần áp sát.
Nữ cương thi rên một tiếng "hừ", nói: "Làm sao tôi biết được? Tôi chưa bao giờ hút máu người."
"Cô còn nói xạo nữa hả?" Tống Nhã ỷ mình có hậu viện, nghiêm nghị nói.
"Vậy cô giải thích xem tại sao cô chưa bao giờ hút máu?" Về phương diện kỳ quái này, Quan Tam có hiểu biết nhiều hơn hẳn Tống Nhã.
"Tôi có bệnh sạch sẽ." Nữ cương thi không chút biểu cảm nói.
Hở? Lý do như vậy mà nghĩ rằng có người tin sao? Quan Tam chép miệng, muốn mở miệng châm biếm. Hứa Già chen vào hỏi: "Ba năm trước cô đã sống trong thành phố N, đúng không?"
Nữ cương thi hơi nóng nảy nói: "Tôi thành cương thi chưa đến một năm."
"Không phải chứ? Thành cương thi một năm rồi đáng lẽ phải như vậy nè." Bao Viên cương cứng thân thể, bật người hai cái.
Mọi người trợn mắt liếc cô, Tống Nhã định hỏi, điện thoại của Quan Tam vang lên. Âm thanh của Điêu Vô Thủ truyền ra: "Quan Tam! Cô đoán xem tôi thấy ai không? Là Tần Sơ Tuyết cùng Lý Thiếu Dị đó, hai người bọn họ lén lút đi vào căn hộ dưới lầu nhà tôi. Má ơi! Trong phòng lại có thi thể một cô gái, xung quanh cực nhiều cỏ nữa."
Điêu Vô Thủ đang nhỏ giọng lải nhải, mọi người lại cảm thấy không ổn, trên mặt nữ cương thi dường như đen lại, hai mắt đổi màu xanh đỏ, báo hiệu rằng cương thi sắp biến hóa. Người này đang thịnh nộ.
Tống Nhã e ngại tình hình phức tạp đến không thể vãn hồi, vội vàng đoạt điện thoại, nói: "Tôi là Tống Nhã, cô nhanh đi gặp nhóm thủ lĩnh, bảo họ để yên thi thể cô gái kia, đừng làm gì manh động!" Nàng lại quay ra, trấn an nữ cương thi: "Cô yên tâm, chúng tôi đảm bảo không đụng vào thi thể cô gái đó đâu."
Nữ cương thi kia đâu còn nghe lọt nữa, răng nanh hai bên miệng trồi ra, lóe sáng. Quan Tam cùng Bao Viên đều trừng mắt đề phòng.
Đúng lúc này, một trận gió lạnh kỳ dị thổi qua, rõ ràng lá trên cây chỉ còn lẻ tẻ vài cái, vậy mà lại có âm thanh "soàn soạt" phát ra. Hứa Già rùng mình, nàng nép vào bên người Quan Tam, siết chặt cánh tay cô.
"Đã bảo em đừng đến đây rồi, em lại không nghe lời. Nhìn xem em sợ đến như thế..." Quan Tam cằn nhằn.
"Quan Tam! Lôi bảo bối của cô ra đi! Có biến sắp tới! Coi chừng!" Bao Viên bình thường khờ khạo vậy mà cũng đang kích động. Quan Tam không dám khinh suất, phóng thích bảo bối.
Trước mặt hiện ra một làn sương mù, sắc đỏ như máu, mùi máu tươi nồng nặc đến kích thích thần kinh.
"Chính là nó... ba năm trước... chính là nó..." Hứa Già suy sụp lắp bắp.
Khối sương máu kia cứ như là bạch tuộc vậy, vươn ra bảy, tám xúc tu hướng về phía mọi người. Bao Viên lớn tiếng cảnh báo: "Đó là Huyết Sát. Hứa Già! Cô là người trần mắt thịt, tuyệt đối đừng để huyết vụ dính vào người, nếu không cô sẽ bị hút máu đến chết khô đấy. Tống Nhã! Cô là hồn phách, đừng để bị cái xúc tu bắt được, nó sẽ kéo cô vào bên trong Huyết Sát ăn mất linh hồn đó."
Nữ cương thi thấy không ai bận tâm đến cô, xoay người định bỏ đi, đột nhiên nghe tiếng người hô cứu mạng. Nữ cương thi chạy lên phía trước, kéo đứt xúc tu, bóp lấy cái cổ một hồn ma, rồi nhanh chóng chạy đi.
"Cô ta chạy rồi. Mẹ kiếp! Cái thứ đó là gì vậy? Sao đánh lại được đây?" Quan Tam cố sức bảo vệ Hứa Già, lớn tiếng hỏi Bao Viên.
Bao Viên lôi kéo hồn Tống Nhã, quơ kiếm chém xúc tu không ngừng, nói: "Cái thứ này không thể thu phục trong thời gian ngắn được, chi bằng chúng ta rút lui trước đi."
Hảo hán không phục thua thiệt trước mắt, đạo lý này tất cả mọi người đều hiểu. Quan Tam ôm Hứa Già, Bao Viên kéo hồn Tống Nhã chạy vọt đi. Ra khỏi đại học N, Quan Tam cảm thấy bẽ mặt, cô hướng Bao Viên nói: "Tôi vào trong đó tiêu diệt cái thứ kia. Cô đưa hai người về nhà trước đi."
Bao Viên kéo cô lại, nói: "Cái thứ Huyết Sát đó nếu muốn diệt thì phải diệt hoàn toàn, nếu không nó không chết được đâu. Chúng ta trở về bàn bạc lại đã."
"Nhìn bên kia kìa!" Theo hướng Tống Nhã chỉ tay, Quan Tam nhìn thấy hai con quỷ có ngoại hình kỳ lạ đang đánh nhau với nữ cương thi, hồn ma được nữ cương thi cứu vừa nãy bị xích toàn thân, co quắp ngã xuống đất. Một con quỷ đi vòng ra sau lưng nữ cương thi định đánh lén. Quan Tam đang uất ức không có chỗ trút giận, bỗng nhiên như được khơi thông, cô chạy đến hướng con quỷ đánh lén kia, vung tay giơ chân đánh liên hồi. "Mặc dù ta không thích cái cương thi kia, nhưng mà ta càng không thích nhìn đám phế vật các ngươi giở trò đánh lén."
Con quỷ bị đánh sưng thành đầu heo, móc một tấm lệnh bài từ trong ngực ra, cắn răng căm hận nói: "Dám cả gan đánh quỷ sai à?"
Nữ cương thi không chút cảm kích Quan Tam, nhún nhún vai, nói: "Không liên quan đến tôi."
"Cô... Thôi bỏ đi... Nhìn cô liều lĩnh cứu người, nên có chút ấn tượng tốt... Tôi không so đo với cô nữa." Quan Tam cảm thấy bản thân rất rộng lượng.
"Hừ..." Nữ cương thi tiến tới, giẫm chân lên người hồn ma đang bị trói bằng xích sắt, đôi mắt tóe lửa, nói: "Nói mau! Làm thế nào mới có thể khiến cô ấy sống lại?" Nữ cương thi hung ác đạp mạnh thêm, nói: "Trịnh Khôn! Nếu mi không nói ta sẽ ném mi cho Huyết Sát hấp thụ đấy."
Cái tên Trịnh Khôn được thốt ra khiến Tống Nhã giật mình, nàng vội vàng chạy tới, hỏi: "Ông là Trịnh Khôn sao? Tối qua ông chết như thế nào?"
Trịnh Khôn như thấy cứu tinh, đến gần trước mặt Tống Nhã, van xin: "Cứu tôi với, tôi không muốn bị Huyết Sát hấp thụ đâu. Tôi và đồ đệ ngửi thấy thi khí nồng nặc ở đại học N. Chúng tôi muốn vì dân trừ hại, nên tối qua đến đây... không ngờ gặp phải Huyết Sát..."
"Mi nói bậy!" Nữ cương thi hung hăng đá Trịnh Khôn. "Mi nói nơi này có thi khí, cho rằng ta ở đây. Cái loại mặt người dạ thú như mi mà còn nói vì dân trừ hại, không thấy ngượng miệng à?"
Tống Nhã cũng khó tin, nàng nói:" Trịnh Khôn! Hồ sơ cá nhân của ông đã bị cảnh sát chúng tôi thu giữ. Chỉ vì tiền, ông đã phán bậy phong thủy, bây giờ còn nói là vì dân trừ hại sao? Ông thành thật khai báo đi!"
Trịnh Khôn cúi đầu, mệt mỏi nói: "Tôi sẽ nói... tối qua tôi và đồ đệ cho rằng cương thi ở đây. Chúng tôi mưu toan bắt nó, kết quả gặp phải Huyết Sát. Tôi đành phải ép bản thân xuất hồn, chỉ có cách này mới thoát nạn được..."
Tống Nhã lại hỏi: "Ngụy Tử Kiệt chết như thế nào?"
"Tôi không biết Ngụy Tử Kiệt là ai cả. Có điều tối hôm qua lúc Huyết Sát truy đuổi tôi, đúng lúc có một gã say rượu ở gần đây. Tôi thừa dịp Huyết Sát bận hấp thụ gã say kia... nên thoát thân." Trịnh Khôn nói hết đầu đuôi ngọn ngành. Tống Nhã gật đầu. Coi bộ không có liên quan gì đến cương thi thật.
"Cô hỏi xong chưa? Đến lượt tôi." Nữ cương thi bóp chặt cổ Trịnh Khôn. "Nói coi! Làm thế nào mới khiến cô ấy sống lại?"
"Tôi thật sự không biết... Ban đầu tôi chỉ tính kế lừa gạt cô thôi..." Trịnh Khôn nhăn mặt đến mức trắng bệch.
Mọi người đang bận suy đoán mối quan hệ giữa hai người kia, chợt nghe thấy tiếng thét chói tai của Tống Nhã. Một con quỷ sai vung xích sắt, trói chặt hồn Tống Nhã. Con quỷ thứ hai bị đánh thành đầu heo bưng cái khuôn mặt sưng vù, cười nhạt nói: "Mẹ kiếp! Dám không coi quỷ sai chúng ta ra gì... Vậy thì ta sẽ mang bằng hữu các ngươi xuống địa ngục chịu khổ."
Quan Tam định xông lên đánh nhau, Bao Viên ngăn cô lại, đi tới cười làm lành, nói: "Không phải chúng tôi không tôn trọng hai ngài. Chỉ là chúng tôi không biết hai ngài là ai... Xin hai ngài đại nhân hữu đại lượng*, không cần phải chấp nhặt như vậy với chúng tôi. Hai ngài có thể mang hồn ma tên Trịnh Khôn kia đi, bạn gái tôi là hồn sống, tuổi thọ chưa tận... Làm ơn rộng lòng tha thứ, nếu được thì tôi sẽ đốt thêm vàng mã cho hai ngài."
*Tục ngữ đại loại như người lớn có lòng bao dung lớn, không chấp kẻ tiểu nhân.
"Đừng có nói chuyện vàng mã với chúng ta. Chẳng hiểu nổi con người các ngươi nghĩ gì, mệnh giá vàng mã toàn là vài tỷ đồng. Nơi chúng ta ở là địa phủ, chứ không phải là Zimbabwe*. Các ngươi muốn nhũng loạn tài chính địa phủ sao? Hại địa phủ chúng ta phải tái định giá đồng nội tệ lần nữa. Phẫn nộ hơn là các ngươi còn đốt rối lung tung beng xuống địa phủ nữa chứ." Khẩu khí quỷ sai đầu heo mềm nhũn. Gã này không phải là đồ ngu, Quan Tam nhìn chòng chọc gã, gã hầu hạ nhiều năm như vậy, nên biết khi nào phải nhún nhường, nhưng vẫn tìm cách kiếm chác thêm chút lợi lộc. "Ta có thể thả bằng hữu các ngươi, có điều các ngươi phải giúp ta làm một chuyện."
*Zimbabwe là quốc gia Nam Phi có tỷ lệ lạm phát cao nhất thế giới, 1 USD đổi được 35 triệu tỷ Đôla Zimbablwe (ZD).
"Ngài cứ nói đi, chỉ cần trong giới hạn chúng ta có thể giúp." Bao Viên cúi đầu, khom lưng nói: "Cái xích sắt kia là loại trói ba hồn bay vía, cứ qua một canh giờ thì chặt mất một phần hồn, khiến linh hồn đau đớn tột cùng. Thân thể bạn gái tôi yếu đuối lắm, trừ hai ngài ra không ai mở được. Ngài có thể nương tay được không? Nếu không thì hãy trói tôi này, tôi không sợ đau đâu."
"Một đứa con gái như ngươi quả thật rất tình nghĩa với bạn gái đấy." Quỷ sai thả Tống Nhã, trói Bao Viên lại, nói: "Đi theo ta!"
Quỷ sai đưa mọi người đến một nơi trống trải, một cánh cổng lớn màu đen rất cổ kính được dựng đứng. Nữ cương thi không hiểu tại sao không bỏ đi, cũng đi theo mọi người.
Quỷ sai chỉ tay vào một đám khoảng hơn mười lão già đang ngồi, hướng nhóm Quan Tam nói: "Tuổi thọ bọn họ chưa tận, các ngươi chỉ cần khuyên bọn họ quay về. Đừng khiến họ chết thì ta sẽ tha cho bằng hữu các ngươi."
"Gì cơ? Tuổi thọ chưa tận mà đã xuất hồn, chẳng phải là oan hồn đó sao?" Bao Viên khó hiểu hỏi.
Quỷ sai chua xót giải thích: "Ai dà, đám tôi tớ như chúng ta càng ngày càng khổ... Các ngươi không biết đâu. Hiện giờ người chết bất đắc kỳ tử quá nhiều, không nhét nổi những oan hồn kia xuống địa ngục được nữa. Cấp trên ra quy định nếu phát hiện ai đưa oan hồn xuống địa ngục nữa thì sẽ phạt nặng. Nhưng cấp trên lại sợ hồn ma lang thang quá nhiều, phá hủy cân bằng tam giới, hơn nữa năm nay thiên giới đã phái sứ thần xuống thị sát tình hình. Cấp trên muốn giữ gìn hình ảnh đẹp, nên ra điều lệ mỗi quỷ quản lý một khu vực không được chứa chấp bất kì hồn ma lang thang nào, nếu không sẽ cách chức. Đây chẳng phải là làm khó chúng ta sao? Tuổi thọ những người kia vẫn còn dài mà, chỉ là mắc có mỗi một căn bệnh thôi đã đòi chết. Thân xác chưa tắt thở, hồn phách đã chạy tới quỷ môn rồi." Gã chỉ tay vào đám hồn ma lão già, nói: "Dù cho chúng ta đánh chửi, khuyên nhủ thế nào. Bọn họ vẫn không chịu quay về nhập thể."
Quan Tam cùng Bao Viên luân phiên xuất trận, nói đến mức miệng đắng lưỡi khô, nhưng đám lão già vẫn không để ý. Hai người ủ rũ, không biết phải làm sao. Lông mi Hứa Già giương lên, nàng đầy tự tin mà đi lên trước, ôn hòa nói: "Năm nay cháu đã hai mươi ba tuổi, tuổi cháu chắt của các ông bà chắc cũng không chênh lệch nhiều so với cháu đâu! Ông bà nội ngoại cháu qua đời cũng tương đương tuổi các ông bà, nên nhìn các ông bà làm cháu rất nhớ họ." Nàng giả vờ lau chùi khóe mắt, tỏ vẻ bi thương rơi lệ. "Các ông bà ạ, có thể nói cho cháu biết nguyên nhân ông bà muốn chết không? Nếu không có cách nào khác, cháu có thể khuyên quỷ sai giúp, biết đâu có thể cho ông bà vào địa phủ luân hồi đấy."
Sách lược lấy lui làm tiến của Hứa Già rất hữu hiệu, một oan hồn già mắc câu, mở miệng nói: "Cháu gái à, không hẳn chúng tôi muốn chết đâu, thế nhưng không thể không chết được. Gia đình chúng tôi chẳng giàu có gì, con trai lẫn con gái đều rất hiếu thảo. Người già chúng tôi khám bệnh uống thuốc liên miên, phung phí cực nhiều tiền, lại còn phải cần người hầu kẻ hạ nữa. Áp lực tuổi trẻ rất lớn, nên chúng tôi không muốn thành gánh nặng cho các con."
Lý do là tiền, vậy thì quá đơn giản! Nháy mắt Hứa Già đã có biện pháp, nàng nói: "Thưa các ông bà, ông bà cho rằng chết thì không tốn tiền sao? Để cháu nói cho ông bà nghe, càng tốn nhiều tiền hơn đấy! Khi các ông bà bắt đầu chết đi, thì xe tang, nhà tang lễ, hỏa táng, hũ tro cốt sẽ tốn bao nhiêu tiền đây? Còn phải mua đất chôn, ông bà có biết một mét vuông đất chôn người chết bây giờ giá bao nhiêu không? Ít nhất cũng phải mấy trăm ngàn đồng! Con ông bà đều hiếu thảo, chắc chắn sẽ bỏ tiền ra để tìm dịch vụ tốt nhất cho ông bà. Ông bà thử ngẫm lại xem, ông bà mà chết, thì bọn họ sẽ gánh trách nhiệm thêm nặng nề. Các ông bà ạ, ông bà biết không? Chỉ cần sống hơn 100 tuổi, chính phủ sẽ trợ cấp cho ông bà. Nếu sống hơn 150 tuổi, chính phủ sẽ nuôi ông bà. Nếu sống hơn 200 tuổi, chính phủ sẽ công nhận ông bà là bảo vật quốc gia. Nếu sống hơn 300 tuổi, người khác sẽ cung cấp tiền cho ông bà, con cháu đời sau không phải lo lắng chuyện ăn uống nữa. Ông bà thấy không? Triển vọng to lớn biết bao, vì các con, ông bà nên vạn thọ vô cương mới phải." Hứa Già nói rất chân thành, biểu tình xúc động, cường điệu hóa hành động.
Vừa nói xong, nhóm hồn ma lập tức giải tán.
"Tôi cứ thắc mắc tại sao mà người già nước ta sống càng ngày càng thọ, hóa ra là không chết nổi." Quan Tam nuốt nước bọt, nói: "Vợ à, em nói hệt như mấy người quảng cáo trên TV vậy." Hứa Già nhếch miệng, nháy mắt đưa tình với cô.
Quỷ sai thả Bao Viên ra, dựng ngón cái đối diện Hứa Già, nói: "Thiên tài!" Quan Tam đắc ý nói:" Dĩ nhiên, vợ tôi sau này sẽ thành luật sư đó."
Quỷ sai tán thưởng: "Hèn gì... ta nghe nói miệng lưỡi luật sư có thể biến người chết thành sống đấy. Vậy chúng ta đi đây." Gã nhỏ giọng nói với Bao Viên: "Đừng có quên đốt vàng mã đấy. Tên ta là Ngưu Đầu, nhớ kỹ đó." Bao Viên vội vàng gật đầu.
Nữ cương thi nhìn thấy quỷ sai sắp sửa đưa hồn Trịnh Khôn vào quỷ môn, xông lên ngăn cản. Quỷ sai nóng nảy: "Làm gì thế hả? Tên này không phải oan hồn, hắn làm nhiều chuyện xấu nên tuổi thọ tận rồi. Tránh ra coi, quỷ môn sắp biến mất rồi."
Quan Tam cùng Bao Viên ngăn nữ cương thi lại, để quỷ sai rời đi. Nữ cương thi sắp nổi điên, ánh mắt Hứa Già lóe sáng, núp sau lưng Quan Tam nói: "Cô muốn cứu người đúng không? Cô dẫn chúng tôi đi xem đi. Chồng tôi quen biết rất nhiều yêu quái ở thành phố N này, hơn nữa vị đạo trưởng này có pháp lực cao cường, bọn họ nhất định sẽ tìm ra cách cứu người nhà cô."
"Thật sao?" Nữ cương thi bán tín bán nghi, nhưng dần dần bình tĩnh trở lại.
Hứa Già thở phào nhẹ nhõm, nói: "Chúng tôi lừa cô thì được gì chứ? Cô cũng đã nghe cái tên họ Trịnh kia nói rồi, căn bản không biết cách cứu người của cô."
"Em lại rảnh việc quá vậy?" Quan Tam làu bàu. "Chúng ta đâu sợ cô ta."
"Cái đồ đầu heo này, chẳng may cô ta ghi hận, ám toán chị hay bạn bè chị thì sao? Ai chịu nổi được? Em và Điêu Vô Thủ chỉ là người thường thôi." Hứa Già lại nhỏ giọng, thì thầm: "Chúng ta cứ tận lực giúp đỡ xem, không giúp được thì cô ta cũng sẽ không làm khó đâu."
Quan Tam "hừ" một tiếng, cô quay đầu nhìn Bao Viên. Sau khi gấu mèo cứu mỹ nhân, mỹ nhân kia có chút thay đổi ấn tượng đối với cô, giọng nói cũng dịu dàng hơn. Bao Viên sướng đến mức nhảy tưng tưng.
"Đi nhanh chút coi! Trời sắp sáng rồi, hồn phách Tống Nhã phải về lại thân thể đấy." Quan Tam rất phản cảm với bộ dáng đầy tớ của Bao Viên. "Sao cô cứ ăn nói khép nép với bọn quỷ sai kia vậy?"
"Dân không đấu lại quan, chúng ta chỉ đứng ở vị thế chịu thua thiệt thôi."
Mọi người quay về tiệm mỳ trước, để hồn phách Tống Nhã nhập xác. Sau đó cùng nhau theo nữ cương thi dẫn về nhà.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiết Thanh Minh đi tảo mộ, nhìn thấy hơn mười bức tường, mỗi mặt tường có vài chục hốc tường. Phía trên treo biểu ngữ, ghi: Ưu đãi nhân dịp Tiết Thanh Minh - 9999 nguyên/cái. Lại tính toán một chút, một bức tường có diện tích chưa đến một mét vuông có giá khoảng bảy đến tám chục vạn đồng. Rốt cuộc cũng thấy được có người nghĩ ra cách kiếm tiền giống như bất động sản vậy. Vấn đề là mục tiêu của bất động sản là hướng chính phủ để bán đất. Còn mộ địa là hướng ai để bán vậy? Nếu độc giả nào công tác ở mộ địa, có thể giải đáp nghi vấn của tôi không?
Nhìn lại tổng thể một chút, với tốc độ viết văn như vậy, chưa đến một tháng sẽ toàn văn hoàn. Sao tôi siêng năng thế nhỉ?