Đô Thị Kỳ Tình Truyện

Chương 10
« Trước Sau »
"Tay mơ kinh doanh" gặp nhiều khó khăn, "cáo già thành phố" ra tay giúp đỡ. Kế sách của Hứa Già rất đơn giản, có thể phát huy toàn bộ ưu thế của Bao Viên - bói toán vỉa hè. "Có một công viên tự do nằm ở phía đông cách không xa cửa tiệm, nơi đấy có rất nhiều thầy bói. Khả năng coi bói của cô chắc chắn cao hơn bọn họ đấy." Bao Viên ưỡn ngực, đôi mắt tròn lóe sáng. "Đúng vậy, tôi mới là đệ tử chân truyền." Cô cũng không nghe Hứa Già nói hết, lập tức chạy ra ngoài. Hứa Già nhìn bóng lưng tròn trịa kia, nói với Quan Tam: "Chờ xem. Cô ấy sẽ còn quay lại." Quan Tam biết người yêu mình rất thông minh, nên ngoan ngoãn tiếp tục lắng nghe. Hứa Già liếc cô một cái, nói: "Ăn mặc rách rưới như vậy, lại không có đạo cụ, ai tin được cô ấy chứ?" Quả nhiên, đến ngày hôm sau, Bao Viên đáng thương lại ngồi xổm trước cửa tiệm. "Lại làm sao nữa đây?" Quan Tam phiền não. "Tôi vẫn chưa được ăn cơm." Bao Viên mở miệng nói một câu. Hứa Già nín cười, mở cửa đi vào trong tiệm. Quan Tam hít sâu một hơi, chỉ tay vào Bao Viên một lúc lâu mới thốt ra: "Ăn... ăn... ăn đi.." Bao đạo trưởng ăn uống no nê, sau đó dùng đạo bào vạn năng của mình lau miệng. Vẻ mặt cô đau khổ nói: "Hôm qua thu được chừng này." Cô duỗi ra bàn tay tròn vo của mình, vài đồng xu, trong đó có cả một mảnh tờ tiền nữa. "Không phải chứ?" Quan Tam chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. "Nhặt tiền dưới đất cũng không đến mức như vậy." Bao Viên cúi đầu, giống như trẻ con mắc lỗi. "Những cái này là được người ta bố thí cho tôi. Tôi chạy đến công viên ngồi nửa ngày, nhưng không ai tìm tôi nhờ đoán mệnh cho họ cả. Lúc sau có vài người tới, tự xưng là nhân viên quản lý công viên. Bọn họ đuổi tôi đi, nói nơi này không cho phép ăn mày ở. Tôi nói tôi không phải người ăn mày, tôi đến để coi bói. Bọn họ còn nói không cho phép tuyên truyền mê tín dị đoan. Tôi thấy nghi hoặc, hỏi vậy tại sao lại có nhiều thầy bói ở đây. Bọn họ nói những người đó phải trả phí để bày hàng. Tôi không nói lại bọn họ được, cho nên..." Hứa Già cố ý nói với Quan Tam: "Giúp người thì giúp cho trót đi." Muốn giúp ai cũng đều phải có vốn, tiền của cô khó khăn mới kiếm được. Quan Tam vội suy nghĩ, lập tức xác định được một người. Cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Điêu Vô Thủ, bên trong điện thoại truyền ra âm thanh khiến cô không tự chủ mà nuốt nước bọt. Qua một lúc lâu, âm thanh khàn khàn của Điêu Vô Thủ vang lên: "Quan Tam, cô là tên khốn! Tự nhiên gọi điện vào giờ này, cô muốn để cho người ta bị nghẹn mà chết à?" "Má nó, cô lại đưa gái về nhà chơi bời rồi. Cô nhanh tới đây đi, tôi có việc gấp cần nhờ đấy. Đúng vậy, ngay bây giờ! Nếu không tôi sẽ sang nhà cô đó." Mắt Quan Tam long lên sòng sọc, ngữ khí rất không vui vẻ. Điêu Vô Thủ vào cửa tiệm, tóc trên đầu vẫn còn lộn xộn, dục vọng bị kìm nén nên giọng nói của cô rất ai oán: "Cô gọi hồn tôi có việc gì?" Quan Tam túm lấy Bao Viên, đẩy ra trước mặt cô, nói: "Giao cho cô đấy." "Có ý gì đây?" Điêu Vô Thủ cảm thấy bất an. "Trang điểm giúp cô ta đi, biến cô ta thành người có tiên phong đạo cốt *, phù hợp với hình tượng thầy bói. Cô có con mắt nghệ thuật, nên việc này trông cậy vào cô đấy." * Nghĩa đen: Phong thái của người tiên, cốt cách người đạo đức. Quan Tam chỉ vào cây đũa gỗ cắm trên đầu Bao Viên, hướng Điêu Vô Thủ nói: "Thay cái đũa dùng một lần này đổi thành cái khác đi, nhìn chướng mắt quá." "Biến dưa hấu thành chuối tiêu... Cái này... cái này...độ khó quá cao rồi." Điêu Vô Thủ khó khăn nói. "Lấy tiền của tôi thì không vấn đề, nhưng mà.... Tiên phong đạo cốt? Chẳng thà để tôi đi coi bói còn dễ hơn." Quan Tam không để tâm, đẩy Bao Viên cùng Điêu Vô Thủ ra ngoài cửa, nói: "Mặc kệ cô, các người chuẩn bị mà không tốt thì đừng đến gặp tôi đấy." Giữa trưa hai người trở về, Quan Tam đang bận rộn, Hứa Già nhìn thấy Bao Viên vẫn giữ nguyên hình dạng như cũ, nàng hướng Điêu Vô Thủ hỏi: "Sao vẫn không thay đổi gì vậy?" Điêu Vô Thủ lắc đầu bó tay nói: "Khỏi phải hỏi, cái tên kia quá khó để hầu hạ. Tôi mang cô ta đi nhà tắm công cộng, người ta chê cô ấy quá bẩn nên không cho vào. Tôi không thể làm gì khác hơn là mang cô ta về nhà. Thế nhưng cô ta nhất quyết không chịu cởi đạo bào, đòi mặc quần áo tắm rửa. Tôi khuyên nhủ mãi, cuối cùng cô ta đồng ý. Ai ngờ cô ta tắm được mười phút là ra rồi, lại cầm lấy đạo bào đang để trong máy giặt mặc lại. Đạo bào kia bẩn không chịu nổi, đến mức không dám nhìn luôn, nhúng vào nước đều đen kịt. Có điều..." Đúng lúc Quan Tam mặt cắt đi ra, Điêu Vô Thủ vội vàng nhỏ giọng nói: "Quan Tam à, cái áo choàng đạo sĩ kia đúng là bảo vật đó. Lúc tôi nhúng nó vào nước xả ra có một lần, vậy mà nó không hề dính một giọt nước nào." "Cô quan tâm bảo vật của người khác làm gì? Sao cái đũa gỗ kia vẫn còn cắm trên đầu cô ta hả?" Quan Tam vội vội vàng vàng làm việc, không có lấy một giây nghỉ ngơi. Điêu Vô Thủ lẽo đẽo theo cô, nói: "Cô ta nói đấy là đào mộc kiếm, pháp khí của cô ta... nên không thể vứt đi được." "Vậy cô còn đứng đây làm gì? Mau dẫn cô ta đi bày quầy coi bói đi." Quan Tam ném phiền phức cho Điêu Vô Thủ. Điêu Vô Thủ chép miệng, nói: "Không phải là mang cô ta đến ăn cơm sao?" Sau khi Điêu Vô Thủ cùng Bao Viên đi rồi, Quan Tam ngỡ rằng mình có thể sống yên ổn được một thời gian. Ai ngờ đến ngày kế tiếp, con 'gấu trúc' kia lại tiếp tục ngồi xổm trước cửa tiệm của cô, câu đầu tiên vẫn là "Tôi vẫn chưa được ăn cơm." Quan Tam không thể nhịn được nữa, cô nói: "Bao Viên! Cô còn dám nói câu này thêm lần nữa, tôi sẽ đánh cô thành gấu trúc thật đấy." Hai tay Bao Viên luồn vào ống tay áo, đầu cúi thấp xuống, nói: "Hôm qua Điêu Vô Thủ giúp tôi trả phí bày hàng, cũng lấy lại giúp tôi tấm vải ghi khẩu hiệu kia, nhân viên quản lý cũng đồng ý cho tôi bày hàng. Thế nhưng đám thầy bói nói đây là địa bàn của bọn họ, ép tôi nộp phí bảo kê, tôi làm gì có tiền chứ? Bọn họ không giữ quy định chung liền lập nhóm phá rối, không cho tôi bày hàng." "Cô đúng là đồ ngu xuẩn." Quan Tam dùng sức cốc đầu Bao Viên. "Pháp thuật của cô để đâu hả? Tôi không tin cô không đánh lại được đám lưu manh đó." Bao Viên oan ức nói: "Thế nhưng đánh người là bị cảnh sát bắt đó. Trước kia tôi cùng tên ăn mày đánh nhau giành đồ ăn, bị cảnh sắt bắt. Về sau không ép được tôi nôn tiền ra, mới thả tôi đi." Hứa Già thật sự không nhịn được cười, nàng nói: "Quan Tam à, nếu không thì chị nhờ đám Hoa Nam giúp đỡ đi. Có đám yêu quái bảo hộ, nên sẽ không ai dám gây sự đâu." Quan Tam cực kỳ không tình nguyện. "Nhờ bọn họ giúp đỡ sao? Vậy phải tốn bao nhiêu thịt đây?" Mặc dù rất ấm ức, nhưng cô vẫn gọi điện thoại. Thực tế chứng minh biện pháp này là vô kế khả thi. Trước quầy hàng của Bao Viên, bên trái là Lang Uy, bên phải là Hoa Nam, khí thế rất nghiêm nghị khiến không ai dám trêu chọc. Những người đi đường đi ngang qua, thấy hai vị Hung Thần Ác Sát kia liền tự động lẩn mất. Liên tiếp ba ngày, Bao đạo trưởng chỉ có thể ăn nhờ ở đậu trong tiệm của Quan Tam. Quan Tam không chịu được cô cứ đến ăn chực, thế là dẫn theo một nhóm yêu quái hung dữ đến uy hiếp nhóm thầy bói kia, thuận tiện hỗ trợ Bao Viên tranh thủ cơ hội lôi kéo khách. Cô nghĩ rằng lần này có thể được cao chẩm vô ưu*. Ai ngờ không đến ba ngày, sáng sớm Bao đạo trưởng lại ngồi xổm trước cửa tiệm. *Thành ngữ Trung Quốc "Cao Chẩm Vô Ưu" (高枕無憂) theo nghĩa đen có nghĩa là kê cao gối ngủ mà không phải lo lắng. Nó thể hiện hình ảnh một người có thể ngủ trong hòa bình mà không có bất kỳ lo lắng cuộc sống nào hết, được sử dụng để mô tả sống một cuộc sống yên bình và không có ưu phiền. Hiện giờ Quan Tam đã được Bao Viên mài mòn đến tâm tình trở nên bình tĩnh ôn hòa, cô hỏi: "Thưa nữ đạo trưởng, thật ra ngài có âm mưu đánh sập tiệm tôi đúng không?" Bao Viên không lên tiếng, sau khi cô quét sạch mấy chén mỳ thịt heo, ợ hơi một tiếng rồi nói: "Ba ngày rồi tôi vẫn chưa được ăn cơm." Hứa Già vừa bực mình vừa buồn cười, vị đạo cô này quá vô dụng, nàng nói: "Đến cùng là chuyện gì xảy ra?" "Ba ngày nay có ba người đến tìm tôi đoán mệnh cho họ. Người đầu tiên hỏi về tài vận, mà mũi chính là tài tinh, đứng hàng Thổ Tức. Muốn nhìn tài phải nhìn mũi, tôi thấy mũi anh ta vừa cong lại còn hơi nhọn, tài vận chắc chắn không tốt, ai ngờ người kia sau khi nghe xong thì không chịu trả tiền cho tôi, lại còn chửi tôi một trận. Ngày thứ hai lại thêm một người, hỏi tôi về vận làm quan. Mà tài làm quan và chức quyền thì phải xem tướng ở giữa mặt, chính là giữa hai hàng lông mày. Tôi nhìn vào thì thấy lông mày ông ta có hoa văn bị phá hủy, hai mắt lại ửng đỏ, là biểu tượng gặp tai ương liên quan đến lao tù. Tôi vừa nói xong, ông ta cầm lấy cục gạch ném vào tôi. Ngày thứ ba, người thứ ba lại càng quá đáng hơn. Anh ta nói mỗi tối đi ngủ đều bị bóng đè. Từng mời rất nhiều thầy bói nhưng không có tác dụng, nên muốn nhờ tôi đến chỗ anh ta coi một chút. Sau khi tôi đến xác nhận đúng là có ma, cũng giúp anh ta đuổi ma đi rồi, vậy mà anh ta cho rằng tôi lừa đảo, còn đe dọa báo cảnh sát đến bắt tôi nữa." Bao Viên tự thuật đến thương tâm, nhưng nghe vào trong lỗ tai Quan Tam liền bị cho là bụng làm dạ chịu. "Bao Viên! Cái đầu tròn của cô chứa cái gì vậy hả? Chả lẽ bên trong toàn là thịt? Mẹ nó, cô không biết cách lừa người à? Người ta bỏ tiền ra là để mua sự yên tâm. Cô thì ngược lại, ăn ngay nói thật như thế. Người ta chửi cô đánh cô là còn may đấy. Nếu đổi lại là tôi thì tôi sớm giết chết cô rồi. Tôi nói cho cô biết này Bao Viên. Sống trong xã hội này, nếu không biết nói láo gạt người thì cô sẽ không bao giờ sinh tồn được đâu!" Bao Viên trợn tròn mắt: "Lừa người là không tốt mà? Hơn nữa sư phụ tôi cũng không dạy tôi cách lừa người khác." "Lừa người đâu phải ai cũng học được hả? Cô nhìn lại đám yêu quái xem, thời điểm chúng đến thành phố này đều đầu đất giống như cô vậy, hiện giờ thì sao? Đều có thể nói dối không chớp mắt, từng chút một học cách nói dối. Những chuyện này là phải có năng lực hiểu biết." Quan Tam dạy dỗ có hơi khát nước, cô hớp một chén lớn, sau đó hùng hổ nói: "Có điều cái tên nhờ cô đuổi ma kia thật sự quá đáng rồi. Cô yên tâm, đêm nay tôi sẽ đòi lại công bằng cho cô." Hứa Già sao chịu bỏ lỡ cơ hội được đại khai nhãn giới, nàng đòi đi theo. Quan Tam không có cách nào khác nên đồng ý. Ba người đến nhà gã đàn ông bị bóng đè kia, nhưng người đâu chưa thấy lại thấy con ma đang đứng đó. Sau khi bị Bao Viên đuổi đi, con ma vẫn còn tần ngần dưới lầu nhà gã. Quan Tam đứng từ xa đã ngửi thấy mùi ma quái, Hứa Già sợ đến rúc sâu vào ngực Quan Tam. Bao Viên nghi hoặc hỏi nó: "Không phải mi đáp ứng ta là sẽ rời khỏi đây sao?" Đôi mắt con ma lóe sáng, nhìn Hứa Già nói: "Tên kia có mắt như mù. Không biết đại sư lợi hại như vậy, còn dám đuổi đại sư đi. Đại sư cần gì phải ra mặt cho cái loại người như vậy chứ?" Hứa Già tựa vào đầu vai Quan Tam, thuật lại những lời con ma kia nói cho Quan Tam nghe. Quan Tam hỏi: "Mi cùng cái tên kia có ân oán gì?" Ánh mắt con ma nhìn Hứa Già càng ngày càng trắng trợn, nói: "Cũng không có ân oán gì. Chỉ là tên đó đa tình, luôn thích trêu chọc phụ nữ. Tôi khi còn sống cũng giống như anh ta vậy, cho nên ám anh ta để hưởng chút thoải mái." Hứa Già tức giận đến đỏ mặt, Quan Tam nghe Hứa Già kể lại, suy nghĩ rồi nói: "Mi cùng chúng ta đi vào tìm tên kia đi." Chuông cửa vang lên, gã đàn ông ôm một người phụ nữ mặt mũi đầy son phấn ra mở cửa. Nhìn thấy Bao Viên, định mắng cô vài câu. Quan Tam nhanh tay đẩy gã ngã xuống đất, cầm tay Hứa Già nhanh chóng vào nhà, quay đầu ra lệnh cho Bao Viên: "Đóng cửa, thả ma ra." Bao Viên khẽ giật mình, nói: "Đóng cửa thì được. Nhưng ma đâu phải chó, thả thế nào được?" Quan Tam nhìn Bao Viên đầy ghét bỏ, nói: "Cô không muốn con ma ám tên này nữa à?" Cô lại hung hăng đối diện gã đàn ông nói: "Cô ta giúp đỡ anh đuổi ma, vậy mà anh đã không trả tiền lại còn đòi báo cảnh sát bắt người. Được lắm! Hôm nay tôi sẽ cho anh được mở mang kiến thức, hưởng thụ cảm giác bị ma ám đi." Sắc mặt gã đàn ông lộ ra khiếp sợ. Hứa Già hiểu rõ cảm giác này, người bình thường tuyệt đối không thể chịu nổi, cảm giác lạnh lẽo khiến tâm hồn như bị đông cứng, tuyệt vọng khôn cùng. Qua một lúc sau, toàn thân gã đàn ông run lên, răng va vào nhau lập cập. Người phụ nữ lòe loẹt kia thì đã sớm bất tỉnh. "Đủ rồi." Quan Tam ngăn con ma lại, nắm đầu gã đàn ông, cười lạnh nói: "Thế nào? Có muốn thử thêm lần nữa không?" Gã nức nở nói: "Đừng... Xin tha mạng... Đạo trưởng... van cô cứu tôi với...Tôi biết sai rồi... Tiền... tiền... tôi sẽ đưa cho cô..." Quan Tam buông gã ra, hỏi: "Cho bao nhiêu?" Gã run rẩy mở ví tiền, lấy ra một tấm thẻ ATM, nói: "Trong thẻ có ba vạn.... cho các cô hết đấy..." Quan Tam nghe đến con số kia thì rất đắc ý, hỏi: "Ngân hàng có gần đây không?" "Đi xuống lầu... rẽ phải... có cái máy rút tiền tự động..."Gã thành thật khai báo. "Thế thì tốt, tôi cho anh mười phút đồng hồ đi rút tiền, quá mười phút chúng tôi đuổi theo anh đấy. Muốn cầu giúp đỡ hay báo cảnh sát đều tùy anh." Quan Tam ngồi lên ghế, ra vẻ kiểu cách nói: "Mười phút bắt đầu." "Không dám không dám, tôi lập tức đi rút tiền ngay." Gã điên cuồng chạy vèo ra ngoài. Bao Viên phàn nàn: "Tiền thì tự chúng ta rút là được rồi, đâu cần làm phiền anh ta?" Quan Tam mắng cô: "Mẹ nó. Cô đúng là đồ ngu ngốc. Cô muốn bị camera ngân hàng quay được hả? Chẳng may có chuyện gì xảy ra, đám cảnh sát Lý Thiếu Dị đến làm phiền thì sao?" Một lát sau, gã đàn ông cầm một xấp tiền mặt trở về, cung kính đưa tiền. Xem chừng là chạy đến nóng người, gã lấy lại chút tinh thần, run rẩy nói với Quan Tam: "Thưa đại tỷ, thật sự tôi không có ý gây chuyện với đại sư đâu. Chị không biết đó thôi, người khác đến trừ tà đều bày biện hương khói, niệm bùa chú. Còn vị đại sư này chỉ dạo qua một vòng phòng ngủ của tôi, rồi đi ra ngoài nói đã đuổi được ma rồi, mọi việc được giải quyết chưa đến một phút đồng hồ. Làm sao mà không nghi ngờ cô ta lừa đảo được chứ?" Quan Tam hơi đồng tình, cô và Bao Viên cùng lúc đưa tay lấy tiền. Hai người còn đang giằng co, mặt Hứa Già bỗng trắng bệch, nàng nắm quần áo Quan Tam kéo kéo. Quan Tam buồn bực nói: "Sao vậy? Đang yên đang lành...." Hứa Già chán ghét nói: "Con ma kia... vừa làm trò đồi bại với em...." Quan Tam nổi giận: "Bao Viên! Cô khiến cho con ma kia hiện nguyên hình cho tôi!" Bao Viên giành được tiền, đột nhiên như biến thành người khác vậy. Cô nhanh tay lẹ mắt lục lọi túi vải, lấy ra một cái bùa ném lên không trung. Trong phòng khách dần hiện ra một bóng người, con ma kia biến trở lại nhân dạng. "Mi dám bắt nạt người yêu ta hả?" Đôi tay Quan Tam kêu răng rắc, vung lên nắm đấm. Con ma bị đánh đau không chịu được, liền van xin: "Xin lỗi... tôi sai rồi...tôi sai thật rồi...Không phải tôi cố ý đâu... Chỉ tại người yêu cô ăn mặc hở hang quá... tôi nhịn không được..." "Mẹ nó. Quần Jean, áo thun mà mi dám nói là hở hang hả?" Câu nói cuối của con ma như châm ngòi nổ trong lòng Quan Tam. Cô nghiến răng kèn kẹt, chạy vào phòng bếp lôi ra một con dao. Con ma kia thấy tình hình không ổn, vội quỳ rạp xuống: "Đại tỷ à, chị muốn làm gì vậy?" "Thiến mi." Tay phải Quan Tam che miệng nó, tay trái giơ dao bổ xuống rất dứt khoát. "Thiến ma rất tiện đó, không sợ phải thấy máu." Cô cũng không thèm nhìn đến con ma đang khổ sở lăn lộn dưới đất, hướng Bao Viên nói: "Tiễn nó đến Hoàng Tuyền đi." Sau khi ba người ra ngoài, tâm tình mỗi người khác nhau. Quan Tam bị Bao Viên chê cười đến mặt nhăn thành bánh bao, trong lòng cô tức giận. Cô không thể phí cả nửa ngày mà chẳng được gì, quyết định thử một chút. Mặc dù cô biết bánh bao mà bị chó đói nuốt mất, xác suất nôn ra là rất thấp. "Bao Viên à, tôi đã dành nửa ngày giúp đỡ cô rồi. Chí ít cũng phải chia chút tiền cho tôi chứ. Huống gì tôi đã cho cô ăn chực nhiều lần rồi." Bao Viên nhắm mắt, nghiêm túc bấm ngón tay tính toán. "Tôi đã ăn hết hai mươi bảy chén mỳ thịt. Tổng cộng là 270 đồng." Cô lấy ra ba tờ tiền, nhét vào tay Quan Tam. "Thối lại 30 đồng." "Má nó, thối cái gì mà thối!" Quan Tam cầm tiền nhét vào túi, khẩu khí cáu gắt. "Tôi không có tiền lẻ. Đây là cách cô báo đáp tôi à?" "Tôi thật lòng cảm ơn cô." Bao Viên cực kỳ thành thật nói. "Biến lẹ đi." Quan Tam mất khống chế nói. Bao Viên hí ha hí hửng đi về. Quan Tam cùng Hứa Già tay trong tay về nhà. Trên đường đi Hứa Già luôn trầm mặc. Đến cửa căn hộ, Hứa Già đột nhiên dừng lại, nhìn Quan Tam đang kinh ngạc, nói: "Ôm em đi." Quan Tam là người tay nhanh hơn não, ngay lập tức ôm Hứa Già vào lòng. Hứa Già hít một hơi thật sâu, nhớ lại ngày xưa từng cùng tình đầu ôm nhau, trên người anh rất sạch sẽ ôn hòa, thoang thoảng mùi nước hoa đàn ông, anh luôn khiến người khác cảm thấy đây là một người rất nam tính. Nhưng so với cái ôm hiện giờ, chặt đến mức khiến cho nàng thở không nổi, còn có mùi dầu ăn nữa. Thế nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy rất yên bình. Người này chỉ đam mê thân thể nàng, vậy mà lại tận tâm tận lực bảo vệ, không để cho nàng chịu khổ oan ức. Giờ phút này nàng thật sự cảm tạ ông trời, để cho nàng gặp phải một cô gái như vậy. Trong đầu Quan Tam lúc này mới bắt đầu suy nghĩ, cô phi thường mừng thầm. Xem ra những hình ảnh nóng bỏng trong mơ sắp thành hiện thực, không lâu nữa là có thể thực hành rồi. Ha ha ha... Suy nghĩ của tác giả: Vài ngày trước tôi có đọc một bản tin, một người đàn ông sàm sỡ một cô gái trên xe buýt. Sau đó bị bắt nhưng vẫn chống chế, trách cứ cô gái kia ăn mặc quá thu hút. Tôi tập trung nhìn lại, thì thấy trời lạnh như vậy, cô gái kia mặc áo khoác đen, che thân thể rất kỹ càng. Rốt cục cũng ngộ ra được thế nào là nói dối không chớp mắt! Nghe nói ở nước ngoài có một vụ trên tòa án, do cô gái ăn mặc mát mẻ nên chủ tọa phán tên đàn ông bỉ ổi kia vô tội. Đạo lý trên thế giới này... càng ngày càng mờ mịt...
« Trước Sau »