HE Với Mẹ Của Nữ Chính - Hề Mộc Tiêu Tiêu
Chương 85: Hoàn chính văn
"Vậy tụi chị đi đây. Có chuyện gì thì em gọi cho chị, nếu đi chơi thì tốt nhất là để chị gái em đi cùng."
Cố Trản Từ càng ngày càng lo lắng, như thể nếu Tô Minh không ở dưới tầm mắt của cô thì sẽ xảy ra chuyện, rõ ràng chỉ là xa nhau một buổi tối mà thôi.
Tô Minh vỗ ngực cam đoan: "Yên tâm đi, em làm gì cũng sẽ báo cáo với chị. Em sẽ ngoan ngoãn chờ chị về."
Cố Trản Từ cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhất là khi Cố Thời Nguyệt và Lâm Ý đang đứng nhìn bên cạnh, cô nói: "Bọn chị đi đây."
Cố Thời Nguyệt: "Tạm biệt."
Lâm Ý: "Tạm biệt."
Tô Minh cười: "Tạm biệt, hai em học hành chăm chỉ nhé."
Cố Thời Nguyệt mặt không cảm xúc: "Vâng."
Rõ ràng họ cùng tuổi, nhưng Tô Minh lại muốn làm mẹ kế của cô, không đúng, Tô Minh giờ đã là mẹ kế của cô rồi.
Sau khi Cố Trản Từ đưa Cố Thời Nguyệt và Lâm Ý đi, Tô Minh nằm dài trên sofa chán chường. Gần đây, Teddy càng ngày càng béo, Tô Minh nhấc nó lên, chụp vài tấm ảnh để làm meme. Trong nhóm chat đã bắt đầu sôi nổi, nhóm này từ khi lập ra chưa bao giờ ngừng hoạt động, mọi người lúc nào cũng rôm rả.
Tô Minh: "Meo meo rình coi.gif."
Lộ Lộ: "Bạn Tô Minh, hôm nay Cố Trản Từ đưa con đi học mà bạn không đi theo à?"
Tô Minh: "Không, em đang phòng không gối chiếc đây."
Văn Việt: "Em ấy cũng là trẻ con mà."
Lộ Lộ: "Cũng đúng, nói vậy thì Cố Trản Từ đúng là "trâu già gặm cỏ non" thật rồi, kích thích ghê. Tối nay ra ngoài chơi không? @Minh Minh thích bạn."
Tô Minh: "Không được rồi, chiều nay em còn có tiết học. Với lại, chị Trản Từ không ở đây, em không dám ra ngoài chơi."
Lộ Lộ: "U là trời, sợ vợ ghê."
Tô Minh cố ý đăng bài trong nhóm để làm màu, quả nhiên, Cố Trản Từ lập tức nhắn riêng: "Nếu em ra ngoài chơi, nhất định không được uống rượu. Em biết rõ tửu lượng của mình rồi đấy."
Tô Minh sớm đã không dám uống rượu nữa, cô trả lời: "Yên tâm, em không ra ngoài đâu."
Cố Trản Từ: "Ừ."
Sau đó, Cố Trản Từ liên tục báo cáo hành trình cho Tô Minh.
"Lên máy bay rồi."
"Xuống máy bay rồi."
"Đến trường rồi."
"Đã tới ký túc xá của trường."
Lúc này, Tô Minh đang ngồi trong lớp học, tay cầm điện thoại nhắn tin trong ngăn bàn, khóe miệng khẽ nhếch: "Mấy người ở S đại có phải nghĩ chị là chị gái của Cố Thời Nguyệt không á?"
Cố Trản Từ: "Ừ, nếu chị nói mình là mẹ của con bé, thế nào họ cũng nghĩ chị là mẹ kế."
Tô Minh khen: "Dù sao chị cũng trông trẻ đẹp thế mà."
Cố Trản Từ không nói gì, nhưng trong lòng như đang nở hoa.
Cố Trản Từ: "Thôi nhé, đây là lần đầu Cố Thời Nguyệt đi xa như vậy, chắc con bé chưa quen. Để chị lo mọi việc xong xuôi đã, về khách sạn rồi mình nói chuyện tiếp."
Tô Minh: "Chị cứ lo việc ở đó đi."
Khó khăn lắm mới đến giờ tan học, Tô Minh vừa ăn tối xong đã nằm trên sofa chờ tin nhắn của Cố Trản Từ.
Cố Trản Từ: "Chị lo xong việc ở trường rồi. Chị nhờ Cố Thời Nguyệt chụp mấy tấm ảnh, môi trường ở đây cũng đẹp. Sau này em có thể đến đây tham quan."
Cô gửi ảnh qua.
Tô Minh phóng to bức ảnh, Cố Trản Từ đứng trước biểu tượng của trường, khóe môi hơi nhếch lên nhưng trông giống lãnh đạo đi thị sát hơn: "Sao chụp ảnh mà chị lại giữ mặt nghiêm như thế?"
Cố Trản Từ: "Đối mặt với Cố Thời Nguyệt, chị không cười nổi. Bản năng muốn giữ vững hình tượng người mẹ nghiêm túc trong lòng con bé."
Tô Minh: "Rõ ràng khi đứng trước em chị lại không thế."
Cố Trản Từ thừa nhận: "Em đặc biệt mà."
Trong lòng Tô Minh ấm áp: "Em thích nghe chị nói những lời ngọt ngào."
Cố Trản Từ: "Chị vừa không nói gì hết, chỉ là nêu sự thật thôi."
Tô Minh chợt nảy ra ý tưởng: "Chúng ta gọi điện thoại đi. Em dạy chị vài thứ mới, rất thích hợp cho những cặp đôi xa cách."
Cố Trản Từ nửa tin nửa ngờ, đến khi gọi điện xong, cô cuối cùng cũng hiểu thế nào là "vài thứ mới." Tô Minh luôn biết cách thêm chút gia vị kích thích vào cuộc sống vốn bình đạm của họ.
***
Trong văn phòng, Cố Trản Từ ngồi thẳng, tay lướt chuột, chân mày hơi nhíu lại khi xem báo cáo công ty.
"Cố tổng, đây là tài liệu chị cần."
"Cứ để ở đây." Cố Trản Từ vừa nói vừa ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tô Minh với nụ cười rạng rỡ: "Bất ngờ không, kinh hỉ không?"
Cố Trản Từ mỉm cười: "Bất ngờ, đóng cửa lại đi."
Tô Minh nghe lời đóng cửa lại rồi tiến đến, dựa vào vai Cố Trản Từ từ phía sau, lẩm bẩm: "Em tan học rồi, trong nhà không có ai. Hồi trước còn có Cố Thời Nguyệt, giờ chỉ còn mình em với Teddy nhìn nhau cười không nói..."
Cố Trản Từ nghiêng đầu, vuốt ve má cô: "Xin lỗi, dạo này chị bận quá, không có thời gian ở bên em."
Tô Minh lắc đầu: "Không sao, là do em quá rảnh thôi."
Cố Trản Từ hỏi: "Em không định đến chỗ chị gái em à?"
Tô Minh cười nói: "Lần trước em về nhà, thấy sofa bừa bộn lắm, mặt Ninh Minh thì đỏ ửng, rõ ràng hai người họ chẳng có thời gian để ý đến em. Chị gái em đã cô đơn lâu rồi, cuối cùng cũng có người yêu, em không muốn làm phiền họ."
Cố Trản Từ nhướng mày: "Em cũng biết nghĩ cho họ nhỉ."
Tô Minh hừ nhẹ: "Ai bảo chị dạo này về là ngủ ngay, ngoài thời gian ngủ, chúng ta chẳng có bao nhiêu thời gian bên nhau. Em có làm phiền chị làm việc không?"
Cố Trản Từ lắc đầu, có chút áy náy: "Không, chỉ là ở đây hơi nhàm chán, em chắc sẽ thất vọng."
Tô Minh giơ tay xoa bóp vai cho Cố Trản Từ: "Em thấy cũng thú vị mà."
Cơ thể căng cứng của Cố Trản Từ dần thả lỏng, cô nhắm mắt dựa vào Tô Minh: "Xong đợt bận này, chị sẽ có thời gian rảnh, khi đó mình sẽ đi chơi."
Tô Minh nói đùa: "Bận xong đợt này thì cũng gần Tết rồi."
Cố Trản Từ mở mắt, thở dài: "Thời gian trôi nhanh thật, rõ ràng chúng ta mới dọn về ở chung không lâu."
"Có lẽ đúng như người ta nói, khoảng thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi." Tô Minh cúi xuống hôn nhẹ lên má Cố Trản Từ.
Cố Trản Từ xoay người lại, nâng khuôn mặt của Tô Minh lên và hôn cô, nhiệt độ trong phòng dần tăng lên. Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên khiến bầu không khí trở nên khó chịu, Cố Trản Từ nhẹ nhàng vuốt ve trấn an Tô Minh.
Tô Minh ngồi ngoan ngoãn trên chiếc ghế sofa đối diện bàn làm việc.
Cố Trản Từ chỉnh lại cổ áo rồi lạnh nhạt nói: "Vào đi."
"Cố tổng, đây là phương án chị yêu cầu." Quản lý bộ phận kế hoạch nhanh chóng nhận ra tình huống, thầm nghĩ sao mình lại xui xẻo đến thế, lần nào sếp gặp gỡ người tình anh ta cũng vô tình bắt gặp.
Cố Trản Từ không biểu lộ cảm xúc: "Ừ, cậu ra ngoài đi."
Người quản lý nhanh chóng rời khỏi phòng, khéo léo đóng cửa lại.
Cố Trản Từ nhún vai, bất đắc dĩ: "Không hôn nữa được rồi."
Tô Minh cười: "Chị làm việc đi, em xem phim một chút."
Tô Minh mở máy tính bảng, xem phim say sưa. Ban đầu, Cố Trản Từ còn nghe thấy cô phát ra vài âm thanh, nhưng đến khi ngẩng đầu lên, Tô Minh đã tựa vào ghế sofa ngủ rồi.
Cố Trản Từ đứng dậy định lấy chăn mỏng đắp cho cô.
Tô Minh mở mắt: "Em ngủ quên à?"
Cố Trản Từ gật đầu: "Hết giờ rồi, về ngủ thôi."
Tô Minh nhìn đồng hồ: "Vẫn chưa hết giờ mà."
Cố Trản Từ cười nhẹ: "Công việc hôm nay xong rồi, chị tan làm sớm. Em muốn ăn gì?"
Tô Minh nghĩ ngợi rồi nói: "Mình đi ăn thịt nướng nhé."
Cố Trản Từ nhẹ nhàng chỉnh lại tóc cho Tô Minh, cười nói: "Trên đầu em có hai sợi tóc dựng đứng lên, ép mãi không xuống được."
Tô Minh đưa tay vuốt tóc: "Kệ nó, cùng lắm thì để người ta hiểu lầm là bọn mình vừa làm trò gì trong văn phòng, cái gọi là văn phòng play á."
"Em lại nghịch ngợm rồi." Cố Trản Từ liếc nhìn Tô Minh, rồi đột nhiên nét mặt thay đổi: "Cơ Uẩn vừa nhắn tin cho chị."
Tô Minh tò mò hỏi: "Cô ta tìm chị làm gì?"
Cố Trản Từ đưa điện thoại cho Tô Minh xem: "Cố Hoài Tín muốn gặp, nhưng kệ ông ta, tụi mình đi ăn trước đã."
Tô Minh liếc qua: "Ừ."
Sau khi ăn thịt nướng, Cố Trản Từ và Tô Minh lái xe từ tốn tới điểm hẹn. Vừa bước vào, không khí căng thẳng tràn ngập, cùng với tiếng chửi bới thô bạo của Cố Hoài Tín: "Cố Trản Từ, mày và Ninh Minh đều là hạng đàn bà lẳng lơ, ngay cả người phụ nữ của tao cũng dám đụng vào!"
Cố Trản Từ ban đầu có chút bối rối, nhưng sau đó đôi mắt trở nên lạnh lùng, khoanh tay lại, giọng cứng rắn: "Không phải là học từ ông sao? Thầy giỏi trò ngoan, tôi chỉ là vượt qua ông mà thôi."
Cố Hoài Tín tức giận đến mức tay cầm điếu thuốc phát run.
Cố Trản Từ sau khi buông lời chế giễu, quay người định rời đi: "Nếu ông chỉ gọi tôi đến đây để nói mấy chuyện này thì tôi đi đây."
Cố Hoài Tín gầm lên: "Đứng lại!"
Cố Trản Từ chẳng thèm để ý, dẫn Tô Minh đi thẳng ra ngoài. Nhưng họ không rời khỏi hẳn mà dạo bộ quanh vườn, nơi Cơ Uẩn đang ngồi trên ban công của nhà kính.
Cơ Uẩn mỉm cười: "Thật ngại quá, mấy hôm trước Lộ Lộ không cẩn thận cắn vào cổ tôi. Ông ta nhìn thấy và không hiểu sao lại một hai nghĩ là do cô."
Cố Trản Từ nhếch môi: "Cơ tiểu thư, tôi nghĩ mục đích của cô đã đạt được rồi. Nghe nói công ty của cô đã hoạt động bình thường. Nếu cô định ở bên Lộ Lộ, hãy dẹp bỏ thân phận này đi."
Cơ Uẩn vẫn cười tươi: "Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi. Tôi và Cố Hoài Tín chỉ là quan hệ hợp tác, muốn cắt là cắt. Còn tôi và Lộ Lộ, chúng tôi là người tình ta nguyện, tạm thời không cần suy xét quá xa."
Cố Trản Từ không nói thêm gì, tiếp tục cùng Tô Minh đi ngắm hoa trong nhà kính.
"Nhà kính này là mẹ chị làm. Ngày xưa bà ấy không được phép rời khỏi căn nhà này, trên người lúc nào cũng có những vết bầm tím kỳ lạ." Giọng Cố Trản Từ trở nên lạnh băng, "Nhưng Cố Hoài Tín chỉ luôn tìm lỗi ở người khác, dù rõ ràng chính ông ta mới là nguồn gốc của mọi vấn đề."
Tô Minh lên tiếng: "Vì ông ta là một kẻ biến thái."
Cố Trản Từ khẽ cười: "Chị vừa nhớ ra một việc."
Cô lấy điện thoại và gọi điện, sau đó quay lại chỗ Cố Hoài Tín.
Cố Hoài Tín thấy cô, hỏi gay gắt: "Mày quay lại làm gì?"
Cố Trản Từ cười lạnh lùng: "Tôi đã mời bác sĩ đến khám cho ông."
Cố Hoài Tín quay mặt đi. Cơ thể ông ta vốn rất khỏe mạnh, từ nhỏ đến lớn chưa từng ốm đau gì, trừ việc thời trẻ bị tổn thương khi dính líu đến mẹ kế, khiến ông ta gặp vấn đề về chuyện sinh lý, còn lại thì chẳng có vấn đề gì khác.
Cố Trản Từ ngồi im một bên, Tô Minh vẫn mù mờ không hiểu chuyện gì xảy ra, một lúc sau thì bác sĩ Lục đã nhanh chóng xuất hiện. Sắc mặt Cố Hoài Tín lập tức biến đổi.
Cố Trản Từ bình thản nói: "Ông hẳn là nhớ bác sĩ Lục, chuyên gia hàng đầu về tâm thần học tại bệnh viện thành phố. Chính ông ấy đã chẩn đoán bệnh tâm thần của mẹ tôi ngày trước."
Giọng Cố Hoài Tín trầm đặc, tức giận: "Cố Trản Từ!"
Nhưng Cố Trản Từ không để ý, giọng cô dịu dàng: "Bác sĩ Lục, xin mời khám cho ông ta."
Bác sĩ Lục đeo kính không gọng, dáng vẻ nhã nhặn, từ tốn nói: "Ông Cố, dựa trên đánh giá tâm lý trước đây của chúng tôi, chúng tôi nghi ngờ ông đang mắc chứng hoang tưởng nghiêm trọng và có xu hướng bạo lực. Điều này cần được điều trị tích cực, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Cố Hoài Tín phẫn nộ: "Đánh giá từ đâu ra? Tôi chưa từng đến bệnh viện của các người!"
Bác sĩ Lục vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, rút sổ y bạ ra: "Dựa trên hồ sơ điều trị rối loạn cương dương của ông, cùng với những kiểm tra khác trong nhiều năm qua, và cả hành vi bạo lực, kiểm soát tâm lý đối với vợ cũ."
Nghe đến mấy từ quen thuộc này, Cố Hoài Tín không thể chịu nổi nữa, ông ta ném mạnh chiếc tẩu thuốc xuống đất, tạo nên tiếng vang nặng nề: "Cút đi!"
Cố Trản Từ mỉm cười nhẹ nhàng: "Từ giờ, bác sĩ Lục sẽ thường xuyên kiểm tra cho ông. Ông còn nhớ căn phòng trên tầng hai không? Chính là cái phòng nhỏ mẹ tôi từng bị nhốt đấy."
Cố Hoài Tín giật mình, run rẩy nói: "Tụi bây đều là lũ điên."
Cố Trản Từ thản nhiên: "Ông là người bình thường lại sống như một người điên, rồi lại bức người khác phát điên, vậy kẻ thực sự bị điên là ai?"
Cố Hoài Tín giơ tay run run: "Tao sẽ triệu tập hội đồng quản trị, tao sẽ thay đổi hết các vị trí trong công ty."
Cố Trản Từ khẽ cười: "Xin lỗi các chú bác, cha tôi vừa được chẩn đoán mắc bệnh tâm thần, ông ấy có thể đưa ra những quyết định bất thường, mong mọi người thông cảm. Ông nghĩ liệu họ có tin vào những gì ông nói không?"
"Ông đoán xem họ sẽ tin tưởng vào một người như ông, chỉ là cái vỏ trống rỗng, vô hồn, hay là tin vào tôi, người mang đến cho họ hy vọng và lợi ích? Xin lỗi, công ty của ông và cơ thể của ông đã không còn thuộc về sự kiểm soát của ông từ lâu rồi."
Cố Hoài Tín trừng mắt: "Mày..."
Cố Trản Từ kéo Tô Minh rời khỏi nhà của Cố Hoài Tín.
Tô Minh lo lắng nói: "Chị."
Cố Trản Từ mệt mỏi: "Chị muốn đi thăm mẹ."
Tô Minh cùng Cố Trản Từ đến viện điều dưỡng. Ôn Tĩnh cúi đầu đang đan áo len, vẫn là kiểu áo trẻ con, Cố Trản Từ theo bản năng đưa tay chạm vào chiếc áo len đó.
Ôn Tĩnh nhẹ nhàng vỗ vào tay cô: "Đừng động vào lung tung."
Cố Trản Từ rụt tay lại: "Trời tối rồi, đan áo buổi tối không tốt cho mắt đâu."
Động tác đan áo của Ôn Tĩnh ngừng lại: "Trời tối rồi, mẹ phải đi ngủ, nấm độc, con cũng nên ngủ sớm đi."
Tô Minh gật đầu: "Chúc dì ngủ ngon."
Sau khi tiễn Ôn Tĩnh vào giấc ngủ, Cố Trản Từ không mục đích đi dạo quanh con đường nhỏ trong viện điều dưỡng. Trời lạnh, Tô Minh nắm lấy tay cô: "Em cũng có thể đan cho chị mà."
Cố Trản Từ ngạc nhiên: "Em biết đan áo len sao?"
Tô Minh ngẩng cao đầu, tự hào nói: "Em khéo tay lắm, cái gì mà em không biết làm chứ."
Cố Trản Từ nắm lấy tay cô, hôn nhẹ lên: "Vợ của chị thật giỏi."
Tô Minh: "......"
Cố Trản Từ ngước nhìn ánh trăng lạnh lẽo trên trời: "Hồi nhỏ mẹ chị rất thích đan áo len cho chị, giờ nghĩ lại, có lẽ vì mẹ bị nhốt nên chỉ có thể giết thời gian bằng cách này."
Tô Minh lắc đầu: "Ngoài điều đó ra, còn vì dì yêu chị. Dì bây giờ vẫn đan áo cho chị, những chiếc áo nhỏ đó thật đáng yêu."
Cố Trản Từ mỉm cười: "Đúng vậy, chúng ta đi thôi, ở đây lạnh dễ bị cảm lắm."
***
Đến kỳ nghỉ, Tô Minh nói là làm, mua len về và bắt đầu học đan áo. Cố Trản Từ cầm cuộn len, bảo cô dừng tay, rồi quấn len quanh ngón tay giữa của cô.
Tô Minh thấy ngón tay ngứa ngáy: "Trước chị nói tay em phải dùng nhiều, không được đeo nhẫn mà?"
Cố Trản Từ ho khẽ: "Khi cần thì có thể tháo ra mà."
Tô Minh đùa: "Không phải chị muốn kết hôn với em đấy chứ? Nghe nói nhẫn có thể trói buộc một người, chị muốn trói em mãi mãi sao? Giữ em bên cạnh chị?"
Cố Trản Từ nghiêm túc: "Không phải, Tô Minh, chị sẽ không bao giờ ràng buộc em. Khi em ở bên chị, em có thể làm bất kỳ điều gì em muốn, chị sẽ luôn ủng hộ em."
Tô Minh: "Ừm, em tin chị."
Cô chỉ muốn làm một nhà thiết kế "cá mặn" thôi.
*Cá mặn: kiểu thích ăn no chờ chết, bình đạm không dính vào drama.
Cố Trản Từ: "Xòe hai tay ra, để chị đo tay em."
Tô Minh hỏi: "Bình thường chị không phải đo suốt rồi sao?"
Tai Cố Trản Từ nóng lên: "Đừng nhảm nhí."
Cố Trản Từ nắm lấy cuộn len, vẻ mặt nghiêm túc, quấn một vòng quanh ngón giữa tay phải của Tô Minh, sau đó đo các ngón tay khác.
Tô Minh để mặc cho cô làm, chân mày hơi nhướng lên: "Em nói trước nhé, em chỉ đeo một chiếc nhẫn thôi, đeo nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến đời sống hạnh phúc đấy."
Cố Trản Từ: "Chị chỉ đo thử thôi mà."
Đột nhiên cô cảm thấy rất hứng thú với số đo cơ thể của Tô Minh, mặc dù có bộ phận cô đã từng dùng ngón tay đo qua rồi.
Khi họ đang đo, Tô Hào gọi điện: "Nghe nói ba cô mới bị phát hiện có vấn đề về thần kinh, gần đây đang hợp tác điều trị phải không?"
Cố Trản Từ hỏi: "Cô không thấy ông ta giống kẻ điên sao?"
Tô Hào đã hiểu ra: "Cô thật nhẫn tâm. Ba mẹ tôi muốn gặp hai người, hình như có chuyện cần bàn bạc."
Cố Trản Từ không nghĩ nhiều, cùng Tô Minh đi. Bên cạnh mẹ Tô là một bé gái bốn tuổi, Cố Trản Từ có linh cảm không lành.
Mẹ Tô đang nói chuyện với Tô Hào: "Đây là Lôi Lôi, con của anh họ con, đáng yêu không?"
Tô Hào ôm Ninh Minh: "Cũng được."
Mẹ Tô lườm cô: "......"
Bé gái buộc tóc hai bên, nhìn thấy Cố Trản Từ liền ôm chặt lấy chân cô không buông.
Cố Trản Từ: "......"
Mẹ Tô cười rạng rỡ, những nếp nhăn ở khóe mắt hiện rõ: "Trản Từ, có vẻ như con rất được trẻ con yêu thích nhỉ."
Cố Trản Từ không phủ nhận: "Có lẽ là vậy."
Mẹ Tô nói với giọng đầy ẩn ý: "Trẻ con dễ thương thế này, hai đứa đã từng nghĩ đến..."
Cố Trản Từ: "Con và Tô Minh đã nghĩ đến rồi."
"Thật sao?" Mẹ Tô bừng sáng cả người, nhìn Cố Trản Từ mà cười không ngừng.
Tô Minh thì thầm hỏi: "Chị định có con thật sao?"
Cố Trản Từ lắc đầu: "Không, công việc chị bận, hơn nữa chị cũng không thấy cần thiết phải truyền lại gen của mình."
Dù sao thì xác suất cao là cô sẽ di truyền bệnh tâm thần.
Tô Minh thắc mắc: "Vậy chị định gì?"
Cố Trản Từ cười: "Em đoán thử xem."
Tô Minh: "Em biết rồi."
Khi hai người đang trò chuyện, Cố Trản Từ đi ra ban công, định nhắn tin cho Cố Thời Nguyệt. Khi nhìn kỹ lại thì không thể thu hồi được nữa, vì không biết từ lúc nào cô đã lỡ tay gửi một biểu cảm.
Cố Trản Từ: "Meo meo rình coi.gif"
Cố Thời Nguyệt: "Chị là Tô Minh phải không? Mẹ tôi không biết dùng mấy biểu cảm này đâu."
Cố Trản Từ: "......"
Cố Trản Từ: "Đúng vậy, tôi là Tô Minh. Tôi đang dùng điện thoại của mẹ em."
Cố Thời Nguyệt: "Vậy để mẹ em tự nhắn cho em."
Một lúc sau.
Cố Trản Từ nhắn lại cho Cố Thời Nguyệt: "Là mẹ đây."
Cố Thời Nguyệt: "Mẹ tìm con có chuyện gì không?"
Cố Trản Từ: "Ừm, con có bận không? Nếu không thì đi cùng mẹ gặp mẹ Tô Minh."
Cố Thời Nguyệt: "Sau này con phải gọi Tô Minh là mẹ sao?"
Cô còn chưa dám gọi Cố Trản Từ là "mẹ" bao giờ.
*Bình thường Cố Thời Nguyệt gọi CTT là mẫu thân, lịch sự như văn viết chứ không gọi thân thiết là mụ mụ. Câu trên CTT nói dắt CTN đi gặp mẹ Tô Minh, nghe lướt qua sẽ hiểu thành "mẹ Tô Minh" chứ không phải "mẹ của Tô Minh" =)))).
"Là đi gặp mẹ của Tô Minh, chứ không phải bảo con gọi Tô Minh là mẹ," Cố Trản Từ phát hiện Cố Thời Nguyệt đôi khi thật sự rất ngố.
Cố Thời Nguyệt hiểu ra: "Dạ."
Cố Trản Từ dẫn Cố Thời Nguyệt đi gặp mẹ Tô.
Cố Thời Nguyệt rất lễ phép: "Bà ạ."
Mẹ Tô: "......"
Đột nhiên có một cô cháu gái lớn như vậy xuất hiện, khiến bà không kịp trở tay, vì thế trong một thời gian rất dài đều không nhắc đến chuyện này nữa.
Tô Hào: "Hay thật, lần này mẹ tôi chắc không dám nói thêm gì nữa rồi."
Cố Trản Từ: "Quá khen."
Sau đó, Cố Thời Nguyệt đến phòng sách tìm Cố Trản Từ. Khi ra ngoài, hai má hơi đỏ, ánh mắt sáng long lanh, trông rất phấn khích và thỏa mãn.
Tô Minh bước vào phòng sách, ngạc nhiên hỏi: "Vừa nãy em ấy làm gì thần thần bí bí với chị vậy?"
Cố Trản Từ hơi ngượng ngùng: "Con bé muốn đổi cách xưng hô sang "mẹ," cảm thấy gọi "mẫu thân" có phần xa cách."
Tô Minh gật đầu: "Thật sự xa cách. Chị đồng ý rồi chứ?"
Cố Trản Từ: "Ừ, chị đồng ý rồi, nhưng vẫn chưa quen lắm với cách gọi này, dù sao hai đứa em cũng gần bằng tuổi nhau."
Trên mặt Tô Minh nở nụ cười xấu xa: "Nếu vậy thì để em giúp chị làm quen trước nhé, mẹ Trản Từ ơi."
Cố Trản Từ: "........."