Bị Đưa Vào Ổ Sói Phải Làm Sao Bây Giờ
01.
Lúc Giang thiếu từ núi Bắc Giản về, người của nửa cái vườn thú đều chạy ra đón hắn. Hắn nhìn xung quanh, trong biển người mênh mông tìm được AB, nhưng lại sững sờ không thấy C.
Giang thiếu: “Thời Lạc đâu?”
AB: “Bác sĩ Thời Lạc nói mẹ cậu ấy ngã bệnh, muốn xin nghỉ một ngày để chăm sóc.”
Giang thiếu: “Thế à—” Cậu hiếu tâm như thế thì không tính toán với cậu vậy.
…
Buổi tối, cấp trên của vườn thú chuẩn bị cho tổ nhân viên hành động lần này một bữa tiệc tẩy trần. Đối với mấy bữa tiệc kiểu này, Giang thiếu không hẳn là thích mà cũng không hẳn là ghét, hắn đơn giản chỉ lười từ chối.
Địa điểm đặt ở một tiệm cơm nổi tiếng khá xa vườn khu, xung quanh đều là phố ẩm thực nên không lái xe vào được, mọi người đành xuống xe đi bộ từ đầu phố.
Gần mười người, Giang thiếu là cấp dưới nên đi phía sau, người trước mặt nhìn như đang nói chuyện vui vẻ, thật ra đều lưu ý đến nhất cử nhất động của hắn.
Lúc đi ngang qua một tiệm cơm nhỏ, bước chân Giang thiếu dừng lại, nhìn đôi thanh niên ngồi trước cửa sổ, cảm xúc trong mắt sâu không thấy đáy.
“Sao vậy Giang thiếu, có người quen?”
“Ừm.”
“Đây không phải bác sĩ Thời Lạc sao, đối diện là bạn gái cậu ấy hả? Có muốn kêu cậu ấy đi cùng không?”
“Không cần, chúng ta đi thôi.”
Giang thiếu nhanh chân đi về phía trước, quần áo khéo léo cùng nụ cười ngượng ngùng của cậu bác sĩ bên trong kia làm đáy lòng hắn chợt bốc lên một luồng hỏa khí vô danh, càng đốt càng to, hắn sợ nếu mình còn ở lại sẽ mất đi lý trí.
Mẹ bị bệnh, xin nghỉ chăm sóc? Chăm sóc đến cả tiểu cô nương vừa nói vừa cười trong tiệm cơm? Hắn là quá tin tưởng cậu nên mới có thể tin lời giải thích sứt sẹo như vậy.
Giang thiếu tự nhận mình không phải kẻ đánh chủ ý bậy bạ lên người khác, hắn chưa từng vọng tưởng muốn bẻ cong thẳng nam, là Thời Lạc đi tới trêu chọc hắn.
Đến phòng của bác sĩ thú y ngày đó, bề ngoài là Giang thiếu muốn đi đổi thuốc nhưng thật ra hắn muốn thăm dò. Không dễ dàng hắn mới động lòng với một người, hắn không muốn chưa từng thử mà đã từ bỏ.
Thời Lạc khi đi còn là một thực tập sinh, Giang thiếu thích nhìn bộ dạng cậu tai đỏ rực đổi thuốc cho hắn. Tình cờ đụng vào cái gì không nên đụng, màu đỏ liền cấp tốc lan từ vành tai sang tận cổ, hầu kết bất an nuốt hai cái, cố tình còn làm bộ trấn định không có gì phát sinh, càng khiến người ta không nhịn được mà càng muốn bắt nạt cậu gấp đôi gấp ba, cho tới khi cậu khóc đỏ mắt mới thôi.
Thời Lạc kì thực có một trăm loại lí do có thể từ chối hắn, cũng có cả trăm biện pháp để né tránh hắn. Thế nhưng cậu lại không hề làm gì cả, mỗi lần hắn đến cậu đều ở đó, một bộ mặt oan ức đổi thuốc cho hắn, sau đó đỏ mặt đuổi hắn đi.
Giang thiếu cảm thấy có thể Thời Lạc có chút thẹn thùng, bèn vận dụng một chút quan hệ, mang người đến bên cạnh mình. Giang thiếu yêu thích cậu, cho nên hắn nguyện ý bước chậm một chút để chờ người nọ.
Thời điểm núi Bắc Giản có chuyện, Thời Lạc muốn cùng đi. Giang thiếu lần đầu tiên cảm thấy trả giá của hắn đã được đèn đáp, cậu là đang lo lắng cho hắn. Cân nhắc đến các loại yếu tố không xác định, Giang thiếu cuối cùng vẫn không mang Thời Lạc theo. Núi Bắc Giản không an toàn, hắn không hi vọng nhìn thấy cậu bị thương.
Hiện tại hắn trở lại, Thời Lạc cũng không chờ hắn, thậm chí còn phát triển tình cảm cùng một tiểu cô nương.
Hóa ra tất cả đều là hắn tưởng bở…
02.
Một bữa cơm ăn yên lặng như tờ, bầu không khí trầm trọng. Mọi người đều nhìn thấu Giang thiếu đang tỏa ra áp suất thấp nhưng không ai dám hỏi, cũng không ai dám khuấy động bầu không khí này. Nếu không cẩn thận đụng vào lưỡi dao, cuối năm có còn cần thưởng hay không?
Giang thiếu ăn mấy miếng rồi buông đũa xuống. Thời Lạc đang hẹn hò cùng nữ nhân, đều là người trưởng thành rồi, cơm nước xong lại muốn làm gì đó thì sao, nghĩ tới đây hắn liền không ngồi im được nữa. Sân sau bén lửa, đến cả thánh nhân cũng không nhắm mắt làm ngơ được.
“Xin lỗi, trong nhà có việc gấp, các vị thúc thúc bá bá mọi người cứ ăn đi, lần sau cháu tự mình bồi tội.” Quả nhiên mọi người khi mượn cớ đều không khác nhau là mấy, gia đình và cha mẹ vĩnh viễn là bia đỡ đạn tốt nhất.
“Không sao, cơm lúc nào ăn chẳng được, chuyện trong nhà quan trọng hơn, về nhà nhớ giúp ta hỏi thăm sức khỏe Giang tổng.” Tất cả mọi người âm thầm thở phào, Giang thiếu mà không đi, bệnh tim cũng sắp phát tác rồi.
“Nhất định.”
…
Giang thiếu sải bước xuống lầu, tay nới lỏng caravat, một đường lao nhanh, vội vội vàng vàng chạy về quán cơm nhỏ kia, lại phát hiện chiếc bàn cạnh cửa sổ đã trống rỗng.
Hồn bay phách lạc đi trên con phố lớn, đi tới mấy phút mới phát hiện áo khóa của hắn vẫn để tại tiệm cơm, điện thoại và chìa khóa cũng trong đó.
Không thể làm gì khác ngoài quay lại lấy.
Trên đường đi về tiệm cơm, Giang thiếu ngây ngẩn cả người. Hắn nhìn thấy Thời Lạc đứng ở đầu con phố, Thời Lạc cũng nhìn thấy hắn.
Cậu mang theo một túi đồ ăn thơm nức mũi đi về phía hắn, như là làm ra chuyện gì đuối lý lắm.
Thời Lạc đi tới trước mặt hắn, nhỏ giọng gọi: “Tổ trưởng.”
Giang thiếu: “Ừm.”
Thời Lạc: “Anh không phải đi ăn cơm sao, sao lại ở bên ngoài?”
Giang thiếu: “Sao cậu biết tôi đến đây ăn cơm?”
Thời Lạc: “Tôi vừa mới… nhìn thấy anh.”
Giang thiếu: “…” Nhìn thấy tôi cậu liền đuổi theo, thế tiểu cô nương kia đâu?
Thời Lạc bắt đầu ấp a ấp úng giải thích: “Thật ra tôi không phải… mẹ tôi gạt tôi… cô gái kia… chúng tôi… tôi…”
Thời Lạc giải thích mất nửa ngày mới tổng kết lại một câu: “Tổ trưởng, thế anh ăn cơm chưa?”
Giang thiếu: Hả??? Cậu giải thích xong rồi đấy à? Giải thích cái gì, chính cậu nghe có hiểu không? Còn hỏi ăn cơm chưa, cậu xem tôi hiện giờ giống đã ăn rồi ý hả?
“Chưa ăn.”
Thời Lạc: “Tôi cũng chưa ăn no, vừa vặn tôi có gói theo vài thứ, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Giang thiếu lúc này mới để ý túi mà Thời Lạc xách theo có hình của tiệm cơm nhỏ kia. Mùi mẫn ăn cơm với nữ nhân xong còn đóng gói về? Cậu đã coi trọng người ta rồi sao?
“Tôi không đói.”
“Tổ trưởng, nhưng mà tôi đói.”
…
Vì vậy, Giang thiếu và Thời Lạc lại đi vào quán nhỏ, bắt đầu ăn cơm.
03.
Thời Lạc lấy hộp đóng gói ra, đặt trước mặt Giang thiếu, tự giới thiệu: “Tổ trưởng, canh cá nấu chua này hương vị khá ngon, anh nếm thử xem.”
Giang thiếu nghĩ tới canh cá này Thời Lạc vừa ăn với nữ nhân liền thập phần ghét bỏ, đẩy hộp cá ra nói, “Không ăn, nếu thích thì cậu ăn đi.”
“Ồ…” Thời Lạc ngượng ngùng cầm hộp cá về bên mình, vừa mới chuẩn bị động đũa, hộp cá lại bị cầm đi.
“Đừng ăn nữa, để lâu sẽ có mùi tanh, nếu cậu muốn ăn thì gọi một phần khác.” Không đợi Thời Lạc từ chối, Giang thiếu liền vẫy nhân viên phục vụ, gọi canh cá nấu chua cùng một vài món khác, thuận tiện đưa nhân viên cầm hộp cá mang đi. (Ối cần gì ăn cá nấu chua nữa đã chua lè một bàn thế này rồi =)))
“Đó là cá lúc gần đi tôi mới mua thêm, còn rất nóng, làm sao mà tanh được.” Thời Lạc nhỏ giọng phản bác.
“Cậu nói cái gì?” Thời Lạc bĩu môi thầm thì, Giang thiếu nghe không rõ.
“Không có gì.” Thời Lạc cảm thấy tâm tình của mình đang rất tệ, “Tổ trưởng, tôi có thể uống chút rượu không?”
“Cậu biết uống rượu?”
“Một chút chút nhỏ.”
…
Nếu Giang thiếu biết “Một chút chút nhỏ” này chỉ bằng một cái chén thì hắn còn lâu mới cho Thời Lạc uống rượu nữa.
04.
Thời Lạc lúc uống say như hai người khác nhau, hơi nhiều lời.
“Tổ trưởng, anh chưng bộ mặt đần thối ra đây làm gì? Tôi đã giải thích cho anh rồi, sao anh vẫn không cao hứng?”
Giang thiếu thực sự phục tiểu tổ tông này rồi, hắn một bên cướp chén rượu trong tay cậu, một bên đưa cho chén nước lọc: “Là tại tôi không tốt. Tôi xin lỗi cậu. Đừng uống rượu nữa, uống nước đi.”
Thời Lạc đẩy chén nước ra: “Anh đừng động vào tôi, anh không phải người tốt cái thá gì sất.”
Giang thiếu nhìn chén nước bị đánh đổ, có chút bất ngờ, một người dịu ngoan như cậu lúc bị chọc tới mà cũng sẽ nói thô tục. Giang thiếu dở khóc dở cười ngừng tay, hỏi lại cậu, “Tôi làm sao lại không phải người tốt, cậu nói nghe xem nào.”
“Tôi mới không thèm, anh là thủ trưởng của tôi, vườn thú là do nhà anh mở, tôi nói anh nhất định sẽ giận, giận xong liền muốn đuổi việc tôi. Anh có biết thời buổi bây giờ tìm việc khó khăn lắm không hả, nhiều tiền thì thích làm gì thì làm sao?” Thời Lạc hung hăng lắc đầu, một bên “Tôi không nói, tôi không nói”, một bên lại nói lảm nhảm rất nhiều.
Giang thiếu nhìn Thời Lạc với cặp mắt khác xưa, say thành như vậy mà suy nghĩ vẫn còn rõ ràng như thế, cũng coi như một loại thiên phú dị bẩm.
“Đáng tiếc hiện tại tôi đã giận rồi, vậy nên tốt nhất cậu nên nói ra bằng hết, không khéo thẳng thắn còn có thể được khoan hồng.”
Thời Lạc hoảng hốt ngẩng đầu lên, căm giận nhìn đối phương, “Ba” một tiếng đặt mạnh chén rượu xuống: “Anh tên này khốn nạn! Anh còn muốn tôi nói, thực ra trong lòng anh biết tỏng rồi chứ gì! Ban đầu tôi chỉ là bất đắc dĩ s.ờ soạng anh một chút thôi, không cao hứng thì anh sờ lại là được rồi. Nào có như anh, suốt ngày đến chỗ bác sĩ thú y đùa giỡn lưu manh, mỗi ngày bắt tôi nhìn anh c.ởi quần, còn kêu tôi sờ anh. Tôi khi đó chỉ là thực tập sinh, tất cả mọi người đều khuyên tôi không nên chọc vào anh. Tôi còn có thể làm gì, thật vất vả mới kiếm được một công việc đãi ngộ tốt như thế, hức hức…”
Thời Lạc ợ một cái rồi nói tiếp: “Sau đó anh còn điều tôi đến làm thủ hạ của anh, tôi thấy anh không có ý định gì nên mới cẩn thận từng li từng tí làm việc, nhưng anh không yên tĩnh được bao lâu liền ném bé chó đất vào ổ sói. Lúc nhận nuôi tôi đã nhìn ra đó là chó đực, vườn thú chỉ nhận chó cái, anh cố tình không nghe đem nó về. Hừ, anh thật ra là đang nhắc nhở tôi, anh chính là Lang Vương kia, còn tôi là chó con, vĩnh viễn cũng không thoát khỏi lòng bàn tay anh.”
Giang thiếu oan uổng quá mà. Hắn thật sự là nhìn bé chó đất đáng thương không ai muốn nhận nuôi nên mới mang về, đưa vào ổ sói cũng là cùng đường mạt lộ lắm rồi, lấy ngựa chết làm ngựa sống xem sao.
“Tôi làm bộ xem không hiểu, nói là tình huynh đệ, anh còn… Anh còn bắt tôi ngồi xem tình huynh đệ chó săn tận hai tiếng đồng hồ. Anh không biết, mấy ngày sau tôi xem AV còn không “lên” nổi nữa, tôi tưởng mình hỏng rồi chứ, hu hu hu… Tình huynh đệ chó săn tôi còn chưa kịp bình tĩnh lại, anh đã bắt tôi đến hiện trường xem động vật giao phối, tôi triệt để không “lên” được, hức hức… Tôi còn đang tính toán đi mua thuốc xem sao thì anh liền kéo tôi đi nhìn Nam x Nam, còn nói cái gì một người xem không tiện. Lòng anh còn có lương tâm không? Chính anh xem đến có phản ứng rồi bỏ chạy vào wc, anh còn có bản lĩnh trốn? Anh có bản lĩnh thì đừng có mà cứng, anh làm tôi đều cứng hết cả lên rồi, hu hu hu…”
Lượng thông tin có chút lớn, trong thời gian ngắn Giang thiếu không biết phải phản ứng lại thế nào.
Nhân viên phục vụ đi ngang qua, thần sắc dị thường nhìn sang.
“Ngày hôm nay cũng vậy, anh rõ ràng nhìn thấy tôi lại không nói hai lời liền bỏ đi. Tôi sốt ruột đi tìm anh, cơm cũng chưa kịp ăn. Cô gái kia còn mắng tôi không có giáo dục rồi tức giận rời đi, tiền tất cả đều cho tôi trả! Hức hức…” Nhắc tới tiền, Thời Lạc lại càng thương tâm, “Cá kia ăn thật ngon, tôi biết anh khẳng định không thích ăn đồ thừa nên đã mua một phần mới đem đi. Anh ăn còn chưa thèm ăn đã chê cá tanh, còn kêu người ta đổ đi. Hơn 100 đồng tiền cá của tôi, quá lãng phí, huhuhuhu…”
Giang thiếu lần này thực sự vừa hối hận vừa đau lòng, tiểu hũ nút này bình thường không nhiều lời, sao giờ nói ra lại làm người ta thương như vậy.
Thời Lạc thống khoái nói hết xong, cũng không nháo muốn uống rượu nữa, bụm mặt khóc rưng rức.
Giang thiếu chuyển sang ngồi bên cạnh, kéo Thời Lạc sắp khóc đến bất tỉnh vào lồng ngực. Giang thiếu không đi được, chỉ có thể dùng điện thoại của cậu để gọi vào số của mình, nhờ đồng nghiệp mang áo khoác của hắn tới đây.
05.
Giang thiếu lao lực biết bao nước miếng mới dỗ được Thời Lạc lên xe, thắt dây an toàn cho cậu, hỏi nhà cậu ở đâu.
Thời Lạc tuy say quắc nhưng vẫn suy nghĩ mạch lạc như cũ, cầm theo phần canh cá chua mới mua, đắc ý báo ra một cái địa chỉ.
Giang thiếu đi mười mấy phút liền tới đích.
Trước mắt là một nhà trọ cũ nát cho sinh viên.
Giang thiếu không tin vào mắt, quay sang nhìn người vừa mới thổ lộ tâm ý với hắn, nhất thời máu nóng trong người đều chạy xuống dưới.
Nhà trọ sinh viên xác thực là tác phẩm của tiểu keo kiệt này, thế nhưng hắn đường đường là Giang thiếu, làm sao có thể để người yêu chịu oan ức như vậy!
Giang thiếu quay đầu xe, lái thẳng về khách sạn 5 sao.
…
Ngày hôm sau, Thời Lạc bị ăn no căng diều: Tôi nói nhà trọ sinh viên chính là do nhà tôi mở thì có người tin không? Tôi không phải… Tôi không có… Tôi thật sự không nghĩ tới… a a a a…